Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 822 - Chương 822: Đừng Đánh, Đừng Đánh

Chương 822: Đừng đánh, đừng đánh Chương 822: Đừng đánh, đừng đánh

Tiểu Trương chân nhân từng hỏi sư phụ nàng tại sao có thể nhìn ra tướng mệnh từ tướng mạo của một người?

Khi đó lão Trương chân nhân cười nói: "Đâu có cổ quái ly kỳ, huyền diệu khó giải thích đến như vậy, cũng không có nhiều cái gọi là thiên cơ có thể tiết lộ như vậy, nhìn tướng mạo biết tướng mệnh chẳng qua là quan sát lời nói và sắc mặt, thông thường một người khi tức giận thì dễ nóng nảy, lo nghĩ nhiều thì dễ sinh bệnh. Người thường tức giận nhìn mặt mày là có thể biết, người thường lo âu nhìn miệng mũi là có thể biết."

Tiểu Trương chân nhân vẫn nhớ những lời này, sư phụ còn nói phần lớn thuật sĩ giang hồ đều là kẻ lừa đảo, biết ăn nói trực chỉ nhân tâm, kiến thức cơ bản cũng có thể tương thông với y đạo, cần nắm chắc bốn chữ... Nhìn, nghe, hỏi, tiếp xúc.

Nhưng sư phụ còn nói con người trời sinh khác nhau, có người có tuệ nhãn có thể nhìn ra bản tâm của con người, ví dụ như Tiểu Trương chân nhân.

Tiểu Trương chân nhân không biết có phải sư phụ tùy tiện khen mình đôi câu hay không, nhưng nàng luôn nghĩ mãi mà không hiểu, lòng người phức tạp như vậy thì làm sao có thể nhìn ra từ tướng mạo?

Khi nàng càng ngày càng trưởng thành, dần dần càng ngày càng hiểu những lời sư phụ nói. Sư phụ nói tướng do tâm sinh không phải là lời nói vô căn cứ.

Khi Tiểu Trương chân nhân nhìn thấy thái tử vội vã rời khỏi Đông Noãn Các, lại nhìn thấy chân dung của hoàng hậu treo trong Đông Noãn Các, đột nhiên nàng hiểu nỗi khổ tâm của hoàng đế, cũng hiểu sự thay đổi của thái tử, cho nên nàng cũng hiểu nguồn gốc nỗi khổ tâm của hoàng đế.

Tướng mạo của thái tử càng ngày càng giống hoàng hậu. Hoàng đế treo chân dung của hoàng hậu ở Đông Noãn Các để vun đắp mối quan hệ giữa ông ta và thái tử, điều này chẳng những không cải thiện được quan hệ giữa hai người, ngược lại sẽ còn khiến cho hai người đều càng ngày càng không thoải mái.

Mỗi khi thái tử thấy bức chân dung kia tất nhiên sẽ nhớ đến đủ điều tốt xấu của mẫu thân, tốt và xấu, ở trong lòng gã ta đều là tốt.

Mỗi khi hoàng đế thấy bức chân dung kia tất nhiên sẽ nhớ đến đủ chuyện đúng sai của thê tử, đúng và sai, ở trong lòng ông ta đều là sai.

Cứ tiếp tục như thế chẳng những không có tác dụng cải thiện mối quan hệ cha con, ngược lại sẽ còn khiến cho cha con hai người càng lúc càng xa cách. Đây không phải chuyện tốt.

Cho nên nàng quyết định không giữ im lặng.

"Bệ hạ, treo chân dung của hoàng hậu ở trong Đông Noãn Các, không ổn."

"Hửm?"

Hoàng đế nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Không ổn chỗ nào? Là không hợp với phong thuỷ trong Đông Noãn Các?"

"Không ổn với tâm."

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nói: "Không ổn với tâm của bệ hạ, không ổn với tâm của thái tử."

Hoàng đế trầm mặc một lát, chỉ mười bốn chữ này là hoàng đế đã hiểu ý của Tiểu Trương chân nhân... Mấy ngày nay cứ ngẩng đầu lên lại nhìn thấy chân dung của hoàng hậu mỗi ngày, trong lòng ông ta chẳng những không áy náy mà ngược lại còn ngày ngày phiền muộn, phiền muộn nên bực bội, bực bội nên tức giận. Cũng chỉ khi đã nghĩ thông suốt điểm này, ông ta cũng đã hiểu tại sao vừa rồi thái tử lại có vẻ vội vã muốn đi, giữa hai đầu lông mày còn có một chút lệ khí. Ông ta nói với thái tử đó là canh sâm do Trân phi nấu, lúc thái tử bưng bát lên chuẩn bị uống, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chân dung của mẫu thân ở trên tường, vì thế nghĩ đến mối quan hệ của mẫu thân và Trân phi, bát canh sâm này làm sao còn có thể uống trôi được nữa.

