Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 827 - Chương 827: Không Đồng Ý

Chương 827: Không đồng ý Chương 827: Không đồng ý

Mồng 6 tháng 3, cách ngày bệ hạ thân chinh hai ngày, bởi vì chuyện sứ thần An Tức quốc và sứ thần Hắc Vũ quốc đánh nhau, Lễ bộ thượng thư Đại Ninh Vương Hoài Lễ đích thân ra mặt, nghiêm chỉnh can thiệp với sứ thần hai nước. Ngoài việc nhắc nhở tất cả mọi người trong sứ đoàn hai nước nhất định phải tuân thủ luật pháp Đại Ninh ra, cũng bởi vì ảnh hưởng không tốt do việc đánh nhau tạo thành mà không thể không tạm thời tiến hành cấm túc sứ đoàn hai nước, bất cứ người nào cũng không được rời khỏi Thượng Tân Các, cho đến khi hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có chỉ ý mới thôi.

Đây cũng là một cái cớ cho Đại Ninh giam lỏng bọn họ ở trong Thượng Tân Các không được ra ngoài, cứ như vậy, Đại Ninh xuất binh, tất nhiên những người này không thể biết.

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế kéo giãn hai cánh tay một chút, nhìn cấp báo của bắc cương vừa mới đưa đến, tâm trạng cũng sảng khoái một chút. Đối với việc bắc chinh mà nói, Mạnh Trường An đã đưa đến cho hoàng đế một tin tức tốt.

Vào tháng chạp, Mạnh Trường An lệnh cho bộ hạ Dương Thất Bảo dẫn một vạn sáu ngàn quân ở bên dưới Bạch Sơn chặn đường bốn vạn năm ngàn tinh kỵ của Bắc Viện Hắc Vũ, hai bên ác chiến, Dương Thất Bảo suất quân chặn quân địch hai ngày hai đêm, giết hơn ba ngàn quân địch. Còn Mạnh Trường An và trưởng công chúa Hắc Vũ quốc Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, lợi dụng hai ngày hai đêm Dương Thất Bảo ngăn cản viện quân Hắc Vũ này, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thành Tô Lạp.

Tuy rằng thành Cách Để vẫn nằm trong tay người Hắc Vũ, nhưng bởi vì thủ tướng của thành Cách Để lo hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ cũng sẽ xuống tay với y cho nên đóng chặt cổng thành, không gặp người của Tang Bố Lữ, cũng không gặp người của Tẩm Sắc. Đối Đại Ninh mà nói đây cũng là tin tốt.

Có thành Tô Lạp, Đại Ninh sẽ có cửa đột phá để tiến quân lên hướng bắc, sau khi qua thành Tô Lạp đại quân bắc chinh của Đại Ninh sẽ có thể tiến quân thần tốc.

Nhận được tin tức tốt như vậy trước khi xuất chinh, tất nhiên hoàng đế sẽ vui vẻ.

Lại Thành liếc nhìn sắc mặt của hoàng đế, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Mạnh Trường An quả thật là dũng tướng."

"Lúc trước bảo khanh gửi ý chỉ, đã phái người đi chưa?"

Hoàng đế uống một ngụm trà rồi nói: "Mạnh Trường An mang thân binh của mình đến đông cương, phải tung tin này ra cho người Hắc Vũ."

Lại Thành cúi đầu: "Đã phái người đi rồi, phỏng chừng lúc này đã đến Tức Phong Khẩu bắc cương. Nếu như bên Tức Phong Khẩu kia có nội tuyến của người Hắc Vũ, tin tức này rất nhanh chóng sẽ được gửi đi Hắc Vũ, hẳn là Tang Bố Lữ cũng sẽ biết nhanh thôi."

Hoàng đế gật đầu: "Mạnh Trường An rời Tức Phong Khẩu, cũng coi như là trẫm giúp Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Nếu biết Mạnh Trường An không ở Tức Phong Khẩu, lại biết đông cương Đao Binh tạo phản, lại biết đại quân bắc chinh Đại Ninh tập hợp ở thành Hãn Hải, Tang Bố Lữ ở bên Tức Phong Khẩu không ngồi yên, hắn sẽ lập tức chạy về Nam Viện đích thân sắp xếp việc phòng ngự. Chỉ cần hắn rời khỏi Tức Phong Khẩu, sự khống chế của Tẩm Sắc đối với thành Tô Lạp và thành Cách Để sẽ chắc chắn hơn một ít."

