Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 821 - Chương 821: Chân Dung

Chương 821: Chân dung Chương 821: Chân dung

Chuyến đi săn mùa đông ở Yên Sơn kết thúc với kết quả bệ hạ chiến thắng, đây cũng không phải các thần tử nịnh bợ, là bọn họ thật không thắng được. Nếu đội ngũ bên thái tử có Thẩm Lãnh hỗ trợ thì chưa chắc đã không có sức tranh giành, nhưng mà Thẩm Lãnh rút khỏi cuộc săn bắn mùa đông, bên thái tử đều là người chưa từng lên chiến trường, đâu so sánh được với hoàng đế mười mấy tuổi đã tòng quân.

Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, kết quả đặt ra từ trước rơi vào trong tay ông ta, hoàng đế lập tức hứng khởi, quyết định lấy một thanh đoản kiếm thanh đồng thời Chu ra, bán đấu giá ở trong thành Trường An, tất cả số tiền có được đều dùng để tưởng thưởng tướng sĩ bắc chinh.

Tin tức này vừa truyền ra là cả Trường An đều sục sôi, đương nhiên phần lớn đều là người xem náo nhiệt, dù sao thì không phải người nào cũng có thể đưa ra giá được. Đồ chơi văn hoá thịnh hành, Đại Ninh cường đại như thế bách, tính như thế giàu có, giá trị của đồ chơi văn hoá cổ lại càng không dễ đánh giá. Nói một cách đại để, tiền triều Đại Sở cách nay mấy trăm năm, tính cả mấy trăm năm lịch sử của Sở, cho dù là đồ của thời kỳ đầu Sở khai quốc cũng không đến ngàn năm, không thể nào so sánh với đồ thời Chu được.

Mà bảo bối thời Chu thì đồ thanh đồng là nhất. Thanh đoản kiếm thanh đồng Chu này trước khi là phục sức của một vị chư hầu thời Chu, vốn đã có giá trị xa xỉ, bề mặt khảm năm viên bảo thạch, do bệ hạ lấy ra bán đấu giá trong dân gian, giá trị của thứ này liền tăng lên tận mấy cấp bậc, nói là vô giá cũng không đủ.

Cấm quân hộ tống bệ hạ trở lại Trường An, còn có mười ngày nữa là tết, trong cung đã đang chuẩn bị. Tết năm nay ý nghĩa khác với trước đây, sau tết bệ hạ sẽ ngự giá thân chinh, đây là chuyện đã định từ trước, để cầu chúc cho bắc chinh thắng ngay từ trận đầu, sự chuẩn bị trong cung cũng nhiều hơn so với năm ngoái.

Trở lại Trường An, hai người Thẩm Lãnh và Trà gia rảnh rỗi đi dạo trên đường. Sắp tết rồi, bọn họ định mua hai món quà cho Thẩm tiên sinh và bọn trẻ. Trước sau như một, hai người bọn họ còn lâu mới để ý đến ánh mắt của người khác, nắm tay nhau đi trên đường, với tác phong... đức hạnh... phẩm hạnh của hai người bọn họ, tóm lại với thói quen đi dạo của hai người bọn họ mà nói, chưa đi được bao xa là trong tay đã cầm đầy đồ ăn.

Trà gia nhét đầy đồ ngon vừa mới mua được trong cái miệng nhỏ nhắn, bởi vì thời tiết lạnh, trong miệng nhiều đồ ăn nóng hổi như vậy, lúc mũi hít thở liền có nhiệt khí tản ra ngoài, miệng nhai một cái, trong lỗ mũi liền phun ra nhiệt khí. Trà gia rất vui thích, nàng cảm giác mình là một con quái thú nhỏ có thể phun lửa, Thẩm Lãnh cảm thấy con quái thú nhỏ này cũng rất đẹp.

Thẩm Lãnh vác một cây kẹo hồ lô trên vai, nhìn thấy trẻ con là tặng, sau đó cắm thịt xiên mua cho Trà gia lên, cứ vừa đi vừa mua như vậy, sau khi đi nửa con đường là trên cây kẹo hồ lô đã có không ít đồ.

"Nhìn đại ca ca kia kìa."

