Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 823 - Chương 823: Bỏ Văn Theo Võ

Chương 823: Bỏ văn theo võ Chương 823: Bỏ văn theo võ

Chuyện người Hắc Vũ và người An Tức vừa thấy mặt đã đánh nhau ở bên Lễ bộ Thượng Tân Các nhanh chóng truyền đến tai hoàng đế bệ hạ. Trường An dưới chân thiên tử, nơi vạn quốc kính ngưỡng, sứ đoàn của hai ngoại bang vừa đến Trường An đã đánh nhau, chuyện này nói ra cũng là bất kính với Đại Ninh, vì vậy hoàng đế bệ hạ thốt nhiên... cười lớn, cực kỳ thích thú.

Thượng Tân Các, viên ngoại lang Lễ bộ Tân Tật Công đầy lo lắng suy nghĩ, đánh nhau náo nhiệt như vậy kiểu gì mình cũng bị ảnh hưởng, lỡ như chức quan văn lục phẩm này của mình bị bãi đi, thế chẳng phải là... quá tốt rồi ư.

Gã ta vốn không có ý theo văn, khổ nỗi phụ thân chính là quan viên Lễ bộ, thành tích khoa cử của gã ta cũng không tệ, phụ thân chỉ nói nhẹ mấy câu là đã khiến gã ta vào Lễ bộ. Mấy năm nay gã ta cũng hết sức cẩn trọng chưa từng sơ suất, nhưng mà công việc này không phải là việc bản thân gã ta muốn làm.

Từ nhỏ gã ta đã đọc sách và cũng luyện võ. Mặc dù phụ thân luôn ngăn cản, luôn miệng nói tập võ vô dụng nhưng mà gã ta thích, cho dù là sau khi vào Lễ bộ vẫn luôn âm thầm nghĩ cách gì đó để không làm chức quan văn này mới được. Thế nhưng tố dưỡng của gã ta và sự dạy dỗ của phụ thân từ trước đến nay khiến gã ta không thể làm ra chuyện lơ là bỏ bê nhiệm vụ, việc nằm trong chức trách nhất định phải làm tốt, nếu không thì hổ thẹn với lương tâm.

5 - 6 năm làm việc ở Lễ bộ chưa từng có sai sót, cũng tuyệt đối sẽ không có sai sót, hiện giờ có thể coi như vớ được một chuyện. Chuyện này nói ra có thể không tính là gã ta không làm tròn chức trách, gã ta chỉ là qua đường mà thôi. Người An Tức và người Hắc Vũ đánh nhau, gã ta mượn cơ hội lần này bị bãi quan về nhà, sau đó gã liền lập tức chạy đi báo danh tòng quân, chắc hẳn vẫn có thể kịp theo đại quân bắc chinh.

Nhìn người của hai bên đánh nhau náo nhiệt như vậy, Tân Tật Công thật sự đau lòng muốn chết, sao không thể đánh náo nhiệt hơn chút nữa chứ?

Đương nhiên gã ta cũng rất sung sướng.

Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ nghe tin liền đích thân đến, nhìn thấy Tân Tật Công đứng ở đó nhìn chứ không ngăn cản, vội vàng sai người gọi Tân Tật Công đến: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"

Tân Tật Công ra vẻ tự trách: "Tại ta, đều tại ta. Xảy ra chuyện lớn như vậy đều là ti chức không xử trí được, một mình ti chức gánh vác hết tất cả tội trách."

Vương Hoài Lễ trừng mắt nhìn gã ta: "Ta không hỏi ngươi đã làm gì sai, ta hỏi ngươi sao lại để bọn họ đánh nhau. Bệ hạ bảo ta qua xem thử tình hình, ta mới vào Thượng Tân Các đã nghe nói là ngươi thúc đẩy chuyện này. Ngươi là một nhân tài đó."

Tân Tật Công: "Hả?"

Vương Hoài Lễ cười nói: "Sứ đoàn hai nước đến thành Trường An, trước đó việc bệ hạ yêu cầu Lễ bộ làm chính là ăn ngon uống ngon chiêu đãi tốt nhưng chỉ là không thể bàn quốc sự. Ta đang phát rầu vì chuyện này, cũng không thể trì hoãn mãi không gặp mặt được, cho dù bệ hạ không gặp bọn họ, ta cũng không thể không gặp. Bây giờ bọn họ đánh nhau thành như vậy, phải để bọn họ trị thương trước, chuyện gì cũng phải đợi vết thương khỏi rồi hãy nói.."

Tân Tật Công nghĩ tội trách mà mình nên gánh vác thì vẫn phải gánh vác, gã ta thành khẩn nói: "Đại nhân, chuyện này cho dù nói thế nào cũng là lỗi của ti chức, cho nên đại nhân tuyệt đối phải xử phạt ta. Như vậy đi, đại nhân bãi chức quan của ta thì thế nào?"

