Thẩm Lãnh và Râu Xồm ngồi ở trong sân nửa đêm, hai người đã nói chuyện rất nhiều, nhưng lại không đặc biệt nói về cái gì, có những lúc căn bản không phải là đang đối thoại, mà là đang lẩm bẩm tự nói một mình, mỗi người đều xong về cảm ngộ cuộc đời của mình, uống hết chỗ rượu mang đến, Thẩm Lãnh sai thân binh xách đến thên mấy bầu rượu nữa. Đợi đến quá nửa đêm mấy bầu rượu này cũng đã uống hết, Râu Xồm đã hơi say, tựa vào tường mơ màng ngủ, Thẩm Lãnh đỡ hắn ta dậy đưa vào trong phòng.
Lúc ra ngoài, Thẩm Lãnh ngẩng nhìn sao sáng trên trời, nghĩ tới câu nói đó của bệ hạ.
Nếu trên trời thật sự có thần minh thì cũng là một đám thần minh vô tình, không xứng được đánh đồng với con người.
Trong câu chuyện thần thoại sẽ có rất nhiều thần tiên quỷ quái, quỷ quái đều được hình dung rất không tốt đẹp, mà thần tiên đều được hình dung là rất tốt đẹp, nhưng mà thử suy nghĩ theo một phương hướng khác, quỷ quái rất hữu tình, thần tiên rất vô tình.
Nhưng trên thế giới này không có thần tiên quỷ quái, hữu tình và vô tình, đều là đời người.
Thẩm Lãnh từ trong tiểu viện của Râu Xồm đi ra, trong khắp đại doanh đèn đuốc sáng trưng, binh sĩ tuần tra đi ngang qua hành lễ với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đáp lễ. Hành động nhìn có vẻ như cực kỳ bình thường này lại là cực hạn của sự tín nhiệm giữa người với người.
Hắc ngao vẫn còn ngồi ở cửa chờ Thẩm Lãnh, chờ Thẩm Lãnh đi ra chỉ có hắc ngao là theo Thẩm Lãnh đi về. Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn nó một cái, cười nói: "Không ngủ mà đi theo ta, chẳng lẽ không buồn ngủ à?"
Hắc ngao cũng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, đại khái có ý là tên ngu ngốc nhà ngươi.
Thẩm Lãnh xoa đầu hắc ngao, hắc ngao dường như rất hưởng thụ, dùng cái đầu to tướng cọ vào người Thẩm Lãnh.
Một người một chó trở lại trong viện của mình, Thẩm Lãnh rửa mặt xong lại tỉnh táo hơn, nghĩ chắc là không ngủ được nữa rồi, người trải qua quá nhiều quá nhiều như hắn cũng tránh không khỏi bị cảm xúc làm ảnh hưởng... Trên đời có rất nhiều người được gọi là nhìn thấu hồng trần, tìm nơi thanh tịnh ẩn cư. Thật ra người như thế phần lớn không phải nhìn thấu mà là trốn tránh, trốn tránh đủ các nỗi khổ mà bọn họ không thể chấp nhận, trốn đến nơi không kết giao với người khác có lẽ là cầu một đêm yên giấc, yêu cầu xa vời hơn nữa, đó là hàng đêm yên giấc.
Con người phức tạp nhất. Nếu mỗi một kiểu tình cảm của người đều là một đường kẻ thì tuyệt đối không phải chỉ có mấy đường kẻ như bản thân mọi người nghĩ, ví dụ như tình thân, tình bạn, tình yêu... Tình cảm phức tạp đến mức ngay cả cùng một kiểu cảm xúc mà con người ta nhận định cũng sẽ thay đổi với những người khác nhau. Ví dụ như ngươi tức giận với những người khác nhau cũng sẽ có sự khác nhau, tức giận bởi vì cùng một chuyện giống nhau, nhưng người đứng ở trước mặt ngươi là thê tử, là phụ mẫu, là con cái, là bằng hữu, là huynh đệ, là bằng hữu của huynh đệ, thê tử của huynh đệ, phụ mẫu của bằng hữu... thái độ của ngươi sẽ không giống nhau. Cho nên cảm xúc tức giận này có thể phân tách ra mấy trăm đến mấy ngàn đường kẻ.
