Hắc Vũ, đại doanh Nam Viện.
Hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ vội vã từ đại doanh Bắc Viện trở về đi rất nhanh đến lều lớn, ở phía sau y, chúng tướng Hắc Vũ Nam Viện chia làm hai bên nối đuôi nhau đi vào. Tang Bố Lữ ngồi xuống, các tướng lĩnh ở hai bên đã đứng xếp hàng chỉnh tề.
"Ai cũng biết."
Tang Bố Lữ liếc nhìn mọi người: "Kiểu thời tiết ở nam cương này, thích hợp để khai chiến nhất chính là ba tháng từ tháng 6 đến tháng 9 này. Từ tháng 4 là thành Hãn Hải phía đối diện đã không ngừng có quân đội Ninh quốc tiến vào, tuy rằng vẫn chưa có con số cụ thể nhưng trẫm đoán giờ khắc này ở chung quanh thành Hãn Hải, binh lực của quân Ninh đã không dưới năm trăm ngàn."
"Ninh đế Lý Thừa Đường đã đích thân đến, cấm quân của ông ta đã đến."
Tang Bố Lữ nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Có tin tức gì không?"
Liêu Sát Lang cúi người nói: "Bẩm bệ hạ, thám báo của chúng ta không thể tới gần quá, tin tức của mật điệp ở bên trong thành cũng không gửi ra ngoài được, nhưng mật điệp ở ngoài thành Hãn Hải thì nghĩ cách gửi đến một phong thư nói là cấm quân chắc hẳn có không dưới sáu bảy vạn người, bởi vậy có thể thấy được giờ khắc này Lý Thừa Đường ở ngay trong thành Hãn Hải. Ở trong cờ xí của cấm quân cũng nhìn thấy tướng kỳ của Đạm Đài Viên Thuật, người này không thể khinh thường."
"Trẫm biết người này."
Tang Bố Lữ nói: "Sắp đến tháng 6 rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất thêm mười ngày nữa là quân Ninh sẽ bắt đầu tiến công. Bọn họ không thể trì hoãn, nếu trong ba tháng này không thể có tiến triển, bọn họ phải đợi đến sang năm."
Liêu Sát Lang nói: "Bệ hạ, đại quân bốn mươi lăm vạn binh của Nam Viện đã sẵn sàng đón quân địch, các nơi quân Ninh có khả năng nhất tiến công như Dã Lộc Nguyên, Thiên Môn Quan, phía bắc Luật Thành, thần đều đã bố trí trọng binh. Ngoài ba nơi này ra, nếu quân Ninh muốn tiến công cũng không có bao nhiêu khả năng."
Tang Bố Lữ đứng dậy, bước đi đến trước bản đồ treo trên tường nhìn: "Dã Lộc Nguyên có tất cả mười mấy bộ tộc lớn nhỏ của Nam Viện, nếu quân Ninh có thể công phá nơi này thì có thể thiêu hủy đồng cỏ dự trữ của các bộ tộc. Mùa này, cỏ mới vẫn chưa mọc cao, nếu cỏ khô dự trữ bị hủy hoại, không đến bảy ngày là dê bò của các bộ tộc đều sẽ chết đói."
Liêu Sát Lang vâng một tiếng: "Cho nên thần đã sớm thông báo cho thủ lĩnh của các bộ tộc, bọn họ cũng đã tập hợp tất cả binh lực có thể chiến đấu, phối hợp với đại quân Nam Viện, tổng cộng binh lực không thấp hơn mười lăm vạn đã sẵn sàng đón quân địch ở Dã Lộc Nguyên. Ngoài chuyện này ra, các bộ tộc đã bắt đầu vận chuyển cỏ khô dự trữ đến chỗ xa hơn."
"Nếu dê bò của các bộ tộc chết quá nhiều, thức ăn của đại quân mấy chục vạn người cũng sẽ không còn."