Vương Hoài Lễ lại trừng mắt nhìn gã ta: "Ngươi không muốn làm việc ở Lễ bộ đến như vậy?"

"Đại nhân, đã mấy năm rồi, đại nhân cũng biết ta muốn làm gì. Ta có sức tòng quân, có kỹ giết người, sao không đến bắc cương tranh cao thấp với người Hắc Vũ? Vẫn mong đại nhân ủng hộ, nhiều năm như vậy ti chức đều không tìm được cơ hội..."

Vương Hoài Lễ thở dài nói: "Với năng lực của ngươi, ta thật sự rất muốn giữ ngươi lại làm việc bên cạnh ta. Ta thăng cho ngươi một cấp thì thế nào? Chuyện ngươi tòng quân bỏ qua trước đã."

Thủ hạ của Vương Hoài Lễ nói nhỏ: "Đại nhân, bên đó vẫn đang đánh, chúng ta nói chuyện như vậy không tốt lắm chứ?"

Vương Hoài Lễ ừ một tiếng: "Cũng đúng. Tân Tật Công, ngươi qua đó khuyên giải."

Tân Tật Công thầm thở dài một tiếng, xem ra làm này không có cơ hội bị bãi quan rồi, dáng vẻ của gã ta rất rầu rĩ.

Phụ thân từng nói chỉ cần gã ta từ quan là đuổi gã ta ra khỏi nhà. Nếu như bị bãi quan và từ quan tất nhiên là hai chuyện khác nhau, cho nên phụ thân cũng không có lý gì mà đuổi gã ta ra khỏi nhà nữa, vậy nhưng thượng thư đại nhân lại không định để gã ta đi. Chuyện này khó giải quyết rồi.

Bên kia một đám hộ vệ của Hắc Vũ quốc và một đám hộ vệ của An Tức quốc đánh nhau loạn xạ, dù gì cũng có thể khống chế được, ít nhất hai bên đều không động binh khí, nhưng mà cũng đánh đấm vào da thịt, quả thật hiện trường có chút thô bạo... Người Hắc Vũ trời sinh cao lớn cường tráng, người An Tức gầy nhỏ hơn nhưng khỏe mạnh thiện chiến, nhân số lại nhiều hơn một chút ít, bởi vậy nên cục diện là 5 - 5.

Sứ thần An Tức Đại La Nhật vịn lan can đứng nhìn, mắt đã sắp lồi ra ngoài. Ông ta thầm nghĩ đám người Hắc Vũ này thật là không biết trời cao đất dày, sau khi trở về sẽ bẩm báo với Già Lạc Khắc Lược bệ hạ, xin bệ hạ xuất binh diệt Hắc Vũ.

Sứ thần Hắc Vũ Hi Mã càng tức hơn. Lần này hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ phái ông ta làm chủ quan sứ thần đến Đại Ninh, ở biên quan chờ suốt nửa năm vốn đã ôm cục tức trong lòng. Hắn ta đến Đại Ninh là để thăm dò tin tức bắc chinh của Đại Ninh, thuận tiện kéo dài thời gian, ông ta còn không ưa người Ninh chứ nói gì đến một An Tức chưa từng nghe nói đến. Đám người An Tức này quả thật giống như một đám khỉ nhảy loi choi, thế nhưng sức chiến đấu cũng không yếu, đến giờ thủ hạ của ông ta vẫn chưa áp chế được đối phương, ông ta cảm thấy hơi ức chế.

Chủ quan của hai bên đều đứng nhìn, cho nên tất nhiên hộ vệ của hai bên càng không dám e ngại, cứ đánh thôi.

Tân Tật Công ho khan mấy tiếng, đi đến bên cạnh hiện trường hắng giọng rồi bắt đầu khuyên giải. Ở một bên khác, quan viên Lễ bộ phụ trách tiếp đãi sứ thần An Tức quốc cũng đang khuyên giải. Người này là người Nhật Lang, lúc Thẩm Lãnh trở về vừa hay Lễ bộ cần dùng người nên giữ hắn ta lại. Bản thân người Nhật Lanh đã hận người An Tức tận xương tủy, thật lòng hắn ta không muốn khuyên, nhưng nếu đã làm quan ở Lễ bộ thì không thể cười quá càn rỡ được...

Tân Tật Công đi đến trước mặt người Nhật Lang có tên là Ca Tây Ba này nói nhỏ: "Ta thấy sao ngươi không tận tâm khuyên?"

Ca Tây Ba cũng nói nhỏ: "Nhật Lang chúng ta hận An Tức tận xương tủy, ta thật lòng hy vọng bọn họ có thể đánh nhau ác liệt hơn một chút."

