Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 840 - Chương 840: Trận Chiến Bắc Chinh Đầu Tiên

Chương 840: Trận chiến bắc chinh đầu tiên Chương 840: Trận chiến bắc chinh đầu tiên

Lều lớn.

Liêu Sát Lang nhìn Tuần Trực đang ngồi trên ghế. Y đi tới đi lui trong lều lớn nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi mặt Tuần Trực, mà Tuần Trực chỉ ngồi ở đó mặt không cảm xúc. Hai người không ai lên tiếng nhưng bầu không khí trong lều lại rất quỷ dị, cũng rất ngưng trọng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Liêu Sát Lang bỗng nhiên cười: "Ngươi biết trên đời này trò cười lớn nhất là gì không?"

Tuần Trực liếc nhìn y một cái, không nói.

Liêu Sát Lang kéo một cái ghế đến ngồi đối diện với Tuần Trực, hai người gần trong gang tấc. Liêu Sát Lang nhìn vào mắt Tuần Trực nói từng câu từng chữ: "Theo ta thấy trò cười lớn nhất trên thế giới này chính là phản đồ của người Ninh chạy sang nương nhờ đế quốc Hắc Vũ, còn tỏ vẻ ta đây chính là đến làm trung thần Hắc Vũ."

Tuần Trực liếc nhìn y, cũng nói từng câu từng chữ: "Theo ta thấy trò cười lớn nhất trên thế giới này là tự cho mình là đúng."

Liêu Sát Lang nhìn Tuần Trực có vẻ tán thưởng: "Nói rất hay, không hổ là người bác học, nhưng cho dù ngươi biểu hiện bình tĩnh cỡ nào thì ta cũng biết trong lòng ngươi rất hoảng loạn. Cho dù ngươi làm bao nhiêu chuyện nhìn có vẻ như là phản bội Đại Ninh, ta cũng không tin ngươi sẽ trở thành người Hắc Vũ. Trong xương tủy người Ninh có một sự kiêu ngạo khiến người ta chán ghét, sự kiêu ngạo này ta đã thấy quá nhiều rồi. Người biết ta giao thủ với người Ninh các ngươi ở nam cương đế quốc bao nhiêu năm, có bao nhiêu người Ninh đã chết trong tay ta không?"

Tuần Trực vẫn im lặng nhìn y.

Liêu Sát Lang tựa người về phía sau, nói với vẻ hơi đắc ý: "Không nhớ rõ nữa, đâu còn nhớ được đã giết chết bao nhiêu người trên chiến trường. Nhưng mà người bị ta bắt được sau đó chết vì nghiêm hình tra khảo thì đại khái cũng có ấn tượng, không đến một trăm thì cũng có 80 - 90 người, ta đang nói người bị ta tự tay đánh chết... Nhiều người Ninh bị ta tự tay đánh chết như vậy không có một ai cúi đầu, ngươi nói có lạ không?"

Tuần Trực nói: "Có gì lạ?"

Liêu Sát Lang cười gằn một tiếng: "Nếu ngươi cũng thấy không lạ, vậy tại sao ngươi còn đến nương nhờ bệ hạ?"

"Ta có cần thiết phải giải thích với ngươi không?"

Tuần Trực nhìn vào mắt Liêu Sát Lang nói: "Chuyện giữa ta và người Ninh là chuyện giữa ta và người Ninh, chuyện giữa ta và bệ hạ là chuyện giữa ta và bệ hạ, có liên quan gì đến ngươi?"

Liêu Sát Lang nhíu mày: "Nếu bây giờ ta giết ngươi thì sao? Ngươi nghĩ bệ hạ có nổi giận với ta vì chuyện này không? Ở Hắc Vũ, sự kiêu ngạo của người Ninh các ngươi không đáng nhắc đến, kiêu ngạo đến mấy cũng không bằng một con chó ta nuôi."

Tuần Trực gật đầu: "Công nhận."

Liêu Sát Lang hơi tức giận, nhưng mà y nghĩ lúc này nếu có biểu hiện giận dữ chính là mình thua.

"Ngươi rất bình tĩnh."

Liêu Sát Lang đứng dậy: "Ta muốn đưa Tuần Trực tiên sinh đến sát bên xem thử, không biết sau khi xem xong Tuần Trực tiên sinh còn có thể bình tĩnh giống như hiện tại nữa không."

"Xem cái gì?"

