Bách bạn phủ Đình Úy bắc cương Vu Liên dắt ngựa đi đến trước mặt Râu Xồm cười nói: "Râu Xồm, cứ rời khỏi thành Hãn Hải như vậy trong lòng không lưu luyến sao? Dù gì cũng sống ở đây mấy năm rồi, ta không tin ngươi không có tình cảm."
Râu Xồm lắc đầu cười nói: "Thành Hãn Hải giống như nhà của ta vậy, sao ta lại không nhớ, cũng không phải ta đi Tức Phong Khẩu là không về, ta yêu nơi này muốn chết rồi, ha ha ha ha."
Vu Liên cũng cười: "Nhà ngươi phải quay lại sớm đấy, ta làm bảo tiêu cho ngươi ở thành Hãn Hải đã mấy năm rồi, nếu như ngươi không về ta cũng có chút không thoải mái."
Râu Xồm thực sự quá quan trọng, phủ Đình Úy đặc biệt điều một bách bạn cộng thêm hai mươi bốn đình úy bảo vệ sự an toàn của hắn ta. Nếu người Hắc Vũ biết sự tồn tại của hắn ta, chỉ sợ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cướp hắn ta đi, nếu không thể cướp được thì cũng sẽ nghĩ mọi cách để giết hắn ta.
"Hì hì, ông bạn già, ngươi không thể xa ta được à?"
Râu Xồm dùng vai huých Vu Liên một cái: "Ta nhớ lúc mới được điều đến đây ngươi rất không vui, cảm thấy ta không vừa mắt, vểnh râu trợn mắt lên nhìn ta."
"Ta đường đường là bách bạn phủ Đình Úy bảo vệ một nam nhân như ngươi, sao ta có thể vui được. Nếu là một cô nàng thì không còn vui được sao."
Râu Xồm cười hì hì: "Một cô nàng trông như ta cũng được?"
Vu Liên trợn mắt nhìn hắn ta: "Cút cút cút... Con gái mà như ngươi thì chẳng bằng là một nam nhân nữa, ai cưới một người cắt râu đi cũng có thể làm ổ gà như ngươi. Với lại lúc đó suốt ngày ngươi cáu kỉnh kêu gào tìm Thẩm tướng quân, giống như Thẩm tướng quân là cha ngươi vậy, y như một đứa nhóc không thể rời khỏi cha mẹ."
Râu Xồm nói: "Đó cũng là ngươi xem thường ta trước, ngươi chê ta không tắm."
"Ngươi thích tắm hay là thế nào?"
"Nơi này quá lạnh, tắm chính là chịu tội!"
Râu Xồm nổi giận bất bình: "Tắm ở đây, dội nước lên người, chảy đến đâu là sắp đóng băng đến đó. Ở quê ta chưa từng thấy tuyết, đến đây không có ngày nào không nhìn thấy tuyết. Ta cũng không hiểu các ngươi, một đám người để trần cánh tay sát tuyết lên người, dễ chịu?"
Vu Liên: "Ngươi hiểu cái rắm, đó gọi là thoải mái."
Gã ta cúi người vốc một nắm tuyết nhét vào trong cổ áo của Râu Xồm, Râu Xồm thét lên một tiếng nhảy sang bên cạnh tránh đi. Tuyết trong cổ nhanh chóng tan thành nước làm hắn ta nhảy loi choi vì lạnh, Vu Liên và các đình úy thủ hạ cười lớn ha ha.
Lúc mới đến quả thật bọn họ có mâu thuẫn trong lòng, huy động nhiều người của phủ Đình Úy như vậy để bảo vệ một gã râu xồm phiên bang, bọn họ không vui, nhưng mà quân lệnh như núi, không vui cũng phải chấp hành. Mới đầu Vu Liên không nể mặt Râu Xồm chút nào. Theo biên quân thấy tất cả phiên bang đều có khả năng là kẻ thù, huống hồ vì trận chiến với Thổ Phiên mà người Ninh đều không có thiện cảm gì với những người đến từ Tây Vực.
