Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 842 - Chương 842: Không Tin Nàng Ta

Chương 842: Không tin nàng ta Chương 842: Không tin nàng ta

Đối với người ở độ tuổi của Hứa Cư Thiện mà nói, thật ra gã không biết chiến tranh có ý vị như thế nào, gã là lương thảo sinh trưởng trong thổ nhưỡng ấm áp an toàn của Đại Ninh, đâu thể nào thể hội cuộc sống của hàng rào, biên quân chính là hàng rào bảo vệ những người như gã. Trong giây phút tiếng tù và vang lên Hứa Cư Thiện đã bất giác muốn đi đến bên dưới tường thành, nhưng mà bệ hạ lại nằm ngáy khò khò trên tường thành, điều này khiến Hứa Cư Thiện cảm thấy khó tin.

Hoàng đế Đại Ninh, sao có thể tuỳ tiện đặt mình vào hiểm địa như thế?

Nhưng bệ hạ lại hoàn toàn không quan tâm, nghe tiếng hô giết dường như ngủ rất yên ổn.

Vô số người Hắc Vũ giống như đàn kiến đông nghịt từ con dốc bên ngoài thành đất Tức Phong Khẩu đi lên trên. Đối với người Hắc Vũ mà nói con dốc khổng lồ do thiên nhiên tạo thành này chính là bãi tha ma, người phía trước trúng tên lăn xuống, người ở phía sau không tránh kịp cũng sẽ bị đụng ngã, độ dốc lớn như vậy, muốn đứng lên ngay cũng khó khăn.

Thẩm Lãnh tháo cung thiết thai của mình xuống, rút ba mũi thiết vũ tiễn trong ống tên ra, bốn ngón tay ba mũi tên lắp lên dây cung, tay trái cầm cung tay phải kéo dây cung, ngay khi tay phải của hắn buông ra, ba mũi thiết vũ tiễn lập tức bay đi. Cung thiết thai của hắn có sức mạnh vô cùng lớn, tầm bắn của thiết vũ tiễn được dùng xa hơn nhiều so với cung cứng của các chiến binh thường dùng. Ba mũi tên cùng đến, khoảnh khắc một gã người Hắc Vũ mặc giáp tướng quân trong đám người của đội ngũ Hắc Vũ ngẩng đầu nhìn thấy thiết vũ tiễn bay tới thì đã muộn rồi, mũi tên xuyên cổ hắn ta, trực tiếp bay xuyên qua, một binh sĩ ở phía sau cũng bị bắn ngã.

Hai mũi thiết vũ tiễn khác bắn trúng thân binh ở hai bên gã tướng quân kia. Ba người đồng thời trúng tên, lăn xuống dưới, binh sĩ ở phía sau bị ngáng chân, một đám đồng loạt ngã sấp xuống.

Thẩm Lãnh lại rút một mũi thiết vũ tiễn ra, tìm kiếm trong đại quân Hắc Vũ ở phía dưới, phàm là người mặc thiết giáp đều sẽ trở thành mục tiêu săn bắn của hắn.

Cách người vừa mới bị bắn chết khoảng chừng vài chục trượng, một đám binh lính giơ tấm chắn che cho một gã tướng quân Hắc Vũ, nhìn có vẻ như cấp bậc cao hơn người vừa bị bắn chết. Thẩm Lãnh lắp thiết vũ tiễn đặt lên dây cung, cung thiết thai kéo căng, trong nháy mắt ngón tay buông ra thiết vũ tiễn lao vút đi.

Trên con dốc, một tên binh sĩ Hắc Vũ tinh mắt, nhìn thấy có mũi tên bay tới phía tướng quân, hắn ta lập tức giơ tấm chắn trong tay lên che ở trước người tướng quân, bịch một tiếng... Thiết vũ tiễn để lại một lỗ thủng trên tấm chắn, binh sĩ cầm thuẫn bị sức mạnh đáng sợ trên thiết vũ tiễn đánh ngã nghiêng sang một bên, hắn ta gắng gượng đứng thẳng người lên, sau đó liền nhìn thấy trên trán tướng quân có thêm một mũi tên. Mũi tên kia chui ra sau đầu chừng hơn một thước, mũi tên mắc kẹt ở đó, điều lạ là máu chảy ra lại rất ít.

