Người ở ngoài cửa chỉ đi lướt qua mà thôi, thật ra Tuần Lệnh Tòng cũng không hoàn toàn nhìn rõ, nhưng trong nháy mắt cái tên Tuần Trực này lại xuất hiện trong đầu... Đó là người từng được cho là hy vọng chấn hưng của Tuần gia, cả gia tộc đều gửi gắm kỳ vọng vào người này. Có thể nói, người ở độ tuổi như Tuần Lệnh Tòng là từ nhỏ đã sống trong cái bóng của Tuần Trực.
Nhưng mà chính là một người được gia tộc vô cùng coi trọng như vậy lại đi trên một con đường khiến gia tộc hổ thẹn, nếu không phải bệ hạ nhân từ, hơn nữa Tuần gia vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho triều đình, Tuần gia đã gặp tai hoạ ngập đầu vì người này rồi.
Cái tên Tuần Trực, ông ta thốt ra mà thôi.
Cách Lương Nỗ Cáp ngây người: "Cái gì?"
"Không có gì."
Tuần Lệnh Tòng kịp phản ứng lại, gượng cười nói: "Sáng sớm ngày mai vương gia sẽ đi?"
"Phải."
Cách Lương Nỗ Cáp nhìn Tuần Lệnh Tòng với ánh mắt nghi hoặc: "Rốt cuộc đã nhìn thấy gì?"
"Vương gia."
Trong đầu Tuần Lệnh Tòng tính toán cực nhanh, một kế hoạch mạo hiểm nhưng đáng để làm nhanh chóng được thành hình. Ông ta nhìn về phía Cách Lương Nỗ Cáp, cố ý trầm ngâm một chút làm ra vẻ ngưng trọng hơn. Nhìn vẻ mặt ông ta như thế, Cách Lương Nỗ Cáp cũng trở nên căng thẳng: "Rốt cuộc đã nhìn thấy ai?"
"Người Ninh."
Tuần Lệnh Tòng thở ra một hơi thật dài: "Lúc nãy một người Ninh đi qua ở bên ngoài, ta biết hắn, hắn xuất hiện ở đây thì chứng tỏ hắn đã bỏ trốn từ Đại Ninh. Người này biết quan hệ giữa Đại Ninh và vương gia, hắn cũng biết kế hoạch của chúng ta, một khi hắn nói ra với hãn hoàng Tang Bố Lữ..."
Cách Lương Nỗ Cáp lập tức túm lấy cổ Tuần Lệnh Tòng: "Không phải các ngươi đã nói đảm bảo không có sơ suất sao?!"
"Vương gia, chuyện thế này ai cũng không thể ngờ được, bây giờ vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý người này."
Cách Lương Nỗ Cáp đẩy Tuần Lệnh Tòng thật mạnh: "Hắn đã vào đại doanh, còn có thể có cách nào nữa!"
"Hắn vẫn chưa gặp hãn hoàng. Với sự hiểu biết của ta về người này, không có điều kiện thích hợp thì hắn sẽ không nói gì cả, hắn nhất định phải nhận được lời hứa hẹn gì đó của hãn hoàng thì mới thể hiện giá trị của hắn. Bây giờ vương gia phái người đi xem người đó bị dẫn tới chỗ nào, chỉ cần hắn vẫn chưa gặp hãn hoàng thì không phải là không có cơ hội diệt trừ hắn."
"Được, được được."
Cách Lương Nỗ Cáp cũng luống cuống, ông ta vén rèm lên gọi thân binh của mình vào, nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai, thân binh lập tức gật đầu rời đi. Sau khoảng một nén nhang, thân binh thở hổn hển chạy về, chắp tay nói: "Vương gia, người Ninh kia tạm thời vẫn chưa đi gặp hãn hoàng, ở ngay trong doanh địa phía tây, bên ngoài lều có mười mấy biên quân canh giữ."
"Đó là doanh địa của Liêu Sát Lang."
Cách Lương Nỗ Cáp đi tới đi lui ở trong đại trướng: "Không dễ xuống tay."
