Sáng sớm hôm sau, cuộc săn bắn mùa đông chính thức bắt đầu.
Hai người Thẩm Lãnh và nhị hoàng tử Lý Trường Diệp ngồi trên sườn núi cao nhìn đại quân đi săn ở phía xa, Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao điện hạ không đi?"
Nhị hoàng tử thản nhiên nói: "Sư phụ không đi, không thú vị, con cũng không đi."
"Bệ hạ bảo người đi theo."
"Con đã nói với phụ hoàng rồi, con lo lắng cho người, phụ hoàng đã cho phép rồi."
Dưới ánh sáng mặt trời, cấm quân giáp đen đội ngũ chỉnh tề xuất phát tới bãi săn, tiếng tù và nổi lên. Thẩm Lãnh đã quen với cuộc sống như vậy, mà nhị hoàng tử nhìn đội quân hùng tráng kia thì khó nén được hưng phấn. Thật ra cũng không phải cậu cảm thấy săn bắn mùa đông vô vị, đang là lứa tuổi ham chơi, làm sao lại cảm thấy chuyện vui như săn thú vô vị? Chỉ là cậu nhớ tới Thẩm Lãnh, một là sợ Thẩm Lãnh thương thế không tốt, hai là sợ Thẩm Lãnh cô đơn.
Đứa trẻ này à, luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
"Mẹ nói trên đời không có ơn nào lớn hơn ơn cứu mạng, sư phụ là ân nhân cứu mạng của con, phải ghi nhớ cả đời."
Nhị hoàng tử nhìn Thẩm Lãnh cười cười: "Mẹ con còn nói sư phụ là một thuần thần (1)."
"Thuần thần?"
Thẩm Lãnh nghĩ, lứa tuổi như nhị hoàng tử đâu có thể hiểu được cái gì gọi là tinh khiết thần, đại khái cũng chỉ là hiểu ý trên mặt chữ, nhưng cho dù là ý nghĩa đơn thuần trên mặt chữ cũng không dễ dàng, trên thế giới này nào có người thuần túy như vậy. Đối với Đại Ninh, đối với hoàng đế bệ hạ, Thẩm Lãnh đều có lòng kính sợ không thể xóa nhòa cũng không thể thay thế, nhưng mà... Thật ra Thẩm Lãnh rất rõ tính khí của mình là gì, nếu dính dáng đến Trà Nhi, Thẩm tiên sinh, Mạnh Trường An, có lẽ hắn không làm được hai chữ "thuần thần" này, vĩnh viễn cũng làm không được.
"Sư phụ."
"Ừm?"
"Có phải hồi nhỏ người sống rất khổ không?"
"Không khổ."
Thẩm Lãnh nói: "Tất cả những người đang sống đều không khổ."
"Chết mới là khổ sao?"
"Chết rồi đâu còn biết cái gì là khổ."
"Vậy... Ý của sư phụ là trên đời không có khổ?"
"Con người ham sống thì đừng cảm thấy khổ, nếu ham sống mà còn cảm thấy khổ thì rất không có ý nghĩa... Thẩm tiên sinh luôn cảm thấy hồi nhỏ ta khổ, bệ hạ cũng cảm thấy hồi nhỏ ta khổ, nhưng nếu như người coi khổ là điều kiện tất yếu để sinh tồn, như vậy thì sẽ thành thói quen. Khổ của con người, một phần ba là do già mồm cãi láo, một phần ba là do không biết đủ."
"Còn có một phần ba nữa thì sao?"
"Không cố gắng. Một người già mồm cãi láo, không biết đủ và còn không cố gắng, người nói có khổ không? Bản thân không cảm thấy khổ mà người khác cảm thấy người khổ, đây không phải là cái khổ của người."
"Nhưng mà sư phụ, ví dụ như người hồi nhỏ, mẹ nói hồi nhỏ người đã chịu đủ mọi tra tấn ủy khuất, đây không phải là khổ thì là gì."
"Người có thể coi như là... một kiểu tích lũy, một kiểu lắng đọng."