Râu Xồm đơn thuâng giống như một đứa trẻ, chỉ cần để hắn ta nghiên cứu hỏa dược là được, dù sao thì theo hắn ta thấy những người Ninh này chỉ có Thẩm Lãnh là tốt với hắn ta, hắn ta cũng không quan tâm đến những người khác, nhưng mà sau này quen thân nhau rồi thì quan hệ càng ngày càng tốt. Những người của phủ Đình Úy như Vu Liên trượng nghĩa, có thứ gì tốt đều tặng cho Râu Xồm một phần. Râu Xồm thường nói mình là nam nhân đầu tiên chinh phục được nam nhân Đại Ninh.
"Không coi ngươi là huynh đệ nữa!"
Râu Xồm vừa giũ áo của mình vừa hét lên một tiếng, sau đó bỗng cúi người vốc một nắm tuyết lên lao về phía Vu Liên, kết quả là trượt chân làm cả người bổ nhào xuống đất, in cả khuôn mặt lên nền tuyết. Vu Liên cười lớn ha ha, đi qua kéo Râu Xồm lên, Râu Xồm nhân cơ hội trét nắm tuyết trong tay lên mặt Vu Liên, cười giống như một tên ngốc, vẻ mặt còn rất đắc ý.
"Đã nhìn thấy chưa, đây là diệu kế của ta, nếu ta không ngã thì có thể đánh lén ngươi được sao?"
Vu Liên lắc đầu thở dài: "Không có nhiều người ngốc như ngươi, của hiếm."
Râu Xồm còn cảm thấy mình bị thiệt, đứng dậy phủi tuyết trên người đi: "Chúng ta đi chứ?"
Vu Liên lên ngựa: "Đi."
Mấy chục đình úy cũng lên ngựa, bảo vệ Râu Xồm ra khỏi binh doanh thành Hãn Hải. Theo kế hoạch thì bọn họ phải đi một thời gian mới đến Tức Phong Khẩu, tính ra đại khái cũng không chênh lệch với thời gian Thẩm Lãnh đến Tức Phong Khẩu bao nhiêu, phải đến tháng 5 mới đến nơi."
"Râu Xồm."
Vu Liên nhìn cái tay nải Râu Xồm đeo trên lưng: "Cả túi toàn là bạc, trên đường đi các huynh đệ ăn uống đều dựa hết vào ngươi đấy."
Râu Xồm lắc đầu: "Không được không được, bạc này ta phải giao cho Thẩm tướng quân, ta phải bảo hắn mua một căn nhà ở Trường An giúp ta... Sau này đợi Thẩm tướng quân mang binh đi giết hết những kẻ xấu ở quê ta, để quê ta cũng trở thành đất Ninh, ta vẫn phải trở về nữa."
"Râu Xồm, quê ngươi đã biến thành lãnh địa của Đại Ninh rồi, tại sao ngươi còn phải quay về?"
"Ta không biết."
Râu Xồm tỏ vẻ ghét bỏ: "Người ở quê ta căn bản là không biết vệ sinh, dùng tay bốc cơm ăn, bọn họ hoàn toàn không biết nên dùng đũa. Dùng đũa! Hơn nữa ở quê ta đâu có nhiều đồ ăn ngon như vậy, đâu có gà xào cay, thịt kho, thịt tỏi bằm... mà ta thích nhất."
Râu Xồm lại còn tự chảy nước miếng, Vu Liên bọn họ lại bị chọc cười.
"Vẫn phải trở về, ta còn muốn cưới một cô nương người Ninh nữa, ta còn đã nghĩ xong sau này có con sẽ đặt tên là gì nữa. Đại tướng quân Võ Tân Vũ đã đặt cho ta một cái tên của người Ninh là Hồ Đa Đa. Ta cũng khong biết tại sao gọi là Hồ Đa Đa nhưng cái tên này không tệ, Đa Đa hay hơn Thiếu Thiếu, đúng không? Ta thích Đại Ninh, thích tên của người Ninh, ta hy vọng sau này Đại Ninh có thể thống nhất thiên hạ, con trai ta sẽ tên là Hồ Nhất Thống."
