Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 833 - Chương 833: Ngươi Còn Là Người Ninh Nữa Không

Chương 833: Ngươi còn là người Ninh nữa không Chương 833: Ngươi còn là người Ninh nữa không

Người của hai bên lao vào nhau, máu bắn ra trong ánh đao.

Gã đình úy bắn trúng Hàn Đông Nguyên bị mũi tên của mấy mật điệp Hắc Vũ bắn trúng dày đặc, người trúng ít nhất 7 – 8 mũi tên ngã ngửa về phía sau. Mà gã mật điệp Hắc Vũ bắn trúng Vu Liên cũng như vậy, nhanh chóng bị đình úy vẫn còn mũi tên bắn ngã.

Vu Liên và Hàn Đông Nguyên đồng thời ngã xuống đất lại đồng thời nhanh chóng đứng lên, hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như hai con dã thú.

"Mẹ nó."

Hàn Đông Nguyên nhổ một ngụm nước miếng dính máu: "Tại sao lại gặp phải các ngươi?"

Vu Liên nhếch môi, máu chảy từ khóe miệng xuống: "Bởi vì các ngươi không nên đến, chỉ cần đến thì sẽ gặp chúng ta."

Hàn Đông Nguyên đứng bật dậy, hít sâu một hơi sau đó lao nhanh về phía Vu Liên: "Ta hận nhất chính là người Ninh các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì mà đứng đầu thiên hạ!"

Đao chém xuống, Vu Liên quay người tránh được, đao mang theo tiếng gió sượt qua vai.

Vu Liên đá ngang một cước về phía cổ Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên cúi đầu lao về phía trước, đụng đầu vào người Vu Liên. Y ôm hông Vu Liên đẩy người chạy về trước, sau đó hai tay dồn lực nhấc Vu Liên lên rồi ấn mạnh xuống đất, Vu Liên bị đập gáy xuống, không tự chủ được phát ra một tiếng kêu. Hàn Đông Nguyên nhân cơ hội ép chặt Vu Liên, đánh một cú đấm vào mặt Vu Liên.

Một quyền này thế lớn lực mạnh, Vu Liên lập tức bị đánh vỡ mặt, lực độ của nắm đấm trực tiếp đánh ra một vết thương trên mặt, còn nghiêm trọng hơn vết thương do đao cắt đứt nhiều. Đầu óc Vu Liên lập tức nặng trịch, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.

Hàn Đông Nguyên bóp cổ Vu Liên giận dữ hét lên: "Nhìn thấy những người Ninh các ngươi là tức! Tại sao các ngươi phải đuổi theo không tha? Mọi người cứ làm như không nhìn thấy không được sao? Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, có được không?!"

Sắc mặt Vu Liên dần tím tái, bởi vì không hít thở được nên mắt cũng giống như muốn lồi ra ngoài.

Gã ta không ngừng rướn lên trên, đưa Hàn Đông Nguyên từ trên bụng gã ta đến vị trí ngực, chân duỗi ra sau đó đầu gối thúc thật mạnh vào lưng Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên bị lực độ khổng lồ đụng ngã sấp về phía trước. Vu Liên mò tìm đao trên mặt đất chém xuống, chém vào lưng Hàn Đông Nguyên mới phát hiện thế mà lại túm được cái vỏ đao. Nhìn chung quanh thấy đao ở chỗ xa hơn một chút, gã ta chẳng màng đi nhặt, dùng vỏ đao đập vào gáy Hàn Đông Nguyên từng nhát từng nhát một.

Sau hai ba nhát là Hàn Đông Nguyên bị đập rách da đầu, máu không ngừng bắn ra, mỗi một lần vỏ đao hạ xuống là máu đều bắn ra chung quanh.

Đúng lúc này một gã mật điệp Hắc Vũ xông đến, đạp một cước lên đầu Vu Liên. Một cước này thật sự quá nặng, Vu Liên nghiêng người sang một bên ngã xuống đất, mắt đã hơi trợn ngược.

Đình úy ở phía sau Vu Liên nhào lên phía trước vật ngã mật điệp Hắc Vũ, hai người đánh ra từng quyền. Thật ra những mật điệp Hắc Vũ này căn bản là không có người Hắc Vũ, tất cả đều là người Bột Hải, nhưng người Hắc Vũ cũng không hận người Ninh bằng bọn họ.

