Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 841 - Chương 841: Ngủ Một Giấc Rồi Nói

Chương 841: Ngủ một giấc rồi nói Chương 841: Ngủ một giấc rồi nói

12 tháng 6, thời tiết quang đãng giống như bị nước dội rửa qua, mây trắng đến mức khiến người ta cảm thấy như mơ, trời xanh đến mức khiến người ta cảm thấy giả tạo, chính là một thời tiết tốt như vậy, tựa như đã sắp xếp sẵn để nghênh đón cuộc gặp mặt của hoàng đế hai đế quốc được mệnh danh là cường đại nhất trên thế giới này. Có rất nhiều người bận rộn túi bụi để chuẩn bị nghênh đón ngày này.

Nhưng mà cũng chính vào ngày này, hãn hoàng Hắc Vũ đã chuẩn bị thỏa đáng và khởi hành đến nơi hẹn gặp thì đột nhiên nhận được hồi đáp bên Đại Ninh... Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không định gặp Tang Bố Lữ.

Bên Hắc Vũ này lập tức điên lên.

Xa giá đang đi liền dừng lại, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ từ trên liễn xe khổng lồ đi xuống, nhìn chung quanh cánh đồng tuyết trống trải, đột nhiên cười ha hả: "Lý Thừa Đường không dám gặp trẫm?!"

Nam Viện đại tướng quân Liêu Sát Lang ở bên cạnh liễn xa hộ giá thì sắc mặt lại ngưng trọng. Y không cho rằng Ninh đế Lý Thừa Đường sẽ sợ hãn hoàng bệ hạ, cho dù y là người Hắc Vũ cũng biết rất rõ chỗ đáng sợ của Lý Thừa Đường. Hai mươi mấy năm sau khi Lý Thừa Đường kế thừa đế vị, đã gần như lật ngược tình trạng quốc lực của Ninh quốc, chiến tranh với Hắc Vũ cũng từ bị động trước kia chuyển thành chủ động, mấy trăm năm lập quốc, cuối cùng Ninh quốc cũng có lần bắc chinh quy mô lớn đầu tiên. Một vị đế vương hùng tài đại lược như vậy, chẳng lẽ sẽ sợ gặp mặt hoàng đế địch quốc một lần?

Tang Bố Lữ rất vui vẻ nên sẽ không ai làm hãn hoàng bệ hạ mất hứng vào lúc này, tất cả mọi người đều ca ngợi hãn hoàng thiên uy dạt dào cho nên ngay cả Ninh đế cũng không dám đến. Tiếng ca ngợi nghe còn hay hơn tiếng hát nhiều.

"Bệ hạ."

Liêu Sát Lang tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu: "Thần nghĩ là trong chuyện này có mưu mô."

"Hửm?"

Trong hàng loạt tiếng khen ngợi, tiếng nói của Liêu Sát Lang có vẻ hơi khó nghe, Tang Bố Lữ khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn Liêu Sát Lang một cái: "Nam Viện đại tướng quân, vậy khanh nói cho trẫm nghe, Lý Thừa Đường định dùng mưu mô như thế nào?"

"Thần nghi Lý Thừa Đường căn bản là không ở thành Hãn Hải."

"Hoang đường."

Tang Bố Lữ lườm Liêu Sát Lang: "Đại quân mấy chục vạn của Ninh quốc tập hợp ở thành Hãn Hải, trong đó còn bao gồm ít nhất sáu vạn đến bảy vạn cấm quân, lúc này khanh nói với trẫm Lý Thừa Đường không ở thành Hãn Hải. Vậy khanh nói cho trẫm nghe hắn ở đâu? Chẳng lẽ hắn còn dám chạy đến chỗ khác mà không mang theo người nào?"

Nói đến đây Tang Bố Lữ bỗng nhiên ngừng lại, y nhìn Liêu Sát Lang: "Ý của khanh là Lý Thừa Đường ở tuyến Tức Phong Khẩu?"

Liêu Sát Lang nói: "Bệ hạ, trước đó thần đã nhắc nhở bệ hạ mấy lần, cho dù Lý Thừa Đường tụ tập hơn mười vạn binh lực ở khu vực thành Hãn Hải, nhưng hắn cũng biết rõ ràng, Dã Lộc Nguyên có vẻ như quan trọng trong quan trọng, nhưng mà đây là chuyện rõ ràng trước mặt hai nước địch ta. Lý Thừa Đường hiểu, tất nhiên chúng ta cũng hiểu, cho nên nơi quan trọng của quan trọng này, Lý Thừa Đường căn bản cũng không chắc chắc là đánh được. Thần từng nhắc nhở nếu Lý Thừa Đường muốn khai chiến, trận chiến đầu tiên tất sẽ đánh đại doanh Bắc Viện."

