Mồng 8 tháng 3, đại quân bắc chinh, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh Lý Thừa Đường đích thân suất lĩnh bảy vạn cấm quân, hàng vạn chiến binh thủy sư, ước tính khoảng hơn mười vạn người ùn ùn xuất phát đi bắc cương, bách tính ở các nơi đi qua đều bái phục.
Cũng vào ngày này, Tô Khải Phàm đã đưa Tuần Trực vào Bạch Sơn.
Bên ngoài Bạch Sơn chính là cương vực của người Hắc Vũ. Bạch Sơn hiểm trở, gần như không có đường có thể thông hành. Đại Ninh lập quốc đến nay đã không ngừng chiến tranh với Hắc Vũ, cho nên cực kỳ coi trọng lạch trời Bạch Sơn này, bắt đầu từ khi lập quốc mỗi năm đều có người thăm dò Bạch Sơn, tất cả những nơi có thể thăm dò và đã có người trèo đèo vượt suối đến đều đã lập trạm gác.
Nhưng Bạch Sơn dài tận gần hai ngàn dặm tất nhiên không thể phòng thủ được, có đến sáu bảy phần mười số mật điệp của Hắc Vũ là từ Bạch Sơn qua. Mà điều bí mật là mười mật điệp Hắc Vũ muốn xuyên qua Bạch Sơn thì nhiều nhất chỉ có một người có thể ra ngoài, chín người sẽ chết ở trong núi.
Hàng trăm năm nay người Hắc Vũ không ngừng phái mật điệp đến Đại Ninh, cũng không ngừng thăm dò Bạch Sơn. Bọn họ bức thiết muốn biết có một con đường núi có thể thông hành, vòng qua biên quan Đại Ninh, dùng kỵ ninh đột kích quan nội Đại Ninh hay không, nhưng người Hắc Vũ đã tìm mấy trăm năm cũng không tìm được con đường như thế.
Tuần Trực xuống ngựa, nhìn Bạch Vân đồ sộ trước mặt không khỏi nhíu mày: "Trèo núi ra ngoài?"
"Bây giờ vẫn chưa trèo, sau này sẽ trèo."
Tô Khải Phàm cười: "Có phải tiên sinh lo không qua được không? Thật ra hoàn toàn không phải lo lắng. Đến bây giờ ta cũng không sợ nói với tiên sinh bí mật này, từ mấy trăm năm trước Hắc Vũ đã muốn diệt Đại Ninh, có cách nào mà chưa từng nghĩ đến? Ngăn cản hùng binh của Hắc Vũ không chỉ là biên quân Ninh quốc, còn có ngọn Bạch Sơn này nữa. Cho nên bảy mươi năm trước Thanh Nha Hắc Vũ quốc bắt đầu chấp hành một kế hoạch, gọi là Kế hoạch mở núi."
Y chỉ chỉ: "Tiên sinh đi theo ta."
Tuần Trực theo y đi về phía trước, Tô Khải Phàm vừa đi vừa nói: "Bảy mươi năm nay có ít nhất hàng trăm mật điệp của đế quốc Hắc Vũ lẻn vào Ninh quốc nhận được chỉ lệnh. Bọn họ từ các nơi trong Ninh quốc đến bắc cương, muốn mở ra một con đường núi ở chỗ núi sâu không có người đến được. Tiên sinh cũng biết đấy, cho dù biên quân Ninh quốc dũng mãnh thiện chiến đến mấy, nhưng Bạch Sơn này dài đến hai ngàn dặm làm sao bọn họ có thể phòng thủ được?"
"Lúc ban đầu mệnh lệnh của Thanh Nha là phải mở ra một con đường núi bí mật nhưng đủ để đảm bảo một đội quân thông hành, vậy nhưng bảy mươi năm nay tổng cộng có ít nhất hơn năm trăm người đến mà vẫn chưa mở được một con đường có thể đảm bảo cho quân đội đi qua. Có hơn ba trăm người trong ngọn núi này, cũng chỉ miễn cưỡng mở được một con đường nhỏ cho người có thể đi. Mặc dù kế hoạch thất bại nhưng cũng coi như đã có một thông đạo cho mật điệp ra vào Ninh quốc."
Tuần Trực hơi nhíu mày: "Nếu có thể bí mật cho người đi qua, chẳng lẽ mỗi ngày trăm người qua lại không được? Ngày tháng lâu dài, dùng nửa năm không ngừng đưa người vào bằng con đường nhỏ này, ẩn nấp trong Bạch Sơn, đợi ngày đại chiến, từ quan nội đột kích biên quan là có thể đánh mở cổng thành. Trong Bạch Sơn bằng phẳng, chỉ cần công phá quan khẩu là đại quân có thể thuận thế xuống phía nam."
"Tiên sinh nghĩ quá dễ rồi."