Thẩm Lãnh cười cười: "Con người à, cuộc đời chỉ ngắn như vậy, người cảm thấy mỗi ngày mỗi ngày đều trôi qua chậm, đợi đến khi người hai mươi mấy tuổi, người sẽ phát hiện mỗi năm mỗi năm đều trôi qua nhanh. Ta nghĩ, đợi đến khi 60 – 70 tuổi sẽ cảm thấy nhanh như vậy mà cuộc đời này đã sắp hết rồi. Mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi, nếu mấy chục năm này đều dùng để thương hại mình thì cuộc đời này rất không có ý nghĩa."
Nhị hoàng tử không hiểu lắm, cậu không trải qua những gì mà Thẩm Lãnh trải qua, tuổi lại nhỏ, cho nên khó có thể hiểu được cảm ngộ của Thẩm Lãnh.
"Sư phụ, vậy người có hận người đã giày vò người không?"
"Nếu người không nhắc đến với ta, ta cũng đã quên ông ta rồi."
Thẩm Lãnh nhìn binh giáp như rừng ở phía xa, cười nói: "Thẩm tiên sinh nói nếu một người chỉ nhớ cái không tốt của người khác đối với hắn, vậy thì tâm cảnh sẽ càng ngày càng chật hẹp, một người lòng dạ hẹp hòi thì không làm được đại sự. Nhớ nhiều cái tốt của người khác không chỉ là cảm ơn mà thôi, còn có thể khiến người ta từng giờ từng phút đều hiểu được cái gì là tốt, cái gì là xấu, biết rõ là xấu thì đừng có đi làm."
Nhị hoàng tử nghe hiểu câu này, gật đầu: "Giống như hôm qua sư phụ nói, phải nhớ cái tốt của đại ca đối với con."
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh xoa đầu nhị hoàng tử: "Ta khắc nghiệt với người như vậy, lúc người luyện võ đã yêu cầu, vểnh râu trợn mắt với người hết lần này đến lần khác, tại sao người cảm thấy ta tốt với người?"
Nhị hoàng tử: "Sư phụ trừng mắt thì có, đâu có râu."
Thẩm Lãnh cười ha ha: "Vậy người nghĩ ta khắc nghiệt với người, có phải là khổ không?"
"Không phải."
Nhị hoàng tử nói rất chân thành: "Từ rất lâu trước đây mẹ đã nói với con, nếu như con ưu tú thì người khác sẽ không khinh thường con, mà con không cố gắng thì sẽ không ưu tú. Con không muốn khiến mẹ thất vọng, cũng không muốn khiến sư phụ thất vọng."
Thẩm Lãnh nói: "Chờ người lớn lên sẽ hiểu, sự cố gắng từ nhỏ của người không phải là để cho mẹ người không thất vọng, cũng không phải để cho ta không thất vọng, mà là để khi người nhớ lại, bản thân người không thất vọng."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Nghỉ đủ chưa? Có thể đi săn mà người không đi, lại nhất quyết tới tìm ta, đứng dậy tiếp tục luyện công."
Nhị hoàng tử xoa cánh tay ê ẩm: "Có thể nghỉ thêm một lát nữa không?"
"Không thể."
Thẩm Lãnh chỉ cái cọc gỗ hắn vừa mới chôn ở chỗ cách đó không xa: "Chém gãy nó, khi nào chém gãy thì hôm nay có thể nghỉ ngơi."
Nhị hoàng tử nhìn cái cọc gỗ to bằng lưng cậu, xoa đầu lông mày: "Thật là khó quá."
Thẩm Lãnh cầm hắc tuyến đao đi qua, đi đến bên cạnh cọc gỗ: "Việc mà bây giờ người cho là khó, sau này đều không là gì cả."
Sau một luồng đao quang như dải lụa hiện lên, hắc tuyến đao lưu lại vệt đao sáng ở giữa không trung, cọc gỗ to như vậy bị Thẩm Lãnh một đao chém đứt, mặt cắt trơn nhẵn giống như đã được mài đi.
Mắt nhị hoàng tử sáng rực lên: "Sư phụ lợi hại!"
"Sức mạnh mà thôi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía nhị hoàng tử: "Nhưng sức mạnh, cũng là phải luyện ra."
