Tổng cộng có hai mươi lăm đình úy của phủ Đình Úy bảo vệ Râu Xồm đi Tức Phong Khẩu, bao gồm cả bách bạn Vu Liên, bởi vì phát hiện bất ngờ của Râu Xồm ở trong rừng nên hai mươi lăm người này không thể không tách ra, tám người ở lại bảo vệ Râu Xồm, mười sáu người cùng Vu Liên xông vào trong rừng. Trước khi xông vào, Vu Liên quay đầu lại hô một tiếng: "Đừng đi lung tung, chờ ở chỗ trống trải!"
Hô xong câu này thì người đã vào trong rừng.
Chỗ sâu trong rừng, mật điệp Hắc Vũ lui về vội vàng nói cho thủ lĩnh Hàn Đông Nguyên của bọn họ biết chuyện sắp bị phủ Đình Úy phát hiện. Nam nhân đến từ Bột Hải quốc này từ nhỏ đã được huấn luyện ở Hắc Vũ, sau ba mươi năm đã trở thành một mật điệp cấp cao nhất, ngay cả người của Thanh Nha Hắc Vũ cũng phải nhìn y với cặp mắt khác xưa.
Người này có sự độc địa từ trong xương tủy của người Bột Hải, cũng có sự ngạo mạn từ trong xương tủy của người Hắc Vũ, đặc điểm của tiên thiên và hậu thiên dung hợp trên người y, làm cho y trở thành một con dã thú.
"Bên ngoài cánh rừng là đồng trống."
Hàn Đông Nguyên trầm tư một lát: "Thôn xóm người Ninh gần đây nhất có lộ trình ít nhất một ngày, biên quân Ninh quốc gần đây nhất lại càng xa hơn... Tuần Trực tiên sinh, ông và thủ hạ của ta cứ việc đi tiếp, chỉ cần không kinh động đến biên quân thì sẽ không sao. Tống Tái Hỷ, Phác Nam Thành, hai người các ngươi cùng hai mươi người ở lại với ta. Vu Tải Niên, ngươi cùng mấy người bảo vệ Tuần Trực tiên sinh đi tiếp."
Hàn Đông Nguyên tháo liên nỏ bên hông xuống: "Những người của phủ Đình Úy này giống như như giòi trong xương, không giết hết thì bọn chúng sẽ luôn đi theo, bọn chúng... là đối thủ đáng tôn kính nhất."
Y khoát tay, hai gã thủ hạ cùng với hai mươi gã mật điệp phân tán ra, ẩn nấp trong bụi cây rậm.
Vu Liên dẫn người đuổi theo dấu chân trong rừng, sau khi chạy được khoảng hơn mười trượng thì dừng lại nhìn chung quanh, giơ nắm đấm lên, tất cả mọi người dừng lại theo. Xa xa xa ở chỗ nằm trong tầm mắt, có thể nhìn thấy dấu chân trên mặt đất trở nên phân tán, tay của Vu Liên vẫy vẫy về phía sau, các đình úy bắt đầu đề phòng chậm rãi lui lại.
Bọn họ chịu thiệt, không những nhân số ít mà bọn họ còn mặc một bộ áo đen, trong hoàn cảnh như thế này rất dễ bị đối phương phát hiện. Mà Râu Xồm đã nói những kẻ địch kia đều khoác áo choàng màu trắng, nằm trên mặt tuyết sẽ rất khó phát hiện, dấu chân phân tán trên mặt đất khiến cho Vu Liên đoán được ý đồ của đối phương.
Tay gã ta chỉ chỉ xuống mặt đất, mọi người chú ý tới dấu chân phân tán trên mặt đất, sau đó Vu Liên lại chỉ bốn phía, các đình úy lập tức đeo liên nỏ trở lại hông, tháo cung cứng trên lưng xuống. Vốn dĩ không phải đình úy nào cũng được trang bị cung cứng, liên nỏ mới là phù hợp, nhưng ở trong hoàn cảnh ác liệt như bắc cương, người của phủ Đình Úy cũng không thể không có bổ sung về mặt trang bị.
