Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 824 - Chương 824: Phụng Chỉ Đi Dạo

Chương 824: Phụng chỉ đi dạo Chương 824: Phụng chỉ đi dạo

Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ quả thật rất thích Tân Tật Công, một gã tinh thông ngôn ngữ của bảy nước Hắc Vũ, Thổ Phiên, Bột Hải, Cầu Lập vân vân, hơn nữa làm việc khiêm tốn cẩn thận và chặt chẽ lại bị bệ hạ đưa cho Tuần Hải Thủy Sư như vậy, ông ta đau lòng, nhưng tất nhiên không thể vi phạm ý chỉ của bệ hạ, cho nên đau lòng đến mấy cũng vẫn phải để cho Tân Tật Công đi. Trước khi Tân Tật Công đi, ông ta quyết định nói chuyện đàng hoàng với người trẻ tuổi này.

"Phụ thân ngươi đã làm việc dưới trướng ta gần hai mươi năm."

Vương Hoài Lễ nhìn Tân Tật Công, vẻ mặt tiếc nuối: "Trước khi hắn cáo lão về nhà đã tìm gặp ta, nói với ta lần nữa rằng hy vọng ngươi có thể đến Lễ bộ làm việc. Hắn nói ngươi bảy tuổi đã có thể làm thơ, mười tuổi thông thạo ngôn ngữ của ba nước, cho dù học cái gì cũng nhanh, hễ học là biết, nói ngươi trời sinh đã là người nên làm việc ở Lễ bộ. Khi đó ta còn không tin, tưởng hắn đang khoác lác con trai mình thông minh cỡ nào. Sau khi ngươi đến Lễ bộ ta mới hiểu được, phụ thân ngươi rất đáng tự hào vì ngươi."

Tân Tật Công cúi đầu nói: "Là ta thẹn với sự bồi dưỡng của đại nhân, thẹn với sự kỳ vọng cao của phụ thân."

Vương Hoài Lễ thở dài: "Người trẻ tuổi sẽ luôn có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa cũng càng cố chấp. Lý tưởng là thuộc về người trẻ tuổi, ta không thể hoàn toàn gạt bỏ lý tưởng của một người trẻ tuổi."

Tân Tật Công nói: "Đa tạ đại nhân."

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không thể gạt bỏ lý tưởng của người trẻ tuổi là vì ta không thể quyết định."

Vương Hoài Lễ trừng mắt nhìn Tân Tật Công một cái: "Nếu ta có thể quyết định, ngươi có thể đi được à?"

Tân Tật Công: "Hì hì..."

Vương Hoài Lễ nói: "Sắp đi tòng quân rồi. Tòng quân làm việc và hoàn toàn khác làm việc ở Lễ bộ. Lễ bộ làm việc, đầu tiên chính là ở một chữ "lễ", lễ chế, lễ tiết, lễ phép, lễ phẩm, mà vào biên quân, chữ "lễ" này chỉ còn lại có quân lễ, tự giải quyết cho tốt."

Tân Tật Công cúi đầu: "Nhất định sẽ không làm mất mặt người của Lễ bộ."

Vương Hoài Lễ ừ một tiếng: "Ta cũng khá là hiểu ngươi, mấy năm nay vẫn luôn quan sát ngươi. Ngươi tự đánh giá mình rất cao, nhìn như hữu lễ nhưng thật ra là bướng bỉnh. Đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh là kỳ tài ngút trời, ngươi đến bên đó sẽ biết, bản lĩnh của ngươi chưa chắc đã là bản lĩnh, đi va chạm nếm mùi thất bại cũng tốt, cho ngươi đỡ nghĩ là mình thiên hạ vô song."

Vương Hoài Lễ lấy một cái tay nải ở bên cạnh mình: "Sắp chia tay ta cũng không có cái gì tốt có thể tặng ngươi. Ta làm quan mấy chục năm chưa từng nhận một đồng bạc, nhưng làm việc ở Lễ bộ giao tế xã giao lại nhiều, phải tiêu tốn hơn phân nửa bổng lộc, cho nên hơn nửa đời người đến tận bây giờ cũng không có một chút tích lũy nào. Đồ tặng cho ngươi tất nhiên sẽ không quý, nhưng mà lại trọng. Hai chữ "quý trọng", quý là thứ, trọng là chính."