Ông ta vừa mới nói xong thì Đại Phóng Chu từ bên ngoài vào: "Nội các bang bút Hứa Cư Thiện đưa cấp báo tới, bắc cương vừa mới gửi đến."

Hoàng đế và Lại Thành liếc nhìn nhau một cái. Lại Thành vừa mới giao tin chiến thắng của Mạnh Trường An gửi tới cho bệ hạ, Hứa Cư Thiện lại đưa tới một tin chiến thắng từ bắc cương gửi đến, chuyện này là thế nào?

Hứa Cư Thiện vào Nội các, là Thẩm Lãnh tiến cử, Lại Thành cực kỳ thích người trẻ tuổi này. Khoa cử năm đó, Hứa Cư Thiện khảo thí được trạng nguyên, Lại Thành chạy tới đòi người với bệ hạ, vốn nên đưa đến địa phương rèn luyện nhưng Hứa Cư Thiện lại được đưa thẳng vào Nội các làm việc. Mặc dù chỉ là bang bút thất phẩm nhưng rèn luyện ở trung khu quyền lực như Nội các tất nhiên khác với rèn luyện ở địa phương.

Hứa Cư Thiện vẫn chưa đến hai mươi tuổi, chỉ cần tương lai không phạm lỗi, có thể nghĩ tiền đồ của gã sẽ tốt đẹp cỡ nào.

Có một chút căng thẳng, Hứa Cư Thiện vào Đông Noãn Các sau đó khom người cúi đầu: "Thần Hứa Cư Thiện, bái kiến bệ hạ."

Hoàng đế khoát tay: "Đứng lên đi, chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Bệ hạ, Diệp Vân Tán Diệp đại nhân phái người đưa cấp báo đến, thần vẫn chưa mở ra."

Hứa Cư Thiện dùng hai tay chuyển cấp báo cho hoàng đế. Hoàng đế nhận lấy sau đó bóc phong thư lấy ra xem, sau đó đầu lông mày liền giãn ra: "Lại một tin tức tốt... Diệp Vân Tán đã sắp xếp người của hắn ở bên Hắc Vũ làm một chuyện lớn. Người của hắn cài vào bắc cương đã giựt giây đệ tử Kiếm Môn và người của hoàng tộc dấy lên tranh đấu, nhân lúc loạn đã giết chết vài người của hoàng tộc Hắc Vũ, đệ tử Kiếm Môn cũng tử thương không ít. Quốc quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt giận dữ trục xuất tất cả người của hoàng tộc Hắc Vũ ở đô thành ra khỏi đô thành, những người này giữa đường lại gặp đạo tặc, đều bị giết hết."

Đương nhiên Lại Thành biết những đạo tặc này là người của ai. Tất nhiên Diệp Vân Tán sẽ không từ bỏ cho cơ hội như vậy, cho dù Diệp Vân Tán không động thủ thì Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ động thủ... Nhưng thủ đoạn của Diệp Vân Tán tuyệt vời ở chỗ ông ta không để cho người của mình trực tiếp đi giết người của hoàng tộc Hắc Vũ, mà là dấy lên mâu thuẫn giữa Kiếm Môn và hoàng tộc, việc này thật sự làm rất tốt.

Lại Thành cúi đầu: "Như vậy thì Tẩm Sắc cũng biết phân lượng của mình."

Hứa Cư Thiện nghe được câu này ánh mắt liền sáng lên: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn để Tẩm Sắc thay thế Tang Bố Lữ?"

Hoàng đế nhìn về phía người trẻ tuổi: "Nói xem khanh nghĩ như thế nào."

"Tẩm Sắc mượn sức mạnh của Đại Ninh để kế thừa thế lực hoàng tộc, sau đó Đại Ninh ủng hộ Tẩm Sắc đối kháng với quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt, dốc hết sức lực thúc đẩy Hắc Vũ nội chiến, công hiệu của việc này không thua đại quân bắc chinh. Nếu Hắc Vũ nội chiến kéo dài, quốc lực của Hắc Vũ sẽ giảm sút không chỉ năm mươi năm, thậm chí là một trăm năm. Sau nội chiến, cho dù Tẩm Sắc ngồi vững ngôi vị nữ hoàng Hắc Vũ thì cũng không còn sức chống lại Đại Ninh nữa."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Hứa Cư Thiện một cái với vẻ tán thưởng: "Trở về thu dọn đồ đạc một chút, khanh theo trẫm bắc chinh."

Hứa Cư Thiện sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống đất: "Thần tạ bệ hạ!"

