Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 843 - Chương 843: Chiến Phòng Ngự

Chương 843: Chiến phòng ngự Chương 843: Chiến phòng ngự

Đúng một canh giờ, sau khi người Hắc Vũ đã bỏ lại hơn một ngàn cỗ thi thể trên con dốc cuối cùng cũng có người đi lên đỉnh dốc, vượt qua con dốc chính là một bãi đất bằng phẳng. Từ bên rìa con dốc chỗ đến thành đất Tức Phong Khẩu cũng chỉ có khoảng cách 60 – 70 bước, xông lên dốc, cung tiễn thủ của người Hắc Vũ có thể phản kích. Sau khi bỏ ra cái giá thảm trọng như vậy mới công lên được, tất nhiên người Hắc Vũ sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Người người Hắc Vũ đầu tiên thò đầu lên chỉ riêng trên mặt đã trúng ba mũi tên, ngay cả tiếng hô giết cũng không kịp kêu lên đã ngã ngửa về phía sau lăn dưới. Sau khi lăn nửa vòng thì mũi tên trên người vướng trên mặt đất, thi thể không lăn xuống nữa, binh sĩ Hắc Vũ ở phía sau không kịp tránh, chỉ có thể đạp lên thi thể của đồng bạn mình mà xông lên.

Lúc xông lên phía trước thân thể không khống chế được bổ nhào xuống đất nhưng lại tránh thoát hai mũi tên bay tới, hắn ta quay đầu lại liếc nhìn, mũi tên bay sượt qua lưng hắn ta bắn ngã đồng bào ở phía sau, trong đó có một mũi là bắn sượt qua mũ sắt trên đầu hắn ta. Hắn ta giơ tay lên sờ mũ sắt theo bản năng, trong khoảnh khắc ngây người, một mũi tên bắn vào trán hắn ta, một mũi tên bắn vào hốc mắt hắn ta.

Người vẫn chưa chết ngay lập tức, tiếng kêu thảm dường như có phá vỡ cả tầng mây trên trời.

Binh sĩ Hắc Vũ ở phía sau đâu còn màng đến việc đỡ người dậy, người đã ngã xuống đều bị coi là người chết.

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, người Hắc Vũ liên tiếp xông lên con dốc bắt đầu tăng tốc chạy tới thành đất. Người Hắc Vũ ở phía sau khiêng thang, nghiêng ngả lảo đảo bò lên, mũi tên dày đặc đưa từng tên từng tên binh sĩ khiêng thang vào địa ngục, người Hắc Vũ từ phía sau tiến lên lấy thang trên thi thể tiếp tục chạy về phía trước, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Một gã binh sĩ Hắc Vũ nhìn mới 17 – 18 tuổi nằm rạp trên mặt đất, mông vểnh lên thật cao, hai tay ôm đầu gào khóc. Lão binh dẫn dắt gã ta chết ở ngay trước mặt gã ta, trong hốc mắt trúng một mũi tên, mũi tên đâm sâu vào đầu, sau khi trúng tên hắn ta còn muốn rút mũi tên ra, nhãn cầu bị mũi tên kéo ra theo còn vương từng sợi từng sợi tơ máu.

Binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi nằm bên cạnh lão binh kêu gào, gã ta không dám xông lên xa hơn, đại doanh Bắc Viện của Hắc Vũ đã nhiều năm không có chiến tranh, lúc bọn họ ức hiếp những bộ tộc nhỏ yếu kia thì ai dám phản kháng bọn họ? Bọn họ quen giết hại nhưngkhông quen chém giết. Biên quân của Đại Ninh sẽ không chiếu cố biểu hiện lạ lẫm của bọn họ trên chiến trường, sẽ chỉ đưa bọn họ vào địa ngục nhanh hơn mà thôi.

"Đứng lên!"

Một giáo úy Hắc Vũ đạp một cước vào cái mông đang vểnh cao của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi nhào xuống đất, còn chưa kịp đứng lên đã bị giáo úy của gã ta túm lấy bì giáp nhấc lên: "Đi lên phía trước!"

Người trẻ tuổi cầm loan đao của mình, vừa chạy về phía trước vừa khóc.

"Tin tưởng Nguyệt Thần!"

Giáo úy dùng loan đao chỉ vào thành đất Tức Phong Khẩu ở phía trước: "Nguyệt Thần sẽ phù hộ chúng ta giết sạch những người Ninh kia!"

Người trẻ tuổi khàn giọng hô to: "Nguyệt Thần sẽ phù hộ ta!"

Phập!

Một mũi tên bắn vào ngực gã ta, người trẻ tuổi đang chạy tới phía trước bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng đi, giống như có thứ gì đó bị mũi tên mang đi trong nháy mắt. Gã ta dừng lại nhìn ngực mình, sau đó cảm giác đau đớn lan đến tận óc... Gã ta vứt bỏ loan đao trong tay, hai tay nắm lấy mũi tên kia muốn rút ra, mũi tên thứ hai bắn thủng cánh tay gã ta, ghim cánh tay trên ngực, mũi tên thứ ba bay qua sát mặt gã ta, rạch ra một vết máu trên mặt, mũi tên dính giọt máu tiếp tục bay về phía trước, đâm vào cổ tên giáo úy ở phía sau gã ta.

