Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 830 - Chương 830: Lão Hữu

Chương 830: Lão hữu Chương 830: Lão hữu

Tô Khải Phàm nhìn Tuần Trực với vẻ mặt kinh ngạc: "Tuần Trực tiên sinh, đây là ý gì?"

Tuần Trực đưa đao cho Tô Khải Phàm: "Liễu tiên sinh là bằng hữu của ta, cũng là tiền bối của ta, ta với ông ấy tương giao rất thân, ta tiễn ông ấy đi là không muốn nhìn ông ấy bị các ngươi hành hạ nữa. Huống hồ năm năm qua giá trị của ông ấy đã bị các ngươi ép khô rồi, hà tất phải giày vò ông ấy nữa."

Tô Khải Phàm nhìn vết máu trên đao: "Tuần Trực tiên sinh giết người cũng thật ác."

Tuần Trực mặt không cảm xúc nói: "Lần đầu tiên động thủ giết người."

Tô Khải Phàm nhìn vào mắt Tuần Trực, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của người này.

Tuần Trực thò tay ra: "Ta biết trên người những người của lẻn vào Đại Ninh như các ngươi đều mang theo thuốc độc, cho ta một phần, nếu ta không may bị biên quân của Ninh quốc bắt, ta không muốn bị tra tấn."

Ông ta liếc mắt nhìn Liễu Thanh Nhan nằm trên mặt đất một cái: "Ít nhất, ta không muốn giống như ông ta."

Tô Khải Phàm cười ha ha: "Tiên sinh coi như cũng là nhân chí nghĩa tận rồi, nếu tiên sinh muốn, vậy thì cho ông một phần."

Y lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Tuần Trực: "Trong này là ba viên thuốc độc, một viên tất chết."

Tuần Trực thò tay ra nhận lấy lọ thuốc cất vào trong người: "Đi thôi."

Tô Khải Phàm ừ một tiếng, khoát tay: "Xử lý thi thể của Liễu Thanh Nhan một chút, ta phải đưa tiên sinh đi, các ngươi ở đây chờ ta."

Một đám người chắp tay cúi người, nhìn theo Tô Khải Phàm và Tuần Trực rời đi.

Hai người nghiêng người đi ra ngoài khe nứt, bên ngoài có một đội võ giả nhìn có vẻ cực kỳ tinh hãn đứng chờ, nhân số có chừng 20 – 30 người. Sau khi đi ra ngoài Tô Khải Phàm nói: "Tiên sinh chờ một lát."

Y liếc mắt nhìn người cầm đầu đám võ giả kia một cái, người nọ gật đầu, vẫy tay một cái, thủ hạ từng người một đi theo hắn ta vào trong sơn động, không bao lâu sau trong sơn động truyền ra tiếng kêu rên liên tiếp. Tuần Trực cứ đứng im lặng như vậy, dường như hoàn toàn không nghe thấy vậy.

Tô Khải Phàm nói với ngữ khí bình thản: "Chắc là tiên sinh hiểu."

Tuần Trực gật đầu: "Ngươi muốn thử ta rốt cuộc có phải là thật lòng quy thuận Hắc Vũ hay không, cho nên mới đưa ta đến chỗ này, lại cố ý cho ta nhìn thấy Liễu Thanh Nhan, coi như là cảnh cáo cũng coi như là thăm dò. Giờ lại giết sạch người ở nơi này, đơn giản vẫn là sợ ta cho dù đến Hắc Vũ cũng không chừng nghĩ cách truyền tin tức về nơi này ra ngoài. Ta không quan tâm, người chết có quan hệ gì với ta đâu, ngươi giết là việc của ngươi, giết xong nhanh một chút, nhanh rồi còn đi."

Tô Khải Phàm cười cười: "Tiên sinh cũng khá rộng lượng."

Tuần Trực nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.

Không bao lâu sau những võ giả kia từ trong khe nứt từng người một nối đuôi nhau đi ra, trên người trên đao đều là máu.

Tô Khải Phàm nhìn về phía người đầu lĩnh kia căn dặn: "Đưa tiên sinh xuất quan, ta còn phải về Trường An, có một số việc vẫn chưa làm xong... Sau khi gặp hãn hoàng bệ hạ thì thay ta bẩm báo với hãn hoàng, cứ nói ta sẽ ở trong thành Trường An phối hợp tác chiến, cũng không thể để cho trong nhà người Ninh an ổn được."