Ông ta đưa đồ cho Tân Tật Công: "Đi đi."

Tân Tật Công nhận đồ, lại cúi đầu vái lần nữa: "Đa tạ đại nhân, ti chức vĩnh viễn cũng sẽ không quên sự chiếu cố và hậu ái của đại nhân đối với ti chức."

Gã ta cáo từ rời khỏi thư phòng của Vương Hoài Lễ, ra ngoài rồi lên xe ngựa chuẩn bị đi Lễ bộ Thượng Tân Các xử lý sự tình một chút, sau đó lại đến phủ tướng quân của đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh bái kiến. Dù sao gã ta cũng đã là người của Tuần Hải Thủy Sư rồi, đi thăm hỏi chủ tướng trước một chút cũng là chuyện đương nhiên. Tuy rằng gã ta cũng không nghĩ Thẩm Lãnh lại thật sự mạnh hơn gã ta nhiều như thượng thư đại nhân nói.

Ngồi trong xe ngựa gã ta mở tay nải ra, phát hiện là một cái hộp gỗ rất nhỏ, cũng rất nhẹ. Gã ta lại mở hộp gỗ ra, bên trong lại là một phong thư, nhìn có vẻ đã hơi lâu năm, phong thư đã ố vàng.

Tân Tật Công lấy thư ra, nút dán trên phong thư vẫn chưa bóc ra, một phong thư cũ như vậy nhưng lại chưa từng có ai mở ra xem. Tân Tật Công lập tức nổi tính tò mò, gã ta lục tìm, tìm ra đồ để mở nút dán, bên trong là một lá thư hơi mỏng.

Mở đầu: Thư gửi con trai ta Tật Công.

Tim của Tân Tật Công đột nhiên siết lại, không ngờ đây lại là thư của phụ thân viết cho gã ta. Sao phong thư này lại ở trong tay thượng thư đại nhân?

"Rất không muốn để con đọc được phong thư này, bởi vì ta biết khi con đọc được phong thư này là ý con đã quyết, ta không ngăn được nữa, mẫu thân con không ngăn được nữa, ngay cả thượng thư đại nhân cũng không ngăn được nữa. Ta từng nghĩ rốt cuộc là ý trời khó cãi, hay là không thể chống lại chí lớn trong cốt nhục Tân gia."

"Tân gia tới thế hệ ta, chỉ có ta là văn nhân duy nhất. Ta chưa từng nhắc tới gia sự với con là vì ta không muốn khiến con có lựa chọn mà ban đầu ta không dám chọn. Con cũng có thể coi phong thư nhà này như là gia sử của Tân gia, sau khi đọc xong phải ghi nhớ, nếu đã lựa chọn rồi thì đừng hối hận."

"Đại gia gia của con là Tân Trường Ca, mười bảy tuổi tòng quân, mười chín tuổi làm giáo úy, cũng chết khi mười chín tuổi. Năm ấy Hắc Vũ khấu biên, ông ấy suất quân hơn ba trăm người tử thủ Nhạn Nam Cố. Quân giặc khí thế hung hãn, nếu không tử thủ, hơn vạn bách tính trong Nhạn Nam Cố sẽ bị địch tàn sát. Ông ấy và hơn ba trăm chiến binh Đại Ninh cùng nhau tử chiến trong thành Nhạn Nam Cố, sáu ngày cuối cùng, bụng không hạt cơm, toàn quân đều chết, bách tính không có một người nào thương vong."

"Đại bá con Tân Trường Lam cũng tòng quân ở bắc cương, hai mươi tuổi làm tới giáo úy thám báo, hai mươi bảy tuổi làm tướng quân, suất quân thám thính quân tình Hắc Vũ, không may bị Hắc Vũ bắt được. Hắc Vũ Thanh Nha bạo hành, nghiêm hình ép hỏi, từ đầu đến cuối đại bá con không nói một chữ, tặc nhân Thanh Nha dụng hình liên tục năm ngày, cuối cùng đại bá con bị đánh chết. Người Hắc Vũ vứt thi thể của đại bá con ở bên ngoài biên thành, biên quân cướp lại thi thể về, khi nhập liệm thấy trên người ông ấy có mấy trăm vết thương, cắn nát ba cái răng."