Đây là kiểu oán hận không cần nói đạo lý, bởi vì người Ninh quá giàu có, sống quá tốt cho nên bọn họ hận. So với người Bột Hải bình thường mà nói, những người Bột Hải đã trải qua sự tra tấn của người Hắc Vũ như bọn họ càng thù hận Đại Ninh nhiều hơn. Bọn họ không dám hận người Hắc Vũ đã tra tấn bọn họ, bọn họ quy tội mình bị tra tấn cho Đại Ninh. Mỗi một người đều nghĩ nếu Đại Ninh không phải là Đại Ninh như thế, bọn họ cũng sẽ không phải chịu tra tấn như vậy.

Trong xương tủy của người Bột Hải có một tính cách rất âm độc, điều bọn họ khó chịu nhất không phải người khác cho rằng bọn họ thấp hơn người ta một bậc, mà là chính bọn họ phát hiện thấy mình thấp hơn người ta một bậc. Bất kể là ở trước mặt người Hắc Vũ hay là trước mặt người Ninh, bọn họ đều rất hèn mọn, sự hèn mọn này đã biến thành nỗi sợ hãi hoàn toàn sau khi bị người Hắc Vũ đánh vài lần. Đối người Ninh thì khác, bởi vì người Ninh vẫn chưa thật sự đánh bọn họ đau, cho dù đã diệt Bột Hải nhưng quân Ninh không làm chuyện tàn sát bách tính phổ thông, mà người Hắc Vũ đã làm.

Phập một tiếng, đoản đao đâm vào ngực người Bột Hải, biểu cảm trên khuôn mặt nhăn nhó của người Bột Hải đó từ từ đọng lại, người ngã ngửa sang một bên. Đình úy thở hổn hển đứng dậy, một thanh trường đao từ phía sau lia tới, đao từ sau gáy cắt vào và đi ra từ phía trước cổ, đầu người rơi xuống đất.

Người Bột Hải ở phía sau giết người xong lại gào thét nhìn chung quanh, mới xoay người thì một thanh hoành đao đâm vào ngực hắn ta. Hoành đao nhanh chóng được rút ra, sau đó lại đâm vào cổ hắn ta, máu phun ra đồng thời người ngã ngửa xuống.

Vu Liên lóp ngóp đứng lên, nhưng đã không đứng thẳng người nổi, đầu trúng đòn nghiêm trọng làm cho thần trí của gã ta vẫn chưa khôi phục lại. Gã ta mơ hồ nhìn thấy người Bột Hải ở phía trước cũng đứng lên, thế là nghiêng ngả lảo đảo lao qua.

Không biết tại sao chỉ có một câu nói vang lên luẩn quẩn trong đầu Vu Liên.

"Bách bạn, những kẻ khốn kiếp này vào Đại Ninh chúng ta còn giết người, trong phạm vi hơn mười dặm cũng chỉ có chúng ta, đừng để bọn chúng đi."

"Đừng để bọn chúng đi."

Lúc Vu Liên đi lên đã nhìn thấy đồng bào nằm trên mặt đất phía bên trái, bước qua một cỗ thi thể của người Bột Hải, lại nhìn thấy một cái đầu chết không nhắm mắt. Gã ta giơ tay lên lau máu trên mắt, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy kẻ người Bột Hải mặt dính đầy máu kia cũng đang đi về phía gã ta.

Hai người lao vào nhau, nắm đấm và nắm đấm sượt qua, sau đó đều đánh vào mặt của đối phương, hai người lại đồng thời ngã xuống đất.

Hai người nằm dưới không tự chủ được thở hổn hển từng hơi từng hơi, máu trong mắt khiến bọn họ nhìn thế giới này đều là màu đỏ.

Bên trong rừng, 8 – 9 gã người Bột Hải xách đao mặt ngập sát ý đi trở lại, mà Tuần Trực thì đi theo phía sau bọn họ. Khi ông ta nhìn thấy những đoạn chân tay cụt và tuyết đỏ lòm khắp nơi, trong đầu nổ ầm một tiếng. Những người vừa mới trải qua chém giết không còn ai có thể đứng, phần lớn những người nằm trên mặt đất đã chết hoặc là hít thở khó khăn, máu từ trong thân thể bọn họ trào ra không chút lưu luyến nào, rõ ràng sẽ thấm vào trong lớp tuyết nhưng lại làm cho người ta có ảo giác rất nhầy nhụa.

"Mẹ nó!"

Một gã người Bột Hải mắng một tiếng: "Đám người Ninh chết tiệt này."

