Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 836 - Chương 836: Kế Sách Của Bệ Hạ

Chương 836: Kế sách của bệ hạ Chương 836: Kế sách của bệ hạ

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ở trước mặt Thẩm Lãnh khiến hắn cảm thấy hơi xa lạ, mà kiểu xa lạ này lại khiến hắn cảm thấy mỗi một người đều có. Bất kể là người trở thành phụ thân hay trở thành mẫu thân đều có.

Tẩm Sắc nói: "Kể từ thời khắc ta biết mình có thai, ta đã thua người Ninh các ngươi rồi."

Thẩm Lãnh im lặng.

quyển sách kia, cứ ngẩn người như vậy rất lâu.

"Trẻ con không phải thứ để giao dịch."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía Tẩm Sắc: "Bất kể dính dáng đến một quốc gia hay một cá nhân, trẻ con vĩnh viễn cũng không nên trở thành thứ để giao dịch. Lúc nãy ta nói với ngươi, có vài vấn đề ngươi có thể hiểu, không phải vì ngươi đã có con với Mạnh Trường An mà ta uy hiếp ngươi. Mạnh Trường An là huynh đệ của ta, con của hắn là con cháu của ta, ta sẽ không liều mạng vì ngươi, ta sẽ liều mạng vì đứa trẻ chưa từng gặp mặt này..."

"Cho dù đối mặt với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh?"

Tẩm Sắc truy hỏi một câu.

Lần này Thẩm Lãnh không im lặng cũng không do dự, hắn gật đầu: "Cho dù đối mặt với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh"

Tẩm Sắc cười: "Trước đây ta không hiểu tình cảm giữa nam nhân, theo ta thấy người cứ luôn miệng nói huynh đệ gì đó phần lớn là không đáng tin, nhưng sau khi gặp ngươi và Mạnh Trường An ta mới hiểu thế nào là huynh đệ chân chính, thậm chí không liên quan đến huyết thống... Thẩm Lãnh, có những lời ta sẽ không nói với Mạnh Trường An nhưng nhất định phải nói với ngươi. Ngươi có từng nghĩ đến sau này nhất định sẽ có một ngày, vì mối quan hệ của ta và Mạnh Trường An mà Đại Ninh tất không thể chấp nhận hắn không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trừ phi ta chết."

Tẩm Sắc: "Nếu ngươi chết thì sao?"

"Ta chết, Mạnh Trường An tất cũng chết. Hắn chết, ta cũng vậy."

Thẩm Lãnh trả lời không hề chần chừ một chút nào.

Tẩm Sắc lắc đầu: "Tình cảm giữa huynh đệ có thể mãnh liệt đến mức không màng tất cả?"

Thẩm Lãnh: "Chắc hẳn sẽ như vậy."

Tẩm Sắc thấy hơi ghen tị, nàng ta thở dài một hơi rồi nói: "Nếu như hắn có thể không chết thì sao? Bây giờ ta rất nghiêm túc nói chuyện này với ngươi. Nếu ta có thể trở thành hãn hoàng của Hắc Vũ, tất nhiên sẽ không vì Ninh quốc cũng không vì Mạnh Trường An, mà ta nhất định phải đi tranh giành vì con của ta. Nếu như ta thua, con của ta cũng sẽ chết. Chắc ngươi hiểu tình cảm của ta đối với đứa trẻ này tuyệt đối vượt qua tình cảm của ngươi với nó, thậm chí còn vượt qua tình cảm của Mạnh Trường An với nó, có những lúc hắn rất vô tình."

Thẩm Lãnh không nói chen vào.

Tẩm Sắc tiếp tục nói: "Không người nào có thể bảo vệ đứa trẻ này vì ta Mạnh Trường An cũng vậy. Ta nhìn rất thấu triệt, cho nên ngươi cũng không cần phải biện giải gì cho hắn, bản thân ngươi cũng hiểu tính cách của hắn... Trên thế giới này người có thể khiến hắn không màng tất cả chỉ có ngươi thôi, cho nên ta nhất định phải tự mưu tính ngày mai, mưu tính tương lai cho đứa trẻ này."