"Nhị bá con Tân Trường Chí, ba mươi hai tuổi tử chiến ở tây cương. Tứ thúc con Tân Trường Viễn, hai mươi sáu tuổi tử chiến ở nam cương... Khi còn trẻ vi phụ cũng muốn tòng quân, tới hai mươi lăm tuổi vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu. Tổ mẫu của con quỳ xuống nói với ta, Tân gia đã chỉ còn lại một nam nhân là con thôi, nếu con lại chết nữa, Tân gia sẽ tuyệt tự. Nếu con cố chấp muốn tòng quân, ta không ngăn cản con, chỉ cầu con để lại một cốt nhục cho Tân gia, sau đó con tòng quân, ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời."

"Tật Công, nếu đọc hết những dòng này mà con vẫn không thay đổi ý định trong lòng, vậy thì vi phụ chỉ có một lời tặng con... Đừng làm mất mặt Tân gia, đừng có lỗi với bậc cha chú tổ tông của con. Con vác binh khí mặc khải giáp, vi phụ kính rượu đưa tiễn con. Nếu con chiến tử cương trường, vi phụ đắp đất làm mộ, nhưng nếu con lên chiến trường mà sợ hãi tự ý lẩn trốn thì đừng tới gặp ta, tới gặp, ta tất sẽ tự tay giết con."

Tân Tật Công ngẩng phắt đầu lên, nước mắt chảy xuống.

"Con trai, nhất định không phụ huyết mạch Tân gia!"

Tân Tật Công cất phong thư lại vào hộp gỗ, hai tay bưng hộp đặt trên đầu gối, ngẫm nghĩ rồi căn dặn xa phu một tiếng: "Đi Thượng Tân Các xử lý chuyện của người Hắc Vũ một chút trước, sau đó sẽ về nhà luôn."

Phủ tướng quân.

Thẩm Lãnh được bệ hạ phái người truyền chỉ, bảo hắn đến Lễ bộ Thượng Tân Các đi dạo một vòng. Thẩm Lãnh cũng không biết tại sao phải đi dạo một vòng nhưng lại không tiện đến cung Vị Ương hỏi, dứt khoát quyết định đi dạo một vòng, hắn mang theo cả Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải. Bệ hạ cũng không nói gấp cỡ nào, cũng không nói mang bao nhiêu người đi, càng không dặn dò là việc công gì, Thẩm Lãnh nghĩ đại khái thật sự chỉ là đến Thượng Tân Các đi một vòng.

"Hóa ra tướng quân vẫn chưa biết."

Vương Khoát Hải nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thẩm Lãnh: "Sứ đoàn của người An Tức và người Hắc Vũ đều vào Thượng Tân Các rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Ta biết chuyện này."

Vương Khoát Hải: "Vậy thì chắc chắn tướng quân không biết người An Tức và người Hắc Vũ đã đánh nhau."

Thẩm Lãnh sáng mắt lên: "Ồ, hóa ra là bệ hạ bảo chúng ta đi xem náo nhiệt."

Vương Khoát Hải: "Đã đánh xong từ lâu rồi. Lúc ta đến đại doanh có nghe người bên cấm quân nói, gần hai trăm người An Tức đánh gần một trăm năm mươi người Hắc Vũ, nghe nói người Hắc Vũ còn thắng nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy ta đã định bảo các ngươi đi mua ít hạt dưa với lạc rồi."

Trần Nhiễm: "Đi xem thảm cỡ nào cũng được mà."

Sau khi ba người rời khỏi phủ tướng quân vốn dĩ cũng đi không quá nhanh, nghe sau khi Vương Khoát Hải nói xong liền không tự chủ được mà bắt đầu tăng tốc, sau khi bọn họ đến Lễ bộ Thượng Tân Các mới phát hiện chắc hẳn còn náo nhiệt hơn so với dự đoán nhiều. Cửa viện hai bên đều bị đánh đến mức xiêu vẹo, trên tường cũng bị rớt mấy viên gạch, hoa cỏ cây cối lại càng bị phá nát nhiều chỗ.

Thẩm Lãnh nhìn bên này xem bên kia, nghĩ bệ hạ bảo mình xem cái gì?

Đúng lúc này người Nhật Lang Ca Tây Ba từ trong viện của người An Tức đi ra. Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, Ca Tây Ba lập tức cười: "Thẩm tướng quân, đã lâu không gặp ngài rồi."