Hắn ta đi nhanh đến, một đao chặt đầu của một gã đình úy vẫn chưa chết, nhưng sau đó vẫn không dừng tay, hơi khom người, nhìn cái đầu người kia rồi chém xuống từng nhát từng nhát: "Những kẻ chết tiệt các ngươi, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!"

Quát một tiếng, chém xuống một đao.

Hắn ta đứng thẳng lên, nhìn về phía Vu Liên đang ngoi ngóp muốn đứng lên ở chỗ xa, trong ánh mắt ngập tràn sát ý: "Mặc y phục đẹp đẽ sống cuộc sống tốt đẹp, các ngươi nên sợ chết mới đúng chứ. Tại sao các ngươi không sợ chết?!"

Hắn ta đi về phía Vu Liên, ước lượng đao ở trong tay một chút.

Phập phập phập phập...

Mấy mũi tên từ đàng xa bay tới, người Bột Hải đang cầm đao đi về phía trước liền trúng mấy mũi tên ngã ngửa xuống, lại dùng đao chống đất đứng lên: "Con mẹ nó... chết tiệt."

Phập!

Lại một mũi tên xuyên thẳng qua hốc mắt của hắn ta, đầu của hắn ta ngửa ra một chút rồi lại ngã xuống đất, lần này không thể nào đứng lên được nữa.

Râu Xồm và tám gã đình úy từ bên kia cánh rừng xông đến, lúc chạy đến nơi thì sắc mặt của mỗi người đều thay đổi. Trên mặt đất đều là thi thể, tất cả các huynh đệ trước đó đi theo bách bạn đều đã chết, mà những mật điệp Hắc Vũ kia cũng vậy, ngoại trừ những kẻ chạy tới sau đó thì cũng đều đã chết. Xem ra bách bạn đại nhân cũng đã rất khó đứng lên được nữa. Ở một bên khác, Hàn Đông Nguyên bò về phía trước mấy bước rồi cũng nằm xuống, mặt áp xuống nền đất, nhiệt khí trong lỗ mũi thở ra tựa như đều là màu máu.

Vu Liên nằm trên mặt đất chú ý tới Tuần Trực, người đó liếc mắt một cái là có thể phân biệt được không phải người Bột Hải. Gã ta cứ nhìn Tuần Trực như vậy, bởi vì gã ta khó có thể hiểu được tại sao một người Ninh lại đi cùng với một đám người Bột Hải.

Tuần Trực bị ánh mắt của Vu Liên dọa sợ, ông ta không dám nhìn thẳng vào Vu Liên, ông ta muốn né tránh, muốn tìm một khe hở để chui vào, nhưng ông ta nhịn được. Ông ta đứng ở đó ép buộc mình lại nhìn vào mắt Vu Liên.

Khi thấy phản ứng như vậy và vẻ mặt như vậy của ông ta, Vu Liên biết người Ninh kia không phải là bị uy hiếp, ông ta tự nguyện đi cùng người Bột Hải, cho nên Vu Liên phẫn nộ.

Gã ta không thể dễ dàng chấp nhận một người của nước mình đi cùng với kẻ thù.

Cuối cùng Tuần Trực vẫn lựa chọn trốn tránh. Ông ta thua, ông ta không thể phớt lời được, cho nên ông ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Ông ta đi đến bên cạnh Hàn Đông Nguyên, đỡ Hàn Đông Nguyên lên nhưng không đỡ được. Trong ánh mắt Hàn Đông Nguyên xuất hiện vẻ khẩn cầu, chắc hẳn là muốn bảo Tuần Trực đưa y đi. Tuần Trực cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu, nhíu mày, sau đó từ bỏ ý nghĩ muốn đỡ Hàn Đông Nguyên dậy. Ông ta thò tay tháo túi da trên đai lưng của Hàn Đông Nguyên xuống, trong túi da hươu có bản đồ, có một vài thứ cần dùng đến. Ông ta cầm túi da hươu lui về phía sau, mà người Bột Hải bên cạnh đã gào thét lao về phía người của phủ Đình Úy Đại Ninh phía đối diện.

Lại bắt đầu chém giết lần nữa.

Tuần Trực lại liếc mắt nhìn Vu Liên một cái, cầm túi da hươu xoay người bỏ đi.