Xa xa, Ý phi nương nương đứng nhìn hai nam tử hán một lớn một nhỏ kia, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng không xác định lựa chọn của mình có đúng hay không, nhưng nàng đã đưa ra lựa chọn. Nếu nàng cẩn thận dè dặt giống như trước đây, nàng nhất định sẽ bảo nhị hoàng tử đừng đi lại thân cận với Thẩm Lãnh như vậy, người mà nhị hoàng tử nên là đi lại thân cận hơn là thái tử điện hạ. Suốt nửa đời người nàng đều chưa từng đánh cược gì, đều là chấp nhận số mệnh, cho nên nàng phục mệnh.
Nhưng nàng không ngu cũng không ngốc, nàng biết giờ là lúc nên đánh cược một lần.
Ý phi hít sâu một hơi, làm cho nụ cười trên mặt mình không quá khổ sở. Nửa cuộc đời này, nàng đã cười rất khổ sở, nàng đã sớm là quý phi rồi, có thể nói là một trong những nữ nhân tôn quý nhất Đại Ninh. Nàng đã có địa vị và tự tin đủ để không cần để ý đến cảm nhận của người nhiều như vậy nữa, mà có thể khiến nhiều người như vậy để ý đến cảm nhận của nàng, nhưng mà nàng không làm như vậy, từ đầu đến cuối đều nhìn sắc mặt của người khác.
Nàng đã rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nghiền ngẫm về Thẩm Lãnh người này, cho nên nàng biết Thẩm Lãnh không thích nụ cười giả tạo. Thẩm Lãnh chỉ là tướng quân mà nàng là quý phi, các bách tính sẽ quen dựa theo địa vị cao thấp mà nghĩ ai nên phục tòng ai, hoặc là nói ai có phân lượng hơn, nhưng mà trên thực tế một vị quý phi có tướng quân lãnh binh ủng hộ và một vị quý phi không có sự ủng hộ, đó là hai phân lượng khác nhau.
Thẩm Lãnh là một người chân thành, vậy thì học chân thành.
Ý phi tự nói với mình, ít nhất là ở trước mặt Thẩm Lãnh, mình phải làm một người không phải với ai cũng trưng ra nụ cười giả tạo.
Gió núi lạnh, nhưng khi nhìn Thẩm Lãnh nghiêm túc chỉ điểm võ nghệ cho con trai mình, nàng không cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Nếu khoảnh khắc con trai của nàng ngã từ trên đỉnh núi xuống, Thẩm Lãnh không tung người nhảy xuống, nàng cũng không nói được gì, nhưng có việc tung người nhảy xuống đó, nàng liền biết mình nên tín nhiệm ai, tín nhiệm một người và nịnh bợ một người, không giống nhau.
Đông cương.
Đại tướng quân Bùi Đình Sơn ngồi trên ghế lắc nhẹ nhàng rung, nheo mắt, giống như là đang ngủ. Các nghĩa tử của lão ta đứng thẳng tắp ở một bên, ai cũng không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu đại tướng quân.
"Thời gian sắp đến rồi."
Bùi Đình Sơn bỗng nhiên cười: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước cuối tháng 3 bệ hạ sẽ suất quân lên bắc, mà khoảng cuối tháng 3 tin tức ta bị bãi miễn cũng đã truyền đến Hắc Vũ, thời gian này là bệ hạ tính toán sẵn rồi... Các ngươi chỉnh đốn quân bị, chuẩn bị xuất chinh bất cứ lúc nào."
Nghĩa tử La Thần không nhịn được hỏi: "Nghĩa phụ, như vậy có thể lừa được người Hắc Vũ không?"
"Lừa được người Hắc Vũ hay không thì ta không biết, nhưng nhất định có thể lừa được người Bột Hải."
Bùi Đình Sơn nhếch khóe miệng lên, giống như một con cáo già đắc đạo thành tiên: "Diệt Bột Hải, thật ra vẫn không diệt triệt để, đánh quá nhanh lưu binh lại ít. Người ở chỗ rất kỳ quái, người Hắc Vũ coi bọn họ là nô lệ, bọn họ cũng coi mình là nô lệ của người Hắc Vũ, không có hơn mười năm thì bọn họ sẽ không công nhận người Ninh là chủ nhân mới của bọn họ. Mà sau khi công nhận, bọn họ cũng sẽ thật sự coi mình là nô lệ của Đại Ninh."