Tân Tật Công nói: "Nhưng bây giờ ngươi đã là quan viên Đại Ninh rồi, phải giữ chức trách. Như vậy đi, ta phiên dịch lời của người Hắc Vũ cho ngươi, ngươi phiên dịch lời của người An Tức cho ta, không thể xen lẫn tình cảm được, xuất phát từ bổn tâm, xuất phát từ bổn tâm!"

Ca Tây Ba vừa nghe câu xuất phát từ bổn tâm liền cười.

Chủ quan sứ thần Hắc Vũ Hi Mã đứng ở chỗ lan can lầu hai gào lên với Tân Tật Công: "Bảo bọn họ xin lỗi nhận sai!"

Tân Tật Công phiên dịch lại đúng lời cho Ca Tây Ba: "Người Hắc Vũ nói người An Tức xin lỗi trước."

Ca Tây Ba gào lên với Đại La Nhật: "Người Hắc Vũ nói các ngươi quá yếu, còn không đánh giỏi bằng gà chọi."

Tròng mắt của Đại La Nhật lồi cả lên nhưng nhìn thấy quan viên của Đại Ninh đứng xem ở chỗ không xa, ông ta nghĩ tiếp tục đánh như vậy thì An Tức quốc cũng mất mặt, mất phong độ mà còn bị người ta cười chê. Thế là ông ta nén lửa giận nói với Ca Tây Ba: "Ngươi nói với người Hắc Vũ bọn họ, chỉ cần bọn họ chịu xin lỗi, ta sẽ không tính toán chuyện cũ."

Ca Tây Ba phiên dịch lại đúng lời cho Tân Tật Công: "Người An Tức nói chỉ cần người Hắc Vũ xin lỗi trước thì có thể chấp nhận."

Tân Tật Công nhìn về phía Hi Mã nói to: "Người An Tức nói các ngươi đánh không bằng cả nữ nhân, nói nắm đấm của các ngươi đánh ra còn yếu hơn cả nữ nhân đấm lưng, không thoải mái chút nào cả."

Hi Mã: "Móa!"

Ông ta nhảy thẳng từ lầu hai xuống dưới.

Đại La Nhật ở bên kia thấy chủ quan của người Hắc Vũ nhảy xuống, ông ta cởi trường bào vướng víu trên người ra, cũng nhảy từ lầu hai xuống.

Ca Tây Ba nhìn về phía Tân Tật Công: "Xin lỗi, ta đã cố hết sức nhưng không khuyên được."

Tân Tật Công: "Haiz... Ta cũng vậy."

Một canh giờ sau, cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Tân Tật Công đang căng thẳng đến mức hơi run tay: "Ai thắng?"

Tân Tật Công ngẩn ra, thầm nghĩ không phải bệ hạ nên hỏi chuyện là thế nào sao?

Gã ta thành thực trả lời: "Coi như là Hắc Vũ thắng. Mặc dù người Hắc Vũ ít hơn một chút nhưng trời sinh cường tráng khỏe mạnh, hơn nữa những hộ vệ này chắc hẳn đều là xuất thân biên quân cho nên kinh nghiệm thực chiến cũng rất dày dạn. Người An Tức tuy nhiều hơn một chút nhưng đánh lâu thì không được."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Đánh đến mức độ nào?"

Tân Tật Công nói: "Bên người Hắc Vũ, tính cả chủ quan sứ đoàn Hi Mã, chắc hẳn có một trăm bốn mươi tám người bị thương. Hi Mã đánh rất giỏi nhưng khi kịch đấu với chủ quan sứ đoàn người An Tức Đại La Nhật đã bị cắn tai."

Ca Tây Ba đứng khúm núm ở một bên vội vàng cúi đầu nói: "Bên người An Tức bị thương một trăm chín mươi sáu người. Mặc dù chủ quan Đại La Nhật của bọn họ cắn rách tai của Hi Mã, nhưng mà hắn bị Hi Mã đạp một cước trúng hạ bộ, lúc đó liền bị đánh gục."

Hoàng đế không nhịn được phụt cười thành tiếng. Có thể là cảm thấy mình là hoàng đế mà như vậy thì mất ổn trọng, ông ta gắng nhịn nhưng khóe miệng không ép xuống được, cố gắng mấy lần cũng không thành công, cuối cùng vẫn cười ra tiếng.

Hoàng đế vừa cười, hai người Tân Tật Công và Ca Tây Ba cũng thoải mái hơn một chút, cũng cười theo.

Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ thì nhịn được, cúi đầu nói: "Chuyện này là lỗi của thần, xin bệ hạ trách phạt."