Vu Liên muốn ôm mặt.
Gã ta thầm nghĩ đại tướng quân đặt tên cho ngươi là Hồ Đa Đa, chính là vì râu của ngươi quá nhiều đấy...
Đội ngũ mấy chục người ra khỏi thành Hãn Hải sau đó đi về hướng đông, quan đạo rộng rãi bằng phẳng, vó ngựa phi như bay trên quan đạo cuốn tuyết lên không trung. Râu Xồm cưỡi ngựa cũng không có vấn đề nhưng cưỡi quá lâu cũng không chịu nổi, sau khi phóng ngựa đi hơn một canh giờ thì đội ngũ phải giảm tốc độ, nếu không thì chiến mã cũng không chịu nổi. Đúng lúc đi một canh giờ thì ngang qua một trấn nhỏ, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi một lát, cũng cần phải cho ngựa ăn chút cỏ, cho nên quán trà rất bình thường này cũng kiếm được không ít bạc, tiền viện là phòng khách có thể nghỉ ngơi, hậu viện chất không ít cỏ khô.
Sau khi mọi người xuống ngựa, lão bản quán trà vừa thấy là người của phủ Đình Úy lập tức đi nghênh đón. Bên ngoài gió lớn, ông ta mời người vào trong chính phòng ở tiền viện ngồi sau đó liền đi pha trà, chiến mã đều được dắt đến hậu viện cho ăn.
Râu Xồm trong lòng căng thẳng ôm chặt cái tay nải của hắn ta, số bạc này là hắn ta muốn dùng để an gia lập nghiệp ở Đại Ninh. Tất nhiên Vu Liên nhìn ra được Râu Xồm thật sự rất muốn rất muốn làm một người Ninh, một người Ninh chân chính.
Gã ta khua tay một cái: "Râu Xồm, ngươi nên cạo râu đi, như vậy nhìn đẹp hơn một chút. Ngươi thấy có người Ninh nào để râu xồm giống như ngươi đâu."
Râu Xồm lắc đầu: "Vậy sao được, không có râu thì còn gọi là nam nhân sao?"
Vu Liên sáp lại gần hỏi hắn ta: "Ngươi để râu có phải là vì mình quá xấu không?"
Râu xồm bĩu môi: "Ta tuấn mỹ đến nỗi có thể khiến ngươi ghen tị. Lúc nhỏ ta ngồi ở bờ sông, cá dưới sông cũng bị chết vì dung nhan đẹp đẽ của ta."
Vu Liên cười nói: "Nhà ngươi khắp nơi là sa mạc phải không, lấy đâu ra sông, ngươi cứ cạo râu đi cho ta xem thử ngươi tuấn mỹ cỡ nào."
Râu Xồm ngẫm nghĩ: "Đợi khi nào ta tìm được một cô nương đồng ý lấy ta thì ta sẽ cạo râu, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta có nói dối không, ta đẹp lắm đấy."
Vu Liên cười lắc đầu: "Đợi lúc ngươi thành thân, ta nhất định sẽ đến."
Mọi người nghỉ ngơi ở trong quán trà một lát, ăn một chút, ngựa cũng đã ăn no, thế là thanh toán tiền trà rồi tiếp tục lên đường. Lão bản quán trà nói gì cũng không nhận, Vu Liên để bạc ở cửa nhà ông ta, gã ta nói lớn với lão bản quán trà: "Đợi khi ta quay về sẽ đến nhà ông uống trà, nhận bạc, lần sau chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn ngon một chút là được."
Lão bản quán trà nhìn đội ngũ kéo đi, ra sức vẫy tay.