Tang Bố Lữ nhìn bản đồ nhíu mày nói: "Nơi này là quan trọng trong quan trọng, cho nên phân công thêm một vạn người qua đó, bố trí ở bờ sông phía tây Dã Lộc Nguyên. Nước sông vẫn chưa tan băng hoàn toàn, quân Ninh cực kỳ có khả năng mạo hiểm vượt sông mà đến."
"Thần tuân chỉ."
Liêu Sát Lang cúi đầu: "Thần mau chóng sắp xếp."
Tang Bố Lữ ừ một tiếng, lại nhìn về phía một người khác: "Nguyên Phụ Cơ, khanh từ thảo nguyên Ninh quốc đến, với sự hiểu biết về thảo nguyên của khanh, liệu bọn họ có xuất binh hỗ trợ Ninh đế bắc chinh hay không?"
"Có."
Một nam nhân trung niên thoạt nhìn có một chút phong độ của người trí thức cúi đầu lên tiếng. Người này nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, là tướng mạo của người thảo nguyên điển hình, nhưng lại mặc một bộ trường bào thư sinh, bên ngoài khoác một cái áo khoác thật dày. Dáng người hắn ta không quá nhỏ gầy, khá cường tráng, cho nên bộ nho bào này lại có vẻ không được phù hợp lắm, nhưng lời nói cử chỉ thì cũng có chút khí độ.
Tang Bố Lữ nhìn hắn ta: "Khanh chắc chắn như vậy?"
"Vô cùng chắc chắn."
Nguyên Phụ Cơ nói: "Ninh đế giúp đại ai cân Vân Tang Đóa tiêu diệt hết tất cả mối uy hiếp trên thảo nguyên, tất nhiên Vân Tang Đóa sẽ sai kỵ binh theo Ninh đế xuất chinh. Với thực lực trên thảo nguyên bây giờ, binh lực hẳn là không dưới mười vạn."
"Mười vạn kỵ binh."
Lông mày của Tang Bố Lữ càng lúc càng nhíu sâu: "Nếu thật sự có kỵ binh quy mô như vậy, phối hợp với đấu pháp chiến trận của biên quân Ninh quốc, chuyên tấn công một chỗ, chỉ sợ không dễ ngăn chặn. Một khi Dã Lộc Nguyên mất thì trận này sẽ thua vô cùng thê thảm."
Y nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Bố trí Khất Liệt Quân ở vùng núi Hắc Tuyến thì thế nào?"
Liêu Sát Lang nói: "Khất Liệt Quân là để đối kháng bắc cương Thiết Kỵ Ninh quốc. Nếu điều đến núi Hắc Tuyến, đi về phía tây đến Dã Lộc Nguyên xa gần trăm dặm, đi hướng đông đến Luật Thành cũng xa gần trăm dặm, nhìn có vẻ như có thể chi viện hai bên, nhưng Khất Liệt Quân là trọng giáp nên tốc độ chi viện không nhanh, một khi tách khỏi chi viện của đại quân hình thành cô quân, người Ninh sẽ không bỏ qua cơ hội, cho nên... Bệ hạ, không thể khinh động đến Khất Liệt Quân."
Tang Bố Lữ gật đầu: "Cũng được, về mặt bố trí binh lực có vẻ lấy trứng chọi đá, trẫm nghĩ, trước hết có phải điều động mấy vạn người từ bên đại doanh Bắc Viện đến đây không?"
Liêu Sát Lang lại lắc đầu: "Bệ hạ, thần vẫn không tin Ninh đế sẽ bãi miễn đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn trong thời gian bắc chinh. Nói về khả năng lãnh binh, Bùi Đình Sơn còn nằm trên bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê của Ninh quốc trước đây. Bãi miễn Bùi Đình Sơn vào giờ khắc này, chẳng lẽ Ninh đế không biết là tự hủy quân tâm? Thần đoán, đây là gian kế của Ninh đế."