Các nơi ở phía trước trong cánh rừng, mật điệp Hắc Vũ đang ẩn nấp chờ người của phủ Đình Úy tiến vào trong tầm bắn của liên nỏ, bọn họ đã đều nhắm vào mục tiêu, chỉ cần người của phủ Đình Úy tới gần, bọn họ có thể bắn ngã mục tiêu gần như trong cùng một thời gian.
Hàng năm đều sẽ có lượng lớn trẻ con Bột Hải được người Hắc Vũ lựa chọn, mà những đứa trẻ này nếu muốn sống sót cũng không dễ dàng. Bình quân mười đứa trẻ, cuối cùng nhiều nhất cũng chỉ còn lại ba người có thể trở thành mật điệp đạt tiêu chuẩn trong mắt người Hắc Vũ, đào thải người chết, cho nên mỗi một người Bột Hải còn sống sót đều rất mạnh. Môi trường huấn luyện của bọn họ còn ác liệt hơn môi trường huấn luyện của đình úy nhiều, cho nên cũng tàn nhẫn hơn.
Bọn họ có tự tin rằng sau khi bọn họ nhắm chuẩn mục tiêu, gần như đồng nghĩa với việc tuyên cáo mục tiêu tử vong.
Nhưng đình úy lại không tới gần, Hàn Đông Nguyên nhẹ nhàng vén bụi cỏ ra nhìn sang hướng đối diện, tất cả người của phủ Đình Úy đều đã chuyển đến phía sau cây. Nói cách khác thì mai phục của bọn họ bị người của phủ Đình Úy phát hiện.
Hàn Đông Nguyên giơ tay lên vừa muốn làm một dấu tay thay đổi vị trí, mười mấy đình úy phía đối diện bỗng nhiên từ phía sau cây đi ra, mỗi người nhắm vào một chỗ, nhanh chóng bắn tên. Tầm bắn của cung cứng xa hơn liên nỏ nhiều, mà tất cả đình úy mỗi người đều đã xác định cơ bản nơi đối phương ẩn nấp thông qua quan sát dấu vết của dấu chân chỗ xa xa trên mặt đất, mười mấy người đồng thời bắn tên, một lát sau trong bụi cỏ liền truyền đến từng tiếng kêu rên.
Thế này không khác gì bắn mà không ngắm, nhưng vẫn có 4 – 5 gã mật điệp Hắc Vũ trúng tên, ngay sau khi tiếng kêu thảm xuất hiện, việc mai phục của người Hắc Vũ cũng mất đi ý nghĩa.
Đánh lén và phản kích, chủ động và bị động, thay đổi nhanh chóng đến như thế.
Vu Liên bắn trúng một gã mật điệp Hắc Vũ đang ẩn nấp, nhưng gã ta không thể xác định có thể trực tiếp bắn chết kẻ địch hay không, sau khi bắn liên tiếp mấy mũi tên, người phía đối diện đã dời vị trí, tạm thời mất mục tiêu.
"Bảo vệ!"
Vu Liên hô một tiếng, ném cung cứng xuống đất, thay liên nỏ trong tay một lần nữa.
Ngay sau tiếng hô của gã ta, hơn mười gã đình úy từ phía sau cây đi ra, kéo cung cứng nhắm về phía trước, một khi có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ lập tức bắn tên, còn Vu Liên thì mang theo 4 – 5 gã đình úy bưng liên nỏ bắt đầu áp sát phía trước. Bọn họ cong người, hai tay bưng liên nỏ, phương thức tiến lên như vậy, hai cánh tay nâng lên có thể chắn vị trí quan trọng là ngực, mà liên nỏ có thể chắn khuôn mặt. Đây là kinh nghiệm được phủ Đình Úy tổng kết ra sau nhiều năm qua.
Vu Liên dẫn theo 4 – 5 gã đình úy tiến lên phía trước 3 – 4 trượng sau đó dừng lại, dựa vào đại thụ để che chắn mình. Gã ta hít sâu, sau đó hướng về phía sau vẫy tay, hơn mười cung tiễn thủ ở phía sau phụ trách yểm hộ bọn họ bắt đầu áp sát phía trước. Đợi khi cung tiễn thủ đi đến phía sau bọn họ, Vu Liên dẫn người tiếp tục tiến lên phía trước.
Phập phập phập!
