Mồng 8 tháng 3, đại quân xuất chinh.
Các bách tính nhìn thấy cấm quân áo giáp sáng loáng chỉnh tề đi qua trên đường cái, nhưng điều các bách tính nhìn thấy cũng không phải toàn bộ, vì lần bắc chinh này, tám vạn cấm quân, có sáu vạn người đã ra khỏi thành lên thuyền chờ đợi từ trước, theo bệ hạ đi ra khỏi thành Trường An chỉ là một vạn người, đây là để cho các bách tính nhìn. Nếu để cho mấy vạn người cùng đi thì phải bao lâu? Đại quân xuất chinh đâu thể chờ được, bảy vạn cấm quân theo bệ hạ lên phía bắc, còn có một vạn cấm quân phải lưu thủ Trường An.
Bệ hạ cưỡi ngựa, mặc kim lân giáp, uy phong lẫm liệt đi trên đường cái, những nơi đi qua, các bách tính đều quỳ gối trên mặt đất.
Các bách tính Đại Ninh tin tưởng chắc chắc bệ hạ thân chinh tất nhiên sẽ đại hoạch toàn thắng, đây căn bản là chuyện không cần nghi ngờ. Đối với mỗi một bách tính Đại Ninh mà nói, đương kim hoàng đế Lý Thừa Đường chính là tín ngưỡng của bọn họ, chính là trụ cột của bọn họ.
Nhưng các bách tính sẽ không suy nghĩ quá nhiều rằng rốt cuộc trận chiến này sẽ đánh bao lâu, cũng sẽ không suy nghĩ trận chiến này ảnh hưởng lớn cỡ nào với mấy chục năm hoặc trăm năm sau, bọn họ chỉ biết một chuyện... đó chính là ủng hộ.
Đây là lòng tự tin dân tộc bởi Đại Ninh cường thịnh mấy trăm năm tạo nên, đã khắc vào trong xương tủy, không bỏ đi được.
Đại quân ra khỏi thành, các bách tính đứng đầy đường vui vẻ đưa tiễn, thanh thế khủng khiếp.
Lễ bộ, Thượng Tân Các.
Đại La Nhật ra khỏi phòng, đứng ở trên ban công lầu hai nhìn ra bên ngoài, nhưng mà tường cao của Thượng Tân Các đã chắn tầm nhìn của ông ta. Ông ta có thể nghe thấy ngoài tường vang tiếng hoan hô, cho nên ông ta rất tò mò trong thành Trường An đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, sứ thần Hắc Vũ Hi Mã ở trong viện đối diện cũng đẩy cửa đi ra, cũng đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy gì cả, đương nhiên cũng là vẻ mặt tò mò.
Sau đó hai người liền nhìn thấy nhau, lại cùng hừ một tiếng sau đó lần lượt quay đầu đi không nhìn đối phương.
Quan viên Lễ bộ phụ trách giao thiệp với bên người An Tức là Ca Tây Ba đang ở trong viện nói chuyện với người An Tức. Đại La Nhật hướng tới phía hắn ta gọi một tiếng: "Này! Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Ca Tây Ba nhìn ông ta một cái, không thèm để ý.
"Này!" Đại La Nhật lại gọi một tiếng: "Ta đang hỏi ngươi đây, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Ca Tây Ba lại nhìn ông ta một cái, vẫn không lên tiếng.
"Ngươi bị điếc hả?! Không nghe thấy ta đang hỏi ngươi?!"
Đại La Nhật nổi giận gầm lên một tiếng.
Ca Tây Ba trợn mắt lườm ông ta, đi thẳng ra ngoài cửa. Người An Tức đang nói chuyện với hắn ta cũng tức giận theo, tiến lên một bước cản Ca Tây Ba lại: "Đại nhân chúng ta đang hỏi ngươi đấy."