Tô Khải Phàm nói: "Con đường nhỏ này đã có thể lợi dụng địa thế tốt nhất, vẫn phải tạc bậc thang từ vách núi, tiếng tạc đá trong núi sâu sẽ truyền đi rất xa, khó đảm bảo sẽ không bị người tuần núi phát hiện, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho người động tay chân đến chỗ có thể lợi dụng mà thôi, đâu dám tạc ra con đường thoải mái như bậc thang. Tiên sinh xem qua thì sẽ biết, đừng nói đại quân, cho dù là võ giả có thân thủ bất phàm cũng không dám đảm bảo đi đường như vậy mà không hề hấn gì."
Tuần Trực nói: "Vậy ta làm sao đi xuống được?"
"Tiên sinh không cần đi xuống."
Tô Khải Phàm nói: "Ta dẫn tiên sinh đến đây là để tiên sinh tạm thời ẩn cư ở chỗ này, đợi khi thời chín muồi tất nhiên sẽ đưa tiên sinh xuất quan."
Tuần Trực ngẩn người: "Sống ở đây?"
"Mời tiên sinh đi theo ta."
Tô Khải Phàm ở phía trước dẫn đường, sau khi vào núi đi lòng vòng hơn hai canh giờ mới đến chỗ một sơn động. Sơn động rất bí mật, bên ngoài là một khe nứt, chỉ có thể vừa một người nghiêng mình đi qua, vào bên trong thì rộng rãi có thể chứa được hàng trăm người. Nơi này đã không ngừng được tu sửa suốt mấy chục năm qua, trong đó lại có cả một khu dân cư, chỉ có mấy chục căn phòng đơn giản ở trong, xâu dựng dựa sát vào vách núi hai bên, tuy tồi tàn nhưng miễn cưỡng có thể che chắn được nước mưa dột xuống.
Người trong sơn động nhìn thấy Tô Khải Phàm liền lần lượt đứng lên hành lễ. Tuần Trực nhìn những người này trong lòng sợ hãi.
Có người trẻ tuổi mới 17 - 18 tuổi, cũng có người già tóc đã bạc trắng, ai ai cũng giống như người rừng, có quỷ mới biết là cái gì đã thúc đẩy những người này sống trong thâm sơn cùng cốc lâu như vậy.
"Bọn họ đều là công huân của đế quốc Hắc Vũ."
Tô Khải Phàm nói: "Mặc dù không đạt được mục đích dự tính nhưng cũng không phải là không làm được gì, ít nhất cũng để những người như chúng ta có một thông đạo có thể rút khỏi Ninh quốc."
Y chỉ một căn nhà gỗ đơn sơ ở một bên, trong căn nhà gỗ có ba người nhìn bọn họ với vẻ mặt đờ đẫn.
"Vị tiên sinh đó tên là Liễu Thanh Nhan, chắc hẳn tiên sinh đã nghe đến cái tên này rồi chứ."
"Liễu Thanh Nhan!"
Tuần Trực lập tức thay đổi sắc mặt.
"Đại gia thư pháp Giang Nam Liễu Thanh Nhan?"
"Không sai, chính là ông ta."
Tô Khải Phàm cười: "Năm năm trước người của chúng ta mời vị Liễu tiên sinh này từ Giang Nam đến đây. Khả năng thư pháp của ông ta quả thật không tầm thường, bút pháp sao chép có thể thật giả đánh tráo. Thương hành Khải Phàm của ta đi khắp nơi trong Đại Ninh, cũng ra vào biên quan làm ăn buôn bán, thu thập con dấu chữ ký thông hành của biên quan các nơi và các thành quan trong Đại Ninh, đã có hàng trăm mẫu, Liễu tiên sinh phụ trách sao chép, cũng phụ trách khắc con dấu."
Tuần Trực nhìn về phía lão già đã khô như que củi kia, trong lòng cảm thấy bi thương. Liễu Thanh Nhan, một trong những nhà thư pháp lớn nổi tiếng nhất Đại Ninh đương đại bỗng nhiên mất tích vào mất năm trước. Có người nói ông ta đã nhìn thấu hồng trần nên tìm một nơi thanh tịnh ẩn cư lánh đời, cũng có người nói ông ta đã gặp được một vị hồng nhan tri kỷ cùng nương tựa vào nhau, có người lại nói ông ta đi xa tận ngoại vực, đâu thể ngờ được lại bị mật điệp của Hắc Vũ bắt cóc vào trong Bạch Sơn này. Năm năm, giày vò một nhà thư pháp lớn tài hoa hơn người thành giống như xác chết biết đi thế này.