Thế giới dường như trở nên an tĩnh lại, tất cả thân binh đều nhìn người tướng quân bị bắn thủng đầu, mắt của tướng quân còn liếc sang hai bên, sau đó chậm rãi ngã xuống.

Tu!

Tu!

Tiếng tù và thúc giục tiến công của người Hắc Vũ vẫn đang vang lên, các binh sĩ Hắc Vũ đang leo lên trên con dốc khó nhọc đi lên trước trận mưa tên. Quân Ninh ở trên thành đất Tức Phong Khẩu thì cố hết sức làm cho mỗi một mũi tên đều lấy đi một sinh mệnh.

Nơi này dễ thủ khó công, con dốc quá lớn và quá dài, cung tiễn thủ của người Hắc Vũ căn bản không có cách nào trợ giúp quá nhiều cho binh sĩ tiến công. Máy bắn nỏ có uy lực lớn hơn thì góc độ ngắm bắn không đủ cao, cho dù là kê lên cao cũng chưa chắc có thể tạo thành sát thương hữu hiệu cho quân Ninh. Về phần máy ném đá... nếu muốn dựng máy ném đá lên nhất định phải là ở trên khu đất bằng phẳng phía dưới con dốc, nhưng tầm bắn của máy ném đá lại không đủ để bắn đến thành đất. Đối với người Hắc Vũ mà nói, chỉ có xông lên dốc cao đến khu đất bằng bên ngoài thành đất thì mới có thể phản kích.

Sở dĩ hoàng đế tùy tiện nằm ngủ ở đây là vì ông ta biết trong khoảng thời gian ngắn người Hắc Vũ hoàn toàn sẽ không có khả năng uy hiếp đến ông ta, và bởi vì ông ta ở trên tường thành, binh lính quân Ninh canh gác thành chắc chắn là sĩ khí như cầu vồng.

Thẩm Lãnh bắn ba mươi mũi tên liên tiếp, ống tên đã dùng hết, với lực tay của hắn kéo cung thiết thai nặng nề như vậy ba mươi lần liên tục cũng đã khiến cánh tay ê ẩm. Hắn để cung thiết thai ở một bên căn dặn: "Thay người đi lên."

Tiếng tù và vang lên, cung tiễn thủ của hàng trước lui về phía sau, cung tiễn thủ ở phía sau đi lên thế chỗ. Để chuẩn bị cho trận chiến này, Tức Phong Khẩu đã dự trữ lượng lớn vật tư, số lượng mũi tên nhiều đến mức đếm không xuể, các binh sĩ hoàn toàn không cần lo mũi tên không đủ dùng. Thoải mái bắn chết kẻ thù như vậy, đối với binh lính quân Ninh mà nói quả thực là một sự hưởng thụ. Kẻ thù gây hại cho quân Ninh gác thành thì phải chờ tới khi bọn họ kéo gần khoảng cách, mà trước lúc đó chính là quân Ninh đang tàn sát.

Thẩm Lãnh hoạt động cánh tay đi đến một bên ngồi xuống, uống một ngụm nước, quay đầu lại nhìn xuống dưới thành. Người Hắc Vũ ở phía xa vẫn đang không ngừng tập kết, đội quân ba mươi vạn của đại doanh Bắc Viện hẳn là đã dốc hết toàn bộ lực lượng. Đốt Cương biết rất rõ chỉ cần công phá Tức Phong Khẩu bắt được Ninh đế Lý Thừa Đường, trận chiến này coi như đánh xong sớm, đây là sự hấp dẫn lớn cỡ nào?

Hoàng đế duỗi lưng một cái rồi ngồi xuống, nhìn Thẩm Lãnh: "Còn bao lâu nữa người Hắc Vũ sẽ lên?"

Thẩm Lãnh nói: "Không có nửa canh giờ, cung tiễn thủ của bọn họ sẽ không uy hiếp các binh sĩ được."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Căn dặn xuống, hôm nay ăn chút đồ ngon."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đã dặn rồi, hoả đầu quân đã đang nấu cơm, hôm nay ăn bánh bao thịt, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

Hoàng đế nghĩ đến lúc trước ở Trường An khi thủy sư của Thẩm Lãnh vào thành, ông ta căn dặn hoả đầu quân của cấm quân nấu cơm cho chiến binh thủy sư, cũng là làm bánh bao thịt, mỗi người năm cái, hoàng đế đã nhiều năm không ăn cơm trong quân đội liền nếm một cái, thế mà lại cảm thấy vô cùng mỹ vị.

