Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 825 - Chương 825: Đòi Tiền

Chương 825: Đòi tiền Chương 825: Đòi tiền

Thẩm Lãnh lặp lại một câu hai lần, một câu là dùng tiếng Hắc Vũ để nói, một câu là dùng để tiếng An Tức để nói, điều này làm cho Tân Tật Công và Ca Tây Ba đều ngây người. Đương nhiên Ca Tây Ba biết Thẩm Lãnh hiểu tiếng An Tức, Tân Tật Công cũng biết Thẩm Lãnh hiểu tiếng Hắc Vũ, nhưng bọn họ không biết là Thẩm Lãnh không những tinh thông ngôn ngữ hai nước An Tức và Hắc Vũ, hắn còn tinh thông ngôn ngữ của nhiều nước như Bột Hải, Cầu Lập, Điệu quốc, Nhật Lang, cùng với Tây Vực Thổ Phiên. Ba năm trước Thẩm Lãnh đã bắt đầu học ngôn ngữ của Tang quốc, bởi vì hắn biết sớm muộn gì bệ hạ cũng sẽ động võ với Tang quốc.

Đây chính là Thẩm Lãnh, đây mới là Thẩm Lãnh.

Nếu không phải người thường xuyên ở bên cạnh Thẩm Lãnh, biết Thẩm Lãnh sống như vậy có thể sẽ cảm thấy cuộc đời hắn vô vị. Mỗi ngày đều ép mình học tập như vậy thì buồn tẻ cỡ nào? Cuộc đời của hắn ngay từ đầu đã không ngừng học tập, hắn như một cái túi không đáy, không ngừng nhét những thứ mới vào.

Tân Tật Công và Ca Tây Ba liếc nhìn nhau một cái, cảm giác mình có chút dư thừa.

Chủ quan sứ thần Hắc Vũ Hi Mã sắc mặt tái nhợt: "Ngươi nói cái gì? Bồi thường?"

"Tất nhiên là phải bồi thường rồi."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hi Mã: "Chẳng lẽ ở Hắc Vũ các ngươi, đánh vỡ đồ của nhà người ta mà không cần phải bồi thường?"

Sắc mặt của Hi Mã từ từ âm trầm xuống: "Chúng ta là khách của Đại Ninh, ngươi chớ quên điều này."

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Hi Mã: "Là Đại Ninh cầu xin ngươi tới?"

Hi Mã ngẩn ra.

Thẩm Lãnh nói gằn từng tiếng: "Đại Ninh chưa từng cầu xin người của bất kỳ một quốc gia nào xây dựng quan hệ ngoại giao, trước giờ đều là người khác cầu xin Đại Ninh thiết lập quan hệ ngoại giao. Hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ đã trình quốc thư mấy lần để phái người đến kéo dài thời gian, chắc không phải là ngươi không biết chứ. Xin hãy nhớ kỹ một điều, các ngươi cầu xin để đến đây, không phải là cầu xin các ngươi đến đây, hiểu chưa?"

"Nếu như là khách do Đại Ninh mời đến, Đại Ninh tất sẽ đối xử tử tế, nhưng cho dù là như vậy, chuyện không nói đạo lý làm xằng làm bậy, Đại Ninh cũng sẽ không trơ mắt nhìn không quản. Bách tính của bổn quốc Đại Ninh còn phải tuân thủ luật pháp Đại Ninh, người ngoài các ngươi có thể không coi luật pháp ra gì? Người của mình cũng phải ràng buộc, dựa vào cái gì mà để các ngươi phóng túng? Nếu để các ngươi phóng túng, bách tính của Đại Ninh sẽ chỉ vào sống lưng của chúng ta mà chửi đổng, nói chúng ta là loại nhu nhược."

Thẩm Lãnh nhìn Ca Tây Ba: "Phiên dịch luôn lời ta nói cho Đại La Nhật, ta lười nói hai lần."

Sau khi Đại La Nhật nghe Ca Tây Ba nói xong sắc mặt cũng khó coi hơn hẳn, đi đến trước mặt Thẩm Lãnh nói: "Ta vốn nghe nói Đại Ninh giàu có nhất thiên hạ, chẳng lẽ khách đánh vỡ mấy viên gạch, giẫm hỏng mấy cây cỏ cũng phải bồi thường? Nếu là như vậy thì Đại Ninh thật khiến ta xem thường."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem thường Đại Ninh là chuyện của ngươi, đó là quyền lợi và tự do của ngươi. Giống như lời ngươi nói, Đại Ninh quả thật giàu có nhất thiên hạ, so sánh ra thì An Tức các ngươi chỉ như thâm sơn cùng cốc, nhưng chúng ta giàu có là chuyện của chúng ta, có quan hệ gì tới ngươi? Đồ mà ngươi phá hỏng là của chúng ta chứ không phải của ngươi, cho nên nhất định phải bồi thường đúng giá."