Ba mũi tên bắn nhanh đến, liên tiếp bắn trúng một gã đình úy, khoảng cách thời gian của ba mũi tên trước sau quá ngắn, hơn nữa rất gần chỗ hiểm nên đình úy rên một tiếng liền ngã xuống. Hắn ta nằm trên mặt đất, theo bản năng nhìn về phía Vu Liên, Vu Liên lập tức nghiêng người nấp ở phía sau cây. Gã ta mới di động thì ba mũi tên bay tới, ghim trên cây theo hình tam giác.
Một gã đình úy ở cách đó không xa tiến lên, kéo đồng bạn bị trúng tên về định cứu viện, nhưng vừa mới kéo người đi được một bước thì có tên nỏ từ ba hướng bay tới, gã đình úy này cũng ngã xuống vì bị trúng mấy mũi tên trên người. Người bị trúng tên trừ phi là trúng chỗ yếu hại, nếu không thì trong lúc nhất thời cũng không chết được, nhìn lại càng khiến người ta đau lòng.
Gã đình úy cách đó gần nhất đã đỏ mắt, đeo liên nỏ trên đai lưng, nằm sấp xuống đất, bò đến chỗ đồng bạn bị thương. Sau khi đến gần gã liền cột dây thừng mang theo vào đùi của một trong hai người, sau đó quăng dây thừng về phía sau, nhưng trong khoảnh khắc nhổm người lên để quăng dây thừng thì mấy mũi tên bay tới, một mũi tên trong số đó trực tiếp đâm xuyên qua cổ gã, đình úy bị trúng tên lập tức nằm rạp trên mặt đất, một dòng máu từ vết thương trên cổ chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ một bãi tuyết.
Đình úy ở phía sau bắt lấy dây thừng kéo người bị thương về. Người bị thương được kéo về nhưng vẫn còn một người bị thương và một người chết nằm ở đó. Người bị thương kéo về đến nơi an toàn, hai gã đình úy kéo gã về phía sau 3 – 4 trượng, lột bì giáp trên người người bị thương ra, dùng đao rạch chỗ trúng tên để rút mũi tên ra, sau đó lập tức rót thuốc tẩy trùng mà bọn họ được phân phát để rửa vết thương. Một người ấn giữ người bị thương, một người khác lấy kim chỉ trong túi da hươu đeo bên hông ra khâu vết thương lại, sau đó lại đắp thuốc trị thương lên vết thương.
Mỗi một người của phủ Đình Úy đều biết làm như thế nào, cũng biết cấp cứu đồng bạn của mình trong thời gian ngắn nhất. Thế nhưng trên thực tế mặc dù khâu lại bôi thuốc băng bó, cũng không phải ai sau khi trúng tên cũng đều có thể sống sót, phần lớn mọi người sẽ chết vì nhiễm trùng hoặc là mất máu.
Cũng chỉ có trong thời điểm như thế này, còn người mới có thể thật sự hiểu được thế nào gọi là phó mặc cho số phận.
Vu Liên nhìn thủ hạ nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ ở cách đây hai trượng, lại nhìn một thủ hạ khác đã chết vì trúng mũi tên trên cổ, gã ta mắt đỏ ngầu giơ liên nỏ lên, liên tục bắn hai mũi tên về phía người bị thương, tên nỏ không bắn vào ngực của đình úy thủ hạ. Gã đình úy kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vu Liên, nhếch môi cười, nụ cười đọng lại trên mặt gã.
Gã ta quay đầu lại nhìn về phía đồng bạn, trong ánh mắt giăng đầy tơ máu: "Nếu ta trúng tên, các ngươi cũng không cần cứu ta, tiễn ta lên đường."
Phía sau ã ta, hai gã đình úy cấp cứu cho đồng bạn của mình cũng đứng lên, bọn họ cúi đầu nhìn đồng bạn trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
Hai gã đình úy nhét băng gạc và thuốc trị thương trên tay vào trong túi da hươu, bọn họ giơ cánh tay hành quân lễ, sau đó cầm liên nỏ lên trở lại bên cạnh Vu Liên.
"Mọi người cẩn thận một chút, bọn chúng là thám báo."
Đây là phán đoán cơ bản nhất của Vu Liên, tố chất chiến đấu của đối phương tối thiểu cũng không thua đình úy.