Một đứa bé cầm tay phụ thân nó lắc lắc: "Đó là thịt dê nướng đường phèn sao?"

Đâu từng thấy ai vác một khúc gỗ cắm đầy các loại thịt xiên đi ở trên đường cái như vậy, may mà hai người ăn nhanh, nếu không thì rất nhanh sẽ bị nguội lạnh không thể nào ăn nổi.

Thẩm Lãnh rút một nắm thịt xiên lớn ra đưa cho đứa bé kia: "Đại ca ca tặng cho ngươi."

Đứa bé kia nhìn về phía phụ thân, phụ thân lấy một xâu trong tay Thẩm Lãnh rồi liên tục nói cảm ơn, đứa trẻ cũng không tranh giành lại càng không ồn ào, cầm xâu thịt xiên khom người hành lễ với Thẩm Lãnh: "Cảm ơn."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đứa trẻ thật hiểu chuyện, dạy dỗ tốt."

Phụ thân của đứa trẻ hơi ngượng nghịu nói: "Đều là mẹ nó dạy, ta làm việc ở bên ngoài ngày bình thường cũng chẳng để ý quản giáo. Lần này trở về, mẹ nó nói với ta, thằng bé đã hiểu chuyện rồi, trước đây nó có ấn tượng về phụ thân hay không cũng được, nhưng sau khi hiểu chuyện rồi, nếu trong lòng vẫn không có ấn tượng về phụ thân nữa thì phải làm sao? Ta suy đi nghĩ lại, quyết định sau này không đi xa nhà nữa, ở lại Trường An làm buôn bán nhỏ."

Thẩm Lãnh giật mình.

Phụ thân của đứa trẻ xoa đầu đứa trẻ: "Ta cũng không thể để cho nó nhớ lại, thời thơ ấu căn bản là phụ thân không đồng hành với nó."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ."

Phụ thân của đứa trẻ ngẩn ra: "Cảm ơn ta làm gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta cũng có con, ta cũng thường xuyên không ở bên cạnh chúng."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Nàng vất vả rồi."

Đứa trẻ kéo tay phụ thân nó: "Nhìn người ta xem, sao cha không biết nói với mẹ con một tiếng vất vả rồi."

Phụ thân của đứa trẻ cười ngượng: "Trở về sẽ nói."

Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Lần này sau khi bắc chinh ta sẽ xin từ quan với bệ hạ, chúng ta hoặc là ở Trường An, hoặc là ở khác chỗ nào đó. Hắn nói rất đúng... Cũng không thể để lúc bọn trẻ mười mấy tuổi nhớ lại, trước giờ phụ thân đều không chơi với mình."

Trà gia lắc đầu: "Chàng khác bọn họ, buôn bán có thể không làm, biên giới có thể không canh giữ sao? Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, làm như vậy, Đại Ninh cũng sẽ không có người thủ hộ."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Mạnh Trường An cũng đã rất lâu rồi chưa gặp người nhà của hắn."

Trà gia hừ một tiếng: "Ta còn tưởng chàng thật sự cảm thấy ta vất vả, hóa ra là chàng cảm thấy Mạnh Trường An vất vả."

Thẩm Lãnh: "Nàng ghen với một đại nam nhân làm gì?"

Trà gia: "Ta đã đến mức ghen với một đại nam nhân rồi mà còn không cho ta nói?!"

Thẩm Lãnh: "Chuyện này..."

Đang nói thì nhìn thấy hai người Cao Tiểu Dạng và Trần Nhiễm cũng tay nắm từ rất xa đi đến. Trên đường cái này có nhiều nam nam nữ nữ cùng nhau đi dạo như vậy, bốn người bọn họ giống như là ngoại tộc, không kiêng dè ánh mắt của người khác một chút nào. Nếu Cao Tiểu Dạng và Trần Nhiễm không quen biết Trà gia và Thẩm Lãnh, có lẽ hai người bọn họ cũng chưa chắc đã dám tay nắm nhau đi trên đường như vậy.

"Mua cái gì vậy?"

Trần Nhiễm sáp đến nhìn, muốn lấy chút đồ ngon trong tay Trà gia nhưng nhìn ánh mắt của Trà gia lại không dám.

"Các ngươi đã mua gì rồi?"

