Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trẫm chỉ bảo khanh đến Lễ bộ Thượng Tân Các đi một vòng, khanh lại đi ra chuyện lớn như vậy, đánh sứ thần An Tức quốc người ta. Chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nói Đại Ninh ta không biết đạo tiếp đãi khách, nói Đại Ninh của trẫm ỷ mạnh hiếp yếu..."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ bệ hạ bảo thần đi, lẽ nào không phải là đi làm chuyện này sao?
Đường nhiên hắn không dám nói ra.
"Tay thế nào?"
Hoàng đế liếc nhìn tay Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh bị thương phải băng bó, nhìn có vẻ rất dày, cho nên trong ánh mắt của Thẩm Lãnh có một chút quan tâm lướt qua.
"May mà thần băng bó nhanh."
Thẩm Lãnh tháo băng vải quấn trên tay ra: "Nếu như chậm một chút thì chỗ rách da đã liền lại, để những người An Tức đó nhìn thấy thì không dễ đòi tiền."
Hoàng đế: "..."
Ông ta đặt bút son trong tay xuống, nhìn Thẩm Lãnh nghiêm túc hỏi: "Đòi bao nhiêu tiền thuốc thang?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Đã đòi ba ngàn lượng."
Hoàng đế: "Hửm?"
"Năm ngàn..."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Khanh đòi bao nhiêu thì đòi, lẽ nào trẫm còn độc chiếm hết bạc của khanh đòi được? Trẫm là người thế nào?"
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Thần nghĩ là..."
Hoàng đế: "Khạn nghĩ là đúng. Chuyện này là trẫm bảo khanh đi, bạc lừa được đương nhiên cũng phải có phần của trẫm. Trẫm nể tình dù gì cũng là khanh bỏ sức mới lừa được, khanh giữ lại hai ngàn lượng, ba ngàn lượng thuộc về trẫm."
Thẩm Lãnh: "..."
Hoàng đế đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Lãnh duỗi tay ra: "Bọn họ đưa ngân phiếu hay là bạc?"
Thẩm Lãnh lấy từ trong ngực áo ra mấy viên bảo thạch: "Bên An Tức quốc nhiều bảo thạch, thật sự không lấy ra được bao nhiêu bạc cho nên liền dùng chỗ bảo thạch này thay thế. Tính một viên bảo thạch năm trăm lượng bạc, tổng cộng mười viên..."
Hoàng đế lấy sáu viên trong số đó, giơ lên cao soi dưới ánh sáng: "Quả nhiên phẩm chất không tầm thường. Bảo thạch như thế này, mỗi một viên phải có giá trị hàng ngàn lượng bạc mới đúng, coi như là khanh lãi rồi."
Ông ta cầm sáu viên bảo thạch đi trở lại bên cạnh bàn. Thẩm Lãnh cười cười nhét bốn viên bảo thạch còn lại vào áo, nghĩ chẳng phải dù gì cũng còn lại bốn viên bảo thạch sao, tính ra chia chác 4 - 6 với hoàng đế cũng được.
Đúng lúc hoàng đế vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Lãnh cười, hoàng đế tò mò hỏi một câu: "Trẫm đã lấy đi hơn một nửa, để lại cho khanh gần một nửa, sao hình như khanh không đau lòng chút nào cả?"
Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Thần không tham, bao nhiêu là nhiều chứ. Bệ hạ để lại cho thần bốn viên, là bệ hạ ban thưởng, thần tạ bệ hạ ân điển."
Hoàng đế: "Đồ là khanh tự lừa được, không tính là trẫm ban thưởng."
"Tính chứ, tính chứ."
"Không tính."
"Thật sự tính."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Một sứ đoàn ra ngoài đâu có mang nhiều bạc nhiều như vậy, dù sao tiền mà bọn họ dùng cũng không lưu thông ở Đại Ninh ta. Mặc dù An Tức nhiều bảo thạch nhưng thứ đắt tiền như vậy một sứ thần cũng không thể tùy tiện lấy ra được. Thần đòi bọn họ tiền thuốc, bọn họ không trả được nhưng càng sợ bị đánh tiếp hơn, cho nên đành phải bớt ra mười viên bảo thạch trong số ba mươi viên được chuẩn bị dâng cho bệ hạ để đền thần. Chẳng phải bọn họ vẫn chưa có cơ hội yết kiến bệ hạ sao, cho nên thần đoán lần sau khi bệ hạ triệu kiến bọn họ, bọn họ chỉ có thể nói là mang hai mươi viên bảo thạch đến dâng cho bệ hạ..."