Thẩm Lãnh cũng cười: "Ngươi làm việc ở Lễ bộ có quen không?"

Ca Tây Ba vội vàng gật đầu: "Rất quen, trước khi đến ta còn nghĩ nhất định sẽ không quen, nhưng ba ngày sau ta đã phát hiện mình nhất định không thể rời khỏi Trường An, khắp nơi đều là mỹ vị!"

Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Đồ ăn hàng."

Hắn hỏi: "Lúc nãy ngươi đi làm gì vậy"

"Tướng quân vẫn chưa biết, cách đây không lâu người An Tức và người Hắc Vũ đã đánh nhau vì nhìn nhau không vừa mắt, ta lại khuyên can lần nữa cũng không cản được, đây không phải là vừa mới từ chỗ người An Tức trở lại à. Thượng thư đại nhân nói vẫn phải trấn an một chút, làm ta phải nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô."

Thẩm Lãnh nheo mắt: "Ngươi? Ngăn cản lần nữa?"

Ca Tây Ba nào dám nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, cúi đầu vẫn còn gắng gượng chống cự: "Đúng, đúng vậy... Ta đã khuyên bọn... bọn họ không nghe."

Thẩm Lãnh nói: "Người An Tức có thái độ gì?"

"Thái độ rất mạnh cứng rắn, nói là nếu Đại Ninh không đuổi sứ thần của Hắc Vũ quốc ra khỏi Trường An, đuổi ra khỏi Đại Ninh, sau khi hoàng đế An Tức bọn họ biết được nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng sẽ suất quân đến đòi lại công đạo."

Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Đến đi."

Đang nói thì Tân Tật Công từ bên chỗ người Hắc Vũ đi ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền vội vàng đi qua chào. Thẩm Lãnh từng gặp Tân Tật Công hai lần nhưng cũng không thân quen, chỉ là biết có một người như vậy thôi.

"Ngươi đã đi khuyên người Hắc Vũ?" Thẩm Lãnh hỏi.

Tân Tật Công nói: "Vâng, cũng phải trấn an một chút."

"Người Hắc Vũ có thái độ gì?"

"Bọn họ nói nếu không đuổi người An Tức ra khỏi Đại Ninh, hãn hoàng bệ hạ của Hắc Vũ nhất định sẽ không vui, việc hoà đàm cũng nhất định sẽ không thuận lợi."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì thật là tốt quá rồi."

Hắn nhìn chung quanh, cuối cùng cũng biết mình nên làm chút gì đó rồi.

"Làm phiền hai vị."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Tân Tật Công và Ca Tây Ba: "Làm phiền hai vị mời chủ quan sứ thần Hắc Vũ quốc Hi Mã và chủ quan sứ thần người An Tức Đại La Nhật ra ngoài, tốt nhất là mời hết tất cả mọi người ra, cứ nói ta là người phụng ý chỉ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đến gặp bọn họ."

Hai người Tân Tật Công và Ca Tây Ba liếc nhìn nhau một cái, lại vội vàng chia nhau đi gặp sứ thần hai nước. Không bao lâu sau Đại La Nhật dẫn theo một đám người An Tức tập tễnh đi ra, Hi Mã dẫn theo một đám người Hắc Vũ tập tễnh đi ra.

Sau khi Đại La Nhật nhìn thấy Thẩm Lãnh liền lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đến để hòa giải, vậy thì không cần."

Ca Tây Ba vội vàng phiên dịch một câu, sau đó mới nhớ ra dọc đường từ nam cương trở về Thẩm Lãnh đều học tiếng của người An Tức từ hắn ta, chắc hẳn là nghe hiểu được.

Hi Mã nói: "Nếu ngươi phụng ý chỉ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đến hòa giải, vậy thì không phải nói nữa."

Tân Tật Công vừa muốn phiên dịch thì Thẩm Lãnh khoát tay: "Ta nghe hiểu được."

Hắn hắng giọng một cái, nhìn Hi Mã trước rồi lại nhìn sang Đại La Nhật, sau đó rất nghiêm túc nói: "Ta là Thẩm Lãnh, phụng mệnh bệ hạ đến đây... bảo các ngươi bồi thường vật phẩm bị hư hại."

Bình Luận (0)
Comment