Thẩm Lãnh nhìn nhìn đồ Trần Nhiễm đang xách, sau đó liền sửng sốt: "Đây là... muốn đổi nghề?"

"Người ta đi dạo mua hàng tết, hai người các ngươi mua một bộ mạt chược?"

Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, bốn người lại liếc nhau một cái, đồng thời xoay người.

Dạo phố cái gì!

Cung Vị Ương.

Hoàng đế chỉ canh sâm trước mặt: "Đây là canh Trân phi vừa mới sai người đưa tới cho trẫm, con cũng uống một ít đi."

Thái tử Lý Trường Trạch vội vàng cúi đầu: "Vâng."

Gã ta đi qua tự múc một bát, cúi đầu nhìn bát canh sâm này, không biết sao lại nhìn thấy hình dáng của mẫu thân trên mặt nước. Gã ta giật mình ngẩn ngơ, trong mơ hồ giống như nghe thấy mẫu thân đang giận dữ mắng mình, canh của tiện nhân hại chết ta nấu mà con cũng uống?!

Lần này thái tử sợ tới mức tay cũng không vững, bát rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ nát.

Hoàng đế ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, lấy một cái khăn tay đưa cho thái tử: "Có bỏng không?"

Thái tử hoảng loạn cúi đầu: "Là nhi thần quá vụng về."

Hoàng đế cầm lấy tay thái tử lau: "Con là con trai của trẫm, tại sao luôn cẩn thận dè dặt như vậy trước mặt trẫm? Trẫm hy vọng con có thể xem trẫm là phụ thân hơn, chứ không phải từng giờ từng phút đều xem trẫm là hoàng đế."

Thái tử lại cúi đầu: "Nhi thần nhớ rồi."

Lúc đang nói gã ta vội vàng rút tay ra khỏi tay hoàng đế, sắc mặt gã ta vẫn trắng bệch đến đáng sợ. Gã ta không dám nhớ lại, biết rõ đây chẳng qua là ảo giác nhưng chỉ cần nhớ lại là khuôn mặt của hoàng hậu sẽ càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt phẫn nộ nhìn gã ta đó cũng sẽ càng lúc càng rõ ràng.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ gã ta có chút khác thường, vừa muốn hỏi thì Đại Phóng Chu từ bên ngoài đi vào: "Bệ hạ, Trương chân nhân Tường Ninh Quán cầu kiến."

Hoàng đế ừ một tiếng, trở lại phía sau bàn ngồi xuống, nội thị đã dọn sạch nền nhà, mà thái tử thì dường như vội vã muốn lánh đi, cúi đầu nói một tiếng "nhi thần cáo lui trước", không đợi hoàng đế nói thì gã ta đã lui ra đến ngoài cửa.

Hoàng đế nhìn phản ứng của con trai mình thật sự có chút khó hiểu, chỉ là có chút bi thương thoáng qua.

Bên ngoài, Tiểu Trương chân nhân đeo một cái mắt kính to trên sống mũi thoạt nhìn có chút đáng yêu. Nàng nhìn chung quanh, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thái tử điện hạ từ trong Đông Noãn Các đi ra, vội vàng khom người cúi đầu: "Bái kiến thái tử điện hạ."

Thái tử vội vã đáp lễ sau đó bước chân nhanh hơn rời đi. Lúc Tiểu Trương chân nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt thái tử không ổn, sau đó trong lòng bỗng nhiên hơi thắt lại.

Người thường có sát niệm, thường có lệ khí, tướng mạo sẽ thay đổi.

Người thường có thiện niệm, thường có hỷ khí, tướng mạo cũng sẽ thay đổi.

Trong khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên lại cảm thấy khuôn mặt của thái tử có chút xa lạ.

Đại Phóng Chu nhìn Tiểu Trương chân nhân suy nghĩ xuất thần, nói nhỏ một câu: "Chân nhân, bệ hạ còn đang chờ ngài."

Lúc này Tiểu Trương chân nhân mới lấy lại tinh thần, nhưng trong đầu vẫn nghĩ lúc nãy tướng mạo của thái tử sao lại thay đổi lớn như vậy? Người bình thường tất nhiên là không nhìn ra có gì không ổn, nhưng nàng lại cảm thấy thái tử càng lúc càng giống người khác, chứ không giống chính gã ta.