Ca Tây Ba nhìn vào mắt người An Tức này nói gằn từng tiếng: "Thứ nhất ta không phải là này, ta có tên. Thứ hai ta là quan viên Lễ bộ Đại Ninh, không phải thủ hạ của ông ta, ông ta không tư cách quát tháo ta."
Hộ vệ An Tức bị chặn họng mấy câu liền ngẩn ra, trừng mắt nhìn: "Có phải một người Nhật Lang ngươi đã quên thân phận của mình rồi hay không?"
"Ta là người Ninh, quan Ninh, thần Ninh."
Ca Tây Ba nói: "Muốn hỏi cái gì thì khách khí một chút, nếu không khách khí, ta không ngại mời Thẩm tướng quân về đây dạy các ngươi biết cái gì gọi là văn minh lễ phép."
Nghe thấy mấy chữ "Thẩm tướng quân" này, gã hộ vệ An Tức kia thay đổi sắc mặt rõ ràng. Lần trước bị đánh đến giờ cũng chưa qua mấy ngày, nhắc tới kẻ đó là gã ta lại tức nhưng cũng thật sự đã sợ rồi, gã ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại La Nhật một cái. Đại La Nhật đứng ở lầu hai hít sâu một hơi kiềm chế lửa giận của mình, cố gắng hỏi nhẹ nhàng: "Xin hỏi Ca Tây Ba đại nhân, hôm nay là ngày mấy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người Ninh lại hoan hô như thế?"
"Hôm nay là 8 tháng 3."
Ca Tây Ba trả lời.
Đại La Nhật hơi khó hiểu: "8 tháng 3 thì làm sao?"
Ca Tây Ba rất nghiêm túc nói: "Ta cũng không biết làm sao, ta chỉ biết hôm nay là 8 tháng 3. Ngươi hỏi ta hôm nay là ngày mấy thì ta nói cho ngươi biết hôm nay là ngày mấy. Về phần bên ngoài xảy ra chuyện gì thì ta không biết, ta càng không biết tại sao người Ninh hoan hô như thế, nhưng người Ninh vẫn luôn chúc mừng ngày đặc biệt, hôm nay 8 tháng 3, chắc là khá đặc biệt."
Đại La Nhật: "Vậy rốt cuộc tại sao 8 tháng 3 lại đặc biệt?"
"Làm sao ta biết được."
Ca Tây Ba chắp tay sau mông đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Còn không biết mình nên làm người như thế nào, xem ra lần trước đánh vẫn còn nhẹ."
Đại La Nhật tức giận gần như muốn nhảy từ lầu hai xuống bóp chết Ca Tây Ba nhưng vẫn cố nén lửa giận không nhúc nhích. Tiếng hoan hô bên ngoài nhỏ dần, ông ta rất muốn sai người ra ngoài xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy hai hàng binh lính cấm quân mặc giáp đội mũ sắt ở bên ngoài viện tử, ông ta đành phải ép ý nghĩ này xuống.
Bên người Hắc Vũ, tuy rằng Hi Mã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Đại La Nhật hẳn là đã bị thua, cho nên ông ta rất vui. Vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hoan hô bên ngoài, ông ta hướng tới phía Đại La Nhật làm dáng vẻ hoan hô, vẻ mặt khiêu khích. Đại La Nhật tức giận mắng một câu, xoay người trở về phòng: "Đồ khốn khiếp, nhảy cái gì mà nhảy, làm sao ngươi biết người Ninh hoan hô không phải đi đánh các ngươi."
Đương nhiên Hi Mã không biết ông ta nói gì, Đại La Nhật cũng không biết mình đã nói đúng.
Bến thuyền thành Trường An.