Người nọ cúi đầu: "Nhất tiên sinh yên tâm, chúng ta sẽ đưa Tuần Trực tiên sinh an toàn đến nội viện gặp bệ hạ, cũng sẽ chuyển lời của Nhất tiên sinh."

Tô Khải Phàm ừ một tiếng, lại nhìn về phía Tuần Trực: "Chúc tiên sinh lên đường bình an, mong sau này chúng ta còn gặp lại."

Y chắp tay, một thân một mình đi xuống núi.

Mười ngày sau, Xích Thủy.

Đội thuyền của Tuần Hải Thủy Sư đi vào Xích Thủy sau đó đi thẳng lên hướng bắc. Mấy năm qua để có thể cho thủy sư kịp thời chi viện đại quân bắc chinh, Liêu Bắc đạo đã mộ binh hơn mười vạn dân công, tốn bốn năm nối Xích Thủy với sông Đại Liễu, mở rộng đường thuỷ để cho đội thuyền có thể tốc hành đến thành Hãn Hải. Trong bốn năm này, hơn mười vạn thợ của Đại Ninh thay nhau ra trận khơi thông tuyến đường thuỷ quan trọng nhất của đại quân bắc chinh, đến giờ thủy sư Đại Ninh có thể đi khắp bắc nam bằng đường sông trong lục địa mà không còn trở ngại nữa.

Hoàng đế đứng ở đầu thuyền nhìn phong cảnh hai bờ sông, tâm trạng có vẻ không tệ. Đã đến cuối tháng 3, các bách tính ở hai bờ sông Xích Thủy đều đang bận rộn trồng trọt, khắp nơi đều vui vẻ tưng bừng. Khi hoàng đế còn trẻ đã lãnh binh, từng mấy lần dẫn đội ngũ đi trên quan đạo ở bên bờ sông Xích Thủy, hơn ba mươi năm sau, hoàng đế lại nhìn hai bên bờ sông Xích Thủy hiện tại, trong lòng khó tránh khỏi có chút không bình tĩnh.

Thẩm Lãnh từ trong khoang thuyền đi ra, đưa áo choàng trong tay cho Đại Phóng Chu, Đại Phóng Chu hiểu ý, nhẹ chân nhẹ tay đi qua choàng áo choàng lên vai hoàng đế.

Hoàng đế giơ tay lên chỉ phía xa: "Trẫm từng nghỉ ngơi ở chỗ kia. Còn nhớ phía sau sườn núi có một ngôi đạo quán nhỏ, trẫm đi vào xin nước uống, từng tán gẫu với đạo nhân trong đạo quán nhỏ đó. Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua, triền núi kia không thay đổi nhưng đạo quán đã lụi bại rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Chắc là các đạo nhân đã đổi chỗ khác."

Hoàng đế lắc đầu: "Mấy đạo nhân đó thanh chính, không mở lư hương, không nhận hương hỏa, cuộc sống tất nhiên không thoải mái."

Thẩm Lãnh nói: "Cho nên Đạo tông được mọi người kính trọng. Thần nghe nói Kiếm Môn của Hắc Vũ, ở các nơi trong Hắc Vũ đều có tông miếu, mỗi huyện đều có, thôn trấn lớn một chút cũng có. Những người của tông miếu Kiếm Môn này chiếm đoạt đất đai, và còn không cần nộp thuế cho Hắc Vũ, điền sản đều thuộc về bọn họ, các bách tính cũng là giận mà không dám nói. Tông môn như vậy, ngoài mặt thì ai ai cũng kính nể, nhưng trên thực tế đó chỉ là sợ. Đặc quyền của tông môn còn nằm trên pháp luật triều đình, Hắc Vũ nội loạn là chuyện sớm muộn thôi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Cho nên trẫm rất tôn kính lão Trương chân nhân."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh nên nhớ một chuyện, tín ngưỡng của các bách tính đối với tôn giáo, thường thường là vì thất vọng về quốc gia, về triều đình. Nếu quốc có thể khiến dân an, quốc sẽ là tín ngưỡng của dân."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần nhớ rồi."