"Lát nữa cũng đưa mấy cái cho trẫm, trẫm cùng ăn cơm với các tướng sĩ ngay trên tường thành."

"Vâng."

Thẩm Lãnh gật đầu, vừa mới nói xong thì nhìn thấy các huynh đệ hoả đầu quân mang từng cái giỏ trúc lớn lên tường thành, trên giỏ trúc đậy chăn bông màu trắng, đảm bảo lúc đưa bánh bao lên vẫn còn nóng hổi, khoảnh khắc chăn vén lên, hơi nóng hầm hập bốc lên trên. Trần Nhiễm chạy tới dùng mũ sắt của mình đựng không ít rồi trở lại. Đại Phóng Chu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ mũ sắt kia rất bẩn, nhưng không ngờ hoàng đế lại thò tay ra đã cầm lấy một cái bánh, nhét vào miệng cắn một miếng, mỡ chảy bên khóe miệng.

"Thơm!"

Hoàng đế thoải mái thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có tỏi không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần đi tìm."

Không bao lâu sau Thẩm Lãnh cầm mấy củ tỏi trở lại. Hoàng đế ngậm nửa bánh bao thịt trong miệng tách một tép tỏi, cắn một miếng bánh bao thịt, lại thêm nửa tép tỏi, biểu cảm trên mặt là một sự thỏa mãn làm cho Đại Phóng Chu không thể hiểu nổi, cứ ăn tỏi sống như vậy? Nặng mùi lắm, lúc nói chuyện miệng toàn mùi tỏi, bệ hạ là ngôi cửu ngũ, sao có thể ăn cơm như vậy chứ.

Hoàng đế vừa ăn vừa cười nói: "Lúc trước khi trẫm lãnh binh thấy thủ hạ ăn tỏi, lúc ấy liền hỏi bọn họ còn có thể ăn như vậy? Chắc khanh cũng hiểu, từ nhỏ trẫm lớn lên trong hoàng cung, tất nhiên sẽ không ăn uống như vậy, nhưng nếm một miếng lại khiến hương vị trở nên thơm hơn, từ đó về sau trẫm liền thích ăn tỏi, nhưng sau này trẫm đến Trường An, đã hai mươi mấy năm không ăn như vậy rồi."

Thẩm Lãnh lớn lên ở sông Nam Bình Giang Nam đạo, người ở sông Nam Bình cũng sẽ không ăn tỏi như vậy, theo người ở đó thấy tỏi nhiều nhất chỉ là gia vị lúc xào rau, lúc ăn rau mà ăn phải tỏi cũng sẽ gạt qua một bên. Dưới trướng hắn cũng nhiều là người Giang Nam đạo, nhưng là lúc ở bắc cương, thấy biên quân thường hay ăn như vậy. Thẩm Lãnh cũng lột một tép tỏi ăn, cười nói: "Tăng vị lại tăng tinh thần."

Các binh sĩ ở bên cạnh nhìn, lúc bệ hạ ăn bánh bao thịt mà lại cũng ăn tỏi như vậy, bọn họ đột nhiên cảm thấy bệ hạ không có quá xa xôi mờ mịt, dường như khoảng cách kéo lại rất gần chỉ trong nháy mắt.

Hoàng đế ăn liền năm cái bánh bao thịt, vỗ vỗ bụng: "Còn nữa không?"

Đại Phóng Chu vội vàng cúi đầu: "Bệ hạ à, không thể ăn nữa được."

Hoàng đế trợn mắt lườm y, nhìn Đại Phóng Chu cắn từng miếng nhỏ một, nửa ngày mới gặm được hơn phân nửa cái bánh bao thịt, ông ta động thủ lột một tép tỏi đưa cho y: "Thử xem."

Đại Phóng Chu: "Nô tì không dám đâu."

"Trẫm bảo ngươi ăn!"