Y nhìn Tang Bố Lữ nói: "Bệ hạ, thần xin bệ hạ hạ chỉ cho đại doanh Bắc Viện, quyết không thể chủ động tiến công quân Ninh. Nếu quân Ninh lừa dối thì tất sẽ từ Bột Hải ra. Nếu Đao Binh của Bùi Đình Sơn đi vòng từ Bột Hải quốc đến đây, mà ta đại doanh Bắc Viện tấn công mạnh Tức Phong Khẩu của Ninh quốc thì sẽ bị Bùi Đình Sơn chặn đường lui. Năm đó đại quân tiến công Ninh quốc, tướng quân Ninh quốc Trang Ung suất quân tử thủ Phong Nghiễn Đài, dẫn đến đại quân nam chinh của ta bị quân Ninh chặn đường lui, hơn mười vạn người chết trận. Lần đó là chúng ta chủ động đi đánh người Ninh, và còn mất rất lâu mới khôi phục lại được. Lần này là người Ninh đột kích quy mô lớn, nếu đại doanh Bắc Viện xảy ra bất trắc..."
Tang Bố Lữ trầm tư một lát: "Nếu đại doanh Bắc Viện cứ luôn án binh bất động, đại quân ba mươi vạn binh cứ bị ấn chết ở đó, chẳng lẽ đây không phải là chuyện người Ninh muốn nhìn thấy?"
Liêu Sát Lang khẩn thiết nói: "Đại doanh Bắc Viện chỉ cần tử thủ bất động, cho dù quân Ninh đã khống chế thành Tô Lạp và thành Cách Để, quân đội của bọn họ cũng không thể tiếp tục tiến sâu lên hướng bắc. Đại doanh Bắc Viện giống như một bức bình phong chặn ở đó, chúng ta có địa thế, cho dù quân Ninh hội tụ mấy chục vạn người ở Tức Phong Khẩu cũng không thể tiến công qua, huống hồ bọn họ cũng không thể điều phối quân đội vượt quá ba mươi vạn người ở tuyến Tức Phong Khẩu, cơ hội thắng duy nhất của bọn họ chính là dụ dỗ đại doanh Bắc Viện chủ động xuất kích. Thần xin bệ hạ nghĩ lại, nhất định đừng điều người nào đi Bắc Viện, chiến trường Nam Viện, đại quân Nam Viện chúng ta đủ để ngăn cản."
Tang Bố Lữ nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ đang đứng ở một bên: "Khanh nghĩ thế nào?"
Nguyên Phụ Cơ cúi đầu nói: "Đại tướng quân nói có lý, thần cũng đồng ý với cách nhìn của đại tướng quân."
Liêu Sát Lang liếc mắt nhìn Nguyên Phụ Cơ một cái đầy vẻ biết ơn.
Đúng lúc này, Bác Lan Vương Cách Lương Nỗ Cáp của Hắc Vũ liếc mắt nhìn Liêu Sát Lang một cái, nói với ngữ khí có chút không tốt: "Đại tướng quân luôn không muốn để đại quân Bắc Viện đến đây, thật sự là hoàn toàn xuất phát từ ý muốn chống người Ninh xâm lấn?"
Liêu Sát Lang ngẩn ra: "Vương gia có ý gì?"
Hắc Vũ có tổng cộng chín vị vương khác họ. Năm đó khi Hắc Vũ hoàng tộc thống nhất mảnh đất này đã trải qua vô số lần chinh chiến, trong đó có thủ lĩnh của chín bộ tộc lớn đi theo hãn hoàng Hắc Vũ tác chiến ban đầu đều được phong vương sau khi Hắc Vũ lập quốc, thừa kế võng thế. Tuy rằng đến ngày nay thực lực của chín vị vương khác họ này đã không lớn bằng lúc trước, bốn người trong số đó thậm chí đã không còn bao nhiêu quân đội, chỉ giữ lại phong địa, ngay cả bộ tộc cũng đã suy yếu đến mức không có bao nhiêu người, nhưng phân lượng của chín người này ở trong triều đình Hắc Vũ thì vẫn còn.
