Thành Trường An.
quyển sách luận đã nổi danh khắp trốn. Vậy nhưng mà đây cũng chỉ là sự tôn nghiêm bản thân ông ta cho rằng vẫn phải bảo toàn.
Bên thái tử đã cắt đứt tất cả mọi liên lạc, người của Đông Cung bị bại lộ đã bị diệt trừ toàn bộ, không còn một mống, dấu vết các lão Mộc Chiêu Đồng để lại trên đời này đã càng ngày càng mờ nhạt, tính đi tính lại, cũng đã không còn mấy người nữa rồi.
Cắt đứt liên hệ với bên thái tử, phản ứng trực tiếp nhất chính là mất đi tài lộ, ngay cả bên phủ chức tạo Giang Nam cũng đều sợ hãi, phủ Đình Úy, Hình bộ, Lại bộ, ba bộ quan viên vào chiếm giữ phủ chức tạo Giang Nam, lúc này ai còn dám có liên hệ với ông ta.
Mấy năm nay Tuần Trực vẫn luôn sống rất tùy ý, tùy ý là bởi vì không thiếu tiền, hoàng hậu chưa từng bạc đãi ông ta, sau này Mộc Chiêu Đồng cũng chưa từng bạc đãi ông ta. Ngay cả bản thân Tuần Trực cũng tưởng là cả đời này cho dù không có chuyện gì thành công thì ông ta cũng sẽ áo cơm không lo, đâu ngờ được các lão mới chết chưa bao lâu, ông ta đã nghèo túng như thế.
Trà rất đắng, uống không ngon, nhưng ông ta vẫn đang thưởng thức từng ngụm một, giống như có thể thưởng thức ra trăm vị cuộc đời trong thứ trà xoàng xĩnh này vậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, đợi một lát sau Tuần Trực mới đứng dậy đi mở cửa. Chưởng quầy của khách điếm bưng một khay đồ ăn lên, cơm tẻ nhìn có vẻ hơi khô cứng, lại thêm một đĩa cải thảo xào chua, dựa theo giá cả của thành Trường An, hai thứ này cộng lại cũng không đáng bao nhiêu tiền.
"Khách quý."
Chưởng quầy cười ngượng: "Nếu ngài thấy tiện, chúng ta cũng nên thanh toán tiền ở trọ một chút."
Tuần Trực nhận lấy thức ăn, gật đầu: "Chờ chút."
Ông ta trở lại, lục tìm trong túi tiền, chọn mẩu bạc nhỏ hơn trong hai mẩu bạc chỉ bé chừng móng tay út còn lại, trở lại cửa đưa cho chưởng quầy: "Trả cho ngươi một ít trước, ta đến Trường An để đòi nợ, bên kia đã hứa với ta hai ngày nữa sẽ đem bạc đến, đến lúc đó rồi trả hết cho ngươi."
Chưởng quầy nhìn mẩu bạc này, không nhịn được lại thở dài: "Cũng được, ngài dùng cơm đi, lát nữa ta lên thu bát đĩa đi."
"Đa tạ."
Tuần Trực khom người cúi đầu, chưởng quầy thở dài đi xuống lầu.
Tuần Trực trở lại trong phòng, rất nghiêm túc rửa tay, đến chỗ bàn ngồi xuống, im lặng nhìn bữa cơm canh đơn giản đến mức khiến ông ta cũng cảm thấy mình hơi đáng thương hồi lâu, sau đó cầm đũa lên, ngồi thẳng người, vẫn giữ tư thái của một học giả nên có.
Vừa mới ăn hai miếng thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Tuần Trực vẫn đợi một lát, sau khi xác định tiếng gõ cửa kia là ám hiệu dùng để liên lạc thì trên mặt lại có một chút vui sướng khó kìm nén. Ông ta đứng bật dậy, ngẫm nghĩ rồi lấy một mảnh vải trùm lên cơm canh ở trên bàn, sau đó sửa sang lại y phục đã bẩn và cũng đầy nếp nhăn, cất bước đi tới trước cửa.
Mở cửa ra, một người trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ khoảng hai mươi mấy tuổi.
"Tuần Trực tiên sinh."
Người trẻ tuổi ngoài cửa vái một cái, nhìn thấy bộ y phục và râu ria xồm xoàm của Tuần Trực, trầm mặc một lát rồi mở bọc hành lý sau lưng, lấy túi tiền ở bên trong ra, chia một nửa tiền trong số đó đưa cho Tuần Trực: "Ta biết lúc này đi là có lỗi với tiên sinh, có lỗi với các lão, nhưng mà tiên sinh, đại thế đã mất... Người của Thiên Tự Khoa không cần triều đình diệt trừ thì bên thái tử cũng đã động thủ. Mỗi thời mỗi khác, khi các lão còn thì chúng ta thoải mái nhàn nhã, hiện tại ngay cả cuộc sống cũng khó mà tiếp tục. Chút bạc này không nhiều lắm, nếu tiên sinh đã có dự định gì, coi như là lộ phí để tiên sinh rời khỏi thành Trường An đi."
Tuần Trực nhìn chút bạc vụn kia, nghĩ ngay cả một sát thủ trong Thiên Tự Khoa mà các lão chưởng quản cho hoàng hậu cũng nghèo túng như thế này. Đã mất đi tất cả hậu thuẫn, bọn họ người chết thì đã chết, người trốn thì đã trốn, đã không còn mấy người nữa rồi.
"Tiên sinh, nghe ta khuyên một câu, sớm rời khỏi Trường An đi."
Người trẻ tuổi chắp tay, lại vái một cái: "Tiên sinh bảo trọng."
Tuần Trực nhìn bạc vụn trong tay, lắc đầu: "Bạc này ngươi mang theo dùng trên đường đi, đi đến nơi cách thành Trường An xa một chút."
"Của ta đủ dùng rồi, tiên sinh... mua bộ y phục đi."
Người trẻ tuổi bước nhanh rời đi, đi đến đầu bậc thang lại quay đầu lại: "Nếu tiên sinh không chê, hay là không có nơi nào để đi, chi bằng theo ta về quê nhà... Quê ta ở huyện Tùy Viên Liên Sơn đạo. Ta ra đi khi còn trẻ, đến bây giờ cũng gần hai mươi năm chưa trở về rồi, nhớ mang máng ở phía tây thôn có một vườn dâu, ta nghĩ nếu như có thể thì trở về thuê lại chỗ đó."
Tuần Trực hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Tên?" Người trẻ tuổi lắc đầu: "Đâu còn nhớ rõ tên mình nữa. Lúc 4 – 5 tuổi đã vào Đức Tùng Quán, hiện giờ đã mười chín năm, trước giờ vẫn luôn dùng đạo hiệu... Tên, không quan trọng nữa, đạo hiệu Hoán Nhiên, cũng không quan trọng."
Hắn ta nhìn Tuần Trực hỏi: "Tiên sinh có nơi nào muốn đi không? Muốn cùng đi với ta không?"
"Không có... Không cần."
Tuần Trực mờ mịt lắc đầu.
Hoán Nhiên đạo nhân lại thở dài một tiếng, nói một tiếng tiên sinh bảo trọng sau đó đi xuống lầu. Hắn ta vừa đến đầu bậc thang thì một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam bố y đang đi lên trên, nhìn nhìn Hoán Nhiên đạo nhân, y lại liếc nhìn Tuần Trực, bỗng nhiên cười: "Hóa ra là chó chết chủ giống nhau."
Hoán Nhiên đạo nhân thay đổi sắc mặt, tay bất giác sờ bọc hành lý. Trong bọc hành lý của y giấu một thanh chủy thủ, lúc ra khỏi thành sẽ không kiểm tra quá nghiêm, cho dù tra được thì cứ nói là đi xa nên dùng để phòng thân, binh lính gác cổng thành cũng sẽ không làm khó quá.
"Ngươi là ai?" Tuần Trực hỏi.
"Ta? Tuần Trực tiên sinh đã từng gặp ta, thế nào, không nhận ra rồi?"
Nụ cười của người trẻ tuổi này lúc nói chuyện khiến Tuần Trực chán ghét, đó là một kiểu cười nhạo trắng trợn không thêm che giấu.
"Tô Khải Phàm?!"
Tuần Trực bỗng nhiên nhận ra.
Quả thật ông ta và người này có duyên gặp mặt một lần, chỉ là đã quá lâu rồi, lâu đến mức ông ta cũng đã hoàn toàn phớt lờ. Khi đó người này còn làm quan trong triều đình, còn ông ta đang làm tiên sinh dạy học cho thái tử Lý Trường Trạch, có một lần Tuần Trực và Tô Khải Phàm đã gặp nhau trong bữa tiệc của người khác. Tô Khải Phàm này có lẽ đã bốn mươi tuổi mới đúng, nhưng mặt y trông non nớt, thoạt nhìn cũng chỉ không đến ba mươi tuổi.
"Tuần Trực tiên sinh, dường như sống không tốt?"
Tô Khải Phàm bước lên trên lầu, liếc nhìn Hoán Nhiên đạo nhân: "Ngươi là người của Đức Tùng Quán?"
Hoán Nhiên đạo nhân lắc đầu: "Không liên quan đến ngươi."
Tô Khải Phàm cười nói: "Sau khi các lão rời Trường An, có ít nhất trên trăm người sống dựa vào tiếp tế của ta. Nếu ngươi là một thành viên của Thiên Tự Khoa, vậy thì mỗi một đồng tiền ngươi tiêu trong hai năm qua đều là của ta, cái gì gọi là không liên quan đến ta?"
"Tô Khải Phàm, ngươi muốn làm gì?" Tuần Trực hỏi một câu.
"Tuần Trực tiên sinh không có ý định mời ta vào trong ngồi một chút?"
Tô Khải Phàm vừa nói vừa vòng qua Tuần Trực đi vào gian phòng khách không lớn kia. Sau khi vào trong y liền đánh giá chung quanh, sau đó cảm khái nói: "Đường đường là Tuần Trực tiên sinh, từng là thượng khách của hoàng hậu nương nương, thầy dạy của sư thái tử, ngay cả các lão cũng gọi ông là tài tuấn kiệt xuất đương thời, nhìn xem..."
Y vươn tay vén mảnh vải che trên bàn lên, đĩa cải thảo kia xào bằng dầu mỡ heo, thời tiết rét lạnh như vậy, trong phòng lại không đốt lò lửa, thức ăn nguội lạnh rất nhanh, trên cải thảo bọc một lớp trắng phau, nhìn rất giản dị.
"Tiên sinh thật tiết kiệm."
Tô Khải Phàm ngồi xuống, chỉ vào Hoán Nhiên đạo nhân theo bản năng cũng đi theo tới cửa: "Đóng cửa lại."
Hai người Tuần Trực và Hoán Nhiên đạo nhân liếc nhìn nhau một cái, đi vào trong, đóng cửa phòng lại.
Tô Khải Phàm đặt tay nải đeo trên lưng lên bàn, nghe thanh âm rất nặng nề. Y mở tay nải ra, bên trong toàn là vàng, có ít nhất mấy trăm lượng.
"Ngươi là người của Thiên Tự Khoa, người của Thiên Tự Khoa là vật báu vô giá. Nếu ngươi muốn tìm nơi ẩn lui, lấy đi một nửa vàng trong số này đi, xem như là phí phân tán. Chuyện các lão giao cho ta, ta cũng phải làm đến nơi đến chốn mới được, tuy rằng cảm thấy tiếc một thân bản lĩnh này của ngươi nhưng con người đều có chí riêng, ta không ép buộc."
Y liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Tuần Trực tiên sinh có thể lấy đi một nửa vàng còn lại, tùy ý tìm một chỗ nào đó làm thầy dạy học, cũng sẽ không sống quá cực khổ."
Tuần Trực lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của ngươi, tâm lĩnh."
"Thanh cao."
Tô Khải Phàm cười nói: "Số bạc các lão lấy từ phủ chức tạo Giang Nam, số bạc lấy từ Bình Việt đạo trong tay những người Lâm Việt đều đã tiêu hết rồi, đã tiêu hết từ lâu rồi, dùng để cho Bình Việt đạo phản loạn. Ai ngờ được bọn họ đánh kém như vậy, để cho một tên Thẩm Lãnh đánh hai ba trận đã tiêu diệt... Người khác thì không nói, cuộc sống của người của Thiên Tự Khoa trong hai năm qua, bạc mà Tuần Trực tiên sinh tiêu suốt mấy năm nay đều là thương hành Khải Phàm ta cung cấp. Bây giờ hai vị ở đây giả thanh cao với ta, không cảm thấy đã hơi muộn rồi sao?"
Tuần Trực nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Đơn giản thôi."
Tô Khải Phàm hỏi: "Tuần Trực tiên sinh biết thân phận của ta không?"
Tuần Trực trả lời: "Cao đồ của các lão, từng được vinh dự là môn hạ tam đại tài tuấn của các lão, chỉ là ngươi sớm rời khỏi triều đình, chạy đi kinh thương."
"Đó là một."
Tô Khải Phàm nói: "Ta đi kinh thương là vì ta biết Mộc Chiêu Đồng không thể làm thành đại sự, cuối cùng sẽ còn liên lụy đến ta, còn chẳng bằng sớm rời khỏi triều đình, làm một phú ông thoải mái hơn làm tử tù nhiều... Nhưng mà ta cần Mộc Chiêu Đồng, cho nên vẫn mãi không cắt đứt liên lạc, cho nên ta nói ngươi nhắc tới ta là môn sinh của Mộc Chiêu Đồng, đó là một thân phận. Ta còn có một thân phận là quản gia tiền tài ngầm của Mộc Chiêu Đồng, cho nên việc kinh doanh của thương hành ta mới có thể thuận lợi phát đạt. Đương nhiên đây không phải toàn bộ, còn phải quy công cho thân phận thứ ba của ta."
"Là gì?"
Hoán Nhiên đạo nhân tò mò hỏi một câu.
"Người Hắc Vũ."
Ba chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, Tuần Trực và Hoán Nhiên đạo nhân đồng thời thay đổi sắc mặt.
"Nếu ta đã nói rồi thì không sợ các ngươi biết, cũng không sợ các ngươi động thủ. Ta không thiếu tiền không chỉ là vì Mộc Chiêu Đồng, cũng bởi vì có sự ủng hộ của đế quốc Hắc Vũ ở sau lưng ta."
Tô Khải Phàm đứng dậy, vừa dạo bước vừa nói: "Đây cũng không phải chuyện đặc biệt khiến người ta kinh ngạc gì. Người Ninh các ngươi có thể phái người đi Hắc Vũ, tất nhiên Hắc Vũ có thể phái người đến Ninh quốc. Từ lúc sáu tuổi là cuộc đời ta đã được định sẵn, khi đó ta đã không thể không bắt đầu học ngôn ngữ của người Ninh, văn hóa của người Ninh. Mười bốn tuổi, ta được âm thầm đưa đến Liêu Bắc đạo của Ninh quốc, một phú hộ nhận nuôi ta. Ta rất tiến thủ, hai mươi tư tuổi thi đậu tiến sĩ, năm đó cũng vừa khéo Mộc Chiêu Đồng được phong thủ phụ đại học sĩ làm chủ khảo khoa cử, ta liền thuận lợi bái nhập môn hạ của lão ta."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ làm quan ở trong triều đình Ninh quốc dựa theo kế hoạch từ trước. Bởi vì khả năng của ta tất nhiên sẽ được thưởng thức, cộng thêm sự yêu thích của Mộc Chiêu Đồng đối với ta, bản thân ta cũng nghĩ ta có thể làm đến thị lang khi bốn mươi tuổi, vận khí tốt, bốn mươi lăm tuổi là có thể làm đến thượng thư. Thú vị không? Một người Bột Hải bị người Hắc Vũ mang đi từ nhỏ như ta, thành quan lớn của Ninh quốc, chính ta cũng cảm thấy đặc sắc."
