Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 838 - Chương 838: Xúi Giục

Chương 838: Xúi giục Chương 838: Xúi giục

Từ trong lều lớn chóp vàng của hãn hoàng đi ra, Liêu Sát Lang sắc mặt âm trầm giống như bất cứ lúc nào đều cũng bộc phát cuồng phong bạo vũ. Y cúi đầu đi nhanh ở phía trước, ai nói chuyện với y thì y cũng mặc kệ. Hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ đi đến cửa lều lớn nhìn bóng lưng của Liêu Sát Lang, sắc mặt cũng âm trầm.

"Người này bướng bỉnh không phục tùng."

Bác Lan Vương Cách Lương Nỗ Cáp ở bên cạnh hãn hoàng nói: "Bệ hạ, trước đây thần từng nói với bệ hạ, Liêu Sát Lang người này mắt như chim ưng, là người tâm tính ngoan độc thay đổi thất thường, hẳn là bệ hạ cũng nhìn ra được, người này ngay cả bệ hạ cũng dám không nghe. Lúc hắn nhìn về phía bệ hạ, bệ hạ cũng có thể nhìn thấy sự độc địa trong ánh mắt..."

"Bác Lan Vương."

Tang Bố Lữ liếc mắt nhìn Cách Lương Nỗ Cáp một cái: "Trẫm biết Liêu Sát Lang bướng bỉnh, năm nay hắn mới ba mươi mấy tuổi, nếu là mới ở độ tuổi này đã xử sự khéo đưa đẩy thì trẫm cũng không dám để cho hắn cầm binh. Hắn có soái tài, phàm là người có tài lớn thì tâm tính đều sẽ khác người thường, người mà không khác gì người thường là con kiến. Đại chiến sắp tới, trẫm vẫn cần dùng hắn."

Cách Lương Nỗ Cáp cúi đầu: "Thần không phải đang nói xấu hắn, chỉ là thần cảm thấy nếu dùng người này thì chắc sẽ có cản trở, không thể để cho hắn cố chấp theo ý mình. Người này làm việc không cân nhắc lại bảo thủ, nếu không có một người kiềm chế, nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng được."

Tang Bố Lữ không nói gì nhưng lại khẽ gật đầu. Cách Lương Nỗ Cáp nhìn thấy phản ứng này của Tang Bố Lữ, trong lòng hơi vui vẻ.

"Bác Lan Vương, khanh trở về chuẩn bị một chút để sáng mai liền xuất phát. Có hai vạn tinh kỵ của khanh đến bên đại doanh Bắc Viện hỗ trợ Đốt Cương, cho dù Ninh đế Lý Thừa Đường giấu cái âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần canh thủ bất động, bọn họ cũng không thể làm gì được. Bao năm nay Ninh quốc phát triển thực lực, lại lên kế hoạch bắc chinh nhiều năm, nhưng trẫm biết rất rõ với quốc lực của Ninh quốc thì cũng không thể có được trăm vạn binh lực. Bên thành Hãn Hải này ít thì năm trăm ngàn, nhiều thì sáu mươi đến bảy mươi vạn. Bên Tức Phong Khẩu Mạnh Trường An đã suất quân rời đi, trên đường đi đều có mật điệp của chúng ta giám sát, hắn thật sự đã đi đông cương, cho nên Tức Phong Khẩu nhiều nhất chỉ có mấy vạn người."

Tang Bố Lữ trầm tư một lát rồi nói: "Khanh đến đại doanh Bắc Viện rồi cùng Đốt Cương tuỳ cơ ứng biến, nếu xác định quân Ninh không có hành động gì ở Tức Phong Khẩu, có thể phân binh đến bên này."

Cách Lương Nỗ Cáp cúi đầu nói: "Bệ hạ yên tâm, thần tất nhiên sẽ hỗ trợ tướng quân Đốt Cương thật tốt."

"Trẫm tin tưởng Bác Lan Vương."

Tang Bố Lữ thở ra một hơi thật dài: "Giang sơn này của trẫm bấp bênh, cho dù có thể ngăn được người Ninh bắc công, sau khi trẫm đánh bại quân Ninh thì Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không cam chịu... Đến lúc đó còn có chỗ cần dựa vào Bác Lan Vương, vẫn mong Bác Lan Vương giúp trẫm nhiều hơn."

Cách Lương Nỗ Cáp khom người cúi đầu: "Nhiều thế hệ gia tộc thần hầu hạ gia tộc Khoát Khả Địch, thần cùng với con cháu đời sau của thần, tất nhiên cũng sẽ dốc hết toàn lực, trung tâm như một."

Tang Bố Lữ cười cười: "Trẫm rất vui mừng."