Nàng ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Nhưng nhờ ngươi cũng suy nghĩ giúp ta một chút, một mình ta phải đối diện với khó khăn như thế nào, ta sẽ rất mệt. Nếu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh muốn giết hắn vì mối quan hệ của ta và hắn, ngươi có thể bảo vệ hắn không? Ngươi không thể thì không ai có thể. Hoàng quyền của hãn hoàng Hắc Vũ so với hoàng quyền của hoàng đế Đại Ninh chỉ là một trò cười, cho nên đường sống duy nhất của hắn chỉ có thể là đến Hắc Vũ tìm ta. Ta hy vọng nếu có một ngày hắn phải đối mặt với cục diện như vậy, ngươi có thể giúp hắn."

Nàng ta hít một hơi rồi nghiêm túc nói: "Đây là điều kiện duy nhất của ta."

"Hắn là huynh đệ của ta, nhưng ta không có tư cách thay hắn hứa với ngươi."

Thẩm Lãnh dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tẩm Sắc: "Bây giờ việc ta có thể giúp ngươi là để ngươi tạm thời sống an toàn trong hành cung. Làm phiền ngươi phái người thông báo một tiếng để người của ta vào, trong mấy ngày tới ta sẽ không rời khỏi đây. Còn có một chuyện phải nói với ngươi, trước khi đến đây ta đã phái người đi thành Cách Để, lấy danh nghĩa của ngươi mời tướng quân của thành Cách Để đến gặp ngươi, đây là đứng ở vị trí của ngươi để suy nghĩ vấn đề. Nếu đứng ở vị trí của ta để suy nghĩ vấn đề, ta hy vọng ngươi có thể ở đại doanh quân Ninh chứ không phải ở đây."

Tẩm Sắc nhíu mày: "Đây là ngươi đang thượng lượng với ta?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải."

Tẩm Sắc nói: "Để đảm bảo tuyệt đối không có sơ sót, ta cũng lấy danh nghĩa của ngươi gửi một phong thư cho tướng quân của thành Tô Lạp mời hắn đến hành cung, nhưng hắn sẽ không đến."

Thẩm Lãnh đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói: "Mạnh Trường An và ngươi lại khống chế được thành Tô Lạp, thật ra ta cũng không nghĩ là sẽ không có sơ sót gì. Để đảm bảo thành Tô Lạp sẽ không bị người của Tang Bố Lữ cướp mất lần nữa, ngươi và Mạnh Trường An đã để lại bốn ngàn chiến binh Đại Ninh trong thành Tô Lạp. Trong thành Tô Lạp có một vạn hai ngàn biên quân Hắc Vũ, bốn ngàn đấu với một vạn hai ngàn, ta không yên tâm về người của ta, cho nên trong thành Tô Lạp không thể có biên quân Hắc Vũ, trong thành Tô Lạp nhất định chỉ có thể có chiến binh Đại Ninh. Ta tặng cho ngươi một vạn hai ngàn biên quân Hắc Vũ này."

Tẩm Sắc thay đổi sắc mặt: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái: "Trước khi đến đây ta đã bố trí sẵn rồi, chiến binh sẽ vào thành Tô Lạp. Hiện giờ cổng thành Tô Lạp là quân Ninh canh gác cho nên việc vào thành không phải vấn đề. Tướng quân của thành Cách Để tất nhiên sẽ chết, bất kể hắn có ra ngoài thành hay không đều sẽ chết. Sau khi hắn chết, một vạn hai ngàn biên quân đó hoặc là tử chiến một trận với quân đội Đại Ninh ta, hoặc là rút về bên hành cung này."

Tẩm Sắc nói: "Ngươi có kế hoạch trước?"

Thẩm Lãnh: "Không thể không như vậy."

Tẩm Sắc thở dài thườn thượt: "Nếu ngươi đã làm tất cả mọi sắp xếp, ngươi đến tìm ta làm gì?"

"Đảm bảo ngươi không chết."

Thẩm Lãnh đi ra ngoài: "Ta tự đi tìm một gian phòng ở lại. Bên thành Tô Lạp dễ sắp xếp, ngươi phái một người đi khuyên một vạn hai ngàn biên quân đó, ta nghĩ chắc hẳn bọn họ còn chịu nghe lời ngươi. Bên thành Cách Để nếu mời một lần không đến, làm phiền điện hạ tự viết một phong thư."

Tẩm Sắc nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh, bỗng nhiên nàng ta cười.