"Xem người Ninh, một người Ninh trước đó đã tự sát chết rồi nhưng đang bị lột da. Không phải Tuần Trực tiên sinh nói với bệ hạ rằng hắn là người nhà của ngươi sao? Ồ đúng rồi, không lâu sau một xác chết bị lột da sẽ được ném bỏ ở bên ngoài đại doanh của người Ninh. Ta đã biết biên quân quân Ninh có phản ứng gì, cũng muốn xem thử Tuần Trực tiên sinh có phản ứng gì."

Tuần Trực đứng dậy: "Đi thôi."

Liêu Sát Lang ngẩn ra: "Ngươi thật sự không sợ?"

Tuần Trực nói: "Nếu như ngươi trải qua sự tuyệt vọng mà ta trải qua ở Đại Ninh, ngươi cũng sẽ không quá sợ nữa."

Liêu Sát Lang cũng đứng dậy: "Nếu ngươi đã muốn xem thì ta đưa ngươi đi xem thử, nhưng ngươi phải nhớ một chuyện... Tuần Trực, ta sẽ luôn nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối đừng để lộ dấu vết gì, nếu không thì ta sẽ lột da ngươi khi ngươi còn sống, ta tự tay lột."

Tuần Trực không nói nữa, sải bước đi ra khỏi phòng.

Lều lớn chóp vàng.

Hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ liếc nhìn Nguyên Phụ Cơ: "Khanh cũng được tính là người từ Ninh quốc đến, mặc dù không phải người Ninh nhưng khanh quen thuộc người Ninh hơn trẫm. Khanh nghĩ Tuần Trực có thật lòng về phe trẫm không?"

"Chưa chắc."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Từ khi Ninh lập quốc đến nay đều chưa từng có người Ninh phản bội chạy sang bên đế quốc Hắc Vũ, đây là lần đầu tiên... Thần không dám phủ định sự chân thành của hắn nhưng thần nghĩ không nên dễ tin. Người này nắm giữ rất nhiều bí mật của Ninh quốc, nếu có thể dùng tốt thì tất nhiên có thể thay đổi cục diện hai nước, nhưng nếu dùng không tốt thì sẽ làm mầm họa khổng lồ."

Tang Bố Lữ ừm một tiếng: "Khanh hiểu người Ninh nên trẫm định để khanh tiếp xúc với Tuần Trực. Trẫm cho khanh thời gian mười ngày, trong mười ngày nói cho trẫm nghe một phán đoán đại khái. Nếu khanh còn nghi ngờ hắn là gian tế của người Ninh phái đến, vậy thì giết."

"Thần tuân chỉ."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Nếu hắn biết mà không nói thì là người đáng tin."

Tang Bố Lữ ừm một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Tuần Trực này chắc hẳn từng thấy Ninh đế Lý Thừa Đường chứ."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Chắc hẳn là đã thấy."

Tang Bố Lữ cười: "Phái người đi gửi một phong thư cho người Ninh ở trong thành Hãn Hải, cứ nói trẫm dự định gặp mặt Lý Thừa Đường."

Nguyên Phụ Cơ cũng cười: "Bệ hạ cao diệu. Xin hỏi bệ hạ định hẹn khi nào?"

"Hẹn vào..."

Tang Bố Lữ trầm ngâm một lúc: "Nhiều nhất là mười ngày nữa kỵ binh bộ tộc ở nơi xa hơn có thể đến chi viện, vậy thì hẹn mười ngày sau, trẫm đem Tuần Trực đi gặp Lý Thừa Đường. Trẫm thật sự rất muốn xem thử Lý Thừa Đường nhìn thấy người Ninh đi theo đế quốc Hắc Vũ ngay trước trận chiến thì sẽ có biểu cảm gì trên mặt. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, quân tâm Ninh quốc tất sẽ bị lung lay."

"Thần tuân chỉ."

Nguyên Phụ Cơ đứng lên: "Thần sẽ suy nghĩ viết một phong thư ngay."

Bảy ngày sau, Bột Hải quốc.

Tướng quân lưu thủ Bột Hải Diêm Khai Tùng đang ở trong sân nhìn, gã sai người đắp một cái sa bàn khổng lồ ở trong sân. Từ những bản đồ lấy được ở Bột Hải quốc có một phần nhỏ Hắc Vũ, kết hợp với bản đồ Diệp Vân Tán mang từ Hắc Vũ về, địa hình từ Bột Hải lên phía bắc về cơ bản coi như cũng đã rõ ràng.

