Đầu tháng 5, Tức Phong Khẩu.
Đây đã là ngày thứ ba đại quân đến Tức Phong Khẩu nhưng cũng không gây ra chấn động quá lớn, bởi vì ngoại trừ Thẩm Lãnh và thân binh doanh của hắn, cùng với thị vệ đại nội và cao thủ cấm quân cải trang thành chiến binh thủy sư ra, gần như không có ai biết bệ hạ ở đây. Sáu vạn bốn ngàn người trong số bảy vạn cấm quân đã lên chiến thuyền đi thành Hãn Hải, sáu ngàn binh tinh nhuệ trong tinh nhuệ được tuyển chọn từ cấm quân theo bệ hạ đến Tức Phong Khẩu.
Đại quân hai mươi vạn binh vốn có của bên Tức Phong Khẩu này thì có mười vạn đã theo Mạnh Trường An đi đông cương. Bệ hạ đang làm một ván lớn, diễn một vở kịch lớn, cho nên phải làm cho thật giống, phần lớn binh lực của Tức Phong Khẩu đã rời đi, đại doanh Bắc Viện của người Hắc Vũ ở bên đối diện sẽ buông lỏng.
Binh lính thủ giữ Tức Phong Khẩu chỉ biết là Thẩm tướng quân của Tuần Hải Thủy Sư đã đến, tạm giữ chức tướng quân đại doanh Tức Phong Khẩu. Nếu bọn họ biết hoàng đế bệ hạ cũng ở đây thì không chừng sẽ phấn chấn đến mức nào, vậy nhưng trước khi khai chiến, tin tức bệ hạ ở đây tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Các binh sĩ cấm quân đều hơi kinh ngạc sau khi nhìn thấy điều kiện của Tức Phong Khẩu. Bọn họ đã nghe nói bắc cương khổ nhưng không ngờ điều kiện sẽ gian khổ đến mức độ này. Trong điều như vậy mà huynh đệ biên quân của bọn họ ngăn chặn tiến công của người Hắc Vũ hết lần này đến lần khác, đánh ra quân uy quốc uy của Đại Ninh hết lần này đến lần khác, không so sánh cũng biết mình sống ở thành Trường An thoải mái cỡ nào, cho nên sau khi đến đây người của cấm quân mới thật sự vô cùng kính nể huynh đệ biên quân.
Căn nhà Mạnh Trường An ở trước đây trở thành hành cung của hoàng đế. Đây có thể là hành cung đơn sơ nhất, nhưng ngay cả Đại Phóng Chu cũng không hiểu nơi này có vẻ đơn sơ đến mức khiến y không thể thích ứng được, thế nhưng hoàng đế lại sống ở đây rất thoải mái. Hoàng đế dường như có một niềm yêu thích không thể giải thích rõ ràng đối với giường lò của bắc cương, chính là thích, rõ ràng cứng như vậy nhưng hoàng đế lại nói thoải mái hơn ngủ trên giường gấp trăm lần. Tuy đã là tháng 5 nhưng thời tiết ở bắc cương cũng không thể nói là ấm áp, giường lò đốt lên một lúc, nằm lên trên, hoàng đế cảm thấy đây là sự hưởng thụ sung sướng nhất.
Đại Phóng Chu ngụ ở phòng ngoài, cũng có giường lò nhưng đã mấy ngày rồi không ngủ được.
Thẩm Lãnh một thân áo giáp dẫn đội ngũ tuần tra bên ngoài sau đó trở về đại doanh, lấy một thùng nước từ dưới giếng lên, múc nước lạnh rót vào miệng mấy ngụm, mát tận tim, cực kỳ thoải mái.
Lúc hắn quay người lại thì nhìn thấy chỗ xa có mấy người đang dắt ngựa vào đại doanh, từ xa đã có thể nhìn ra đó là y phục của phủ Đình Úy. Thẩm Lãnh cũng không chú ý, thả gáo nước vào thùng, hoạt động giãn gân cốt một chút chuẩn bị đến giáo trường xem thử, lúc quay người lại chú ý thấy mấy người kia đang đi về phía hắn, càng lúc càng gần. Thẩm Lãnh bất giác dừng lại quan sát nhưng nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra mấy người đó là ai.