Tuần Trực nhìn thấy trên chân của Liễu Thanh Nhan còn quấn dây xích, chỗ mắt cá chân có vết chai sần dày cộp, đó là do bị dây xích ma sát tạo thành. Tóc của ông ta bị dây thừng cột treo lên tảng đá trên đỉnh đầu, chỉ cần ông ta cúi đầu biên độ lớn một chút sẽ bị giật tóc.
Nhiều năm trước Tuần Trực từng đến thăm Liễu Thanh Nhan, ông ta nhỏ hơn Liễu Thanh Nhan rất nhiều nhưng vừa gặp đã thân, kết làm bạn vong niên, từng cùng nhau du lịch nhiều ngày. Chỉ là lão già trông giống như ma quỷ trước mặt này đâu còn có thể nhìn ra chút dáng vẻ đại gia phong độ ngời ngời của năm đó?
Tuần Trực vội đi mấy bước, run rẩy giơ tay về phía Liễu Thanh Nhan: "Liễu tiên sinh, Liễu tiên sinh còn nhớ ta không?"
Lão già ngẩng đầu lên nhìn Tuần Trực bằng cặp mắt đục ngầu, trong ánh mắt đó hết sức trống rỗng, ông ta đang sống nhưng linh hồn thì đã mất rồi. Sau khi liếc nhìn Tuần Trực một cái ông ta lại cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, mặt vẫn không có cảm xúc, dường như hoàn toàn không nhận ra Tuần Trực.
"Liễu tiên sinh, ta là Tuần Trực đây."
Tuần Trực đi lên muốn nắm lấy tay của Liễu Thanh Nhan, Liễu Thanh Nhan sợ hãi rụt tay về, rụt người về phía sau giống như con thú nhỏ bị dã thú dọa sợ. Tuần Trực không dám đến gần nữa, vội vàng lùi lại một bước, ông ta quay đầu lại phẫn nộ nhìn Tô Khải Phàm: "Sao ngươi có thể có thể đối xử với ông ấy như vậy!"
"Nếu không thì sao?"
Tô Khải Phàm thản nhiên nói: "Lúc Liễu tiên sinh đến không có phối hợp, người của chúng ta nói hết nước hết cái, hứa cho quan cao hậu lộc nhưng ông ta đều không đồng ý, đành phải để ông ta ủy khuất thôi... Tuần Trực tiên sinh, ông nên biết đến bây giờ cũng không giết ông ta đã là mến tài của ông ta rồi."
Tuần Trực quát to một tiếng: "Thả ông ấy ra!"
"Thả ra?"
Tô Khải Phàm nhún vai: "Thả ông ta ra, sau đó để ông ta đi nói cho người của phủ Đình Úy Đại Ninh biết? Tiên sinh... người sống trên đời mấy chục năm ngắn ngủi, ta không muốn bị người của phủ Đình Úy hành hạ giống như ông ta đâu. Người Ninh có câu nói là việc mình không muốn thì đừng làm với người khác, câu này không đúng, việc mình không muốn thì đừng làm với mình là đủ rồi, lo người khác làm gì."
Y đi đến một bên chỉ vào một căn nhà gỗ đơn sơ: "Tiên sinh có thể qua bên đó nghỉ ngơi. Ta còn phải rời khỏi đây đi sắp xếp một số việc khác, đợi khi thời cơ đến ta sẽ phái người đến đón tiên sinh, đến lúc đó nếu tiên sinh cảm thấy Liễu Thanh Nhan đáng thương thì có thể mang ông ta cùng đi Hắc Vũ. Mặc dù hiện tại nhìn có vẻ chật vật một chút nhưng sau khi đến Hắc Vũ, tiên sinh nuôi ông ta ăn ngon mặc đẹp một thời gian là được rồi."
Tô Khải Phàm nói xong liền vẫy tay, hai gã mật điệp Hắc Vũ đi qua cúi người: "Nhất tiên sinh có gì căn dặn?"
"Bảo vệ tốt Tuần Trực tiên sinh, ông ta là người có tác dụng lớn, nếu ông ta xảy ra chuyện ta sẽ xé xác các ngươi. Các ngươi có thể chết chứ ông ta không thể chết, hiểu chưa?"
Hai gã mật điệp Hắc Vũ kia cúi đầu: "Thuộc hạ nhớ rồi."
Tôi Khải Phàm nhìn về phía Tuần Trực: "Tiên sinh cứ việc ở đây nghỉ ngơi thật tốt, một ngày ba bữa đều có người sắp xếp cho ông, sẽ không để tiên sinh sống quá cực khổ. Tiên sinh có thể tùy ý sử dụng người ở đây, bọn họ không dám không nghe, ai không nghe lời ông thì ta sẽ giết kẻ đó, cũng bao gồm cả người nhà của bọn họ."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tuần Trực, có người hiện lên hận ý trong ánh mắt.