Trước đó Tẩm Sắc hỏi Thẩm Lãnh rằng dựa vào gì để ta tin các ngươi có thể giúp ta trở thành hãn hoàng Hắc Vũ, Thẩm Lãnh trả lời không phải dựa vào ngươi mà là Đại Ninh. Tẩm Sắc nghĩ chắc hẳn Đại Ninh sẽ không hy vọng nàng ta dễ dàng ngồi vững ngôi vị hãn hoàng như vậy, Hắc Vũ nội chiến trường kỳ mới là điều Đại Ninh mong muốn, nhưng Thẩm Lãnh không như vậy. Thẩm Lãnh không chỉ quan tâm đến Đại Ninh mà còn có Mạnh Trường An, còn có con của Mạnh Trường An. Thái độ của Thẩm Lãnh đã thay đổi rồi.

Nàng ta không tin Đại Ninh, nàng ta có thể tin Thẩm Lãnh.

Nàng ta không biết rốt cuộc phán đoán của mình chắc chắn bao nhiêu, nhưng mà nàng ta biết đây là lựa chọn tốt nhất.

Bốn ngày sau.

Tin tức bên thành Hãn Hải chưa đến, tin tức của Mạnh Trường An ở đông cương chưa đến, hoàng đế ở Tức Phong Khẩu sẽ không hạ lệnh động binh. Mấy ngày nay là khoảng thời gian hưởng thụ thanh nhàn hiếm có của hoàng đế, mỗi ngày sau khi thức dậy là đánh quyền luyện đao, sau đó là đọc sách, thậm chí còn có thời gian ngủ trưa, những ngày này tinh thần cũng trở nên tốt hơn một chút.

Đã bốn ngày rồi Thẩm Lãnh không về, mỗi ngày hoàng đế đều sẽ hỏi Đại Phóng Chu mấy lần làm Đại Phóng Chu cũng căng thẳng theo. Sau khi ăn sáng xong, hoàng đế đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, bảo Đại Phóng Chu đi tìm một ít khoai lang. Đại Phóng Chu phái người đi tìm, không bao lâu sau đã tìm được một giỏ lớn. Nơi bắc cương này những thứ khác khó tìm nhưng khoai lang thì có nhiều.

Hoàng đế cởi trường bào ra, chuyển gạch và đá ở trong sân rồi lại tìm cái cuốc chim ra sức đào một ít đất lạnh cứng, dùng đá và gạch đắp thành một cái lò cao gần bằng một người, làm suốt một canh giờ mới xong, mệt vã mồ hôi khắp người.

Vừa mới làm lò xong thì Thẩm Lãnh từ bên ngoài vào, hoàng đế nghe thấy tiếng liền liếc nhìn Thẩm Lãnh, sau đó cười: "Thấy trẫm làm cái này như thế nào?"

Thẩm Lãnh cúi đầu trả lời: "Ngoại trừ xấu ra thì không còn gì để nói."

Hoàng đế ngây người ra, sau đó cúi người vốc một nắm tuyết lạnh vo thành quả cầu tuyết ném về phía Thẩm Lãnh, quả cầu tuyết vỡ tan trên gáy Thẩm Lãnh. Bọt tuyết lạnh buốt chui vào trong cổ Thẩm Lãnh, làm Thẩm Lãnh khẽ run rẩy vì lạnh.

"Bệ hạ muốn làm gì vậy?"

"Nướng khoai."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh nghĩ là trẫm muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh ngại ngùng nói: "Thần tưởng là bệ hạ muốn xây cái chuồng cho hắc ngao..."

Hoàng đế hít sâu, Thẩm Lãnh theo bản năng né sang bên cạnh.

Hoàng đế trừng mắt lườm hắn một cái: "Đi rửa khoai lang!"

Thẩm Lãnh vội vàng ôm giỏ khoai lang kia đi rửa, hoàng đế thì trộn bùn đắp vào khe hở của cái lò, sau đó đích thân động thủ bổ củi. Đại Phóng Chu đứng ở một bên vẫn luôn muốn động thủ giúp đỡ nhưng không biết làm gì cả, mà hoàng đế và Thẩm Lãnh thì dường như vô cùng ăn ý. Thẩm Lãnh rửa sạch khoai lang rồi bưng về, cầm hai củ trong số đó, nhét củ khoai bên tay trái vào miệng gặm một miếng, giòn rụm, củ khoai bên tay phải thì đưa cho hoàng đế. Hoàng đế đứng lên, lau tay lên áo liền nhận lấy khoai lang, cũng gặm một miếng, thật là giòn rụm.

Đại Phóng Chu ở bên cạnh nhìn mà không hiểu, khoai lang sống ăn như thế nào? Nhưng nhìn vậy mà lại thấy hơi thèm...