Hoàng đế nói: "Nhưng lòng dân dễ thay đổi... Thời Sở, ba lần xuất chinh Bột Hải, thế nên quốc lực khó khăn dân tâm rời rạc. Sở hoàng lại không biết hối cải, ba lần xuất chinh không được, còn muốn chinh phạt lần thứ tư, trưng thu thêm lương thảo thuế má, bùng nổ dân biến. Thời Sở cũng được coi như giàu có cường đại, cũng có mấy trăm năm ổn định cơ nghiệp, thế nhưng vẫn vong... Cho nên Binh bộ suy đoán trận chiến với Hắc Vũ này cần ba năm, trẫm không dám đánh ba năm, cho dù vật tư dự trữ cần dùng cho trận chiến với Hắc Vũ đều không phải đồ của quốc khố, trẫm cũng không dám."

Thẩm Lãnh nói: "Thần biết."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh có rất nhiều sở trường, cũng thông minh, có thể nói một biết mười, nhưng trẫm biết khanh không ôm chí lớn. Không có chí lớn thì tầm nhìn thiển cận, trẫm hy vọng khanh có thể nhìn xa một ít."

Ông ta muốn nói hết câu nhưng vẫn nhịn được.

Nhị hoàng tử Lý Trường Diệp còn nhỏ tuổi, cần người như Thẩm Lãnh giúp cậu nhìn xa một chút, ưu điểm lớn nhất của Thẩm Lãnh chính là không tham luyến quyền thế, mà đây vừa khéo cũng là khuyết điểm lớn nhất của hắn.

Hoàng đế hít sâu, dường như ngửi thấy mùi hương của đồng ruộng.

"Trẫm rất hy vọng các bách tính có thể luôn an nhàn như vậy."

Cùng lúc đó, bắc cương, thành Hãn Hải.

Đại quân mấy chục vạn binh tập hợp ở thành Hãn Hải, trận chiến với Hắc Vũ hết sức căng thẳng, đại quân Nam Viện Hắc Vũ cũng đa dàn trận sẵn sàng đón quân địch. Vì trận chiến này, hai bên đều đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ có thể chuẩn bị.

Bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ tuần tra ở bên ngoài trở về, đẩy cửa ra, thanh kiếm treo trong thư phòng của gã lập tức đập vào mắt, đó là kiếm Đường Ngoan để lại cho gã lúc rời đi. Đường Ngoan phụng chiếu xuôi nam, hiện giờ đã là vị nữ tướng quân chiến binh đều tiên từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay. Võ Tân Vũ rất mừng cho nàng ta, nhưng trước khi rời đi Đường Ngoan lại hỏi gã một câu, câu nói này vẫn quanh quẩn ở trong đầu Võ Tân Vũ, rất lâu vẫn không tan.

"Nếu huynh bảo ta ở lại, ta có thể tháo bỏ binh giáp, làm một nữ nhân bình thường."

Võ Tân Vũ thở ra một hơi thật dài, nhìn thanh kiếm kia, giống như nhìn thấy Đường Ngoan mang theo chút oán hận rời đi.

"Trận chiến này sinh tử khó đoán, ngươi ở lại không bằng rời đi."

Võ Tân Vũ đi qua tháo thanh trường kiếm xuống, lấy một cái khăn tay rút kiếm ra lau, vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì bên ngoài một người cao to chạy vào, vừa vào cửa đã bắt đầu rung người. Võ Tân Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn ta một cái, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao ngươi lại rung?"

Râu Xồm đi vào, vẻ mặt nghi hoặc: "Trên người đều là tuyết, không rung sao được?"

Vừa nói vừa rung người, rung đến mức thịt trên mặt cũng sắp văng đi luôn.

Võ Tân Vũ nói: "Tại sao ngươi không cởi áo khoác ra giũ, mà là rung người?"

Râu Xồm ngây người ra, nghĩ nghĩ: "Có lý."

Võ Tân Vũ thở dài: "Ngoại trừ lúc chế tạo hỏa khí là ngươi thông minh, những lúc khác đều rất ngốc."

Râu Xồm cởi áo khoác ra, cầm áo bắt đầu giũ, người ta là giũ từ trên xuống, hắn ta là ném ngang, quăng áo đi lại kéo về, bộp một tiếng, áo đập vào mặt hắn ta, nửa bên mặt nhanh chóng đỏ lên. Râu Xồm vẻ mặt không vui: "Cách này không tốt chút nào cả."