Nhưng hắn nhìn ra được hán tử có dáng vẻ không giống người Ninh đi đầu kia nhìn hắn với ánh mắt rất khác thường, ánh mắt đó rất phức tạp.
Thẩm Lãnh chăm chú nhìn vào mắt người đó một lúc, đột nhiên chợt nghĩ ra: "Râu Xồm?!"
Hắn bước nhanh qua, hai tay vỗ vai Râu Xồm: "Ha ha ha ha... Sao ngươi lại đột nhiên đến Tức Phong Khẩu? Ô mai gót, râu của ngươi đâu? Râu của ngươi đâu?"
Râu Xồm cười cười nhưng trong ánh mắt không có ý cười.
Thẩm Lãnh nhìn thấy vẻ bi thương trong ánh mắt của hắn ta.
"Sao thế?"
Nụ cười của Thẩm Lãnh dần cứng lại, hắn nhìn về phía ba gã đình úy phía sau Râu Xồm, lúc di chuyển tầm nhìn mới chú ý đến một dải đai lưng vắt chéo trên vai Râu Xồm. Đai lưng của người khác là ở trên hông, mà đai lưng của hắn ta nằm chéo trên vai, đó là dải đai lưng của bách bạn phủ Đình Úy. Trên đai lưng treo một vào món đồ nhỏ, trong đó có một miếng ngọc bội hình bán nguyệt, màu đỏ ban đầu đã biến thành màu nâu.
Đình úy bên cạnh Râu Xồm kể lại chuyện diễn ra trên đường đi cho Thẩm Lãnh nghe, Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi rồi lùi một bước, sau đó hắn nghiêm trang hành quân lễ với Râu Xồm và ba gã đình úy.
Giờ khắc này Râu Xồm thực sự không gắng gượng được nữa, òa khóc thành tiếng. Trước mặt Thẩm Lãnh, hắn ta giống một đứa trẻ cuối cùng cũng nhìn thấy người thân của mình, cuối cùng cũng về đến nhà sau rất nhiều rất nhiều ngày đi lạc.
Thẩm Lãnh đi qua ôm lấy Râu Xồm, tay vỗ vỗ lưng Râu Xồm: "Sống thật tốt, không phụ lòng Vu Liên."
Râu Xồm gật đầu thật mạnh, nước mắt thấm ướt áo của Thẩm Lãnh.
Không biết đã khóc bao lâu, Râu Xồm khịt mũi đứng thẳng người lên, vỗ vỗ đai lưng vắt trên vai mình: "Ta có thể giữ lại không?"
Thẩm Lãnh nhìn sang ba gã đình úy kia, ba người đều gật đầu. Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Giữ đi."
"Dạy ta luyện đao đi."
Râu Xồm nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ta muốn trả thù cho Vu Liên."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Râu Xồm nghiêm túc nói: "Vu Liên là quân nhân, cho dù là hán tử mặc quân phục chiến binh trên người hay quan phục phủ Đình Úy cũng đều là quân nhân. Huyết thù của quân nhân để quân nhân trả, ngươi chỉ việc sống thật tốt, đó là chuyện không phụ lòng Vu Liên nhất."
Râu Xồm nhìn Thẩm Lãnh, khóe miệng cũng hơi run: "Thẩm tướng quân, Vu Liên... Vu Liên chết ngay trong lòng ta. Ngươi biết cảm giác huynh đệ chết trong lòng mình là gì không?"
"Ta biết."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Râu Xồm trả lời.
Râu Xồm ngẩn người, đột nhiên sực nhớ ra quân nhân như Thẩm Lãnh chém giết cùng kẻ thù trên chiến trường, đã từng thấy bao nhiêu sinh tử?
"Người Bột Hải, bọn chúng đều là người Bột Hải."