Tang Bố Lữ nhíu mày: "Khanh nói nhắc nhở trẫm mấy lần? Là nghĩ rằng trẫm không thể nghĩ đến?"

"Thần không dám."

"Trẫm đã nhắc nhở Đốt Cương rồi..."

Nói đến đây Tang Bố Lữ lại dừng lại: "Nếu Đốt Cương biết Lý Thừa Đường ở Tức Phong Khẩu, mà Tức Phong Khẩu chẳng qua chỉ có khoảng chừng hai vạn quân Ninh, hắn tất sẽ suất quân tấn công mạnh. Chỉ cần có thể đánh chết Lý Thừa Đường, trận chiến này coi như là thắng, cho nên dù có lời dặn dò của trẫm, Đốt Cương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy... Lý Thừa Đường là cố ý, hắn chính là lấy bản thân hắn vi mồi, dụ đại quân Bắc Viện của trẫm chủ động tiến công!"

Liêu Sát Lang thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ của ta ơi, cuối cùng người cũng hiểu ra.

"Người đâu."

Tang Bố Lữ xoay người căn dặn: "Lập tức phái người đi Bắc Viện, nói với Đốt Cương nhất định phải canh phòng chặt đại doanh Bắc Viện, quyết không thể tùy tiện xuất chiến, kẻ trái lệnh, chém!"

Thân vệ vội vàng chạy đi sắp xếp người đến đại doanh Bắc Viện, nhưng vào giờ khắc này, bất kể là Tang Bố Lữ hay là Liêu Sát Lang đều hiểu có thể đã không kịp nữa rồi... Lý Thừa Đường dùng một đội cấm quân sáu bảy vạn người mê hoặc Hắc Vũ, ngay từ đầu ông ta đã không có ý định đến thành Hãn Hải.

"Bệ hạ, bệ hạ?"

Tuần Trực đứng ở bên cạnh Tang Bố Lữ khẽ gọi hai tiếng. Tang Bố Lữ nhìn về phía Tuần Trực, đột nhiên một cơn giận liền dâng lên, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, y giơ tay bóp cổ Tuần Trực, đẩy Tuần Trực đập vào liễn xa.

"Đám người Ninh chết tiệt các ngươi, trẫm giết ngươi!"

Tuần Trực bị ép ở đó không nhúc nhích được, ông ta dựa lưng vào liễn xa, sắc mặt càng lúc càng khó coi, mới đầu là trắng bệch sau lại là tím tái, hít thở càng lúc càng khó, mắt cũng bắt đầu lồi lên.

"Bệ hạ!"

Liêu Sát Lang khuyên nhủ: "Lúc này giết hắn cũng vô ích."

Tang Bố Lữ ngây người, buông tay ra, nhìn Tuần Trực đang ho khan rũ rượi, một lát sau lại thò tay ra đỡ cánh tay của Tuần Trực: "Tuần Trực tiên sinh chớ nên trách trẫm, vừa rồi trẫm cũng không biết làm sao, một cơn giận xộc lên đầu, ép xuống cũng không được, trẫm..."

"Thần không trách bệ hạ, thần chỉ muốn nói với bệ hạ... Khụ khụ..."

Tuần Trực ho khan vài tiếng, sắc mặt khôi phục lại một chút.

"Bệ hạ, giờ khắc này cho dù phái người chạy tới Bắc Viện thì sợ là cũng không còn kịp nữa rồi. Lý Thừa Đường đã đoán chắc thời gian, nhất định hắn cũng đoán chắc bệ hạ sẽ yêu cầu gặp hắn. Lúc này tất cả đại quân Nam Viện đều hội tụ ở nơi này để bảo vệ bệ hạ, căn bản không thể nào kịp cứu viện đại doanh Bắc Viện. Mà quân Ninh trong thành Hãn Hải trước giờ cũng không nói Lý Thừa Đường sẽ đến, cho tới hôm nay mới nói là không đến gặp, là vì bọn họ đã chắc chắn rồi..."

Tang Bố Lữ túm lấy cánh tay Tuần Trực: "Tuần Trực tiên sinh, lúc này nên làm thế nào?"

"Đưa thần đến dưới thành Hãn Hải."