Cách Lương Nỗ Cáp cúi đầu nói: "Vậy thần đi chuẩn bị binh mã trước, sáng sớm ngày mai thần sẽ mang binh đi đại doanh Bắc Viện."

Tang Bố Lữ gật gật đầu: "Đi đi."

Sau khi Cách Lương Nỗ Cáp đi, Tang Bố Lữ trở lại trong lều lớn chóp vàng nhưng căn bản là không bình tĩnh được, câu nói của Cách Lương Nỗ Cáp luẩn quẩn trong đầu y. Năm đó y muốn trọng dụng Liêu Sát Lang để kiềm chế Tô Cái, nhưng ai ngờ được Tô Cái lại chết thảm, y không thể không sớm để cho Liêu Sát Lang nắm đại doanh Nam Viện trong tay, cứ như vậy, Liêu Sát Lang vốn đã ngang ngược càn rỡ lại càng không dễ khống chế. Đã không chỉ có một người từng nói trước mặt y, trong ánh mắt của Liêu Sát Lang có ý phản.

"Trẫm, nên làm thế nào?"

Tang Bố Lữ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, nghĩ đến Tẩm Sắc ở hành cung hồ băng thành Cách Để xa xôi. Y nghĩ nếu có Tẩm Sắc ở đây, chắc hẳn có thể cho y gợi ý để nghĩ cách chứ.

Cùng lúc đó, lều lớn của Liêu Sát Lang, Nguyên Phụ Cơ chắp tay sau mông đi theo phía sau Liêu Sát Lang vào. Vừa mới vào cửa Liêu Sát Lang đã đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn ta: "Trước khi đến lều lớn chóp vàng nghị sự chúng ta đã nói rồi, cùng khuyên bệ hạ không thể khinh động binh mã của đại doanh Nam Viện, sao ngươi không nói một câu nào cả?!"

Nguyên Phụ Cơ thở dài: "Ngươi còn không biết thái độ làm người của bệ hạ? Rõ ràng là hoài nghi tất cả nhưng lại biểu hiện ra tư thái rất khiêm tốn, rõ ràng không giỏi quân vụ nhưng lại luôn cảm thấy tướng lãnh binh đều không bằng hắn, rõ ràng muốn tin tưởng lão thần như Bác Lan Vương hơn nhưng lại gắng gượng giao quân quyền cho ngươi. Mâu thuẫn trong lòng bệ hạ lớn cỡ nào thì mâu thuẫn giữa ngươi và triều thần lớn cỡ đó. Xét đến cùng, không phải Cách Lương Nỗ Cáp muốn nhằm vào ngươi, là bệ hạ cần có người nhằm vào ngươi, sao ngươi vẫn không rõ?"

Liêu Sát Lang tức giận nói: "Chẳng lẽ bệ hạ thật sự tin cái chết của đại tướng quân có liên quan đến ta?"

"Bệ hạ không phải cảm thấy có liên quan đến ngươi, là bệ hạ cảm thấy vào thời điểm đặc biệt chắc hẳn là có liên quan đến ngươi."

Câu nói này làm cho Liêu Sát Lang sửng sốt, y nghi hoặc nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ: "Có ý gì?"

Nguyên Phụ Cơ cười nói: "Chớ không phải là ngươi đã quên, lúc trước bệ hạ tìm đến ngươi như thế nào, bảo ngươi âm thầm theo dõi đại tướng quân Tô Cái. Ngươi biết rõ đại tướng quân là người như thế nào hơn ai khác. Bệ hạ còn không hoàn toàn tín nhiệm ông ta, ngươi nghĩ là bệ hạ có thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi? Liêu Sát Lang, thứ cho ta nói thẳng, nếu trận chiến với quân Ninh lần này mà thua, hoặc là đánh lâu dài, địa vị của ngươi có thể giữ được. Nếu trận chiến này mà thắng quân Ninh, hoặc là đánh cho quân Ninh không còn sức bắc chinh nữa, chắc chắn bệ hạ sẽ giết ngươi."

Sắc mặt của Liêu Sát Lang không ngừng thay đổi, y đi tới đi lui rất nhanh ở trong đại trướng: "Tại sao bệ hạ không chịu tín nhiệm ta?"

"Ngươi nên hiểu, cho dù đánh bại người Ninh thì giữa quốc sư và bệ hạ cũng phải mau chóng phân định thắng bại. Thắng bại là sinh tử, bệ hạ sẽ không yên tâm để đại quân Nam Viện với hơn mười vạn tinh nhuệ ở trong tay người khác. Trải qua nhiều chuyện như vậy, bệ hạ vốn đã có bệnh đa nghi nặng làm sao còn có thể dễ dàng tin bất cứ người nào nữa? Ngài ấy muốn mình nắm binh quyền, mà đâu chỉ là binh quyền, tất cả quyền lợi đều nằm trong tay bệ hạ thì ngài ấy mới yên tâm. Bệ hạ chúng ta đó à, không chừng còn rất ngưỡng mộ hoàng đế của Ninh quốc nữa, nhưng so với Lý Thừa Đường, ngài ấy kém quá xa."