Gã nhìn Bùi Đình Sơn đang nằm trên ghế nằm, che một cái mũ rơm trên mặt giống như đang ngủ, gã đi qua khẽ nói một tiếng: "Nghĩa phụ, đã làm xong sa bàn rồi."

Bùi Đình Sơn ừm một tiếng, bỏ mũ rơm xuống, đứng dậy nhìn cái sa bàn khổng lồ kia, chậm rãi đi quanh sa bàn một vòng: "Đại quân từ Bột Hải ra, nếu đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ án binh bất động, chỉ sợ là khó có kỳ hiệu... Làm sao mới có thể khiến người Hắc Vũ chủ động tiến công Tức Phong Khẩu?"

Diêm Khai Tùng nói: "Bệ hạ nói có sắp xếp, nhưng mà không biết là sắp xếp gì."

Đương nhiên Bùi Đình Sơn có thể đoán được chút ít nhưng không thể tùy tiện nói ra.

"Không quản nữa, trước hết hãy suy nghĩ chu toàn chuyện của chúng ta đã."

Lão ta vừa nói dứt lời thì bên ngoài có người chạy nhanh vào: "Báo, có ý chỉ của bệ hạ đến."

Diêm Khai Tùng vội vàng đi qua, nhận lấy ý chỉ nhưng không mở ra, hai tay đưa cho Bùi Đình Sơn. Bùi Đình Sơn liếc nhìn gã: "Ý chỉ là gửi cho con, con tự xem."

Diêm Khai Tùng mở ý chỉ ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó đưa cho Bùi Đình Sơn: "Nghĩa phụ, bệ hạ có ý gì?"

Bùi Đình Sơn cũng tò mò, nhận lấy ý chỉ rồi xem, sau đó thở dài: "Nhất định người Bột Hải đã làm chuyện gì khiến bệ hạ nổi giận... Đi làm theo ý chỉ đi."

Diêm Khai Tùng gật đầu: "Nhưng mà đại chiến sắp đến, đâu còn có thể phân ra nhiều nhân thủ như vậy đi tra những chuyện này."

"Trong ý chỉ của bệ hạ thật ra chỉ có một ý, con không nhìn ra?"

Bùi Đình Sơn liếc nhìn gã: "Tính cách con ngay thẳng trung hậu, nhưng chỉ là tâm tư không đủ linh động. Nếu như dùng một chữ để khái quát ý nghĩa con lĩnh hội được từ ý chỉ của bệ hạ thì là gì?"

Diêm Khai Tùng nói: "Tra."

Bùi Đình Sơn lắc đầu: "Nhưng ta lại không nhìn thấy chữ tra này, ta nhìn thấy một chữ khác..."

"Nghĩa phụ nhìn thấy chữ gì."

"Giết."

Bùi Đình Sơn nhìn về phía Diêm Khai Tùng: "Bệ hạ cần con lãng phí thời gian, lãng phí nhân lực vật lực đi xác thực rồi giết? Không... Điều bệ hạ muốn chính là giết."

"Con hiểu rồi."

Diêm Khai Tùng xoay người định đi hạ lệnh, đi được mấy bước lại quay lại: "Giết bao nhiêu?"

Bùi Đình Sơn thở dài lắc đầu: "Con đó... Ta từng nói một lần, xét năng lực thì con thật sự không bằng Mạnh Trường An. Nếu Mạnh Trường An nhận được ý chỉ này, con đoán hắn sẽ giết bao nhiêu người?"

"Con không biết..."

Diêm Khai Tùng có chút khó xử: "Ý của bệ hạ là giết, nhưng mà rốt cuộc giết bao nhiêu thì bệ hạ mới có thể nguôi giận?"

Bùi Đình Sơn chỉ vào ý chỉ kia: "Bên dưới còn có một phong thư Mạnh Trường An gửi cho con. Con chỉ xem ý chỉ của bệ hạ đã đưa cho ta, vẫn chưa kịp đọc phong thư đó. Nếu con đọc thì có thể hiểu lúc nãy ta nói con không bằng Mạnh Trường An là ý gì."

Lúc này Diêm Khai Tùng mới mở phong thư kia ra xem, vừa rồi Bùi Đình Sơn đã xem qua liền bỏ vào trong hộp. Diêm Khai Tùng mở thư ra nhưng phát hiện trên thư chỉ có hai chữ.