Từng người từng người một ngã xuống, các đình úy của phủ Đình Úy Đại Ninh dùng phương thức thảm thiết nhất để ngăn cản từng người Bột Hải có chiến lực không thua bọn họ, không để bất kỳ một kẻ thù nào chạy thoát. Đây là tín niệm bất diệt trong lòng người của phủ Đình Úy.

Vu Liên nằm trên mặt đất thở hổn hển, gã ta biết có thể mình không gắng gượng được.

Râu Xồm quỳ xuống bên cạnh gã ta, muốn đỡ gã ta dậy nhưng lại không dám, tay run rẩy kịch liệt.

"Vu Liên, Vu Liên ngươi đứng lên, ngươi có thể đứng lên không?"

Râu Xồm vươn tay ra hết lần này đến lần khác, lại rụt về này đến lần khác. Hắn ta sợ mình vừa đụng vào Vu Liên là Vu Liên sẽ bỏ hắn ta mà đi.

"Huynh đệ."

Thế mà Vu Liên vẫn còn có thể nhếch môi cười cười: "Giúp ta một việc, lật ta lại, ta không thể nằm sấp, người nằm sấp chết có vẻ... Khụ khụ, có vẻ không được đẹp trai lắm. Cảm ơn... Nằm ngửa chết, nằm ngửa đẹp."

Râu Xồm hết sức cẩn thận lật Vu Liên lại, Vu Liên hướng mặt lên bầu trời, miệng lại trào máu.

"Huynh đệ..."

Nhìn lên bầu trời, Vu Liên lại cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ta không sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ta không thẹn với trời."

Bởi vì trong cổ họng có máu nên lúc Vu Liên nói chuyện giọng nói hơi rung, âm thanh rất nhỏ, Râu Xồm gục xuống nghe gã ta nói.

"Ngươi thành thân, sợ là ta không đi được rồi... Ngươi, đừng tiêu số bạc ngươi tích lũy được, giữ lại để sau này ở Đại Ninh sống thật tốt. Nhà ta ở Trường An, ta có một căn nhà, ta... khụ khụ, đã lâu ta không trở về. Cha mẹ chết sớm, trong nhà chỉ có một mình ta, căn nhà tặng cho ngươi, xem như sau này ngươi thành thân, là quà mừng ta tặng cho ngươi."

Vu Liên trợn mắt lên, máu trong miệng khiến gã ta khó thở, Râu Xồm không ngừng lau máu trong miệng gã ta. Vu Liên giơ tay lên cầm tay Râu Xồm: "Huynh đệ, nghe ta khuyên thêm một câu."

Râu Xồm điên cuồng gật đầu: "Ngươi nói, ngươi nói gì cũng đồng ý."

"Cạo râu đi, nhìn... trẻ hơn."

Vu Liên ngoẹo đầu sang một bên, không bao giờ thở nữa.

Râu Xồm kêu a một tiếng, ra sức lay Vu Liên nhưng thi thể lại dần dần trở nên lạnh cứng.

Râu Xồm lao lên, ôm một tảng đá trên mặt đất lên đập xuống gáy Hàn Đông Nguyên, từng nhát từng nhát... Hắn ta không biết mình đã đập bao nhiêu nhát, ném đá sang một bên rồi chạy về, chạy mấy bước đã ngã, hắn ta vừa lăn vừa bò trở lại bên cạnh Vu Liên, ôm Vu Liên vào lòng: "Huynh đệ, ngươi là huynh đệ của ta, huynh đệ của ta... Ngươi tỉnh lại đi."

2 – 3 gã đình úy toàn thân đẫm máu xách hoành đao dính máu đi tới, tất cả người Bột Hải đều đã bị giết. Bọn họ cắm hoành đao xuống đất, quỳ một gối xuống, nhìn thi thể của Vu Liên, đặt nắm tay phải trên ngực.

Gió từ trong rừng thổi qua, tuyết bay lên, nhưng máu không bay lên.

Không ai chú ý tới Tuần Trực đã chạy, chạy như điên ở trong rừng giống như bị ác quỷ đuổi theo, ngã hết lần này đến lần khác, đứng lên hết lần này đến lần khác, ông ta không dám quay đầu lại nhìn, giống như vừa quay đầu lại là bách bạn phủ Đình Úy mặt dính đầy máu kia sẽ xuất hiện ngay phía sau ông ta, nhìn vào mắt ông ta hỏi: "Ngươi còn là người Ninh nữa không?"

"Ngươi còn là người Ninh nữa không?"

Bình Luận (0)
Comment