Lúc trước mâu thuẫn giữa quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt và Tang Bố Lữ đã đến mức độ không thể điều hòa, chín vị vương khác họ này cũng bắt đầu chọn phe mà theo, năm người trong số đó đứng về phe Tâm Phụng Nguyệt, mà năm người này đều là người có thực lực khá nhỏ, bởi vì bọn họ khát khao khôi phục lại vinh quang của gia tộc một lần nữa. Mà bốn người còn lại, bao gồm Cách Lương Nỗ Cáp đều vẫn có sức mạnh bộ tộc của mình.
Trước giờ Cách Lương Nỗ Cáp đều không thích Liêu Sát Lang. Theo ông ta thấy, Liêu Sát Lang chính là một con sói nuôi không tốt, thậm chí ông ta còn nghi ngờ cái chết của tiền Nam Viện đại tướng quân Tô Cái có liên quan với Liêu Sát Lang. Lúc ấy thân vệ bên cạnh Tô Cái là người do Liêu Sát Lang sắp xếp, những người này lại không kịp thời bảo vệ Tô Cái.
"Ta có ý gì?"
Cách Lương Nỗ Cáp hừ một tiếng: "Lúc bệ hạ phái Đốt Cương làm Bắc Viện đại tướng quân, ngươi đã dốc sức ngăn cản. Ai cũng biết Đốt Cương là người của Tô Cái, mà nếu Đốt Cương có binh lực trong tay, ngươi lo sẽ có người trả thù ngươi vì cái chết của đại tướng quân Tô Cái chứ gì."
Liêu Sát Lang lập tức trợn tròn mắt: "Vương gia, nói chuyện phải có trách nhiệm."
Cách Lương Nỗ Cáp quát lớn: "Ngươi thấy ta giống người không dám chịu trách nhiệm sao?"
Tang Bố Lữ giận dữ mắng một tiếng: "Câm miệng cho trẫm!"
Cách Lương Nỗ Cáp và Liêu Sát Lang đồng thời cúi người: "Bệ hạ bớt giận."
Tang Bố Lữ liếc mắt nhìn Cách Lương Nỗ Cáp một cái: "Bác Lan Vương, khanh và đại tướng quân Tô Cái là huynh đệ kết nghĩa. Trẫm biết khanh vẫn luôn cảm thấy cái chết của đại tướng quân có vấn đề, trẫm cũng sẽ cẩn thận điều tra chuyện này nhưng không phải là bây giờ, cũng không phải lý do để khanh tuỳ tiện gán tội cho người ta. Giờ khắc này ai loạn quân tâm, trẫm nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ."
Cách Lương Nỗ Cáp cúi đầu nói: "Thần biết tội."
Tang Bố Lữ lại nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Trước khi trẫm từ đại doanh Bắc Viện về đã thông báo cho Đốt Cương không được hành động thiếu suy nghĩ, lo lắng của khanh cũng là lo lắng của trẫm. Có Bùi Đình Sơn thì trong tay Lý Thừa Đường còn có một thanh đao sắc bén, hắn sẽ không dễ dàng phế bỏ một món vũ khí như vậy trước khi chiến đấu. Trừ phi... hắn cho rằng Bùi Đình Sơn là mầm họa khi hắn bắc chinh."
Tang Bố Lữ hỏi Nguyên Phụ Cơ: "Theo khanh biết, Bùi Đình Sơn người này như thế nào?"
"Bảo thủ, cực kỳ ương ngạnh."