Liêu Sát Lang dừng bước: "Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngồi chờ chết?"

Nguyên Phụ Cơ nhún vai: "Trừ phi ngươi có lá gan lớn như vậy, nhưng ngươi lại không thể làm ra việc phản loạn... Cho nên, biện pháp duy nhất chính là ngươi tự lui ra ngoài, tạm thời bệ hạ vẫn chưa thiếu ngươi được, ngược lại cũng không cần lo lắng quá nhiều."

Liêu Sát Lang cười khổ: "Bệ hạ có thể thật sự không thể thiếu ai?"

Nguyên Phụ Cơ ngồi xuống, tự rót một chén trà nóng cho mình: "Ta và ngươi là chí giao hảo hữu, cho nên ta khuyên ngươi một câu, sau trận chiến này hãy chủ động xin từ quan đi."

Liêu Sát Lang thở dài: "Ngươi nhìn tình thế bây giờ xem, trận chiến này có thể đánh thắng? Hiện giờ ta chỉ mong sao thua bớt thảm một chút."

"Đúng rồi." Liêu Sát Lang nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ: "Ngươi không nghĩ là Cách Lương Nỗ Cáp có vấn đề?"

"Vấn đề của ông ta chính là nhìn không vừa mắt ngươi."

"Tuyệt đối không đơn giản như thế."

Liêu Sát Lang đi đến bên cạnh Nguyên Phụ Cơ, nhìn vào mắt hắn ta nói: "Ta nghi Cách Lương Nỗ Cáp cấu kết với người Ninh."

"Hửm?" Nguyên Phụ Cơ nhướn đầu lông mày lên: "Tại sao ông ta phải cấu kết với người Ninh, không có lý do gì, không có căn cứ."

"Có ai không biết giờ khắc này người ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi chính là quốc sư. Có năm vị vương khác họ đã theo phe quốc sư, ngày thường Cách Lương Nỗ Cáp và quốc sư qua lại cũng rất thân, lần này lại nhất quyết suất quân chi viện bệ hạ... Không phải ông ta có cấu kết với người Ninh thì tất nhiên là có cấu kết với quốc sư."

Nguyên Phụ Cơ nghe xong lại lắc đầu: "Cho dù điều ngươi đoán là thật, bệ hạ cũng sẽ không tin ngươi."

Liêu Sát Lang trầm mặc.

Đại doanh Bác Lan Vương.

Quân đội của Cách Lương Nỗ Cáp ở một bên đại doanh, hai vạn kỵ binh không phải là quy mô nhỏ. Bởi vì quân đội của ông ta không trực thuộc Nam Viện cũng không phải là của Bắc Viện, bộ tộc do chín vị vương khác họ thống lĩnh trực tiếp trung thành với hãn hoàng, cho nên quân doanh của ông ta cũng tách ra khỏi quân doanh của đại quân Nam Viện một khoảng cách.

Vào lều lớn của mình, Cách Lương Nỗ Cáp tháo mũ sắt xuống tùy tay ném đi, thân binh giơ tay ra đỡ được mũ sắt. Cách Lương Nỗ Cáp khoát tay: "Không có mệnh lệnh của ta thì không ai được vào, ta cần nghỉ ngơi một lúc, sáng sớm ngày mai sẽ đi, đừng tùy tiện quấy rầy ta."

Các thân binh đáp lời, khom người lui ra ngoài.

Cách Lương Nỗ Cáp ngồi xuống sau đó thở ra một hơi thật dài, cẩn thận nghĩ nghĩ những lời lúc nãy mình nói với hãn hoàng bệ hạ, cảm thấy hẳn là cũng rất có đúng mực rồi, không quá kích cũng không quá mập mờ. Đương nhiên ông ta biết Tang Bố Lữ là một người mắc bệnh đa nghi quá nặng, cho nên ông ta xác định lời nhắc nhở của mình với Tang Bố Lữ đã có tác dụng, nếu không thì Tang Bố Lữ cũng sẽ không bảo ông ta đến đại doanh Bắc Viện rồi tuỳ cơ ứng biến.