Thật sự rất phức tạp, đầu óc của con người phải xử lý những cảm xúc này trong thời gian rất ngắn, người có thể xử lý tốt coi như là siêu thoát, người không thể xử lý tốt coi như là rèn luyện, trốn tránh mới là nhìn thấy hồng trần mà người ta thường nói.
Người sống trên đời, ai mà không có lần đầu?
Nếu đã không ngủ được thì Thẩm Lãnh liền xách đao đi ra luyện đao ở trong sân, lần này hắc ngao nằm trong viện giống như là đang ngủ, chỉ là tai đứng thẳng lên.
Thẩm Lãnh luyện đao chừng một canh giờ, lại bắt đầu dùng khoá đá ở trong viện để luyện sức mạnh. Lúc khiến mình mệt mỏi kiệt sức như vậy, trong đầu sẽ không suy nghĩ phức tạp nhiều như vậy nữa.
Trời hửng sáng, Thẩm Lãnh tắm rửa thay y phục, gọi Vương Căn Đống đến bảo gã cho đội ngũ thao luyện hàng ngày. Chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, đây là sự yên tĩnh hiếm có trước khi chiến đấu.
Hắn mang theo Trần Nhiễm và một đội thân binh rời khỏi đại doanh, ra khỏi Tức Phong Khẩu đi về hướng bắc, lúc hoàng đế nhận được tin thì Thẩm Lãnh đã đến cánh đồng tuyết. Khi người cưỡi ngựa chạy như bay mới có thể thể hội được gió đang vụt qua dưới chân. Trong gió có tuyết, trong tuyết có bụi.
Hoàng đế biết Thẩm Lãnh muốn đi làm gì, hắn đi gặp Tẩm Sắc. Mạnh Trường An rời Tức Phong Khẩu, người còn có thể có giao lưu với Tẩm Sắc chỉ có thể là Thẩm Lãnh. Hoàng đế lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Lãnh nên không bảo hắn đi, nhưng bản thân Thẩm Lãnh không thể không đi. Hoàng đế có thể quan tâm đến hắn, nhưng người là thần tử, không thể quá quan tâm đến bản thân.
Đội ngũ lao vút đi trên cánh đồng băng, lớp băng dày cộp phía dưới, có lẽ cá bị ngăn cách ở dưới đó mới là vô ưu vô lự. Có người nói trí nhớ của cá rất ngắn ngủi, nếu không thì ngươi thả câu ở bờ sông, cá chạy trốn đi rồi cũng sẽ nhanh chóng trở lại. Còn có người nói cá trở lại chỉ là bởi vì tham, tham miếng thức ăn kia. Nếu quả thật chỉ là vì tham mà cá sẽ toi mạng, con người thì sao?
Từ sau khi Mạnh Trường An suất lĩnh đại quân rời khỏi Tức Phong Khẩu, cộng thêm quân đội Đại Ninh tập hợp ở bên thành Hãn Hải, Tang Bố Lữ lo lắng nên chỉ có thể vội vã chạy về Nam Viện. Y căn dặn bên Bắc Viện án binh bất động, cho nên áp lực mà Tẩm Sắc phải gặp trở nên nhỏ hơn rất nhiều. Sau khi người Hắc Vũ nhận được tin tức đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn bị bãi miễn thì tất nhiên là cực kỳ vui vẻ, tuy rằng có nghi ngờ nhưng sau khi lại thấy Mạnh Trường An đột nhiên suất quân rời đi, sự nghi ngờ cũng giảm đi rất nhiều.
Đại quân mười vạn binh, nếu huy động sẽ tiêu hao lớn cỡ nào?
Nếu đây là một ván, vậy thì cái giá của ván này thật sự hơi lớn, bởi vì không chỉ là đại quân mười vạn binh hành động, còn có thể dẫn đến đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ động binh với Tức Phong Khẩu. Một khi Tức Phong Khẩu bị công phá, người Hắc Vũ có thể chiếm thế chủ động tuyệt đối, đến lúc đó áp lực sẽ ở bên phía Đại Ninh.