Râu Xồm nghiến răng nói: "Những người Bột Hải này còn đáng ghét hơn cả người Hắc Vũ!"
"Bọn chúng sẽ phải trả giá."
Thẩm Lãnh đỡ láy túi của Râu Xồm: "Ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi trước, những chuyện khác thì ngươi không cần nghĩ quá nhiều, để ta xử lý."
Râu Xồm gật đầu. Hắn ta biết Thẩm Lãnh là người đáng để hắn ta tin tưởng.
"Thẩm tướng quân."
Râu Xồm vừa đi vừa hỏi: "Ta có thể làm người Ninh không? Ta muốn làm người Ninh."
Thẩm Lãnh khựng lại, nhìn vào mắt Râu Xồm nói: "Khi ngươi coi Vu Liên bọn họ là huynh đệ, ngươi đã là một người Ninh rồi."
Râu Xồm thấy cay sống mũi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Lúc Vu Liên chết đã nhìn bầu trời như vậy, hắn nói hắn không thẹn với trời."
Nửa canh giờ sau, tiểu viện.
Hoàng đế ngồi trên ghế đá trong sân nghe Thẩm Lãnh nói xong, đầu lông mày chốc chốc lại nhướn lên. Ông ta đặt tay trên bàn đá, gân xanh trên mu bàn tay cũng chốc chốc lại giật một cái.
"Vu Liên nói không thẹn với trời, thật ra là muốn nói không thẹn với trẫm."
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhấc tay lên chỉ: "Trời là gì? Các bách tính gọi trẫm là thiên tử, trẫm không nghĩ vậy. Nếu trên trời thật sự có thần minh thì cũng là một đám thần minh vô tình, bọn họ để đánh đồng với người như Vu Liên."
Tay của hoàng đế vỗ mạnh xuống bàn đá, đứng bật dậy: "Hứa Cư Thiện!"
Hứa Cư Thiện đứng khom lưng ở cách đó không xa lập tức tiến lên: "Có thần."
"Bút mực."
Hoàng đế nhắm mắt lại: "Trẫm muốn viết câu đối phúng điếu, cho người gửi đến nhà Vu Liên."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Bệ hạ, Vu Liên... không còn người nhà."
Vai của hoàng đế run lên một cái, mở trừng mắt nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Lấy vải đen đến."
Thẩm Lãnh cúi người: "Thần... tuân chỉ."
Hắn vốn muốn khuyên một câu bệ hạ đeo khăn đen vì Vu Liên không thích hợp, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nói ra.
Một lát sau, hoàng đế khoát tay ra hiệu cho Thẩm Lãnh không cần giúp, ông ta quấn vải đen lên cánh tay của mình: "Không viết câu đối phúng điếu nữa. Hứa Cư Thiện, trẫm nói khanh viết, phát tin khẩn tám trăm dặm cho đông cương Mạnh Trường An, viết rõ ràng chút, một chữ cũng đừng bỏ sót."
Hứa Thiện nắm chặt bút lông: "Thần biết."
Hoàng trầm mặc một lát, thở ra một hơi.
"Mạnh Trường An thông báo cho Diêm Khai Tùng đang lưu thủ Bột Hải, trong toàn cảnh Bột Hải, nghiêm tra người có cấu kết với Hắc Vũ, một khi tra ra không cần thẩm vấn giết không tha. Người Hắc Vũ giết người Bột Hải thành sợ, trẫm cũng có thể!"
Hứa Cư Thiện viết xong chữ cuối cùng, nét chữ thẳng tắp.
Đêm đó.
Thẩm Lãnh xách hai bầu rượu đến chỗ ở của Râu Xồm, lúc đẩy cửa bước vào nhìn thấy Râu Xồm ngồi ngẩn người ở trong viện nhìn bầu trời đêm. Từ sau khi Vu Liên chết, thời gian Râu Xồm ngẩn người nhìn lên trời càng ngày càng dài. Râu Xồm nghe thấy tiếng cửa phòng mở mới chú ý tới Thẩm Lãnh vào, theo bản năng cười cười đích với Thẩm Lãnh, giơ tay lên lau nước mắt.