Đại La Nhật giận dữ nói: "Nếu ta không bồi thường thì sao?"

Thẩm Lãnh nhìn ông ta: "Nếu ngươi không bồi thường, thứ nhất, ta sẽ giữ lại tài vật có giá trị tương đương của các ngươi hoặc là đánh vỡ tài vật có giá trị tương đương của các ngươi để thay thế. Thứ hai, ta sẽ đích thân suất quân áp giải các ngươi ra khỏi Trường An."

Đại La Nhật mắt đỏ ngầu: "Đại Ninh mà lại muốn đuổi sứ đoàn An Tức ta đi?"

"Bồi thường tiền thì có thể không đi."

Thẩm Lãnh vẫn bình thản: "Không bồi thường tiền, nói khách khí một chút là lễ tiễn xuất cảnh, cách nói không khách khí thì tạm thời ta không nói, dù sao hai nước chúng ta vẫn chưa có đấu võ cho nên để lại chút thể diện cho ngươi."

"Nếu ngươi muốn đuổi chúng ta đi là ngươi đuổi."

Đại La Nhật lớn tiếng nói: "Sự tôn nghiêm của đế quốc An Tức không cho phép chà đạp, Ninh quốc khiến ta quá thất vọng rồi."

"Ta quan tâm đến sự thất vọng của ngươi quá đi mất. Ở Đại Ninh sự tôn nghiêm của ngươi cũng không đáng một đồng."

Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía Hi Mã: "Ở lại, bồi thường tiền, không bồi thường, cút."

Đối với người Hắc Vũ, ngay cả một chút khách khí hắn cũng không muốn.

Tân Tật Công cũng sửng sốt, đây đâu phải là thái độ ngoại giao nên có. Thời gian gã ta ở Lễ bộ đã không ngắn, đương nhiên biết "lễ" của Lễ bộ này giải thích như thế nào. Cho dù Hắc Vũ và Đại Ninh là quốc gia đối địch, nhưng nếu đối phương phái người đến thì phải lấy lễ đối đãi, Thẩm Lãnh nói thẳng một chữ "cút"... Đây là từ ngữ không thể nào xuất hiện ở Lễ bộ.

Hi Mã nghiến răng nhìn Thẩm Lãnh, hận không thể hiện xẻ Thẩm Lãnh thành tám mảnh ngay lập tức.

"Thời gian của ta rất quý báu."

Thẩm Lãnh vẫy tay, Vương Khoát Hải bưng một cái ghế đến. Thẩm Lãnh ngồi xuống rồi chậm rãi nói: "Tân Tật Công, Ca Tây Ba, hai người các ngươi đi nói với bọn họ nên bồi thường bao nhiêu, hoa cỏ, gạch đá bị hư tổn, cùng với tiền công tu sửa cần thiết, cứ tính theo một ngàn lượng bạc, sứ đoàn hai nước bọn họ, mỗi bên bỏ ra năm trăm lượng."

Một ngàn lượng tất nhiên không quá nhiều, đây là vấn đề về thái độ.

Đại La Nhật nghe Ca Tây Ba nói xong liền xoay người đi vào trong viện: "Đừng hòng, đây là thể diện của đế quốc An Tức, ta tuyệt đối không thỏa hiệp."

Hi Mã vốn cũng muốn cường thế hơn, tuy rằng nghe không hiểu kẻ người An Tức kia nói gì nhưng nhìn ra được. Thế nhưng ông ta đột nhiên cảm thấy xem náo nhiệt một chút cũng không tệ, huống chi chức trách của ông ta là thăm dò thông tin tình báo liên quan về Đại Ninh, cùng với kéo dài thời gian ngự giá thân chinh của hoàng đế Đại Ninh. Chỉ cần ông ta kéo hoàng đế ở lại, tất nhiên quân Ninh ở bắc cương sẽ không tùy tiện khai chiến.

"Lấy bạc đến đây."

Hi Mã quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đổi theo bạc của Đại Ninh, cho hắn một ngàn lượng, phần còn thừa coi như ta tặng cho hắn."