Có kiểu thái độ gọi là nửa tin nửa ngờ, đại khái giờ khắc này người Hắc Vũ chính là như vậy. Bọn họ nửa tin nửa ngờ đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn của Đại Ninh đã bị bãi miễn, bất kể như thế nào đây cũng là một tin tốt.
Hành cung hồ băng.
Đoàn người Thẩm Lãnh dừng lại ở ngoài cửa thành hành cung. Thủ quân trong hành cung đã bị Tẩm Sắc thay đổi toàn bộ, nhưng việc này vẫn khó có thể đảm bảo khi Tang Bố Lữ đến lần nữa thì những người này vẫn giữ trung thành với nàng ta.
Không bao lâu sau có người mở cổng thành hành cung ra cho Thẩm Lãnh vào thành, nhưng mà chỉ cho một mình Thẩm Lãnh vào, những người khác đều không được vào, nếu không đồng ý thì Thẩm Lãnh chỉ có thể dẫn người trở về. Người tới nói đây là thái độ của điện hạ, không thể thương lượng.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm lắc đầu nhưng Thẩm Lãnh lại cười nói: "Ngươi đừng coi nàng ta là trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc, coi là vợ của Mạnh Trường An là được."
Trần Nhiễm nói: "Nhưng người vợ này không đáng tin cậy."
Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: "Ta chắc chắn, cứ an tâm chờ."
Hắn cũng để hắc ngao ở lại ngoài cửa, một mình tiến vào hành cung. Hành cung hồ băng rất lớn, đi đến tẩm điện của Tẩm Sắc phải mất một khoảng thời gian. Thẩm Lãnh phát hiện những người Hắc Vũ gặp trên quãng đường này đều nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ, không phải là sự căm thù đơn thuần, thậm chí đã nhìn không ra có bao nhiêu căm thù, cho nên trong lòng Thẩm Lãnh có chút vui sướng.
Con người ở trong hoàn cảnh đặc biệt thì ngay cả thù hận cũng sẽ trở nên phai nhạt đi. Không một ai có thể phủ nhận người Hắc Vũ hận người Ninh, đây là mối thù không hóa giải được, nhưng khi mâu thuẫn xuất hiện giữa Tang Bố Lữ và Tẩm Sắc, những người đi theo Tẩm Sắc cảm thấy mình bị nguy hiểm vây quanh, ngược lại bọn họ sẽ gửi gắm hy vọng vào người Ninh. Con người chính là kỳ lạ như thế.
Tẩm điện, Thẩm Lãnh cất bước đi vào, nhìn hoàn cảnh chung quanh. Tẩm điện này rất lớn, có một cái giường rất lớn rất lớn, bên cạnh giường là một cái giá sách khổng lồ. Ngủ ở nơi lớn như vậy, lò sưởi sát tường đốt cháy rực dường như cũng không thể làm cả tẩm điện đều ấm lên. Phía đối diện giường có khoảng đất trống lớn dài ít nhất 7 – 8 trượng, điểm này làm cho tẩm điện bài trí xa hoa nhưng lại có một sự quạnh quẽ.
Bên cạnh lò sưởi sát tường để một cái ghế nằm, trên ghế nằm có đệm dày cộp, người ngồi bên trên chắc hẳn là rất thoải mái. Tẩm Sắc nằm trên ghế đọc sách, trên bàn trà ở bên cạnh để một ấm trà nóng.
Sau khi đi vào Thẩm Lãnh nhìn chung quanh Tẩm Sắc, sau đó khẽ nhíu mày.
quyển sách trong tay, không đứng dậy, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, chỉ liếc mắt đã thấy cặp lông mày đang nhíu lại của Thẩm Lãnh.
"Ngươi đang nhìn gì?" Tẩm Sắc hỏi.
Thẩm Lãnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi đã có thai?"