Tuần Trực hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói: "Thần là người Ninh, mang thần đến dưới thành Hãn Hải có thể đả kích sĩ khí quân Ninh. Thứ hai... lập tức điều phái binh lực chặn quan ải yếu đạo phía đông Luật Thành, nếu Lý Thừa Đường đã đánh bại đại doanh Bắc Viện, tất nhiên sẽ thừa thắng xông thẳng đến bên Luật Thành, đại quân ngăn chặn quan ải, Lý Thừa Đường không thể dễ vào thì còn có chuyển cơ. Thứ ba... lập tức phái người tuyên bố Lý Thừa Đường đã chết trong lúc hai quân kịch chiến, sau đó sai nhân mã nhân lúc sông chưa tan băng, đánh lén lương thảo quân nhu của quân Ninh."

Tang Bố Lữ nhìn về phía Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang thì nhìn Tuần Trực với vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì lời Tuần Trực nói chính là điều y nghĩ, gần như không có khác biệt. Chẳng lẽ Tuần Trực này thật sự thành tâm mà đến?

"Tuần Trực tiên sinh nói cực đúng."

Liêu Sát Lang nói: "Ngoài ra, thần muốn triệu tập Khất Liệt Quân trấn áp phía nam, sau khi quân Ninh trong thành Hãn Hải nhận được tin tức tất nhiên tấn công mạnh, có Khất Liệt Quân áp trận, quân Ninh còn có e dè. Quân Ninh chưa công, thần suất quân công trước, làm loạn bố trí của quân Ninh."

"Khanh mau đi!"

Tang Bố Lữ chỉ về phía trước: "Lập tức đi ngay."

Liêu Sát Lang gật đầu, xoay người đi tìm chiến mã, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Tuần Trực, Tuần Trực nhìn y với vẻ mặt lạnh nhạt. Hai người nhìn nhau một lát, Liêu Sát Lang xoay người bước nhanh rời đi.

Từ xưa đến nay, có mấy vị đế vương dám lấy mình làm mồi khi đại chiến như thế?

Nhìn khắp xưa nay, chỉ có Lý Thừa Đường.

Bên dưới thành Hãn Hải, đại quân Hắc Vũ bắt đầu di chuyển về phía trước, từng phương trận một chỉnh tề tiến lên. Nếu có thể nhìn từ chỗ cao xuống, đây sẽ là một cảnh tượng khiến người ta hết sức cảm thán. Liêu Sát Lang đích thân đốc trận, quân đội Hắc Vũ cách thành Hãn Hải càng lúc càng gần.

Trên thành Hãn Hải, bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ đứng trên tường thành giơ thiên lý nhãn nhìn về phía người Hắc Vũ, một hồi lâu sau gã buông thiên lý nhãn xuống nhìn sang người bên cạnh: "Diệp đại nhân, người Hắc Vũ đột nhiên thay đổi thái độ, sợ là đã đoán được bệ hạ sẽ động thủ với đại doanh Bắc Viện."

Diệp Vân Tán ừ một tiếng: "Người của ta ở trong đại doanh Nam Viện còn chưa đứng vững. Cách Lương Nỗ Cáp người này thay đổi thất thường không dễ khống chế, nếu có thể cho Tuần Lệnh Tòng một chút thời gian nữa thì tốt rồi."

Đúng lúc này, Diệp Vân Tán bỗng nhiên chú ý tới có một đội kỵ binh Hắc Vũ nhân số không nhiều đang tăng tốc rời khỏi đại trận hướng về phía thành Hãn Hải. Ông ta giơ thiên lý nhãn lên nhìn kỹ một chút, sau đó sắc mặt thay đổi: "Sao lại có một người Ninh?"

Võ Tân Vũ nghe được câu này cũng ngẩn ra, gã giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang: "Quả thật là một người Ninh."

Đội kỵ binh Hắc Vũ không quá mấy chục người này đến chỗ cực hạn tầm bắn của cung tiễn thủ thì dừng lại, trong đó có một gã người Hắc Vũ nói to: "Người Ninh trên thành nghe cho rõ! Hãn hoàng bệ hạ ta ngự giá thân chinh, tất sẽ đạp nát Hãn Hải, bình diệt Ninh quốc, để biểu lộ lòng nhân nghĩa của hãn hoàng bệ hạ ta, ít tạo giết chóc, cho nên đặc biệt mời danh sĩ Tuần Trực từ Ninh quốc các ngươi đến. Nếu các ngươi chịu nghe ông ta khuyên, chi bằng sớm mở cổng thành ra đầu hàng, giống như Tuần Trực tiên sinh, có thể hưởng thụ quan cao hiển hách ở Hắc Vũ ta."