Tuần Lệnh Tòng trầm mặc một lát rồi nói: "Bây giờ vương gia đi thăm Liêu Sát Lang, tuỳ tiện tìm một chủ đề gì đó để nói chuyện một lát, cầm chân Liêu Sát Lang đừng cho hắn gặp người Ninh kia, nhất định phải nhanh. Liêu Sát Lang vốn đã có thù hằn với vương gia, nếu để hắn biết tất sẽ đưa vương gia vào chỗ chết. Vương gia nhanh đi cầm chân hắn, những việc khác để ta nghĩ cách."
Cách Lương Nỗ Cáp gật đầu nói: "Ngươi có thể đảm bảo giết được hắn?"
"Không có cách nào khác nữa, vương gia nhanh đi."
Cách Lương Nỗ Cáp ừ một tiếng, sửa sang lại y phục của mình rồi đi nhanh ra ngoài. Ông ta vừa mới vén rèm lên đã sững sờ ở kia, binh lính cấm quân của Tang Bố Lữ vây quanh một vòng bên ngoài lều lớn, cung tiễn đã nhắm vào lều trại. Sắc mặt Cách Lương Nỗ Cáp đại biến, ông ta nhìn vào trong đám người, nhìn thấy hãn hoàng Tang Bố Lữ đang giận dữ ở phía sau cung tiễn thủ.
Ở bên cạnh Tang Bố Lữ, người Ninh y phục tả tơi kia sắc mặt bình tĩnh nhìn sang bên này. Trong khoảnh khắc Cách Lương Nỗ Cáp vén rèm lên đi ra ngoài, Tuần Lệnh Tòng ở trong đại trướng nhìn thấy Tuần Trực ở phía sau bức tường người, mà Tuần Trực cũng đang nhìn ông ta.
Tuần Trực giơ tay lên chỉ vào Tuần Lệnh Tòng: "Người này là người Ninh, người của Tuần gia... Người nhà của ta."
Tang Bố Lữ gật đầu: "Tuần Trực tiên sinh mới tới đã tặng cho trẫm một món quà lớn, trẫm cảm nhận được lòng trung thành của tiên sinh đối với Hắc Vũ."
Tuần Lệnh Tòng trầm mặc một lát, cất bước từ trong đại trướng đi ra, đứng trước vô số cung cứng hướng mặt về phía Tuần Trực. Ông ta nhìn vào mắt Tuần Trực rất nghiêm túc hỏi một câu: "Tại sao?"
Tuần Trực trầm mặc một lát, tách mọi người ra đi đến trước mặt Tuần Lệnh Tòng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn không đến nửa trượng.
"Tại sao?"
Tuần Lệnh Tòng hỏi lại một lần nữa.
Tuần Trực trả lời: "Ngươi không hiểu."
Tuần Lệnh Tòng giận dữ: "Gia tộc đã từng tự hào vì ngươi, dốc hết toàn lực muốn bồi dưỡng ngươi thành trụ cột của gia tộc, nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ xem, ghê tởm đến mức khiến ta buồn nôn. Lúc trước ngươi vẽ đường cho hươu chạy thì thôi, ta còn từng biện giải cho ngươi, nói chỉ là ngươi cảm ơn tri ngộ của hoàng hậu đối với ngươi, nhưng giây phút ta nhìn thấy ngươi ở đây, những lời ta từng biện giải cho ngươi giống như ta tự vả vào mặt mình vậy."
Tuần Trực vẫn là khuôn mặt không cảm xúc: "Đạo bất đồng."
Tuần Lệnh Tòng giận dữ quát: "Đạo của ngươi, rốt cuộc là đạo gì?!"
Tuần Trực nhìn Tuần Lệnh Tòng, trong ánh mắt có vài phần bi thương, ông ta không trả lời, chỉ thản nhiên nói hai chữ: "Xin lỗi."
Trong khoảnh khắc gió to thổi bay rèm lều của Bác Lan Vương, Tuần Lệnh Tòng nhìn thấy Tuần Trực, Tuần Trực cũng nhìn thấy Tuần Lệnh Tòng, trong khoảnh khắc đó ông ta đã đưa ra quyết định. Ông ta biết một mình đến đại doanh Hắc Vũ sẽ bị ngờ vực cỡ nào, khi ông ta còn chưa nghĩ được biện pháp gì có thể mau chóng làm cho Tang Bố Lữ không có sát niệm với ông ta, ông ta nhìn thấy người nhà mình. Trong giây phút đó ông ta liền đoán được tại sao Tuần Lệnh Tòng lại ở đây, ít nhất... tuyệt đối không phải giống như ông ta.