Hoàng đế tránh ra, Thẩm Lãnh ngậm một miếng khoai lang trong miệng bắt đầu nhét củi vào lò đốt lên, lò nhanh chóng bốc hơi nóng lên. Hoàng đế vừa gặm khoai lang vừa nhìn Thẩm Lãnh nhóm lửa, bỗng nhiên nhìn thấy sau đầu Thẩm Lãnh có một sợi tóc trắng, hoàng đế đờ mặt ra, đứng phía sau Thẩm Lãnh cúi người nhổ sợi tóc trắng kia. Đại Phóng Chu nhìn cảnh này cũng sửng sốt.

Lửa cháy một canh giờ, lò đã hoàn toàn khô, hai người Thẩm Lãnh và hoàng đế động thủ bỏ vào khoai lang, quạt than cháy lên, tiếp theo chính là chờ khoai chín.

"Lúc nãy khanh có đếm bao nhiêu khoai không?" Hoàng đế hỏi.

Thẩm Lãnh trả lời: "Không có đếm."

Hoàng đế cười: "Đánh cược một ván, là số chẵn hay là số lẻ."

"Tiền cược thì sao?" Thẩm Lãnh hỏi.

Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Nếu khanh đoán trúng, trẫm sẽ nói cho khanh biết kế hoạch của trẫm, nếu khanh không đoán trúng, trẫm sẽ cho khanh đi thành Hãn Hải, trẫm thân chỉ huy chiến sự bên Tức Phong Khẩu."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu thần đoán trúng, bệ hạ đi thành Hãn Hải."

Hoàng đế nói: "Chẳng lẽ khanh còn có thể chắc thắng? Khanh nói trước đi."

Thẩm Lãnh nói: "Số lẻ."

Hoàng đế: "Vậy thì trẫm nói là số chẵn."

Thẩm Lãnh nói: "Tổng cộng một trăm ba mươi bảy củ, lúc nãy thần đã đếm, nếu như tính luôn hai củ đã ăn thì là một trăm ba mươi chín củ."

Hoàng đế ngẩn ra: "Không phải khanh nói không đếm sao?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần đã chơi xấu, bệ hạ không nói không thể chơi xấu, cho nên..."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cho nên trẫm cũng sẽ không đi thành Hãn Hải, trẫm chơi xấu. Trẫm không nói không thể chơi xấu, huống hồ khanh chơi xấu trẫm có thể xử khanh, trẫm chơi xấu ai có thể xử trẫm?"

Thẩm Lãnh: "..."

Hoàng đế cười nói: "Tất nhiên trẫm biết chắc chắn khanh đã đếm."

Ông ta đi vào trong phòng, Thẩm Lãnh đi theo phía sau.

"Người như khanh làm chuyện gì cũng không thể nào chỉ làm theo ý bề mặt trong lời nói. Nếu giao cho người khác làm một chuyện, ví dụ như rửa khoai này, có thể bọn họ chỉ rửa khoai thôi. Nếu trẫm hỏi lại bọn họ tổng cộng có bao nhiêu củ khoai lang, bọn họ sẽ chạy về đếm lại lần nữa. Nếu trẫm lại hỏi bao nhiêu củ khoai lớn và bao nhiêu củ khoai nhỏ, bọn họ sẽ lại đi xem thêm lần nữa... Nhưng khanh thì không, trẫm bảo khanh rửa khoai, lúc rửa khanh đã đếm có bao nhiêu củ, mà lúc khanh bỏ khoai lang vào lò, từ sắp xếp vị trí, trẫm cũng biết nhất định khanh đã phân chia có bao nhiêu củ lớn bao nhiêu củ nhỏ."

Thẩm Lãnh thở dài: "Thần đột nhiên cảm giác được thần rất nhọc lòng."

Hoàng đế trợn mắt lườm hắn: "Cho nên khanh vẫn không hiểu là trẫm cố ý thua khanh."

Thẩm Lãnh lại thở dài một tiếng: "Thần nên tăng thêm tiền cược, ví dụ như đòi thêm một tiểu viện nữa ở trong thành Trường An."

Hoàng đế nói: "Khanh cần nhiều nhà như vậy làm gì?"

Thẩm Lãnh: "Đơn thuần chỉ là cảm thấy như thế thì tiền nhiều thế lớn thôi."

Hoàng đế lại trợn mắt lườm hắn: "Vào phòng, xem thử trận này đánh như thế nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai mươi ngày nữa bên đông cương sẽ có tin tức đến."

Bình Luận (0)
Comment