"Tiên sinh là nhân tài trị thế, hãn hoàng bệ hạ mong tiên sinh đến như hạn hán mong mưa rào, không bao lâu nữa ta sẽ sắp xếp người đến đón tiên sinh."
Y nói xong câu đó lại cúi người với Tuần Trực, sau đó xoay người đi ra phía bên ngoài sơn động, mấy gã mật điệp Hắc Vũ đi theo bên cạnh y. Đến khi đi được một đoạn, ở bên cạnh khe nứt, Tô Khải Phàm nói nhỏ: "Mấy người các ngươi theo dõi ông ta, xem ông ta có phản ứng gì. Quả thật bệ hạ rất coi trọng người này, chỉ cần có được ông ta là tương đương với có được bản đồ của một nửa Ninh quốc, danh sách nhân viên cả triều đình Ninh quốc, danh sách tướng lĩnh quân đội cả Ninh quốc, chỉ cần người này thật sự có thể sử dụng cho bệ hạ, nói không chừng có thể có tác dụng xoay chuyển thế cục."
Thủ hạ của y hỏi: "Là muốn thử ông ta?"
"Phải."
Tô Khải Phàm nói: "Ta thà để lộ nơi này cho ông ta biết cũng phải thử xem có phải thật sự người này đã hoàn toàn bội phản Ninh quốc không. Nếu ông ta muốn chạy trốn, các ngươi theo dõi xem ông ta đi đâu, nếu như là đi mật báo cho biên quân Ninh quốc thì giết ông ta đi... Nếu ông ta thật sự rất thành thật, mấy ngày nữa ta sẽ lại đến. Theo dõi ông ta và Liễu Thanh Nhan, ta đều phải biết hai người nói với nhau những gì."
"Vâng!"
Mấy gã mật điệp Hắc Vũ cúi đầu: "Nhất tiên sinh yên tâm, cứ giao cho chúng ta."
Tô Khải Phàm thở dài: "Đây không chỉ là đại sự liên quan đến sinh tử của chúng ta, còn là mấu chốt việc Hắc Vũ có thể đánh bại Ninh quốc hay không. Trong bụng người này có quá nhiều bí mật, tác dụng quá lớn, các ngươi tuyệt đối phải cẩn thận... Nếu như chuyện này làm xong, ta đảm bảo các ngươi có thể về nhà rồi."
Mấy người kia lập tức kích động hẳn lên, quay sang nhìn nhau, đều khó giấu được sự kích động.
"Ta đi trước đây."
Tô Khải Phàm nghiêng người đi ra ngoài khe nứt, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người trong sơn động đều nhìn về phía Tuần Trực giống như nhìn yêu ma quỷ quái, mà Tuần Trực thì chỉ im lặng đi đến bên cạnh Liễu Thanh Nhan, nhìn Liễu Thanh Nhan viết chữ luyện chữ giống như một người gỗ, hai người chẳng ai nói câu nào.
4 – 5 ngày liền ngoài ăn cơm và ngủ ra thì Tuần Trực chỉ ngồi ở bên cạnh Liễu Thanh Nhan nhìn ông ta, người Hắc Vũ theo dõi rất chặt chẽ nhưng không hề phát hiện có chỗ nào không ổn.
Năm ngày sau Tô Khải Phàm trở về, thủ hạ của y bẩm báo về phản ứng của Tuần Trực mấy ngày nay, Tô Khải Phàm lập tức cười.
Năm ngày, Tuần Trực không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn chạy trốn, chỉ nhìn Liễu Thanh Nhan với ánh mắt thương xót.
"Tiên sinh."
Tô Khải Phàm cười đi đến trước mặt Tuần Trực: "Ta đã sắp xếp xong hết rồi, cho nên đến đón tiên sinh xuất quan."
Tuần Trực chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Khải Phàm, bỗng nhiên giơ tay rút đao của Tô Khải Phàm đeo bên hông đưa y ra, sau đó đâm một đao vào ngực Liễu Thanh Nhan. Ông ta ép người về phía trước, ôm chặt lấy Liễu Thanh Nhan, đao đâm xuyên ra khỏi lưng Liễu Thanh Nhan.
"Tiên sinh thanh cao nhưng lại ở đây chịu nhục, đã ủy khuất tiên sinh rồi. Ta đưa tiên sinh đi, tiên sinh lên đường bình an."
Tuần Trực khẽ nói một câu bên tai Liễu Thanh Nhan, bất ngờ rút đao ra. Liễu Thanh Nhan ngã xuống đất, lúc nhìn về phía Tuần Trực nét đục ngầu trong ánh mắt lại từ từ tản đi, ánh mắt dần dần trở nên trong suốt.
Lão già nhìn có vẻ gầy gò khô héo này nằm trên mặt đất, lần đầu tiên nở nụ cười sau năm năm.
"Cảm ơn... Tuần Trực tiên sinh."