Năm ngày.

Diêm Khai Tùng nghi hoặc nhìn vè phía Bùi Đình Sơn, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Giết năm ngày!"

Bùi Đình Sơn nói: "Mạnh Trường An hiện ở đông cương, hắn tính toán thời gian, ý chỉ và thư của hắn chuyển đến chỗ con phải đi mất mấy ngày, mà còn phải cần mấy ngày để khai chiến với Hắc Vũ, tính đi tính lại, nhiều nhất cũng chỉ là năm ngày... Quân đội đã điều đến phía bắc Bột Hải thì đừng động đến, hạ mệnh lệnh cho chiến binh lưu thủ các nơi, chỉ giết năm ngày."

"Vâng!"

Diêm Khai Tùng đi nhanh ra ngoài, Bùi Đình Sơn lắc đầu nhìn nghĩa tử vốn dĩ mình thấy đắc ý nhất. Nói đến quyết đoán thì Diêm Khai Tùng kém Mạnh Trường An tận mười con phố. Hiện giờ người trẻ tuổi trong quân có thể đứng ngang hàng với Mạnh Trường An cũng chỉ có tiểu tử thối tên Thẩm Lãnh kia thôi.

Bùi Đình Sơn không thể không khâm phục tài nhìn người của bệ hạ.

Đại doanh Tức Phong Khẩu.

Hoàng đế ngồi trong sân ngẩn người nhìn cái lò do ông ta tự xây. Đại Phóng Chu lo bệ hạ bị lạnh liền lấy một cái áo choàng khoác lên cho hoàng đế, hoàng đế kéo áo choàng sau đó cười: "Quả nhiên rất xấu."

Đại Phóng Chu cũng cười theo: "Chắc là Thẩm tướng quân nói đùa."

"Hắn đâu có nói đùa, hắn thật sự cảm thấy xấu."

Hoàng đế nhìn cái lò: "Năm đó trẫm suất quân chống lại Hắc Vũ, nghĩ lại hình như mới mười bảy. Truy đuổi một nhóm tàn binh, sau khi tiêu diệt nhóm này thì đội ngũ đã cách đại doanh trăm dặm. Trận chiến đó đã đánh hai ngày hai đêm, dốc sức đuổi theo giết tàn địch, nhưng sau khi giết hết giặc thì cũng sức cùng lực kiệt. Vì không mang lương khô ra ngoài nên mọi người đói không chịu nổi, đã sắp mùa đông nên khắp nơi hoang vu. Trẫm bỗng nhìn thấy chỗ xa có từng luống từng luống đất giống như đang trồng gì đó, nhìn bề ngoài không ra, lá đã không còn, đào lên xem thử thì toàn là khoai loang đã đông cứng. Chắc hẳn là toàn bộ các bách tính đã bỏ chạy trước đại chiến nên khoai lang này cũng không có người thu hoạch, đông lạnh giống như hòn đá vậy. Trẫm liền cùng thủ hạ đắp một cái lò nướng khoai lên ăn, đông lạnh, rất khổ."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Tuy nhiên lại đều ăn rất ngon ngọt. Trẫm nhớ khi đó Trang Ung từng nói một câu, nhiều năm qua nhưng trẫm cũng không quên... Khoai lang mùi vị bình thường, kèm thêm thi thể của kẻ thù để ăn, mùi vị rất ngon."

Đại Phóng Chu hoảng sợ: "Bệ hạ, thật sự ăn thi thể?"

Hoàng đế trợn mắt lườm y: "Ngươi có ngu xuẩn không?"

Đại Phóng Chu cười ngượng.

Hoàng đế hỏi: "Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Bẩm bệ hạ, mồng 9 tháng 6."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc Tang Bố Lữ sẽ hẹn gặp trẫm."

Khóe miệng hoàng đế nhếch lên cười: "Cũng là lúc nên đánh trận chiến này rồi."

Đúng lúc này Thẩm Lãnh từ bên ngoài trở lại, bước nhanh đi đến trước mặt hoàng đế khom người cúi đầu: "Thành Cách Để đã phá!"

Hoàng đế cười vỗ vai Thẩm Lãnh: "Chuẩn bị đi, trong vòng mười ngày, trẫm sẽ công phá đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ."

Thẩm Lãnh đứng thẳng lên: "Thần nguyện xung phong."

Bình Luận (0)
Comment