Hoàng đế đi lên kỳ hạm Thần Uy của Tuần Hải Thủy Sư, chiếc thuyền lớn này khiến ông ta rất hài lòng. Ông ta nhìn chung quanh sau đó hỏi Thẩm Lãnh: "Trẫm nhớ hiện giờ Đại Ninh có tổng cộng ba chiếc Thần Uy, Trang Ung có một chiếc, khanh có một chiếc, Hải Sa có một chiếc, thuyền rồng của trẫm vẫn chưa làm xong, chắc hẳn là lớn hơn Thần Uy một chút. Tại sao thủy sư của khanh có hai chiếc Thần Uy?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Chiếc Thần Uy dưới chân bệ hạ hiện giờ chính là kỳ hạm của Tuần Hải Thủy Sư, một chiếc Thần Uy khác ở bên kia là thần lừa được từ trong tay đại tướng quân Trang Ung..."
Hoàng đế thở dài: "Trang Ung ngay cả kỳ hạm của mình cũng không trông được?"
Thẩm Lãnh nói: "Thật ra cũng không tính là lừa được, đứng đắn mà nói là mượn được, chỉ là thần không trả lại."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Còn rất có lý?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Lần sau thần sẽ trả lại."
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, đi đến đầu thuyền: "Thần Uy, cái tên này cùng là trẫm đặt. Lúc trước Trang Ung hỏi trẫm, xưởng thuyền An Dương sắp tạo kỳ hạm cho thủy sư Đại Ninh rồi, bao trẫm ban tên, trẫm liền nghĩ đến hai chữ Thần Uy này... Khi đó trẫm chưa từng nghĩ trẫm sẽ đi Thần Uy lên bắc cương đánh người Hắc Vũ."
Ông ta thở ra một hơi: "Thổi tù và đi, xuất phát."
Thẩm Lãnh vung tay lên, tiếng tù và lập tức vang lên, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền rời khỏi bến thuyền, men theo đường sông rộng rãi tiến về phía trước.
Hoàng đế sai người bày một cái bàn lớn trên boong thuyền, căn dặn người trải bản đồ lên trên bàn lớn. Ông ta đi đến trước bản đồ nhìn kỹ, tay vạch ra một tuyến đường ở vị trí bắc cương: "Tây bắc có mười lăm vạn lính mới, năm vạn chiến binh, tổng cộng hai mươi vạn người đã đến thành Hãn Hải. Ba đạo chiến binh bắc cương có hơn mười vạn người cũng đã đến thành Hãn Hải. Dưới trướng Võ Tân Vũ mười vạn biên quân, mấy vạn thiết kỵ. Đại quân hội tụ cho nên người Hắc Vũ theo dõi tuyến đường này nghiêm nhất. Nam Viện hơn mười vạn, hẳn là đại quân Hắc Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hôm qua thần còn xem qua quân báo của Binh bộ, đại quân hơn bốn mươi vạn của Hắc Vũ Nam Viện bố trí ngang dọc ở Nha Thành, Luật Thành, đây không phải toàn bộ binh lực của Nam Viện, chỉ là binh lực thường có. Hắc Vũ Nam Viện có tất cả trên trăm bộ tộc lớn nhỏ, nếu như Tang Bố Lữ mộ binh, những bộ tộc này có thể cung cấp cho hắn ít nhất hai mươi vạn kỵ binh."
Tầm nhìn của hoàng đế lại dừng lại ở Tức Phong Khẩu: "Bên này, ba mươi vạn binh lực của Hắc Vũ Bắc Viện, đại doanh Tức Phong Khẩu của Mạnh Trường An có khoảng chừng mười hai vạn binh lực."
Thẩm Lãnh nói: "Đội quân ba mươi vạn của Bắc Viện chưa từng thật sự giao thủ với biên quân Đại Ninh chúng ta, hơn nữa lại đang nội loạn, Bắc Viện đại tướng quân Đốt Cương mới đến vẫn chưa thể phục chúng, nhất là sau khi bị Dương Thất Bảo tát cho một bạt tai lại càng khó phục chúng. Bốn vạn năm ngàn kỵ binh bị một vạn sáu ngàn khinh kỵ của Dương Thất Bảo chặn lại, cú tát này đánh vang dội. Đốt Cương không đánh tốt trận chiến đầu tiên này, quân tâm lại càng không vững, cho nên không quá lo sợ ba mươi vạn người này."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Cho nên... sau khi Mạnh Trường An đến đông cương, bên Tức Phong Khẩu này đánh như thế nào, khanh phải nghĩ nhiều một chút."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Mạnh Trường An thật sự đi đông cương rồi? Thần tưởng chỉ là để lừa người Hắc Vũ."