Lại Thành cười nói: "Trở về chuẩn bị cho tốt, đừng phụ sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ngươi."

Đương nhiên Hứa Cư Thiện biết có thể được bệ hạ điểm danh mang theo bên cạnh là hàm nghĩa gì, đối với gã mà nói đây là bệ hạ đang đích thân trải ra một con đường lớn cho con đường làm quan của gã. Gã còn chưa đến hai mươi tuổi, thật sự là tiền đồ vô lượng.

Hứa Cư Thiện rời khỏi Đông Noãn Các, hoàng đế liếc nhìn Lại Thành một cái rồi nói: "Hứa Cư Thiện này là nhân tài do Thẩm Lãnh phát hiện?"

"Vâng."

Lại Thành cúi đầu nói: "Là nhân tài được Thẩm Lãnh vô tình phát hiện trong các học sinh của thư viện khi ăn cơm lão viện trưởng ở thư viện. Sau khi thần đích thân khảo nghiệm, cảm thấy một người trẻ tuổi lại nhìn đại cục tốt như vậy nên giữ lại bồi dưỡng."

Hoàng đế ừ một tiếng, trong lòng thực sự vui vẻ.

Lại Thành đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ông ta còn có thể chủ quản Nội các mười lăm năm đến hai mươi năm. Sau Lại Thành, nếu Đậu Hoài Nam là thủ phụ Nội các, cũng có thể chủ quản Nội các mười mấy năm, đợi khi Đậu Hoài Nam lui xuống, Hứa Cư Thiện đã có thể đảm nhận đương nhiệm vụ lớn, Đại Ninh không ngừng sản sinh nhân tài, làm sao hoàng đế có thể không vui được.

Văn thần võ tướng, anh tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí làm cho hoàng đế có một sự khó xử trong việc chọn người dùng người, không dễ lựa chọn, nhân tài nhiều đến mức không chọn được, đây cũng là một kiểu phiền não.

"Từ qua tết trẫm sẽ bắt đầu ăn uống điều độ, cũng bắt đầu rèn luyện, lúc ăn tết trẫm lấy kim lân giáp ra thử, thế mà lại không mặc vừa nữa... Trẫm nghĩ là nhiều năm như vậy dáng người sẽ luôn không thay đổi, lúc không mặc được kim lân giáp mới biết đó thật là lừa mình dối người. Hai tháng, hiện giờ trẫm lại có thể mặc nó. Ba mươi năm, đã ba mươi năm kim lân giáp không lên chiến trường rồi."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trẫm nghĩ, chắc ngay cả nó cũng sẽ rất mong đợi."

Thành Trường An, bến thuyền.

Chiến thuyền của Tuần Hải Thủy Sư đã hoàn thành bảo trì và bổ sung lần cuối cùng trước khi chiến đấu. Mười ngày trước Thẩm Lãnh đã truyền lệnh cho tất cả mọi người của đại quân thủy sư không được tự ý ra ngoài nữa, chờ xuất chinh hiệu lệnh bất cứ lúc nào.

Ngồi trên chiến thuyền Thần Uy, Thẩm Lãnh hơi xuất thần nhìn mặt nước phía xa. Trần Nhiễm đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, đưa cho hắn một bầu nước: "Nghĩ gì vậy?"

"Lúc trước ta và Trà gia bàn bạc, lần này sau khi bắc chinh ta muốn từ quan."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Ngươi thấy như thế nào?"

Trần Nhiễm nhún vai: "Ta không sao cả, ngươi từ quan thì ta cũng từ quan, ngươi đi mở quán cơm ta sẽ làm việc vặt cho ngươi, ngươi đi trồng trọt, ta sẽ làm công dài hạn cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng không ném ta đi được. Ngươi đưa ra quyết định gì ta cũng ủng hộ."

Thẩm Lãnh cười: "Việc này cũng không gấp, trận chiến với Hắc Vũ không này không đánh vài ba năm thì không xong."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Nhưng ta nghĩ bệ hạ sẽ không đồng ý đâu."

Đương nhiên Thẩm Lãnh biết, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra nếu hắn nói với hoàng đế bệ hạ là mình muốn từ quan thì bệ hạ sẽ có phản ứng gì. Bệ hạ đối đãi với hắn như thế, hắn lại muốn từ quan không làm, bệ hạ mà giận dữ không chừng sẽ một cước đạp hắn từ trong Đông Noãn Các ra ngoài.

"Ngươi cũng biết đấy."