Nguyên Phụ Cơ cúi đầu nói: "Mấy lần Ninh đế có ý phế bỏ Bùi Đình Sơn, đều là niệm tình lúc trước Bùi Đình Sơn có công lao nên nhịn. Phân tích của bệ hạ cũng không phải là không có lý, có lẽ Ninh đế thật sự chỉ là lo lắng Bùi Đình Sơn sẽ đâm một đao sau lưng khi ông ta ngự giá thân chinh."
Tang Bố Lữ đi tới đi lui ở trong đại trướng, hiển nhiên là đang suy nghĩ, một hồi lâu sau y mới lên tiếng: "Tạm thời cứ làm theo suy nghĩ của Liêu Sát Lang đi. Phái người truyền chỉ cho đại doanh Bắc Viện, không cho phép Đốt Cương hành động thiếu suy nghĩ."
Liêu Sát Lang nói: "Thần còn có một lời."
"Nói!"
"Thần xin bệ hạ mệnh cho Đốt Cương tuỳ cơ ứng biến, diệt trừ trưởng công chúa điện hạ."
Sắc mặt Tang Bố Lữ trầm xuống: "Khanh nói lại lần nữa?"
"Thần xin bệ hạ mau chóng diệt trừ trưởng công chúa điện hạ."
"Đó là tỷ tỷ ruột của trẫm!"
Tang Bố Lữ phẫn nộ nhìn Liêu Sát Lang, khoát tay: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Liêu Sát Lang còn muốn nói nhưng Nguyên Phụ Cơ khẽ lắc đầu với y, Liêu Sát Lang lập tức nhịn.
Tang Bố Lữ nói: "Các khanh cũng biết mấy năm nay Tâm Phụng Nguyệt đã làm nhưng gì, con cháu hoàng tộc gần như bị y giết tuyệt... Nếu lúc này trẫm còn muốn đi diệt trừ tỷ tỷ ruột của trẫm, để người trong thiên hạ nhìn trẫm như thế nào? Ngay cả Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ cười đến mức không ngủ được!"
Liêu Sát Lang cúi người: "Thần không dám nhắc lại."
Nhưng y không phục.
Tang Bố Lữ nói: "Như vậy đi, Nguyên Phụ Cơ, khanh đề cử một người đến đại doanh Bắc Viện hỗ trợ Đốt Cương."
Nguyên Phụ Cơ cúi đầu: "Thần..."
"Thần nguyện đi!"
Bác Lan Vương Cách Lương Nỗ Cáp tiến lên nói: "Hai vạn tinh kỵ dưới trướng thần nguyện thề chết trung thành với bệ hạ."
Liêu Sát Lang cũng tiến lên một bước: "Bác Lan Vương không thể đi!"
Tang Bố Lữ nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Tại sao?"
Liêu Sát Lang cúi đầu nói: "Thần nghĩ Bác Lan Vương không thích hợp."
"Tại sao không thích hợp?"
"Ông ta... tính cách kích động, lại ỷ vào thân phận mình, đến Bắc Viện sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của Đốt Cương."
"Ngươi sợ là ta liên thủ cùng Đốt Cương điều tra ngươi chứ gì!"
Cách Lương Nỗ Cáp bước một bước đến trước mặt Liêu Sát Lang, nhìn thẳng vào mắt Liêu Sát Lang: "Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?"
"Không cần tranh cãi nữa."
Tang Bố Lữ khoát tay: "Bác Lan Vương, ngày mai khanh hãy dẫn kỵ binh của mình đến đại doanh Bắc Viện, trẫm không muốn thấy còn chưa đánh nhau với người Ninh mà các khanh đã đánh nhau trước rồi. Trẫm vẫn luôn nói mọi người cùng ở trong lều lớn này phải thân như tay chân, các khanh thì sao?!"
Cách Lương Nỗ Cáp nói: "Thần tuân chỉ."
Ông ta liếc mắt nhìn Liêu Sát Lang một cái đầy khiêu khích, nhưng Liêu Sát Lang lại thở dài một tiếng.