"Bách bạn!"
Gã đình úy vừa mới cấp cứu cho đồng bạn nhưng lại trơ mắt nhìn đồng bạn tắt thở kia đỏ mắt nói với Vu Liên: "Thám báo của kẻ thù xâm nhập nội bộ Đại Ninh, trong phạm vi hơn mười dặm cũng chỉ có chúng ta, bách bạn... đừng để bọn chúng đi!"
Các đình úy chung quanh đều nhìn về phía Vu Liên: "Bách bạn, đừng để bọn chúng đi."
"Đi?" Vu Liên hít sâu một hơi: "Đừng nói đã giết huynh đệ của chúng ta, cho dù không có thương tổn đến người thì một tên cũng không thể cho đi."
Gã ta thay hộp nỏ cho liên nỏ: "Các ngươi nói đúng, ở đây chỉ có chúng ta, mục đích tồn tại, giá trị liều mạng của mỗi một quân nhân liều mạng ở biên cương chính là nói cho kẻ thù biết, Đại Ninh, không một ai có thể tùy tiện vào."
Gã ta quay phắt người đi ra ngoài, liên nỏ liên tục bắn tên tới chỗ vừa bắn tên lúc nãy, mật điệp Hắc Vũ nấp trong bụi cỏ lập tức lăn sang một bên, nhưng phương hướng hắn ta lăn sang đã bị Vu Liên dự đoán được, mấy mũi tên phía sau đều là bắn tới chỗ hắn trốn. 3 – 4 mũi tên đâm vào trong cơ thể người Hắc Vũ, tiếng kêu rên vang lên. Vu Liên nhanh chóng chạy đến phía sau một thân cây khác.
Các đình úy luân phiên tiến về phía trước, yểm hộ cho nhau, mũi tên không ngừng bay qua lại giữa hai bên. Đây đã không còn là đấu pháp thăm dò, cũng không phải tranh giành thắng thua, mà là tranh giành sinh tử.
Ưu thế ban đầu của người Hắc Vũ đã bị áp chế không còn gì, bọn họ chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, vừa lui vừa dùng liên nỏ đánh trả. Hai bên đều không ngừng có người ngã xuống, người ngã trên nền tuyết, trong rừng trắng xoá xuất hiện từng vết từng vết đỏ.
Hàn Đông Nguyên không ngừng bắn tên ép Vu Liên không thể không lăn người tránh né. Y bắn một mạch hết mũi tên trong liên nỏ, lại sờ bên hông nhưng đã không còn hộp nỏ nữa, y ném liên nỏ xuống, rút loan đao ra lao về phía Vu Liên. Giờ khắc này đâu còn có suy nghĩ gì khác, đã đánh đến mức độ này thì cũng chỉ còn là có ngươi chết ta sống.
Vu Liên đưa tay nhấn nút bấm, liên nỏ vang lên một tiếng cạch, trong hộp nỏ cũng không còn mũi tên.
Hàn Đông Nguyên bật nhảy lên cao, chém một đao xuống, Vu Liên xoay người tránh đi, đồng thời rút hắc tuyến đao ra, người tiếp tục xoay tròn không ngừng, hắc tuyến đao chuyển động theo chém ngang về phía hông của Hàn Đông Nguyên. Hàn Đông Nguyên một đao thất bại sau đó loan đao nhanh chóng lia ngang, loan đao và hắc tuyến đao va chạm nhau ở giữa không trung, một tiếng keng giòn vang, đốm lửa văng tung tóe.
Hàn Đông Nguyên lao lên phía trước, vai và ngực liên tục bị trúng hai mũi tên, y lui về phía sau mấy bước. Ở một hướng khác phía đối diện, một gã đình úy dành tất cả hai mũi tên nỏ cuối cùng trong liên nỏ cho y.
Vu Liên nhún chân lao qua, nhưng còn chưa tới trước người Hàn Đông Nguyên thì một mũi tên bắn vào cánh tay gã ta, một mũi tên bắn trúng bụng dưới của gã ta, mũi tên thứ ba đâm xuyên qua chân gã ta.
Hai người lần lượt ngã nhào nhưng lại nhanh chóng đứng lên, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đối phương.