Thẩm Lãnh đưa cho Râu Xồm một bầu rượu: "Ăn cơm tối chưa?"
Râu Xồm gật đầu: "Không đói."
Thẩm Lãnh nhìn gã người Tây Vực đã là một người Ninh chân chính trước mặt mình, đưa đồ mang đến cho Râu Xồm: "Ngươi giữ lại cái này đi."
"Đây là cái gì?"
"Đây là thiết bài thị vệ đại nội, là một biểu tượng đáng được hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tín nhiệm, có thể đứng ở bên cạnh bệ hạ. Ta đã phái người truyền tin về, mời người của phủ Trường An và Hồng Lư Tự mau chóng giúp ngươi làm xong thân phận. Người của ta sau khi đến Trường An sẽ nghĩ cách mua lại căn nhà bên cạnh nhà của Vu Liên. Chắc hẳn là triều đình cũng sẽ phân cho ngươi một căn nhà, ngươi xem mình muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó."
Râu Xồm nhận lấy thiết bài, nắm chặt thiết bài, áp lên ngực mình.
"Ta muốn ở bên cạnh nhà Vu Liên, ngày lễ ngày tết phải có người qua dọn nhà cho hắn, Thẩm tướng quân, có thể giúp ta một việc không? Đừng để người khác mua mất căn nhà đó, cũng đừng để người ta thu lại, đó là nhà của Vu Liên, chỉ có thể là của Vu Liên."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Yên tâm đi, đó là nhà của Vu Liên."
Râu Xồm gật đầu thật mạnh, lại liếc nhìn thiết bài thị vệ đại nội trong tay, sau đó siết chặt.
"Thẩm tướng quân."
"Ừm?"
"Rượu này có phải là Nhất Bôi Phong Hầu không?"
"Phải."
Râu Xồm chậm rãi thở ra một hơi, mở nắp bầu rượu ra, giơ rượu lên trời: "Loại rượu Vu Liên thích nhất."
Hắn ta cười cười, nụ cười chua xót.
"Lúc ấy hắn mới đến thành Hãn Hải, không quen uống Nhất Bôi Phong Hầu, quá nặng. Ta còn chê cười hắn, nói hắn còn không bằng một phiên bang như ta, hắn không phục, hai chúng ta liền uống một chén đấu một chén. Về sau đều uống say, Vu Liên nằm gục trên bàn nói mê sảng, nhưng sau khi tỉnh rượu ta vẫn còn nhớ, ngươi nói có lạ không? Hắn nói Râu Xồm à, thật sự nhìn ngươi không vừa mắt, râu của ngươi thật xấu."
Hắn ta giơ tay trái lên sờ càm của mình: "Bây giờ không xấu rồi, trông... trông trẻ hơn."
Râu Xồm hắt hơn phân nửa rượu trong bầu rượu xuống đất: "Khi đó ta không hiểu tại sao những người Ninh tham gia quân ngũ như các ngươi luôn thích gọi nhau là huynh đệ. Theo ta thấy chỉ có huynh đệ trong nhà mới là huynh đệ. Ta đã dùng nhiều năm ở thành Hãn Hải mới hiểu tại sao lại gọi nhau như vậy. Chờ đến lúc ta hiểu thì đã muộn rồi."
Râu Xồm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khi đó Vu Liên hay nói đùa với ta, nói huynh đệ tốt thì cái gì cũng phải chia cho nhau một nửa. Nhưng mà hắn rất mặt dày, thấy ta ăn cái gì cũng cướp, nhìn thấy ta uống rượu cũng cướp, còn nói ngay cả một chút cũng đều không nỡ chia cho hắn, tính gì là huynh đệ..."
Hắn ta giơ bầu rượu lên, uống một hơi cạn sạch phần rượu còn lại.
"Huynh đệ tốt, mỗi người một nửa."