Thủ hạ của ông ta lập tức đi lấy không ít bạc thỏi ra, một cái rương nhỏ, sau khi chứa đầy có hơn một ngàn lượng. Đương nhiên Thẩm Lãnh nghe được Hi Mã nói cho nhiều hơn năm trăm lượng, nhìn cái rương đặt trước mặt mình, Thẩm Lãnh cười: "Ngươi định trả luôn tiền bồi thường giúp người An Tức?"

Hi Mã sửng sốt: "Đương nhiên không phải."

Thẩm Lãnh nói: "Ồ, vậy thì đa tạ."

Tân Tật Công ngẩn ra, cứ nhận năm trăm lượng bạc có tính sỉ nhục này như vậy? Đại Ninh thiếu năm trăm lượng bạc này?

Gã ta vừa muốn nói thì nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến trước mặt Hi Mã. Hi Mã xuất thân là võ tướng, sau chuyển thành quan văn nhưng vẫn không từ bỏ võ nghệ. Hai người gần trong gang tấc, Hi Mã nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng nhìn thẳng vào mắt ông ta. Hai người cứ nhìn thẳng vào nhau như vậy, khoảng năm giây sau Thẩm Lãnh đột nhiên ra tay, một cú đấm đánh đến ngực Hi Mã. Hi Mã kinh hãi, không ngờ rằng Thẩm Lãnh lại dám trực tiếp động thủ, ông ta tránh sang một bên theo bản năng, nhưng mới né ra đã phát hiện một bàn tay khác của Thẩm Lãnh đang giữ bội đao đao bên hông ông ta.

Phựt một tiếng, dây đao bị Thẩm Lãnh kéo đứt, thanh bội đao kia đã vào tay Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh xách đao đi trở về, rút ra nhìn nhìn: "Nhìn có vẻ không tồi."

Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải đồng thời xoay người, đồng thời giơ tay lên bịt tai. Đương nhiên hai người bọn họ biết khi Thẩm Lãnh nói một thanh đao không tồi là muốn làm gì rồi.

Thẩm Lãnh thích lựa chọn đao tốt tặng cho thủ hạ của mình, mỗi lần đi võ khố đều sẽ lựa chọn cẩn thận, người của võ khố vô cùng không chào đón hắn.

Bộp!

Thanh bách luyện đao có giá trị xa xỉ này của Hi Mã bị Thẩm Lãnh trực tiếp bẻ gãy, mảnh lưỡi đao vỡ rơi xuống đất, Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải lại đồng thời xoay người trở lại. Hai người bọn họ xoay người là lo lưỡi đao vỡ văng vào mặt mình, vậy thì rất không tốt.

Thẩm Lãnh nhìn đao trên mặt đất: "Ủa... Không cẩn thận đã bẻ gãy rồi. Ta chỉ muốn xem thử bội đao của Hi Mã đại nhân ngươi, không ngờ lại giòn như vậy. Người Ninh biết đạo lý, làm hỏng đồ sẽ bồi thường ngươi."

Hắn liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Đưa năm trăm lượng cho Hi Mã đại nhân, bồi thường đao của ông ta."

Trần Nhiễm cười hì hì đi qua, lấy một nửa bạc từ trong cái rương của người Hắc Vũ vừa mới đưa qua, tìm đồ đựng vào rồi xách đến bên cạnh Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhận bạc rồi đưa cho Hi Mã: "Thật xin lỗi, trước giờ Đại Ninh đều không làm chuyện không có đạo lý."

Hi Mã tức giận nhìn Thẩm Lãnh, muốn phát tác nhưng khổ nỗi lại không thể phát tác được, Thứ nhất, ông ta nhất định phải ở lại Trường An, nếu bị người Ninh tìm cơ hội đuổi ông ta đi, sau khi trở về ông ta ăn nói với hãn hoàng bệ hạ như thế nào? Thứ hai, ông ta biết mình không đánh lại người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh này, khoảnh khắc ra tay vừa rồi là ông ta đã biết.

Hi Mã không duỗi tay ra, cười khẩy nói: "Một thanh đao mà thôi, hỏng thì hỏng, giữ lại bạc đi, ta không thiếu, ta có rất nhiều đao như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Đây là Đại Ninh bồi thường cho ngươi, đương nhiên ngươi phải lấy. Đại Ninh tôn trọng lễ phép, cho nên không hy vọng người khác không lễ phép."

Hai người lại nhìn nhau một lát, Hi Mã thò tay cầm túi bạc kia ném về phía sau, thủ hạ của ông ta đỡ được. Hi Mã đi nhanh trở về: "Thật hy vọng sau này còn có thể gặp Thẩm tướng quân."