Hoàng đế: "Khanh móc bảo thạch ra cho trẫm."
Thẩm Lãnh: "Vua không nói đùa đâu bệ hạ, bệ hạ nói để lại cho thần bốn viên mà."
Hoàng đế trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh đây được tính là tội ức hiếp vua."
Thẩm Lãnh làm vẻ mặt khẩn cầu: "Bệ hạ..."
Hoàng đế cười: "Giữ lại đi, bốn viên bảo thạch, lát nữa tìm người làm bội sức, khanh một cái, Trà Nhi một cái, hai đứa nhóc mỗi đứa một cái, coi như trẫm thưởng cho khanh."
Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu: "Thần biết ngay bệ hạ khoan ái nhân hồng mà."
Hoàng đế nói: "Nếu trẫm cũng không biết xấu hổ giống như khanh, khanh sẽ nói là trẫm ức hiếp khanh, mặc dù trẫm cũng đau lòng vì mất bốn viên bảo thạch... Nói đi, người Hắc Vũ và người An Tức đều đến với ý gì, trẫm không tin khanh không để ý, chỉ đi đánh nhau một trận."
Đương nhiêm Thẩm Lãnh biết bệ hạ bảo hắn đi Lễ bộ Thượng Tân Các không chỉ là để đánh nhau ép khí thế ngông cuồng của người An Tức và người Hắc Vũ xuống, quan trọng nhất vẫn là xem rốt cuộc người An Tức và người Hắc Vũ che giấu tâm tư gì.
"Người An Tức chỉ là đến xem quốc lực của Đại Ninh. Hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược lòng tham quá lớn, hiếu chiến đến mức gần như điên cuồng, hắn phái người đến là muốn xem thử Đại Ninh có dễ đánh hay không, có thể đánh được hay không."
"Còn người Hắc Vũ đến để cầm chân bệ hạ. Bọn họ đã đoán được hoặc là nói đã nhận được tin lần bắc chinh này bệ hạ sẽ ngự giá thân chinh cho nên phái người đến cầu kiến bệ hạ, muốn dùng phương thức đàm phán, thậm chí bỏ ra cái giá nhất định để trì hoãn việc bệ hạ thân chinh. Nếu như có thể giữ bệ hạ ở lại Trường An, giữ lại trên bàn đàm phán, coi như người Hắc Vũ đã thành công."
Hoàng đế gật đầu: "Người Hắc Vũ cũng không có cách nào khác nữa... Trẫm đã tốn hai mươi năm mới xoay chuyển được quan hệ giữa Hắc Vũ và Đại Ninh, sao có thể dễ dàng từ bỏ bắc chinh được. Trước khi trẫm lên ngôi, mặc dù Đại Ninh chưa từng thua bao nhiêu nhưng luôn bị động. Hai mươi năm sau, Đại Ninh đã ở thế chủ động, sau bắc chinh trẫm sẽ còn khiến Hắc Vũ càng bị động hơn nữa."
Ông ta liếc nhìn Lại Thành ở bên cạnh: "Không phải người Hắc Vũ muốn nói chuyện sao? Khanh sắp xếp người đi nói chuyện với bọn họ, cứ nói là trẫm nói chỉ cần Hắc Vũ đồng ý hiến cương vực từ phía nam Tinh Thành trở xuống, bao gồm cả Nam Viện cho Đại Ninh, vậy thì cái gì cũng dễ nói."
Lại Thành cúi đầu: "Thần hiểu."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành nói: "Khanh cũng có thể linh hoạt một chút, lúc đàm phán với người Hắc Vũ không cần lạnh băng như vậy, cũng không cần có thái độ cứng rắn như vậy. Khanh phải khiến người Hắc Vũ cảm thấy cho dù nhường một bước cũng thì Đại Ninh có thể chấp nhận, khiến bọn họ cảm thấy việc đàm phán của mình có tiến triển, đừng trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của bọn họ."