Tiểu Trương chân nhân vào Đông Noãn Các, khom người cúi đầu, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của bệ hạ truyền đến: "Đứng dậy đi, không cần phải mỗi lần thấy trẫm đều hành đại lễ. Đại Phóng Chu, lấy một cái ghế cho Tiểu Trương chân nhân."

Đại Phóng Chu vội vàng mang ghế đến, Tiểu Trương chân nhân ngồi xuống, không dám nhìn thẳng vào hoàng đế: "Bệ hạ triệu thần đến là có chuyện gì gấp?"

"Bói một quẻ."

Hoàng đế cười nói: "Trẫm không mê tín, nhưng trẫm nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì, bảo khanh đến đây bói một quẻ, xem thử trẫm bắc chinh là cát hay hung."

Tiểu Trương chân nhân ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, cảm thấy có chút khác thường, lại nhìn cẩn thận hơn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Sao vậy?"

Sắc mặt Hoàng đế cũng thay đổi theo.

Tiểu Trương chân nhân theo bản năng tiến lên hai bước đến trước người hoàng đế, hoàng đế bị nàng nhìn đến mức cực kỳ căng thẳng. Với tâm tính và sự trầm ổn của hoàng đế, làm sao lại có thể bị người khác làm ảnh hưởng đến mức độ như vậy, nhưng mà trước ngày bắc chinh lại là một khảo nghiệm cuối cùng với thái tử, thật ra trong lòng hoàng đế thật sự không yên, chỉ là ông ta biểu hiện ra ngoài rất cường đại. Hoàng đế không muốn và cũng không thể nhắc tới sự bất an của ông ta với bất cứ người nào.

"Hóa ra là có thứ dính lên mặt."

Tiểu Trương chân nhân thở phào một hơi thật dài, cúi đầu nói với hoàng đế: "Có thứ dính trên mặt bệ hạ, thần còn tưởng trên mặt bệ hạ đột nhiên có thêm nốt ruồi."

Hoàng đế theo bản năng đưa tay lên sờ mặt: "Có vấn đề gì?"

"Không có, không có."

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu: "Là thần đã nhìn lầm."

Hoàng đế ừ một tiếng, cười hỏi: "Vậy khanh vẫn chưa nói cho trẫm biết, bắc chinh như thế nào?"

Tiểu Trương chân nhân vẫn cúi đầu nói: "Thần đã từng bói nhiều lần, bắc chinh đại cát tiểu hung, hành quân cẩn thận từ từ mà mưu tính sẽ có phần thắng."

Thật ra câu này cũng chẳng khác nào không nói, hoàng đế cũng biết chắc chắn nàng sẽ không nói ra câu gì không may mắn, không nhịn được lại cười lắc đầu: "Khanh ở trong Tường Ninh Quán cũng không thường xuyên đi lại, theo trẫm ra ngoài đi ngắm nghía một chút, cũng nói chuyện nhiều một chút."

Tiểu Trương chân nhân đáp lại một tiếng, chờ lúc bệ hạ đi ra ngoài nàng mới đứng lên, đột nhiên nhìn thấy tranh của hoàng hậu mà lại treo trong Đông Noãn Các, nàng ngây người ra, trong ấn tượng trước kia không có. Hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy tầm mắt của nàng nhìn vào chân dung hoàng hậu: "Là hai ngày trước trẫm sai người treo lên, trẫm không muốn khiến thái tử cảm thấy quan hệ của trẫm và mẫu thân nó không tốt."

Tiểu Trương chân nhân nhìn chân dung của hoàng hậu, giống như nó đang chuyển động, dần dần, khuôn mặt trong bức chân dung kia biến thành mặt của thái tử.

Tiểu Trương chân nhân lắc đầu theo bản năng, khi nhìn lại thì bức chân dung kia đâu có gì thay đổi, chỉ là bởi vì lúc nãy trước vào trong nàng đã nhìn thấy thái tử. Lúc này nàng mới sực hiểu ra, hóa ra là thái tử càng ngày càng giống hoàng hậu.

Bình Luận (0)
Comment