Hắn ta mặc áo lại rồi đi đến trước người Võ Tân Vũ: "Có phải Thẩm tướng quân sắp đến rồi không?"

"Thẩm tướng quân không đến thành Hãn Hải, hắn phải đi Tức Phong Khẩu."

Võ Tân Vũ nói: "Sao vậy, có việc?"

"Có!"

Râu Xồm nói rất nghiêm túc: "Nếu Thẩm tướng quân sẽ đến thành Hãn Hải, vậy thì ta ở đây chờ hắn. Nếu Thẩm tướng quân không đến, vậy thì ta sẽ đi Tức Phong Khẩu tìm hắn."

Võ Tân Vũ cười hỏi: "Ta đối đãi với ngươi không tốt ư? Tại sao ngươi muốn đi tìm Thẩm Lãnh như vậy."

"Hắn còn nợ ta tiền công."

Râu Xồm nói: "Đã nợ rất nhiều năm rồi..."

Võ Tân Vũ trầm mặc một lát rồi nói: "Thẩm Lãnh giữ ngươi ở lại Đại Ninh, ta biết ngươi nghĩ hắn là ân nhân của ngươi, ngươi muốn đi Tức Phong Khẩu, ta cho phép. Ngươi trở về dọn đồ một chút, ta phái người hộ tống ngươi đi, nhưng có một điều, trước khi đi ngươi phải sắp xếp hết tất cả mọi việc, đại chiến sắp tới, nỗ trận xa của ngươi không thể có sơ suất."

Râu Xồm vỗ ngực, vỗ rất mạnh, sau đó lại xoa ngực vì bị đau.

"Đại tướng quân yên tâm, nỗ trận xa đều đã chuẩn bị xong, có thể dùng bất cứ lúc nào. Mấy đồ đệ của ta cũng đều đã xuất sư, có bọn họ thì không có vấn đề."

Hắn ta nhìn về phía Võ Tân Vũ, cười ngượng: "Đại tướng quân, tiền công mấy năm nay của ta đều chưa lĩnh, dù sao có ăn có mặc cũng không tiêu đến tiền, nhưng ta sắp đi Tức Phong Khẩu rồi, phải mang theo tiền."

Võ Tân Vũ cười hỏi: "Tức Phong Khẩu đại doanh cũng có ăn có mặc, cũng không tiêu đến tiền, ngươi mang tiền đi làm gì?"

"Mời Thẩm Lãnh uống rượu."

Râu Xồm nói: "Uống một bữa rượu đàng hoàng, sau đó hỏi hắn một chút, khi nào có thể làm được chuyện đã hứa với ta."

Võ Tân Vũ ngẩn ra: "Thẩm Lãnh đã hứa gì với ngươi?"

Râu Xồm cúi đầu trầm mặc rất lâu, ngữ khí có chút bi thương: "Ta muốn khiến mọi người ở quê nhà sống giống như người Ninh. Thẩm Lãnh nói hắn sẽ mang binh đi giết hết những quý tộc đáng chết đó, để mọi người ở quê hương ta sống cuộc sống của người Ninh."

Võ Tân Vũ thầm giật mình.

Râu Xồm nhìn Võ Tân Vũ nói rất nghiêm túc: "Đây là chuyện Thẩm Lãnh đã hứa với ta, ta nghĩ hỏi xem hắn đã quên hay chưa."

Võ Tân Vũ gật đầu: "Ta bảo người đem tiền công của ngươi qua cho ngươi, vẫn đều giữ cho ngươi đấy."

Gã đứng dậy, tháo bội đao của mình xuống đưa cho Râu Xồm. Râu Xồm nhận lấy theo bản năng: "Đại tướng quân đây là ý gì?"

Võ Tân Vũ đứng nghiêm, hành lễ: "Ta thay mặt tướng sĩ bắc cương cảm ơn ngươi."

Râu Xồm cũng vội vàng đứng thẳng đáp lễ. Bộp một tiếng, hắn ta quên đao trong tay, chuôi đao đập vào mũi hắn ta, Râu Xồm kêu a một tiếng, vừa sờ đã thấy có máu, mắt đều trợn trừng lên: "Ra máu rồi!"

Câu này hét ra giống như là gào khóc vậy.

Thân binh của đại tướng quân ở ngoài cửa đều sửng sốt, thầm nghĩ sao lại ra máu?

Bình Luận (0)
Comment