Tuần Trực thúc ngựa đi lên phía trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên tường thành, không nói gì. Ông ta biết mình không cần lên tiếng, chỉ cần ông ta xuất hiện ở dưới tường thành, mỗi một người Ninh bên trong thành đều hận không thể lập tức chặt ông ta thành tám mảnh.

"Nguy rồi!"

Sắc mặt Diệp Vân Tán đại biến: "Tuần Lệnh Tòng nguy rồi!"

Cùng lúc đó, Tức Phong Khẩu.

Hoàng đế ngồi ở trên tường thành, nhìn người Hắc Vũ đông nghìn nghịt bên ngoài thành, khóe miệng mỉm cười. Ông ta lại ngồi ở đó có một chút tính khí trẻ con, hai chân đung đưa ở ngoài tường thành, làm Đại Phóng Chu sợ tới mức sắp bay mất cả hồn vía.

Thẩm Lãnh luôn đứng ở bên cạnh hoàng đế, hắn cũng sợ hoàng đế không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Bên ngoài thành đất Tức Phong Khẩu chính là con dốc khổng lồ. Con dốc này là món quà của thiên nhiên tặng cho Đại Ninh, có con dốc này, kỵ binh giúp người Hắc Vũ xưng hùng sẽ thành thứ vô dụng. Quân đội của Đại Ninh vốn không có ý định đến cánh đồng băng ở ngoài thành quyết tử một trận với bọn họ, cho nên nếu người Hắc Vũ muốn công thành thì chỉ có thể đi bộ mà xông lên, cho dù là không có hàng phòng ngự của quân Ninh ngăn cản, muốn leo lên con dốc này cũng không phải chuyện quá dễ dàng.

"Thẩm Lãnh."

Hoàng đế đưa tay chỉ quân đội Hắc Vũ đã đến phía dưới con dốc ở bên ngoài: "Nhìn những người đó xem. Nếu trẫm đoán không sai, Đốt Cương sẽ nói ai công lên Tức Phong Khẩu đầu tiên được thưởng bao nhiêu bạc, ai bắt sống hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường thăng quan tiến tước..."

Nụ cười trên khóe miệng Hoàng đế càng lúc càng rõ ràng: "Nếu trẫm là tự đưa mình qua, Đốt Cương sẽ cho trẫm bao nhiêu bạc?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Bệ hạ, chúng ta không thiếu chút bạc này."

Hoàng đế cười ha ha, vịn vào tường xuống dưới, phủi đất trên người: "Dù sao thì sinh tử trẫm cũng đã giao cho khanh rồi, trước khi rời Trường An trẫm đã nói câu này, khanh đánh trận của khanh. Trẫm muốn đi ngủ, trận này khanh tự xem mà đánh."

Thẩm Lãnh nói: "Thần phái người đưa bệ hạ về."

"Ai nói trẫm muốn về đi ngủ."

Hoàng đế nhìn sang bên cạnh. Bên kia có mấy tấm ván gỗ, ông ta dặn người chuyển đá đến, đặt tấm ván gỗ ở trên tảng đá. Chờ sau khi lắp xong hoàng đế đi qua vỗ vỗ, cảm thấy rất vững chắc: "Trẫm ngủ ở trên tường thành này."

Ông ta ngồi thẳng lên hướng tới các tướng sĩ Đại Ninh chung quanh hô: "Trẫm phải ngủ, chờ trẫm dậy sẽ xem các khanh giết bao nhiêu tặc binh Hắc Vũ, trẫm ngủ có yên giấc hay không, an toàn hay không, đều phải xem các khanh!"

Hô xong câu này, hoàng đế nhấc chân lên tấm ván gỗ, cứ nằm xuống như vậy, dường như cảm thấy không thoải mái vì không có gối đầu, chỉ vào Đại Phóng Chu: "Đưa mũ của ngươi cho trẫm."

Đại Phóng Chu vội vàng tháo cái mũ dày cộp xuống, hoàng đế kê mũ xuống dưới cổ.

"Thoải mái."

Ông ta nhắm mắt lại: "Thẩm Lãnh, đánh cho trẫm!"

Ba mươi vạn quân địch ở ngoài thành, hoàng đế ở trên thành ngáy o o.

Bất kể là ngáy thật hay là ngáy giả, toàn bộ quân Ninh đều có tự tin trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment