Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 820 - Chương 820: Phản Bội

Chương 820: Phản bội Chương 820: Phản bội

Khách điếm nhỏ này đã mở ở trong thành Trường An hai mươi mấy năm, đại khái cũng không chênh lệch thời gian đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường lên ngôi bao nhiêu. Với mức độ đối lập như Hắc Vũ và Đại Ninh, hàng năm hai bên đều nghĩ hết mọi biện pháp để phái thêm nhiều người hơn nữa vào quốc nội đối phương thăm dò tình báo, không chỉ là tình báo về mặt quân sự, còn bao gồm cả dân sinh, chính trị, thậm chí danh sách quan viên, rồi lại đến hứng thú sở thích của mỗi một quan viên.

Diệp Vân Tán của Đại Ninh từng trở thành người thân tín bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ, lời nói của ông ta có sức ảnh hưởng đến hãn hoàng Hắc Vũ thậm chí còn vượt qua tuyệt đại bộ phận triều thần Hắc Vũ quốc. Nhờ sự tồn tại của ông ta mà biên quân bắc cương đã thành công hóa giải hành động quân sự của Hắc Vũ quốc hết lần này đến lần khác, và còn thành công có được bản đồ toàn cảnh Hắc Vũ quốc, cũng xây dựng lên một mạng lưới tình báo khiến người ta cảm thán. Giá trị của thứ này lớn hơn một trận chiến tiêu diệt mấy vạn quân Hắc Vũ rất nhiều.

Mà bên Hắc Vũ tất nhiên cũng sẽ cài một số lượng lớn mật điệp vào Đại Ninh. Khách điếm nhỏ này đã kinh doanh ở thành Trường An hai mươi mấy năm, chính là được sắp xếp qua đây sau khi đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường lên ngôi. Hai mươi mấy năm nay, trước giờ khách điếm này đều không bị bại lộ, không phải bởi vì phương thức hoạt động của bọn họ bí mật cỡ nào, mà là bởi vì vai trò duy nhất của khách điếm này chính là yểm trợ cho các mật điệp khác cài vào nội bộ Đại Ninh, chứ bọn họ không phải trực tiếp đi thăm dò tin tức.

Chưởng quầy của khách điếm cũng là người Bột Hải. Người Hắc Vũ, thậm chí người của đại bộ phận các bộ tộc trong Hắc Vũ quốc đều không thể nào nào cải trang thành người Ninh, từ thân thể diện mạo đến lời nói cử chỉ đều khó có thể cải trang được, vẻ ngoài đặc trưng đã bán đứng tất cả, cho nên mật điệp Hắc Vũ quốc cài vào Đại Ninh có hơn bảy phần là người Bột Hải.

Hàng năm đều sẽ có không ít trẻ con của Bột Hải quốc được lựa chọn đưa đến Hắc Vũ học tập, có người chuyên môn dạy chúng ngôn ngữ, văn hóa, lịch sử của người Ninh, chúng phải quen thuộc tất cả mọi chuyện có liên quan đến Đại Ninh, thậm chí còn bao gồm cả phương ngữ và phong tục của các nơi. Tất cả mọi điều Hắc Vũ quốc nắm giữ đều sẽ được rót vào đầu chúng.

Khi được mười mấy tuổi là những người Bột Hải này sẽ được đưa vào Đại Ninh, sắp xếp đến những gia đình nhìn có vẻ rất bình thường mà người Hắc Vũ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Bọn họ sẽ tiếp cận trung tâm quyền lực Đại Ninh thông qua kỳ thi khoa cử của Đại Ninh, hoặc là chiêu mộ, cùng với đủ mọi phương thức để có thể vào triều đình.

Trong số đó địa vị của Tô Khải Phàm rất cao, từng được hãn hoàng Hắc Vũ gửi gắm trọng vọng.

Vì một mình Tô Khải Phàm, thậm chí Hắc Vũ còn từng chế định một kế hoạch đặc biệt để chi viện cho y. Kế hoạch này rất lâu dài.

Sau khi biết được Tô Khải Phàm đã bái nhập môn hạ thủ phụ Nội các Đại Ninh Mộc Chiêu Đồng, bọn họ liền sắp xếp thêm nhiều người hơn nữa lẻn vào thành Trường An Đại Ninh để bảo vệ và chi viện cho Tô Khải Phàm. Điểm quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ chính là nếu như không cần thiết thì tuyệt đối không sử dụng Tô Khải Phàm người này, cứ để cho y phát triển bình thường, nên làm việc cho Đại Ninh như thế nào thì làm việc cho Đại Ninh như thế. Hắc Vũ không tiếc bất cứ giá nào để bồi dưỡng Tô Khải Phàm thành thủ phụ Nội các Đại Ninh, ít nhất cũng phải trở thành một trong các thứ phụ.

Một khi kế hoạch này thành công, mật điệp của Hắc Vũ quốc sẽ trực tiếp xâm nhập trung tâm quyền lực Đại Ninh. Đây đã không phải là tiếp cận nữa mà là xâm nhập triệt để, trở thành một phần của trung tâm quyền lực.

Lúc người Hắc Vũ chế định kế hoạch này, đã gọi đây là Kế hoạch 25 năm.

Bọn họ định dùng hai mươi lăm năm để giúp Tô Khải Phàm trở thành một thành viên không thể thiếu trong Nội các Đại Ninh, trở thành một thành viên không thể thiếu bên cạnh hoàng đế Đại Ninh. Nếu kế hoạch phải dùng hai mươi lăm năm để thực hiện này mà thành công, khi đó Tô Khải Phàm khoảng chừng năm mươi tuổi sẽ hoàn toàn nắm giữ nhất cử nhất động của Đại Ninh trong tay.

Nhưng mà kế hoạch này đã lập tức dừng lại sau khi Tô Khải Phàm nhận thấy được Mộc Chiêu Đồng đang chơi với lửa, không phải bên Hắc Vũ quốc yêu cầu y dừng lại mà là y chủ động rút khỏi triều đình Đại Ninh.

Mà năm đó vừa hay là năm hãn hoàng Hắc Vũ bị giết, Tang Bố Lữ kế thừa ngôi vị hãn hoàng.

Gặp lúc Hắc Vũ nội loạn, kế hoạch này bị phá hỏng, nguồn ủng hộ đến từ quốc nội Hắc Vũ ngừng lại, việc thanh tẩy của Tang Bố Lữ trực tiếp làm cho rất nhiều quan viên Hắc Vũ biết kế hoạch này bị giết chết, những mật điệp này đều do Thanh Nha khống chế, mà càng trùng hợp là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã giết thủ tọa của Thanh Nha. Sau khi Tô Khải Phàm biết chuyện, lại phát hiện đủ kiểu thủ đoạn của Mộc Chiêu Đồng, y dứt khoát lựa chọn rời khỏi triều đình.

Nhưng mấy năm qua y vẫn truyền thông tin tình báo cho Hắc Vũ.

Mật điệp Hắc Vũ cài vào nội bộ Đại Ninh có số lượng nhiều khủng khiếp, mỗi người đều có số hiệu của mình, mà số hiệu của Tô Khải Phàm là 1.

Y được gọi là Nhất tiên sinh.

Máu trong gian phòng nhỏ của khách điếm được lau sạch sẽ, thi thể được chất trong xe ngựa vận chuyển rác ra ngoài thành của khách điếm. Vì đã ra ra vào vào suốt hai mươi mấy năm nên binh sĩ gác cổng đều rất quen thuộc với người làm của khách điếm, huống hồ đó chỉ là xe ngựa vận chuyển rác bình thường mà thôi, tất nhiên sẽ không kiểm tra cẩn thận. Thi thể của Hoán Nhiên đạo nhân bị vùi trong một đống lá rau thối và cơm thừa canh cặn chở ra ngoài thành, tuỳ tiện tìm một chỗ không có người mà chôn đi.

Buổi chiều xe ngựa của khách điếm lại ra khỏi thành một lần nữa, gã người làm vẻ mặt chán nản kể lể với binh sĩ gác cổng rằng chưởng quầy của mình vô nhân đạo cỡ nào, trả tiền công thì ít mà việc thì nhiều. Binh sĩ canh cổng cười an ủi hắn ta vài câu, kiểm tra người trên xe ngựa, giấy chứng nhận thân phận và con dấu của quan phủ đều không có vấn đề gì, vì thế liền cho đi. Gã người làm vẫn còn lẩm bẩm lải nhải, nói cái gì mà ngay cả thời gian ngủ trưa cũng không có, còn phải đưa họ hàng của chưởng quầy đến bến thuyền Vị Thủy.

Người trong xe ngựa là Tuần Trực và Tô Khải Phàm.

Hai người ra ngoài thành Trường An sau đó đi thẳng lên hướng bắc, dừng lại ở bên bờ Vị Thủy, từ Vị Thủy đi thuyền sang hướng đông, sau đó đi vào Bá Thủy lên hướng bắc, mục tiêu của bọn họ là bắc cương.

"Tuần Trực tiên sinh đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất."

Tô Khải Phàm ngồi ở trên thuyền, quấn chặt áo trên người, nhìn nước chảy bên mạn thuyền nói: "Chỉ cần tất cả tài hoa và khát vọng của con người đều có thể thi triển ra, có thể khiến cho cuộc đời của mình không có điều hối tiếc, thật ra như vậy là đủ rồi. Chúng ta luôn nói làm quan vi dân, phần lớn thời gian ý của từ dân này đều rất hạn hẹp. Bởi vì sự tồn tại của quốc gia và quốc gia, cho nên có khác nhau của dân và dân. Nhưng mà trên thực tế, người với người không giống sao? Người chính là người, không thể bởi vì quốc gia khác nhau mà nói người của nước khác không phải là người được. Có thể khiến cho trăm vạn bách tính được hưởng phúc, đây là công đức. Bất kể là người Ninh hay là người Hắc Vũ, hay là người Tây Vực, người Bột Hải, chỉ cần tạo phúc cho lê dân bách tính thì đều là Thánh Nhân."

Tuần Trực nhìn y một cái, không nói gì.

"Ta biết tiên sinh đang lo lắng gì."

Tô Khải Phàm cười cười: "Ông lo lắng mình không ra khỏi Đại Ninh được? Lo trở thành tù nhân? Ta đã ở Đại Ninh nhiều năm như vậy rồi, theo ta được biết hàng năm số người bị phủ Đình Úy tra được có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ông cảm thấy rất nguy hiểm nhưng ta lại cảm thấy rất an toàn. Lấy một ví dụ... từ sau khi lên con thuyền này tiên sinh vẫn luôn nhìn đông ngó tây, trong lòng ngươi để lộ ra một sự sợ hãi được thể hiện trong ánh mắt, nếu là đình úy có kinh nghiệm dày dạn của phủ Đình Úy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong lòng tiên sinh có tật, mà quan trọng người như tiên sinh, đương nhiên chúng ta sẽ không để cho tiên sinh mạo hiểm. Nói với ông như thế này vậy, tất cả những người mà ông tiếp xúc trên quãng đường đi này đều là người của chúng ta, bao gồm cả con thuyền này, thậm chí bao gồm mỗi một người trên con thuyền này."

Y vươn tay ra chỉ: "Ông nhìn những hành khách này, dường như đến từ trời nam đất bắc của Đại Ninh, nữ có nam có, nhưng mỗi một người bọn họ đều là ta sắp xếp, thoạt nhìn có gì khác với người Ninh không? Không có. Tuy rằng bọn họ đều là người Bột Hải giống như ta."

Tuần Trực đột nhiên hỏi một câu: "Nếu các ngươi đã có nhiều người ở Đại Ninh như vậy, lúc trước Đại Ninh diệt Bột Hải sao các ngươi không có một chút tác dụng nào cả?"

"Có hai nguyên nhân."

Tô Khải Phàm giải thích: "Thứ nhất, Ninh quốc động binh với Bột Hải quốc không phải chỉ lệnh do triều đình Ninh quốc phát ra. Nếu mệnh lệnh xuất phát từ triều đình thì chúng ta sẽ sớm phái người trở về, quân Ninh mạnh đến mấy cũng sẽ không đánh bại quân đội của Bột Hải ta nhanh như vậy... Thứ hai, chính xác mà nói bây giờ chúng ta đều đã không phải người Bột Hải nữa, mà là người Hắc Vũ, nếu như không cần thiết thì chúng ta sẽ không để lộ bản thân vì đưa tin tức cho Bột Hải quốc."

Tô Khải Phàm đưa cho Tuần Trực một vò rượu: "Tuần Trực tiên sinh, con người phải có chừng mực, phải biết nặng nhẹ."

Tuần Trực nhìn Tô Khải Phàm bằng ánh mắt kỳ quái, điều này làm cho Tô Khải Phàm không thích ứng lắm.

"Tiên sinh muốn nói gì?" Y hỏi Tuần Trực.

Tuần Trực nói: "Lúc nãy ngươi nói với ta chỉ cần có thể phát huy tài hoa của mình, thi triển khát vọng của mình, tạo phúc cho trăm vạn lê dân bách tính thì chính là thánh nhân, không phân biệt quốc giới, chẳng phân biệt dân tộc, mà việc ngươi làm và lời ngươi nói, lẽ nào không cảm thấy mâu thuẫn?"

"Đó là bởi vì ta và tiên sinh là người không giống nhau."

Tô Khải Phàm nói rất nghiêm túc: "Tiên sinh có tài trị quốc, có khả năng làm chính trị, có sức định quốc, cho nên tiên sinh được định sẵn là phải có hành động lớn. Tiên sinh đã không có thể có hành động lớn ở Đại Ninh nữa, vậy thì có thể đổi nơi khác. Còn ta thì sao? Việc ta làm và việc tiên sinh cần làm có thể so sánh sao? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, nhân vật nhỏ cầu sinh tồn trong khe hẹp giữa hai nước lớn."

Tô Khải Phàm thở ra một hơi thật dài: "Ta không thể lựa chọn nhưng tiên sinh thì có thể."

Tuần Trực im lặng, Tô Khải Phàm cũng im lặng.

Khoảng nửa canh giờ sau hai vợ chồng thuyền phu bưng thức ăn đến, hai người để đồ xuống sau đó im lặng rời đi, từ điểm này là Tuần Trực có thể xác định Tô Khải Phàm không lừa ông ta. Hai vợ chồng thuyền phu là mật điệp Hắc Vũ, mà những hành khách kia vẫn luôn ở vị trí của mình rất ít đi lại, có người nhìn bên trái, có người nhìn bên phải, vị trí của mỗi một người nhìn có vẻ như tùy ý nhưng đều có vai trò, cho nên ông ta lại có thể xác định những người này cũng đều là mật điệp của Hắc Vũ.

Nếu không tiếp xúc với Tô Khải Phàm, ông ta không thể tưởng tượng được nội bộ Đại Ninh lại có nhiều mật điệp Hắc Vũ lọt vào đến mức độ như vậy. Đây còn chỉ là Trường An, mật điệp Hắc Vũ phân tán ở các nơi trong Đại Ninh, sợ là con số cộng lại có thể có đến ngàn người, thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa, có lẽ có mấy ngàn, có lẽ có một vạn.

Cho nên Tuần Trực không thể không nghĩ đến vấn đề mà trước đó mình vẫn luôn xem nhẹ.

Nhiều mật điệp Hắc Vũ như vậy đã vào Đại Ninh như thế nào? Nếu không có chứng nhận thông quan đủ để đánh tráo thật giả, thủ quân biên quan không thể nào cho người vào được.

"Có phải tiên sinh đang nghĩ vừa rồi là ta khoác lác không?"

Tô Khải Phàm liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Nói với tiên sinh một chuyện... Lúc trước Mộc Chiêu Đồng sắp xếp người Bột Hải nhập quan, vào thành Trường An làm việc, chứng nhận thông quan của những người đã vào Đại Ninh này đều là người của ta làm. Trong thương hành của ta có người chuyên môn phụ trách việc này, mỗi một thứ đều có thể làm giả, cho dù là thủ quân biên quan kinh nghiệm dày dạn cũng không nhìn ra."

Tuần Trực ừ một tiếng: "Cho nên ngươi là thủ lĩnh của tất cả mật điệp Hắc Vũ?"

"Tiên sinh không hiểu đám người chúng ta. Ta chỉ là một người trong số đó chứ không phải là thủ lĩnh, đại khái ta cũng chỉ là biết nhiều hơn so với người khác một chút, người thật sự khống chế tất cả mật điệp không ở Đại Ninh, mà ở Thanh Nha Hắc Vũ."

Tô Khải Phàm nhìn về phương bắc: "Chờ sau khi tiên sinh đến Hắc Vũ sẽ tiếp xúc với người của Thanh Nha, đến lúc đó tiên sinh sẽ hiểu người của Thanh Nha là một đám người như thế nào."

Y dừng lại một chút, giọng nói có chút kỳ quái: "Có lẽ bọn họ đều không được tính là người."

Bình Luận (0)
Comment