Đại Phóng Chu vẻ mặt ai oán nhận lấy tép tỏi, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức nhếch môi: "Cay..."

Hoàng đế đứng dậy, thuận tay giật lấy nửa cái bánh bao thịt trong tay Thẩm Lãnh cắn hai miếng đã ăn xong, Thẩm Lãnh cũng ngây người. Hoàng đế hoạt động một chút, bước đi đến phía tường thành, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm bọn họ lập tức tiến lên: "Bệ hạ, nguy hiểm."

"Nguy hiểm cái rắm."

Hoàng đế đi lên trên tường thành, Thẩm Lãnh cầm một tấm chắn cản lại, hoàng đế đẩy tấm chắn ra nhìn ra bên ngoài, cầm cái cung thiết thai vừa rồi Thẩm Lãnh để ở trên tường thành lên, suy nghĩ một chút rồi nhìn Thẩm Lãnh: "Mũi tên đâu?"

Trần Nhiễm xách một ống mũi tên khác lên, hoàng đế nhận lấy đặt ở dưới chân mình, lắp tên kéo cung, liên tiếp ba lần, ba mũi tên bắn đi theo thứ tự. Cung thiết thai này tráng hán bình thường cũng không kéo căng được, hoàng đế bắn liền ba mũi tên mà mặt không đỏ hơi thở không gấp. Ba mũi tên bắn ngã ba người Hắc Vũ, tâm trạng hoàng đế cũng tốt lên.

"Bệ hạ vạn tuế!"

Nhìn thấy bệ hạ bắn ba mũi tên giết ba người, thủ quân trên tường thành liền lập tức sôi trào.

"Các khanh ai không phục? Có thể thi với trẫm."

Hoàng đế lớn tiếng nói: "Nếu ai có thể thắng trẫm... Trẫm cũng không thừa nhận."

Các tướng sĩ lớn tiếng cười.

Nhưng như vậy thì sĩ khí của các binh sĩ càng mạnh, ý chí chiến đấu sục sôi.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đi cùng trẫm."

Thẩm Lãnh dặn dò Vương Căn Đống chỉ huy, đi theo hoàng đế chậm rãi đi xuống đường cái bên dưới thành. Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Đã mấy ngày liền đều là trời nhiều mây, buổi tối mây che khuất trăng, nếu người Hắc Vũ đánh lén ban đêm sẽ không nhìn thấy."

Thẩm Lãnh nói: "Thần đã căn dặn rồi, buổi tối cứ cách một khoảng thời gian là phóng hỏa tiễn ra bên ngoài."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Có chuyện, trẫm muốn nói trước cho khanh hiểu."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tẩm Sắc?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh đầy vẻ tán thưởng: "Việc khanh nên làm đều đã làm rồi, việc Mạnh Trường An nên làm cũng đã làm rồi, nếu Tẩm Sắc vẫn không thể nhìn rõ thế cục, trẫm chỉ có thể không đặt cược tất cả vào nàng ta nữa. Nếu nàng ta cũng hy vọng có thể tiếp tục nhận được sự ủng hộ của Đại Ninh thì sẽ hiểu lúc này phải làm gì."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần biết."

Nhưng hắn cũng không chắc chắn. Đại quân Bắc Viện Hắc Vũ tiến công Tức Phong Khẩu, biên quân Hắc Vũ của hành cung hồ băng án binh bất động, đối với Tẩm Sắc mà nói có thể cũng đã là giới hạn. Chắc hẳn nàng ta không làm được chuyện để biên quân Hắc Vũ tiến công đại quân Bắc Viện, nhưng đứng ở góc độ khác nhau, nhìn nhận sự việc sẽ khác nhau. Nếu nàng không có bất kỳ biểu hiện nào, tất nhiên bệ hạ sẽ không hài lòng.

"Nếu nàng ta không đến, trẫm không tin nàng ta."

Hoàng đế vừa đi vừa nói, lúc nói đến câu này liền dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nếu nàng ta thật sự đến, trẫm lại càng không tin nàng ta."

Thẩm Lãnh chấn động trong lòng.

Đúng vậy, nếu ngay cả chuyện tiến công đại doanh Bắc Viện mà Tẩm Sắc cũng có thể làm được thì còn có gì không làm được?

Bình Luận (0)
Comment