Hoàng đế xua tay: "Mặc dù trẫm cảm thấy không có gì. Sứ đoàn hai nước đánh nhau cũng không phải Đại Ninh tiếp đãi không chu toàn, nhưng mà ảnh hưởng quả thực không tốt, truyền ra ngoài để các phiên bang khác biết được cũng sẽ nói không hay về Đại Ninh... Phạt khanh trừ bổng lộc ba tháng, tạm thời ghi lại, sau này phạm lỗi thì trừ."

Vương Hoài Lễ cúi đầu: "Thần tạ bệ hạ."

Hoàng đế lại nhìn về phía Tân Tật Công: "Khanh đã động thủ?"

Tân Tật Công giật mình, cuối cùng vẫn hỏi đến chuyện này. Lúc gã ta khuyên giải thì có một người Hắc Vũ đẩy gã ta một cái, Tân Tật Công thuận thế túm lấy cánh tay của người Hắc Vũ vặn gãy. Người Hắc Vũ bị vặn cánh tay, ép người xuống, nửa bên mặt bị Tân Tật Công thúc đầu gối thật thê thảm. Một gã người Hắc Vũ khác thấy đồng đội của mình bị đánh liền đạp một cước về phía Tân Tật Công. Lúc đó đã đánh nhau đến đỏ cả mắt, ai còn nghĩ được hậu quả gì, Tân Tật Công túm lấy mắt cá chân của người đó kéo một cái khiến y giạng chân ra, sau đó cũng thúc đầu gối qua, cũng thật là thảm.

Vương Hoài Lễ trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Là lão thần quản lý không nghiêm. Lúc đó người Hắc Vũ động thủ với Tân Tật Công trước, thần không kịp ngăn cản..."

Hoàng đế xua tay: "Trẫm không trách các khanh. Nếu đã là bọn họ động thủ trước, đánh thì đã đánh rồi, lẽ nào còn phải nhịn?"

Ônh ta nhìn về phía Tân Tật Công: "Trẫm nghe nói khanh một lòng muốn tòng quân?"

Tân Tật Công lập tức nói: "Thần chỉ hận bây giờ không thể đến chiến trường bắc cương, đánh đao thật thương thật với người Hắc Vũ."

"Chọn một đi."

Hoàng đế bỗng nhiên nói một câu khiến Tân Tật Công không kịp phản ứng.

Hoàng đế nói: "Bên bắc cương, Thiết Kỵ của Võ Tân Vũ, Câu Liêm Quân của Đường Thành, khinh kỵ của Đông Dã Đãng, thương binh của Đường Trọng. Mạnh Trường An đã đi đông cương, hiện giờ đại doanh Tức Phong Khẩu thiếu người, khanh cũng có thể đi, Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh cũng được."

Tân Tật Công quả thực vui đến mức muốn bay lên, quỳ xuống khấu đầu: "Thần tạ bệ hạ ủng hộ, chỉ cần có thể đi bắc cương, cho dù đến dưới trướng vị tướng quân nào, thần nhất định sẽ cố gắng hết sức, thề chết báo đáp Đại Ninh."

"Trẫm không cần khanh chết, trẫm muốn khanh sống. Trẫm đều hy vọng mỗi một tướng sĩ của bắc cương tiếp tục sống, sống làm người chiến thắng."

Hoàng đế liếc nhìn Tân Tật Công: "Khanh đến dưới trướng Thẩm Lãnh đi. Thủ hạ Dương Thất Bảo của hắn đã đến dưới trướng Mạnh Trường An, Đỗ Uy Danh ở lại Nhật Lang bên nam cương, Tuần Hải Thủy Sư thiếu người."

Hả? Thủy sư à."

Tân Tật Công hơi thất vọng, thầm nghĩ thủy sư thì không thể trực tiếp đánh một trận với người Hắc Vũ, gã ta không muốn đi nhưng tất nhiên là không dám nói ra.

"Thần tuân chỉ."

Gã ta lại khấu đầu lần nữa.

Hoàng đế liếc gã ta một cái: "Cảm thấy thủy sư không tốt?"

Tân Tật Vũ vội vàng lắc đầu: "Không phải thần có ý này, không phải thủy sư không tốt, chỉ là thần muốn... muốn đối mặt với Hắc Vũ. Tuần Hải Thủy Sư chủ yếu phụ trách vận chuyển vật tư, thần sợ không thể chiến đấu với người Hắc Vũ."

"Khanh đi theo Thẩm Lãnh đi, khanh sẽ biết đi theo hắn có gì tốt."

Hoàng đế cười, khoát tay: "Đi xử lý tốt chuyện của người Hắc Vũ và người An Tức trước đã, xử lý không tốt thì trẫm cũng sẽ không dễ dàng để khanh rời khỏi Lễ bộ."

Bình Luận (0)
Comment