Lại Thành nói: "Nhưng mà bệ hạ, trực tiếp đòi Hắc Vũ hơn một nửa cương vực, đây đã là cắt đứt ý nghĩ của bọn họ rồi, không thể nào tiếp tục đàm phán được."
"Trẫm dạy khanh một cách."
Hoàng đế nhìn Lại Thành nghiêm túc nói: "Trẫm bảo khanh đàm phán với chủ quan, khanh lấy thân phận tôn quý đại học sĩ thủ phụ Nội các đích thân đàm phán với bọn họ, tất nhiên cũng coi như là nể mặt bọn họ có đúng không?"
Lại Thành nói: "Theo lý mà nói là đúng."
Hoàng đế lại nói: "Cho nên khanh phải khiến bọn họ nịnh bợ khanh, nghĩ rằng chỉ cần có thể mua chuộc khanh thì việc đàm phán lần này sẽ có tiến triển. Khanh làm quan nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào còn phải để trẫm dạy khanh nhận bạc như thế nào? Khanh cứ tung ra một số lời đồn thỏa đáng, chỉ cần người Hắc Vũ chịu hối lộ khanh thì khanh dốc hết khả năng nói chuyện giúp bọn họ, dốc hết khả năng làm việc giúp bọn họ. Trẫm cho khanh quyền lực này, không lo trẫm sẽ tính toán."
Lại Thành thở dài nói: "Thần nghĩ nhận bạc của bọn họ không phải là vấn đề, nhưng mà thần không thể giữ làm của riêng."
Hoàng đế nhìn Lại Thành với vẻ mặt tán thưởng, nghĩ Lại Thành đúng là nghĩa khí.
"Khanh không thể tự giữ làm của riêng, không thể 4 - 6, vậy thì 3 - 7."
Hoàng đế nói: "Trẫm lấy bảy phần, khanh giữ ba phần."
Lại Thành: "..."
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cũng đều là thần tử, khanh nhìn khanh xem, rồi khanh nhìn Lại Thành xem, khanh chia với trẫm như thế nào? Thế mà lại chia 4 - 6. Lại Thành nói không thể 4 - 6, khanh có nghe thấy không?"
Thẩm Lãnh giơ tay lên ôm ngực áo, vẻ mặt kiên quyết: "Thần, không theo."
Hoàng đế lườm hắn một cái: "Nếu trẫm dã nói cho khanh giữ lại bốn viên thì khanh giữ lại bốn viên. Nhưng mà khanh tự ý xông vào Thượng Tân Các, còn ẩu đả với sứ thần ngoại bang, làm nhục quốc thể Đại Ninh, làm mất phong độ Đại Ninh, chuyện này rốt cuộc vẫn phải phạt."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Khanh vẫn kiêm chức đô ngự sử của Ngự sử đài, khanh nghĩ nên làm thế nào?"
Lại Thành cúi đầu nói: "Thần trở về sẽ cho người viết một bản tấu chương tám trăm chữ tố cáo Thẩm tướng quân, chắc chắn từng chữ đều sắc bén."
Hoàng đế: "Tám trăm chữ?"
Lại Thành: "Vậy thì ba ngàn chữ."
Hoàng đế ừm một tiếng, nhìn về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Thần tự biết đã phạm lỗi lớn, thực sự làm nhục quốc thể, làm mất phong độ, cho nên thần tự xin bệ hạ xử phạt thần, nể tình thần cũng là lần đầu phạm lỗi, chi bằng phạt bổng lộc?"
Hoàng đế gật đầu: "Ừm, thấy khanh thành khẩn nhận lỗi như vậy, bỏ qua lần này, trẫm tạm thời không truy cứu trọng tội của khanh, tội nặng phán nhẹ, phạt bổng lộc thì phạt bổng lộc."
Thẩm Lãnh thở dài một tiếng.
Hoàng đế nhìn hắn hỏi: "Tiếp theo thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Thần tạ bệ hạ long ân."