Sau khi rời thành Hãn Hải đi về hướng đông, ngày đi đêm nghỉ, sau khi đi liên tục 3 - 4 ngày thì Râu Xồm đã sắp sụp đổ rồi. Hắn ta khẩn thiết xin Vu Liên tìm một chỗ nghỉ ngơi, mông đã sắp bị mài rách rồi, đau đến nỗi hắn ta không chịu nổi, không chỉ mông, đùi trong cũng bị mài rách. Hắn ta không thường xuyên cưỡi ngựa, đâu thể biết cưỡi ngựa cũng không có uy phòng như bề ngoài.
Nhưng ở nơi ít người như bắc cương này, đặc biệt là gần biên cương cũng không bao nhiêu thôn, có lúc chạy cả ngày trời cũng không nhìn thấy một người, chẳng có cách nào, Râu Xồm đành phải đồng ý với cách của Vu Liên, tìm một chỗ không có người tự bôi chút thuốc. Dưới chân núi Bạch Sơn rừng liên miên bất tận, Râu Xồm thề chết không để Vu Liên đi theo. Theo hắn ta thấy mông là thứ thần thánh vô cùng, sao có thể tùy tiện cho Vu Liên bọn họ nhìn được.
Hắn ta cầm thuốc trị thương rồi kẹp hai chân đi vào trong rừng, dáng đi đó giống như giữa hai châm có kẹp một quả bóng lớn vậy. Vu Liêm bọn họ thấy vậy liền cười, có người nói từ độ cong của chân Râu Xồm khi bước đi lúc này lag có thể đoán được chuẩn xác ngựa hắn ta cưỡi béo hay gầy.
Một lúc lâu không thấy Râu Xồm ra ngoài, Vu Liên chỉ tay, có mấy gã thủ hạ lập tức xuống ngựa đi vào trong rừng cây. Vừa đi đến bìa rừng thì nhìn thấy Râu Xồm từ trong rừng lao ra, mấy gã thám báo chưa kịp hiểu có chuyện gì thì đã bị Râu Xồm bổ nhào đến ngã xuống đất, mấy mũi tên ở phía sau bay đến.
Ánh mắt Vu Liên lạnh lùng, tháo liên nỏ ở một bên yên ngựa xuống, tay kia túm lấy đao, hai giây sau đã dẫn người lao đến chỗ bìa rừng. Người đuổi theo Râu Xồm ở bên trong dường như cũng không ngờ bên ngoài lại có nhiều người của phủ Đình Úy như vậy nên hiển nhiên là ngây người, bọn họ nhìn nhau liềm quay đầu bỏ chạy.
Vu Liên liếc nhìn Râu Xồm: "Chuyện thế nào?"
"Ta không biết, nhìn thấy một đám người đi qua trong rừng. Ta ngồi ở đó bôi thuốc vào mông, nhìn thấy một đám người choàng áo choàng màu trắng, đeo đao đi qua, nhìn giống như là biên quân của chúng ta, ta không dám lên tiếng, nghĩ rằng xem thử rốt cuộc là người nào. Ta nín thở, kết quả là nín thở quá mạnh lại... đánh rắm."
Râu Xồm vẻ mặt ảo não: "Sau đó bọn họ liền đuổi theo ta, đuổi suốt quãng đường."
Vu Liên khoát tay: "Mấy người các ngươi bảo vệ Râu Xồm đến chỗ thông thoáng, những người khác theo ta vào trong xem thử."
Trong rừng, một đám người tụ lại với nhau, người cầm đầu liếc nhìn Tuần Trực: "Vận may không tốt, thế mà lại gặp phải người của phủ Đình Úy. Lát nữa Tuần Trực tiên sinh cứ việc chạy, chúng ta có người tiếp ứng, chỉ cần không kinh động đến biên quân là có thể ra ngoài."
Người đó kéo khăn quàng cổ lêm mặt: "Người của phủ Đình Úy không dễ ứng phó, đó là một đàn chó điên, tất cả đều cẩn thận một chút."
Tuần Trực đứng ở đó liếc nhìn ra bên ngoài rừng, tay bất giác sờ lọ thuốc độc giấu trong ngực áo.