Bùi Đình Sơn nói: "Khai Tùng ở Bột Hải, nếu người Bột Hải biết tin ta bị bãi miễn, nhất định sẽ có hành động. Trong khoảng thời gian này bọn họ không động đậy là vì đợi Đại Ninh khai chiến với người Hắc Vũ, một khi đánh nhau thì người Bột Hải sẽ lập tức tạo phản... Đợi khi bọn họ biết được ta đã không phải đông cương đại tướng quân nữa, bọn họ sẽ tạo phản nhanh hơn."
Bùi Đình Sơn ngồi xuống, khẽ lắc cổ: "Nói thật, ta cũng muốn nhân cơ hội lần này lui xuống, tìm một chỗ yên tĩnh để dưỡng lão. Sau khi bắc chinh ta sẽ tự đến Trường An xin từ quan với bệ hạ, đã làm đại tướng quân sắp ba mươi năm, cũng đủ và cũng mệt rồi. Ta chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, ta ở đông cương ba mươi năm nhưng lại không bồi dưỡng được một người thừa kế đủ tư cách. Các ngươi ai ai cũng đều ưu tú, nhưng nếu thật sự so sánh, trong các ngươi ai có tự tin có thể thắng Mạnh Trường An?"
Các nghĩa tử của lão ta nhìn nhau, không ai lên tiếng.
"Xem đi. Lúc này nếu trong các ngươi có người nào đứng ra nói ta không phục, ta đều đồng ý đi tranh cãi với bệ hạ vì các ngươi, đáng tiếc, các ngươi không có sự quyết đoán này. Với cá nhân ta mà nói, ta rất muốn giết Mạnh Trường An, ta cũng từng phái người đi giết hắn, nhưng mà bây giờ đã chứng minh ánh mắt của bệ hạ tốt hơn ra rất nhiều, Mạnh Trường An không chỉ là tướng tài mà càng là soái tài. Nếu như hắn tới đông cương, các ngươi phải nhớ kỹ cho ta một điều... Nếu các ngươi muốn ra oai phủ đầu với hắn, vậy thì cứ làm, đừng do dự, không phục thì biểu hiện ra ngoài."
Lão ta dừng lại một chút: "Nhưng nếu đã ra oai phủ đầu, không phục cũng đã biểu hiện ra ngoài rồi, cuối cùng tất cả đều không có ai mạnh hơn người ta, thua người ta, vậy thì ngoan ngoãn ở đông cương làm tướng cho ta, các ngươi nghe hiệu lệnh của ta như thế nào thì nghe hiệu lệnh của Mạnh Trường An như thế. Người của Bùi Đình Sơn ta có thể không chịu thua nhưng không thể không chịu phục, được chính là được, không được chính là không được. Trước giờ ta đều không có che giấu ý muốn giết Mạnh Trường An, ta cũng nói như vậy ở trước mặt bệ hạ, nhưng trước giờ ta đều chưa từng nghĩ Mạnh Trường An là một phế vật, ta cũng nói như vậy ở trước mặt bệ hạ. Đông cương Đao Binh, Bùi Đình Sơn ta luyện ra binh, nuôi ra tướng, tất cả đều phải nhớ, trên người các ngươi có thể có dấu vết của Bùi Đình Sơn ta, nhưng các ngươi là binh của Đại Ninh, là binh của bệ hạ, cuộc đời ta luôn muốn làm một người quang minh lỗi lạc, không thành công, chỉ kém một chút như vậy. Các ngươi thử xem, nếu cũng không thành công, không sao, cứ đi theo hướng bốn chữ kia thì không sai."
Lão ta đứng dậy: "Nhưng trước khi Mạnh Trường An đến, các ngươi vẫn là binh của ta. Bắc chinh Hắc Vũ, sau khi đánh xong có thể ta thành công lui thân, nhưng ta không thể thua Võ Tân Vũ, các ngươi hiểu không?"
"Đã hiểu!"
Các nghĩa tử chắp tay.
Bùi Đình Sơn ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Người đánh Hắc Vũ đau nhất phải là đông cương Đao Binh ta!"
(1) Thuần thần: bề tôi một lòng trung thành, ngay thẳng.