Tẩm Sắc lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ta không ngờ câu đầu tiên của Thẩm Lãnh lại là hỏi câu này, càng không ngờ Thẩm Lãnh có thể hỏi đến câu này. Nàng ta chưa nói với bất cứ người nào, thậm chí còn chưa kịp nói cho Mạnh Trường An biết. Mạnh Trường An đã suất quân rời khỏi Tức Phong Khẩu, hiện giờ ở nơi này ngoại trừ Mạnh Trường An ra thì nàng ta còn có thể nói cho ai biết? Cho nên nàng ta rất kinh ngạc, lúc nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn một kẻ ma quỷ.
"Không có thần kỳ như ngươi nghĩ đâu."
Thẩm Lãnh tháo hắc tuyến đao xuống để ở một bên. Hắn không muốn mang đồ có sát khí nặng như vậy tới gần Tẩm Sắc, không liên quan đến Tẩm Sắc, bởi vì đứa trẻ trong bụng Tẩm Sắc chỉ có thể là của Mạnh Trường An.
"Trong tẩm điện của ngươi trước đây đều là rượu, các loại rượu. Ngươi vẫn quen ngồi bên cạnh lò sưởi, nhưng trước đay ngươi sẽ không dùng đệm dày như vậy, chỗ ngươi có thể với tay đến nhất định là chén rượu chứ không phải trà nóng."
Thẩm Lãnh nói: "Có thể khiến người như điện hạ thay đổi thói quen, chỉ có thể là người mà ngươi để ý. Mạnh Trường An không ở Tức Phong Khẩu, như vậy thì đáp án cũng liền trở nên rõ ràng."
Thẩm Lãnh ngồi xuống đối diện với Tẩm Sắc: "Vẫn chưa nói cho hắn biết?"
"Không định nói cho hắn biết."
Câu trả lời của Tẩm Sắc rất nghiêm túc. Trước đó là nàng ta chưa kịp nói cho Mạnh Trường An biết, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng ta không có ý định nói với Mạnh Trường An nữa.
"Tạm thời không nói với hắn cũng tốt."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Tẩm Sắc: "Bao lâu rồi?"
Tẩm Sắc lắc đầu: "Chưa lâu."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát rồi hỏi: "Hiện tại người ngươi lo lắng nhất là ai?"
Tẩm Sắc trầm mặc một lúc rồi nói: "Còn có thể là ai?"
"Ngươi không cần lo lắng về Tang Bố Lữ, lần này Đại Ninh bắc chinh, tất giết Tang Bố Lữ."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt nàng ta: "Nếu ngươi không có đứa trẻ, có thể ngươi sẽ còn dốc hết sức lực để bảo vệ Tang Bố Lữ chứ? Cho dù mối quan hệ của ngươi và Mạnh Trường An cũng không thể thay đổi sự thật ngươi là hoàng tộc Hắc Vũ, ngươi là tỷ tỷ của Tang Bố Lữ, nhưng bây giờ không giống lúc trước, ngươi đã có con. Ngươi có thể từ bỏ Mạnh Trường An, ngươi có thể từ bỏ đứa trẻ sao?"
Tẩm Sắc cũng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, nói gằn từng tiếng: "Người duy nhất ta không thể từ bỏ là bản thân ta."
quyển sách kia của Tẩm Sắc, Tẩm Sắc lập tức lật sách lại.
"Đây là sách của Đại Ninh, sách vỡ lòng của trẻ con ở trường học tư thục các nơi, "Thiện thuyết"."
quyển sách kia, hắn không nói nữa.
Hai người rơi vào trầm mặc, rất lâu rất lâu hai người đều không nói câu nào.
Hồi lâu sau Tẩm Sắc thở ra một hơi thật dài: "Người của hoàng tộc gần như đều đã chết, có phải là người Ninh các ngươi làm không?"
"Phải."
Thẩm Lãnh trả lời rất thẳng thừng.
Tẩm Sắc lại hỏi: "Các ngươi dựa vào gì mà cho rằng ta có thể thắng được Tâm Phụng Nguyệt?"
"Không phải là tin tưởng ngươi."
Thẩm Lãnh nói với ngữ khí bình thản: "Mà là ngươi nên tin tưởng Đại Ninh."
Tẩm Sắc đặt tay lên bụng mình, vuốt nhẹ: "Kể từ thời khắc ta biết, ta đã thua người Ninh các ngươi rồi."