"Đại Phóng Chu."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái: "Đi tháo chân dung xuống, khóa lại."

Đại Phóng Chu vội vàng cúi đầu: "Nô tì sẽ đi làm ngay."

Hoàng đế và Tiểu Trương chân nhân tiếp tục đi dạo, tiết trời rét đậm, cảnh sắc trong cung cũng có chút tiêu điều, nhưng vẻ tiêu điều bị sự túc mục trong cung Vị Ương lấn át.

"Lúc nãy bệ hạ nhắc tới phong thuỷ."

Tiểu Trương chân nhân vừa đi vừa nói: "Phong thuỷ, thật ra nói nông cạn một chút thì là ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với tâm lý. Sư phụ bảo rằng nói theo hoàn cảnh tâm lý học, niềm vui thật lòng thì nhìn vô cùng thuận mắt, vậy thì không cần phải hỏi phong thủy gì đó có tốt hay không, đó đã là tốt nhất rồi. Nếu bản thân mình nhìn cũng không thuận mắt, nhìn thế nào cũng không thoải mái, đó tất nhiên là không tốt, lời người khác nói dù hay đến mấy thì trong lòng cũng có mầm họa, chỉ là nhịn không nói ra, nhưng mà trong lòng mình vẫn mơ hồ thấy không thoải mái. Thần nhớ khi đó ở trên núi Long Hổ có một vị phú hộ là khách quen của đạo quán, hàng năm đều quyên không ít tiền nhang đèn. Ông ta hỏi sư phụ rằng mình đã ưng ý một căn nhà và muốn mua lại, nhưng mà còn đang do dự, muốn nhờ sư phụ xem giúp... Sư phụ nói tại sao ngươi lại do dự? Nếu đã do dự, cũng không phải là vấn đề thiếu tiền hay không thiếu tiền, vậy thì ngươi mua để làm gì? Sau khi mua được lại là tâm bệnh? Thấy tốt thì mua, thấy không tốt thì không mua, có thể mua nhưng không mua, cũng là không mua."

Hoàng đế giật mình: "Trẫm nhìn không thoải mái, nó nhìn không thoải mái, hà tất?"

Tiểu Trương chân nhân nói: "Chính là ý này, chỉ là cảm thấy có một chút không vừa mắt, năm rộng tháng dài thì sẽ là rất không vừa mắt."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Sư phụ khanh nhìn rất thấu triệt."

"Nhưng sư phụ lại nói đây không phải thấu triệt, là suy nghĩ tự nhiên mà có sau khi đã phán đoán lòng người quá lâu."

Tiểu Trương chân nhân nói: "Bệ hạ, thiên hạ chí tôn, phán đoán dân tâm và phán đoán lòng người, là hai chuyện khác nhau."

Hoàng đế cười: "Kiến thức của khanh còn tốt hơn rất nhiều triều thần."

Tiểu Trương chân nhân cũng cười: "Đó chỉ là nói, bản lĩnh thần biết ăn nói trực chỉ nhân tâm này của thần là học từ sư phụ không ít."

Hoàng đế ừ một tiếng, hỏi nàng: "Thật sự đã nghĩ kỹ rồi?"

Câu này hỏi rất đột ngột, nhất thời Tiểu Trương chân nhân không kịp phản ứng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cho nên sắc mặt hơi thay đổi một chút.

"Có lẽ là đã nghĩ kỹ rồi."

Tiểu Trương chân nhân nói rất khẽ: "Sau lại mới hiểu ra, không phải sư phụ muốn thay đổi thần, mà là ánh mắt của người đời. Nếu như người đời có thể chấp nhận một Trương chân nhân nữ, tất nhiên cũng có thể chấp nhận thêm nhiều sự thay đổi của nữ nhân ở trong xã hội này, nhưng điều này nằm ở suy nghĩ của bệ hạ. Bệ hạ cho phép mới là bắt đầu, bệ hạ không cho phép, việc này không thành được."

Hoàng đế thở dài: "Quân vi thần cương, phu vi thê cương (1), muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều, trẫm cũng không dám tự quyết."

Trong lòng Tiểu Trương chân nhân hơi thất vọng một chút, nàng không nói gì nữa.

"Quân vi thần cương" không thể dao động, tại sao phu thê lại đánh đồng với điều này?

"Để sau này trẫm sẽ suy nghĩ cẩn thận. Khanh biết đấy, cho phép nữ nhân làm quan... sẽ gây nên sóng to gió lớn. Thật ra trẫm biết rất rõ, có những nam nhân thật sự không bằng nữ nhân."