Hoàng đế thoải mái, khoát tay: "Được rồi, khanh về trước đi, trẫm và Lại Thành còn có chút chuyện cần bàn. Sau khi trở về khanh nhớ nói với Trà Nhi, bảo thạch là trẫm tặng cho nó, không phải khanh tặng."
Thẩm Lãnh: "Thần tuân chỉ, thần trở về sẽ nói thật với nàng ấy."
"Nói thật?"
Hoàng đế nheo mắt: "Nói thật mà khanh nói là ý gì?"
Thẩm Lãnh vái một cái: "Thần tạ bệ long ân, thần cáo lui trước."
Hắn nói xong liền chạy mất.
Hoàng đế cười lắc đầu, nhìn về phía Lại Thành: "Người Hắc Vũ muốn đàm phán kéo dài thời gian, vậy thì để cho bọn họ nghĩ rằng có cơ hội. Khanh cứ việc tiết lộ tin tức cho bọn họ, nói quyết định bắc phạt của trẫm cũng không lớn, nếu có thể lấy được chút lợi từ Hắc Vũ, và còn khiến Hắc Vũ ký kết điều ước đảm bảo sau này không xâm phạm Đại Ninh, trẫm có thể đích thân gặp bọn họ. Hãy cho bọn họ hy vọng, khiến bọn họ luôn nghĩ rằng có thể gặp được trẫm."
Lại Thành nói: "Bệ hạ yên tâm, thần sẽ giữ chừng mực."
Hoàng đế gật đầu: "Mồng 8 tháng 3 trẫm sẽ dẫn quân lên phía bắc, khanh ở lại Nội các phò trợ thái tử... Mặc dù thái tử đã học ở Nội các rất lâu rồi nhưng dù sao cũng còn trẻ, không thể chu toàn được mọi chuyện. Nếu có chỗ nào không thỏa đáng, khanh là thủ phụ Nội các phải khuyên bảo nhiều một chút. Quyết định của thái tử, Nội các phải bàn bạc chấp hành, nếu trên dưới Nội các đều cảm thấy thái tử sai, Nội các có quyền bác bỏ chỉ lệnh của thái tử."
Lại Thành thầm giật mình, bệ hạ đã cho Nội các quyền lợi to lớn, cho dù là khi Mộc Chiêu Đồng ở thời kỳ đỉnh cao thì Nội các cũng sẽ tuyệt đối không có quyền hạn như vậy. Phản bác mệnh lệnh của giám quốc thái tử? Đây đã là sự tín nhiệm lớn nhất của bệ hạ đối với ông ta, đối với Nội các rồi.
Mà trong ý chỉ này Lại Thành cũng cảm nhận được sự lo lắng của bệ hạ. Cho Nội các quyền lực này, không chỉ là muốn nói với thái tử rằng Nội các có quyền lực này, quan trọng hơn là nói cho thái tử biết đừng có hành động bừa bãi, một khi thái tử đưa ra quyết định gì có thể gây nguy hiểm cho Đại Ninh, Nội các sẽ loại bỏ quyết định này.
Bệ hạ vẫn đang lo lắng về thái tử.
"Trẫm ở bắc cương, không muốn trong nhà có chuyện."
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành: "Khanh là một trong những người hiểu trẫm nhất, cho nên trẫm không cần phải nói quá rõ ràng, khanh chỉ cần nhớ. Lại Thành, ở nhà trẫm giao cho khanh."
Lại Thành khom người: "Thần nhất định không phụ trọng thác của bệ hạ."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Trẫm tin tưởng khanh, vẫn luôn tin tưởng khanh. Năng lực của con người khác nhau, gánh nặng vác trên vai sẽ khác nhau. Người có tài một huyện, có thể quản một huyện thì gánh nặng trên vai chính là bách tính một huyện. Người có tài một đạo, có thể ổn định một đạo thì gánh nặng trên vai chính là bách tính một đạo. Mà khanh thì khác, trẫm biết khanh có tài trị quốc, cho nên gánh nặng trên vai khanh càng nặng hơn. Trẫm thường hay nghĩ nên thiện đãi khanh... nhưng lúc nãy đã thỏa thuận chia 3 – 7 rồi, không thể thay đổi."
Lại Thành phì cười thành tiếng: "Thần nhớ rồi."