"Không đi thật thì làm sao lừa được?"
Hoàng đế nói: "Không những Mạnh Trường An đi thật, mười hai vạn lính mới của hắn ở Tức Phong Khẩu, trẫm đã cho hắn mang đi mười vạn."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Cho nên thật ra Tức Phong Khẩu không có bao nhiêu binh lực nữa? Bệ hạ..."
Hắn khom người cúi đầu: "Thần xin bệ hạ đi thành Hãn Hải."
"Trẫm sẽ không thay đổi ý định."
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh nói: "Chuyện này đã làm khanh sợ? Lá gan của khanh cũng hơi nhỏ quá rồi. Chuyện nhỏ như vậy cũng dọa khanh sợ tới mức tái mặt, chờ sau khi đến Tức Phong Khẩu trẫm sẽ nói cho khanh biết một chuyện, phỏng chừng có thể dọa khanh sợ chết khiếp."
Thẩm Lãnh nhìn hoàng đế với vẻ mặt sợ hãi, hoàng đế rất kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đừng nhìn, nhìn trẫm, bây giờ trẫm cũng không nói cho khanh biết."
Tầm mắt của ông ta trở lại trên bản đồ: "Suy đoán của Binh bộ là trận này ít nhất phải đánh ba năm mới có thể tiêu hao gần hết quân lực của Hắc Vũ quốc, đại quân bắc chinh mới có thể ổn định những nơi đánh chiếm được. Kiểu suy đoán này không chỉ có một lần, trẫm cũng đích thân tham dự mấy chục lần, mỗi một lần đều có kết quả giống nhau, cho nên thời hạn định luận của Binh bộ là ít nhất ba năm, nhưng khanh biết đấy, đánh Hắc Vũ càng lâu càng bất lợi. Các bách tính đều có suy nghĩ ái quốc hộ quốc, cho dù Hắc Vũ đối xử với bọn họ không tốt, bọn họ cũng sẽ có ý nghĩ như vậy. Ba năm... nếu quả thật kéo dài tận ba năm, sự chống cự của Hắc Vũ quốc sẽ trở thành thái độ bình thường, từ quân đội chống cự diễn biến thành toàn dân chống cự, khi đó mới là thật sự không dễ đánh."
Trong đầu Thẩm Lãnh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, biết là hắn đã đoán được gì đó, vì thế cười cười: "Xem ra khanh đã nghĩ đến rồi, nhưng trẫm lại không nói ngươi nghĩ có đúng hay không."
Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần..."
"Đi làm cơm."
Hoàng đế khoát tay chặn lại: "Trẫm đói rồi."
Lời Thẩm Lãnh muốn nói ra chỉ có thể nuốt trở lại, xoay người đi làm đồ ăn.
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh rời đi, khóe miệng hơi cong lên. Ông ta cũng không nói nhiều gì, chỉ nói bắc chinh không thể kéo dài quá lâu, chắc chắn Thẩm Lãnh đã đoán được suy nghĩ của ông ta, nếu không thì sẽ không sợ đến như vậy. Tiểu tử ngốc thông minh như vậy, đương nhiên hoàng đế có một chút đắc ý.
Đội thuyền chậm rãi đi thẳng về hướng đông, ít nhất phải đi trên đường thuỷ mười ngày mới có thể chuyển sang hướng bắc, khoảng đầu tháng 5 là đại quân sẽ đến bắc cương.
Hoàng đế nghĩ hai tháng đi đường này chắc hẳn là khoảng thời gian ông ta ở cùng Thẩm Lãnh lâu nhất trong hai mươi mấy năm nay.
Nghĩ lại cũng rất không tồi.