Hoàng đế bước đi về phía trước, Tiểu Trương chân nhân bước nhanh hơn đi theo.

Mười ngày sau.

Ngày tết rất náo nhiệt, cũng rất bình thường, cho dù là vì bệ hạ ngự giá thân chinh nên tết năm nay càng náo nhiệt và cũng càng vui vẻ hơn trước đây, nhưng đối với các bách tính phổ thông mà nói, ngày tết điều quan trọng hơn là đoàn tụ.

Sau gần hai tháng, cuối tháng 2, tất cả mọi sự chuẩn bị đã làm xong, bệ hạ quyết định dẫn quân lên phía bắc vào ngày mồng 8 tháng 3. Mà vào ngày cuối cùng của tháng 2, sau nhiều lần trắc trở, sứ đoàn Hắc Vũ từ bắc cương đến đã vào Trường An. Điều càng thú vị hơn là, sứ đoàn An Tức từ bên kia đến cũng vào Trường An trong cùng một ngày này.

Sứ đoàn Hắc Vũ có khoảng hơn một trăm năm mươi người tiến vào Trường An từ phía bắc, sứ đoàn An Tức có khoảng hơn hai trăm người tiến vào Trường An từ phía nam. Hai bên lại gần như đồng thời được sắp xếp ở lại trong Lễ bộ Thượng Tân Các, chờ đợi hoàng đế bệ hạ Đại Ninh triệu kiến.

Sứ thần của Hắc Vũ quốc là một vị triều thần được hãn hoàng Hắc Vũ cực kỳ tín nhiệm, tên là Hi Mã, đã quá năm mươi nhưng thoạt nhìn vẫn cường tráng. Nghe nói người này trước đây tòng quân, có chiến công hiển hách, sau bị trọng thương thì chuyển sang theo văn, cũng có công trạng, hơn năm mươi mà vẫn có thể một cú đấm đánh gục tuấn mã.

Sứ thần của An Tức quốc tên là Đại La Nhật, nghe nói là tả tướng của An Tức quốc, nhưng võ quan của Lễ bộ nói cả hai tay của người này đều có vết chai, hiển nhiên đã tập võ nhiều năm. Không hẹn mà giống nhau, sứ thần của Hắc Vũ quốc và An Tức quốc phái đến đều không tính là văn nhân thuần túy, mục đích này tất nhiên không cần nói cũng biết.

Dùng một từ để hình dung là... nhòm ngó.

Bọn họ đều là đến xem quốc lực của Đại Ninh, chọn người kiêm cả văn lẫn võ đến xem, không chỉ là muốn xem dân trị của Đại Ninh mà muốn xem vũ lực của Đại Ninh nhiều hơn.

Thượng Tân Các.

Đại La Nhật ngồi ở trên ban công lầu hai nhìn sang viện tử phía đối diện, người ra ra vào vào ở bên kia khiến ông ta tò mò, phái người đi hỏi thăm một chút, mới biết được đó là người Hắc Vũ... An Tức tự nhận mình là cường quốc nhưng cách Hắc Vũ quá xa, cũng không có lui tới, thậm chí không biết trên đời có Hắc Vũ tồn tại, đương nhiên người Hắc Vũ cũng vậy. Theo người An Tức thấy trên thế giới này ngoại trừ Đại Ninh ra thì các quốc gia khác đều không đáng sợ, theo người Hắc Vũ thấy trên thế giới này ngoại trừ Đại Ninh ra thì các quốc gia khác đều không phải là đối thủ.

Sứ thần của hai quốc gia như vậy lại ở tại cách nhau không xa, nếu nói sự sắp xếp của Lễ bộ Đại Ninh là vô ý thì ai tin. Bệ hạ đã nói rồi, phải chiêu đãi thật tốt.

Người An Tức trước nay bướng bỉnh, trên đường đến đây nhìn thấy cương vực rộng lớn và sự giàu có của bách tính Đại Ninh đã có lòng kính sợ, nhưng bọn họ làm sao lại chịu phục một đám người Hắc Vũ mũi lõ mắt xanh. Theo bọn họ thấy những người Hắc Vũ này vừa cao vừa to vừa ngu xuẩn, mà theo người Hắc Vũ thấy những người An Tức này cực kỳ ngu ngốc và lỗ mãng, người Hắc Vũ chúng ta còn chưa tỏ ra vẻ mà các ngươi đã tỏ ra vẻ trước... Con mẹ nó chứ thật là ngốc.