Thẩm Lãnh nhìn phía xa lẩm bẩm nói: "Ngay từ đầu ta cũng không biết lý do tại sao tiên sinh bảo ta tòng quân, chỉ là làm theo sắp xếp của tiên sinh, tiên sinh bảo thủy sư thì ta vào thủy sư. Nếu đã vào quân đội thì phải làm tốt, không thể có lỗi với bất cứ người nào, người nhiều đối tốt với ta như vậy, không thể phụ lòng được... Nhưng trong lòng ta không có chí lớn."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Có lúc ta cũng rất chán nản về bản thân mình. Không chỉ một lần ta ép buộc mình nên lập mục tiêu, ví dụ như làm đến đại tướng quân, nhưng ta nghĩ cẩn thận lại làm đến đại tướng quân sẽ có mùi vị gì, hình như cũng không hưng phấn một chút nào cả."

Trần Nhiễm cười nói: "Nếu là người không biết ngươi sẽ nghĩ câu này của ngươi rất giả dối."

Thẩm Lãnh nói: "Từ bản tâm ta, hình như ta chưa bao giờ muốn đi tranh giành cái gì, ngoại trừ Trà gia."

Trần Nhiễm nói: "Thôi đi, hai người các ngươi một người không phải nàng thì không cưới, một người không phải chàng thì không gả, đừng nói ngươi tranh giành, ai có thể tranh giành với ngươi? Chuyện này không thể tính được... Lãnh Tử, có chuyện ta muốn nói với ngươi, ta không biết mình nói có đúng không đúng, ta còn không ôm chí lớn hơn ngươi nữa, dù sao thì ngươi ở đâu ta ở đấy, bản thân ta cũng nghĩ ngợi lung tung thôi, ngươi cứ nghe thử."

Trần Nhiễm trịnh trọng như vậy, Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên: "Nói đi, chuyện gì?"

"Bệ hạ."

Trần Nhiễm nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Chắc chắn ngươi cũng từng nghĩ đến mối quan hệ của thái tử và bệ hạ."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Từng nghĩ."

Trần Nhiễm rất nghiêm túc nói: "Ngươi vừa mới nói không muốn phụ lòng những người đối tốt với ngươi, không hề nghi ngờ gì, trong những người đối tốt với ngươi nhất chắc chắn cũng có bệ hạ. Hôm qua lúc chúng ta ăn cơm tối ta đã nghe tiên sinh và ngươi nói chuyện, ý của tiên sinh đại khái là bệ hạ muốn để thái tử lưu thủ Trường An, mà Nội các lại có quyền bác bỏ quyết định sai lầm của thái tử, chuyện này không ổn."

Gã nhìn Thẩm Lãnh hỏi: "Ta cũng không tin ngươi không có nghĩ đến."

"Nghĩ đến..."

Thẩm Lãnh nói nhỏ: "Nhưng đó là cha con."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Đúng vậy, đó là cha con, đó là chuyện nhà của bệ hạ, nhưng điều bệ hạ lo lắng không chỉ là vấn đề về chuyện nhà, mà là vấn đề liên quan đến căn cơ của Đại Ninh. Ngươi suy nghĩ nhiều hơn ta, chỉ là ngươi cảm thấy ngươi không thích hợp tham dự vào chuyện này đúng không? Lãnh Tử, nghe ta khuyên một câu, trước hết đừng nghĩ đến chuyện từ quan, ngươi phải suy nghĩ, bắc chinh ít nhất mất ba năm, một khi thái tử ở Trường An làm ra chuyện gì, nguy hiểm cho bệ hạ..."

Thẩm Lãnh cúi đầu, đương nhiên hắn đã nghĩ đến. Thẩm tiên sinh không chịu nói gì với hắn, Trà gia cũng không chịu nói gì với hắn, nhưng bản thân hắn cũng không ngốc. Tại sao hoàng hậu nhằm vào hắn, tại sao thái tử nhằm vào hắn, tại sao Mộc Chiêu Đồng nhằm vào hắn, làm sao hắn có thể không nghĩ đến một lần nào cả. Nếu không phải từng nghĩ đến những chuyện này, tại sao hắn lại muốn từ quan?

Hắn chỉ nghĩ mình rời khỏi Trường An, chắc mâu thuẫn giữa bệ hạ và thái tử sẽ giảm bớt một chút.

"Ta biết."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên: "Thật ra trong lòng ta cũng rõ, mặc kệ là người nào, ai muốn động đến bệ hạ, ta cũng không đồng ý."

Bình Luận (0)
Comment