Sau khi nói xong hai chữ kia Tuần Trực xoay người nhìn về phía Tang Bố Lữ: "Mời bệ hạ xử trí, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi."
Tang Bố Lữ khoát tay: "Đưa Tuần tiên sinh đến lều lớn chóp vàng của trẫm nghỉ ngơi. Người đâu, bắt Bác Lan Vương và tên người Ninh này lại!"
Trong khoảnh khắc này, Tuần Lệnh Tòng bỗng nhiên xoay người lao về phía Bác Lan Vương. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bác Lan Vương, Tuần Lệnh Tòng đưa tay rút bội đao của Bác Lan Vương ra, hai tay nắm chuôi đao đâm mạnh vào ngực mình. Một đao này sự phẫn nộ, là sự căm hận của ông ta, cũng là sự không cam lòng và ủy khuất của ông ta. Đao đâm vào ngực, Tuần Lệnh Tòng chậm rãi ngã xuống nền đất, nhìn bóng lưng Tuần Trực nói to một tiếng: "Ngươi không xứng với họ Tuần!"
Tuần Trực dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc nhìn, gật đầu: "Ta biết."
Ông ta nói xong hai chữ này liền nhấc bước rời đi, không liếc mắt nhìn thêm một cái.
Thân thể của Tuần Lệnh Tòng chậm rãi ngã xuống, ông ta nằm trên mặt đất, nhìn thấy rất nhiều cặp chân chạy tới bên cạnh mình. Khí lực của ông ta đang nhanh chóng cạn kiệt nhưng ông ta vẫn đang lo lắng một khi mình rơi vào tay người Hắc Vũ, lỡ như không chịu nổi nghiêm hình bức cung của Thanh Nha thì có thể tiết lộ thêm nhiều bí mật hơn nữa. Nếu ông ta nói những chuyện này, ông ta chính là tội nhân của Đại Ninh, là tội nhân của Tuần gia.
Không một ai ngờ được trong tình huống như vậy mà Tuần Lệnh Tòng còn có thể bò dậy, ông ta dùng hết chút sức lực cuối cùng chống hai cánh tay lên, sau đó đột nhiên buông tay, sức nặng của cơ thể ấn lưỡi đao trước ngực vào trong, đao đâm thủng ra sau lưng.
Người nằm trên mặt đất chậm rãi nhắm mắt lại, mi mắt động đậy, chỗ xa bóng dáng từng vô cùng quen thuộc kia lóe lên, cả thế giới bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó là một màu đen kịt.
Trước khi chết, ông ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gào của Cách Lương Nỗ Cáp, điều tiếc nuối cuối cùng là... không thể diệt trừ Liêu Sát Lang.
Sắp rời khỏi thế giới này rồi, ý thức cuối cùng của ông ta là nói ra năm chữ, hy vọng Cách Lương Nỗ Cáp có thể hiểu. Ông ta cách Cách Lương Nỗ Cáp gần nhất, nhưng lúc này ông ta đã không thể xác định rốt cuộc mình có sức lực nói ra năm chữ muốn nói đó hay không... lôi kéo Liêu Sát Lang.
Nửa canh giờ sau, lều lớn chóp vàng.
Hãn hoàng Tang Bố Lữ bước nhanh vào, Tuần Trực đã tắm rửa và cũng thay một bộ y phục mới yên lặng đứng chờ ở trong đại trướng. Tang Bố Lữ nhìn thấy Tuần Trực liền cười ha ha, đi qua hai tay đỡ cánh tay của Tuần Trực: "Trẫm mong tiên sinh như nắng hạn mong mưa rào. Trẫm đã căn dặn bất kể như thế nào cũng phải mời tiên sinh đến, lúc trước bị mất tin tức, trẫm tưởng là không chờ được tiên sinh đến."
Tuần Trực cúi người: "Thẹn với hậu ái của bệ hạ."
"Sao lại vậy chứ."
Tang Bố Lữ kéo Tuần Trực ngồi xuống: "Tuần Trực tiên sinh vừa mới đến đại doanh đã lập kỳ công, nếu không có tiên sinh nhận ra tên người Ninh kia, trẫm còn hết sức tin không Cách Lương Nỗ Cáp nữa. Cái thứ ăn cây táo rào cây sung này, trẫm sẽ không dễ dàng tha cho hắn... Tiên sinh đi đường nhất định đã cực khổ rồi, nhưng trẫm vẫn muốn mời tiên sinh cùng trẫm thẩm vấn Cách Lương Nỗ Cáp, tiên sinh phán đoán giúp trẫm thì thế nào?"
Tuần Trực cúi đầu nói: "Nguyện cống hiến sức lực vì bệ hạ."
"Đa tạ tiên sinh."
Tang Bố Lữ hướng ra ngoài cửa nói to một tiếng: "Đưa người vào!"
Một đám thị vệ áp giải Cách Lương Nỗ Cáp đã bị trói vào trong, vừa mới vào đầu gối của Cách Lương Nỗ Cáp đã bị đạp một cước, ông ta quỳ xuống đất bộp một tiếng. Bởi vì hai tay bị trói chặt nên người ông ta không vững liền ngã sấp về phía trước, mặt đập xuống mặt đất không dậy nổi, ông ta đành phải nhích về phía trước giống như con sâu đo, trong cổ họng nặn ra mấy tiếng thảm thiết: "Bệ hạ, thần bị oan mà bệ hạ."
"Oan?" Sắc mặt Tang Bố Lữ trắng bệch, giận dữ nói: "Trẫm tận mắt nhìn thấy người Ninh trong lều lớn của ngươi, nhân chứng vật chứng có đủ, ngươi còn không thừa nhận?!"
"Bệ hạ!"
Cách Lương Nỗ Cáp nằm rạp trên mặt đất, nghiêng đầu cố sức nhìn về phía Tang Bố Lữ: "Bệ hạ, tên người Ninh đó không phải tìm đến thần đâu bệ hạ. Thần có tội, thần nhận một ít lợi lộc của hắn, hắn cũng không nói muốn làm gì, hắn chỉ nói muốn nhờ thần giúp một việc, hắn muốn làm quen với Nam Viện đại tướng quân Liêu Sát Lang... Bệ hạ, nếu thần có một câu nào nói dối, Nguyệt Thần sẽ trách phạt, thần được không chết tử tế."
"Ngươi câm miệng!"
Tang Bố Lữ giận dữ: "Đến lúc này mà ngươi còn muốn hãm hại trung lương của trẫm?"
Y liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Tuần Trực tiên sinh, đối với tặc nhân ăn cây táo rào cây sung này, ngươi nghĩ nên xử trí như thế nào?"
"Phải dùng đại hình."
Tuần Trực hơi cúi người: "Không dùng đại hình, không nói thật, còn người đều có tâm lý mong may mắn, chỉ có nghiêm hình có thể đánh tan tâm lý mong may mắn này."
Đúng lúc này Liêu Sát Lang từ bên ngoài đi nhanh vào, y không cho người bẩm báo đã xông vào, hãn hoàng Tang Bố Lữ lập tức nổi giận.
Tuần Trực thì lại không có phản ứng gì, vẫn nói: "Người Ninh muốn giết Liêu Sát Lang mới là sự thật, diệt trừ Liêu Sát Lang là diệt trừ lá chắn của Hắc Vũ, cho nên ta không tin lời hắn nói, cũng xin bệ hạ nghĩ lại."
Tuần Trực bác học, nói tiếng của người Hắc Vũ cũng cực kỳ lưu loát.
Hãn hoàng Tang Bố Lữ nhìn về phía Liêu Sát Lang theo bản năng, Liêu Sát Lang vội vàng khom người cúi đầu: "Thần bái kiến bệ hạ, thần có tội, thật sự là nóng vội cho nên xông thẳng vào lều lớn, xin bệ hạ trách phạt."
Tang Bố Lữ nhíu mày: "Khanh có chuyện gì?"
"Thần muốn thỉnh cầu bệ hạ, giao Cách Lương Nỗ Cáp cho thần thẩm vấn."
Tang Bố Lữ trầm mặc một lát, gật đầu: "Trẫm chuẩn."
Liêu Sát Lang bỗng nhiên giơ tay lên chỉ vào Tuần Trực: "Còn có người này, thần cũng muốn mượn hắn một lát."
Tuần Trực chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại y phục của mình, mặt không cảm xúc gật đầu: "Được."