"Dưới trướng hoàng đế có người tên là Diệp Vân Tán, xâm nhập Hắc Vũ, trở thành thân tín bên cạnh hãn hoàng. Không thể không nói là ta không bằng hắn, ta sợ chết... Từ lúc ta nhìn ra tâm tư của Mộc Chiêu Đồng, ta chỉ có thể rút lui trước."
Tô Khải Phàm nhìn về phía Tuần Trực: "Ta biết hai vị không sợ chết, nhưng chết có ý nghĩa gì chứ? Các ngươi là người Ninh, các ngươi có việc nên làm, có việc không nên làm, ta không ép buộc. Nếu các ngươi tin tưởng ta, theo ta đi bắc cương, ta sẽ không bảo các ngươi bán đứng quân đội Đại Ninh, ta chỉ muốn giết Thẩm Lãnh. Hai vị hiểu rõ Thẩm Lãnh như thế, sau khi đến bắc cương chắc chắn có việc để làm."
Tô Khải Phàm nhìn về phía Tuần Trực, nói ra một câu nói trí mạng đối với Tuần Trực.
"Hãn hoàng bệ hạ cũng biết đại danh của Tuần Trực tiên sinh. Ninh quốc không cần tiên sinh, không công nhận tài của tiên sinh, hãn hoàng bệ hạ nói tiên sinh có thể đến Hắc Vũ. Chính trị của cả nước, người ra lệnh là hãn hoàng, người chấp hành lệnh là tể tướng, hãn hoàng nghĩ với tài của tiên sinh có thể làm tể tướng Hắc Vũ."
Trong ánh mắt của Tuần Trực có một thứ gì đó lướt qua.
"Không được!"
Hoán Nhiên đạo nhân bỗng nhiên hô một tiếng: "Tuần Trực tiên sinh, đừng quên ông là người Ninh, ta cũng là người Ninh, không thể trở thành tay sai của Hắc Vũ!"
Tuần Trực ngây ngẩn quay đầu nhìn về phía hắn ta, Hoán Nhiên đạo nhân tiến lên một bước giữ tay của Tuần Trực: "Tiên sinh, ông phải nghĩ cho rõ ràng. Giữa người Ninh có tranh đấu, đó là chuyện của người Ninh, nhưng nếu đi Hắc Vũ, đó chính là phản đồ của Đại Ninh, là tay sai của Hắc Vũ đó tiên sinh."
Bịch!
Một bóng đen từ bên ngoài phá vỡ cửa phòng, trong nháy mắt Hoán Nhiên đạo nhân quay người lại, đao trong tay kẻ đó đâm vào ngực Hoán Nhiên đạo nhân. Tuần Trực lui về phía sau theo bản năng, sau đó mới phát hiện người một đao giết chết Hoán Nhiên đạo nhân lại là chưởng quầy của khách điếm này.
Tô Khải Phàm nhún vai: "Nhìn đi, sẽ luôn có kẻ ngu xuẩn."
Hoán Nhiên đạo nhân nằm trên mặt đất, tay nắm mắt cá chân của Tuần Trực: "Tuần Trực tiên sinh, ông đừng... đưa ra lựa chọn sai."
Tuần Trực giật chân lại, bàn tay vô lực kia rơi xuống nền nhà.