Phía sau rèm che có người cất bước đi ra, đi tới cửa vén rèm cửa ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định bên ngoài không ai tới gần lại trở về bên cạnh Cách Lương Nỗ Cáp. Người này nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục người Hắc Vũ nhưng khuôn mặt lại không thay đổi được, đây là một người Trung Nguyên rất điển hình.

"Thế nào?" Nam nhân trung niên hỏi một câu.

Cách Lương Nỗ Cáp cười cười: "Hãn hoàng đã nảy sinh nghi ngờ Tang Bố Lữ rồi."

Nam nhân trung niên gật đầu: "Chỉ cần vương gia tuân thủ ước định giữa chúng ta, sau khi Đại Ninh bắc chinh thắng lợi, vương gia sẽ có được số đất đai nhiều hơn trước gấp năm lần, Đại Ninh còn có thể cung cấp lương thảo, cung cấp thêm nhiều chiến mã, thậm chí còn có đồ sắt. Điều quan trọng nhất là, Tang Bố Lữ chết, nếu trong tay vương gia không thể nắm giữ trọng binh, Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua vương gia, có Đại Ninh làm hậu thuẫn cho vương gia, vương gia có thể kê cao gối mà ngủ."

Ông ta tên là Tuần Lệnh Tòng, thủ hạ của Diệp Vân Tán. Trước khi đại quân bắc chinh một năm, Diệp Vân Tán đã phái ông ta tiếp xúc với một trong chín vị vương khác họ của Hắc Vũ quốc là Cách Lương Nỗ Cáp. Cách Lương Nỗ Cáp tham tài háo sắc, hơn nữa còn là huynh đệ kết nghĩa với Tô Cái, người này cực dễ dàng bị mua chuộc, chỉ cần hứa cho nhiều lợi, Diệp Vân Tán nghĩ mua chuộc được người này cũng không phải là chuyện khó, cho nên ông ta phái thủ hạ mà mình coi trọng nhất là Tuần Lệnh Tòng đi.

Thời Chu Tuần gia là danh môn vọng tộc, đến thời Đại Sở lại càng trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới hào môn. Vào thời kỳ đỉnh cao nhất, có hàng chục người của Tuần gia cùng làm quan ở trong triều Đại Sở. Tuần gia liên tiếp có ba vị tể tướng, chủ quản triều chính Sở quốc tổng cộng gần trăm năm.

Sau khi Đại Ninh diệt Sở, Tuần gia dần dần suy tàn nhưng vẫn có không ít người vào triều làm quan, chỉ là khó mà khôi phục được sự huy hoàng ở thời Sở nữa.

Cách Lương Nỗ Cáp liếc mắt nhìn Tuần Lệnh Tòng một cái: "Ngươi nên hiểu không chỉ là ta phải giữ lời hứa, nếu người Ninh các ngươi không có làm được chuyện các ngươi đã hứa, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào."

Tuần Lệnh Tòng cười: "Nếu ta không thể làm được, ta còn dám ở bên cạnh vương gia không đi? Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ta biết rõ không thể diệt Hắc Vũ, bắc chinh cũng chỉ là vì chèn ép dáng vẻ bệ vệ của Hắc Vũ một chút, xoay chuyển xu hướng của nhiều năm. Chỉ cần vương gia có thể giúp diệt trừ Liêu Sát Lang, chuyện mà Đại Ninh hứa với vương gia đều sẽ làm được."

Cách Lương Nỗ Cáp ừ một tiếng: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ suất quân đi đại doanh Bắc Viện, ngươi muốn đi cùng ta không?"

Tuần Lệnh Tòng ngẩn ra: "Vương gia sắp đi? Nếu vương gia rời đi lúc này, làm sao diệt trừ Liêu Sát Lang?"

"Ngươi yên tâm."

Cách Lương Nỗ Cáp nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, sau khi đến đại doanh Bắc Viện, ta sẽ cùng với Đốt Cương liên danh dâng tấu, Liêu Sát Lang sẽ không được sống yên ổn."

Sắc mặt của Tuần Lệnh Tòng có chút khó coi: "Đây không phải là chuyện vương gia đã hứa lúc trước."

"Ngươi nên tin tưởng ta."

Cách Lương Nỗ Cáp đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, xoay người nhìn về phía Tuần Lệnh Tòng: "Liêu Sát Lang, nhất định sẽ chết."

Đúng lúc này một trận gió to thổi rèm che dày cộp lên, xuyên qua khe hở, Tuần Lệnh Tòng nhìn thấy mấy người đi qua ở bên ngoài, trong đó có một người Ninh thoạt nhìn y phục tả tơi nhếch nhác. Khoảnh khắc Tuần Lệnh Tòng nhìn thấy người kia sắc mặt liền thay đổi.

"Tuần Trực?"

Bình Luận (0)
Comment