Cửa viện tử bên này, hộ vệ người An Tức trừng mắt nhìn thị vệ người Hắc Vũ ở cửa viện tử đối diện, người của hai bên lườm nhau lâu nên bùng lên lửa giận. Người của Hắc Vũ giận dữ quát một tiếng ngươi nhìn cái gì, người của An Tức nghe không hiểu nhưng dù sao cũng thấy đối phương nói chuyện không khách khí, vì thế mắng một câu sau đó giận dữ hỏi ngươi nhìn cái gì.

Khổ nỗi hai bên cãi tới cãi lui nhưng không một ai nghe hiểu đối phương nói gì, vừa hay có quan viên Lễ bộ của Đại Ninh đi ngang qua, người Hắc Vũ liền kéo quan viên Lễ bộ của Đại Ninh này lại, hỏi người đối diện nói có ý gì. Quan viên Lễ bộ đi ngang qua đây cũng hơi mờ mịt, gã ta hiểu tiếng Hắc Vũ nhưng không hiểu An Tức. Người phụ trách tiếp đãi trước đó cũng là người Nhật Lang quốc được Thẩm tướng quân mang về lúc trở lại, lúc này hắn ta cũng không ở đây, cho nên gã ta cũng không hề biết người An Tức nói những gì. Thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho gã ta giải thích một cách nghiêm túc, dù sao thì dùng thói quen ngoại giao bình thường để giải thích là được.

"Bọn họ nói gì?"

Người Hắc Vũ giận dữ hỏi.

Quan viên Lễ bộ tên là Tân Tật Công, là viên ngoại lang lục phẩm, vừa mới dàn xếp xong cho bên sứ đoàn Hắc Vũ còn chưa kịp trở về đã bị chặn lại. Gã ta nhìn về phía những người An Tức kia hỏi hai câu, người An Tức nói xì xồ một tràng, Tân Tật Công vừa lắng nghe vừa gật đầu, thật ra thì gã ta nghe giống như tiếng chim hót vậy. Sau đó gã ta lại chuyển hướng sang bên người Hắc Vũ.

Người Hắc Vũ hỏi: "Rốt cuộc bọn họ nói cái gì?"

Tân Tật Công trầm mặc một lúc, ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Bọn họ nói là ngươi nhìn cái gì mà nhìn?"

Người Hắc Vũ hỏi: "Hình như bọn họ nói rất nhiều từ, chỉ có như vậy thôi?"

Tân Tật Công thở dài: "Phía sau là còn nhìn nữa sẽ đánh ngươi."

Người Hắc Vũ lập tức bùng phát.

Bọn họ tiến lên đẩy người An Tức một cái, một gã người An Tức bị đẩy lảo đảo, lúc này người An Tức không nghĩ nhiều nữa, lại đi lên đẩy người Hắc Vũ ra. Tân Tật Công vội vàng tách người của hai bên ra, nhìn người Hắc Vũ nói: "Đừng làm tổn thương hòa khí, các ngươi đều là khách của Đại Ninh."

Người An Tức ở bên cạnh vỗ đao đeo trên lưng mình, lại chỉ chỉ vào đao của người Hắc Vũ nói to mấy tiếng, ý của hắn ta là ngươi có bản lĩnh thì quyết đấu một chọi một với ta. Người Hắc Vũ lập tức nhìn về phía Tân Tật Công: "Hắn lại nói gì nữa?"

Tân Tật Công tiếp tục phiên dịch với vẻ mặt thành thật: "Hắn nói ngươi có bản lĩnh thì ném đao đi, tay không đánh một trận, xem ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, đánh cho ngươi giống như chó đớp phân."

Người Hắc Vũ nổi giận, đâu còn có thời gian suy nghĩ tại sao lần này đối phương chỉ nói vài từ mà phiên dịch qua lại nhiều từ như vậy.

Hắn ta giơ tay túm đao xuống ném xuống đất, đi nhanh đến chỗ người An Tức. Người An Tức vừa thấy đây là muốn đánh thì tất nhiên không phục, cũng tháo đao xuống, hai người rất nhanh đã sáp vào nhau. Không bao lâu sau người của hai bên xông ra, từ đơn đả độc đấu biến thành quần đấu.

Tân Tật Công ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng: "Ngươi xem, chuyện này là gì, sao lại đánh nhau vậy."

(1) Tam cương là ba mối quan hệ xã hội quan trọng nhất: quân - thần (vua - bề tôi), phụ - tử (cha - con), phu - thê (chồng - vợ). "Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương" tức vua, cha, chồng phải là cương của bề tôi, của con, của vợ (cương, tức giềng mối, hoặc phần quan trọng nhất, là cương lĩnh, phép tắc; theo cách giải thích hiện nay cương là tấm gương), mặt khác yêu cầu bề tôi, con, vợ phải tuyệt đối phục tùng vua, cha, chồng. (Sưu tầm)

Bình Luận (0)
Comment