"Tất sẽ như ngươi mong muốn."

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về bên phía người An Tức, cất bước đi vào viện tử của người An Tức, hai gã hộ vệ An Tức quốc canh giữ ở cửa lập tức giơ tay lên: "Ngươi không thể tùy tiện vào."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Tân Tật Công: "Nhớ kỹ một chút, người An Tức định giá mươi lượng bạc một người, đánh hỏng một người trừ mười hai, bọn họ nợ Đại Ninh năm trăm lượng."

Vừa nói xong câu này Thẩm Lãnh đã duỗi hai cánh tay ra, mỗi tay một người túm lấy gáy của hai gã người An Tức kia, kéo đầu của hai người vào nhau... Bịch một tiếng, hai người đồng thời ngã xuống đất. Thẩm Lãnh thật sự đã rất khách khí rồi, nếu hắn dồn lực thì hai cái đầu cũng có thể bị đụng nát.

Hắn cất bước đi vào viện tử của người An Tức, Tân Tật Công vội vàng muốn đi theo, Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải nhìn gã ta một cái: "Không cần đi vào, giá của tướng quân tự định, hắn tự đi vào tính sổ."

"An Tức có gần hai trăm người."

Tân Tật Công vội vàng nói một câu.

"Mới có hai trăm."

Trần Nhiễm nhìn gã ta nói: "Lo cái gì?"

Tân Tật Công hơi ngây người: "Mới... mới có hai trăm?"

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Đại Phóng Chu vội vã từ bên ngoài vào: "Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi. Lúc nãy tướng quân Thẩm Lãnh đi Lễ bộ Thượng Tân Các, đã đánh người An Tức."

Hoàng đế ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái, từ tốn nói: "Thế mà lại xảy ra chuyện như vậy? Đó đúng là quá bất ngờ."

Đại Phóng Chu nhìn vẻ mặt này của bệ hạ, thầm nghĩ đây đâu giống như là người bất ngờ.

"Chuyện là thế nào?"

Tầm nhìn của hoàng đế vẫn không hề rời khỏi bản tấu chương trước mặt, lúc hỏi ngữ khí cũng không có chút dao động nào.

"Sau khi tướng quân Thẩm Lãnh đến Lễ bộ Thượng Tân Các, phát hiện người An Tức và người Hắc Vũ làm hư hại tường, cửa cùng với hoa cỏ của Thượng Tân Các, cho nên yêu cầu người An Tức và người Hắc Vũ bồi thường."

Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, thầm nghĩ cũng chỉ có tiểu tử thối ngươi có thể nghĩ ra được lý do như vậy, nếu không thì trẫm cũng sẽ không bảo ngươi đi. Một đám phiên bang giở trò làm ầm ĩ ở trong thành Trường An của trẫm, tất nhiên trẫm không mặc kệ.

"Bồi thường chưa?"

"Bẩm bệ hạ, người Hắc Vũ đã bồi thường rồi, còn bồi thường thêm năm trăm lượng. Tướng quân Thẩm Lãnh nhận bạc, sau đó bẻ gãy bội đao của sứ thần Hắc Vũ Hi Mã, lại lấy năm trăm lượng bạc bồi thường lại."

Độ cong trên khóe miệng của hoàng đế càng lớn hơn.

"Người An Tức không bồi thường, tướng quân Thẩm Lãnh định giá cho người An Tức, đánh hỏng một người mười hai, không nhiều không ít, một mình ngài ấy đánh hỏng năm mươi hộ vệ An Tức, xem như là trừ tiền hỏng hoa cỏ của chúng ta."

Hoàng đế rất trấn định ồ một tiếng: "Thẩm Lãnh đã về chưa?"

"Vẫn chưa."

Đại Phóng Chu thật cẩn thận liếc nhìn hoàng đế một cái: "Tướng quân Thẩm Lãnh vẫn đang đòi tiền... Nghe nói là lúc đánh người mu bàn tay của tướng quân Thẩm Lãnh bị rách da, phải đòi tiền thuốc men."

Hoàng đế: "Biết rồi, ngươi ra ngoài đi."

Đại Phóng Chu thầm nghĩ không xử trí một chút sao? Nhưng y lại không dám hỏi, khom người rời khỏi Đông Noãn Các. Y vừa mới ra ngoài đóng cửa lại thì nghe thấy trong Đông Noãn Các truyền ra tiếng cười của hoàng đế... Ha ha ha ha ha ha.

Bình Luận (0)
Comment