Lúc giáo úy ngã xuống đã bổ nhào lên người người trẻ tuổi, hai người ngã vào nhau, giáo úy nghiêng đầu nhìn người trẻ tuổi, máu trong cổ hắn ta phun ra ngoài, mà người trẻ tuổi thì đã từ từ không còn thở nữa.

"Mười mũi tên thay đổi người!"

Thẩm Lãnh tay trái cầm cung thiết thai của hắn, trên lưng đeo ống mũi tên, hắn vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Mạng của kẻ thù không quý giá bằng mũi tên của Đại Ninh, nhắm chuẩn mà bắn. Từ trên dốc cao chạy đến dưới tường thành chẳng qua cũng chỉ mấy chục bước, đều là nam nhân, đừng có ai nói là mình không bắn được!"

Vương Khoát Hải kéo cung bắn tên, gã cũng dùng cung thiết thai, phân lượng không thua kém cái của Thẩm Lãnh bao nhiêu. Hai cánh tay của gã còn to hơn cả chân của người bình thường, lúc kéo cung cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

"Tướng quân xem ta bắn có được không?!"

Vương Khoát Hải buông tay, mũi tên bay đi, lại bắn một gã người Hắc Vũ ngã xuống đất.

"Tướng quân thường xuyên xem ngài bắn rồi, nào nào nào, tướng quân ngài xem ta bắn thế nào."

Binh sĩ ở bên cạnh hô một tiếng, Thẩm Lãnh hơi kinh ngạc, tuy rằng câu này nghe dường như không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại cảm thấy có một chút thô tục như vậy? Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã binh lính kia một cái: "Cái gì mà ta thường xuyên xem hắn bắn, là hắn thường xuyên học ta bắn như thế nào!"

Sau khi nói xong lại cảm giác con mẹ nó chứ mình càng thô tục hơn.

Chiến trường đang rất nghiêm túc, sau khi hắn nói mấy câu thì bầu không khí đã thay đổi.

Vù!

Một mũi tên bay qua sượt qua Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh mắng một câu, rút một mũi thiết vũ tiễn bắn ra ngoài thành, một gã binh sĩ Hắc Vũ bị bắn ngã xuống đất. Đó có phải là người Hắc Vũ đã bắn tên hay không cũng không sao cả, người chết là người Hắc Vũ.

"Người Hắc Vũ sẽ không dừng lại."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Bọn họ biết bệ hạ đang ở Tức Phong Khẩu, các ngươi đều hiểu bọn họ muốn làm gì. Ta không biết Mạnh Trường An sẽ nói gì với các ngươi vào lúc như thế nào, dựa vào tính cách cả ngày không nói một câu đó của hắn thì nửa cái rắm cũng không nói, dù sao cũng chỉ làm thôi, nhưng điều ta muốn nói là... trong lòng các bách tính Đại Ninh, tường thành của bắc cương trước giờ đều không phải là tường thành, mà là chúng ta!"

Thẩm Lãnh lại bắn ra một mũi tên, người Hắc Vũ ở bên ngoài hét lên rồi ngã gục.

"Tường thành kiên cố đến mấy cũng có lúc bị phá vỡ, chiến binh bắc cương Đại Ninh không có khoảnh khắc bị đánh bại, trước kia không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có!"

Hắn lại bắn ra một mũi tên, vừa đi vừa nói to: "Bệ hạ ở ngay phía sau chúng ta!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Thẩm Lãnh đứng ở lỗ châu mai, bắn ra từng một mũi tên một: "Cho người Hắc Vũ biết thế nào là sợ. Ta từng lãnh binh chinh chiến khắp nơi, từng đánh người Tây Vực, từng đánh người Cầu Lập, cũng từng đánh người Bột Hải, nhưng trước giờ ta không dám khoác lác ở trước mặt các ngươi, bởi vì các ngươi đánh người Hắc Vũ! Trong lòng ta, biên quân Đại Ninh, người lợi hại nhất chính là các ngươi!"

"Giết!"

Các binh sĩ ai nấy cũng kích động lên, mũi tên thả ra hết lớp này đến lớp khác, người Hắc Vũ đang chạy ở bên ngoài ngã xuống hết lớp này đến lớp khác.

"Đổi!"

Thẩm Lãnh hét to một tiếng.

Cung tiễn thủ ở phía sau đã chuẩn bị xong từ lâu liền xông lên. Biên quân bắc cương Đại Ninh đã trải qua vô số lần diễn tập phối hợp ăn ý, Mạnh Trường An đã mài giũa bọn họ thành thanh đao sắc bén nhất, hiện tại người cầm thanh đao này là Thẩm Lãnh.

Dưới tường thành, trong một lương đình, hoàng đế ngồi ở đó nhìn đỉnh đầu, có mũi tên của người Hắc Vũ bay qua tường thành rơi xuống, trên đỉnh lương đình thi thoảng truyền đến một tiếng trầm đục.

Hoàng đế liếc nhìn sang Hứa Cư Thiện đứng ở bên cạnh, sắc mặt của người trẻ tuổi hơi tái nhợt. Lần đầu tiên biết đến sự tàn khốc của chiến tranh chính là ở bắc cương, phỏng chừng một khoảng thời gian rất dài sau này gã cũng không nguôi ngoai được.

"Hiện tại đã hiểu tại sao trẫm vẫn luôn nói người đọc sách không nên xem thường người làm binh chứ."

Hoàng đế chậm rãi nói: "Trị quốc phải dùng người đọc sách, nhưng nếu không có những quân nhân như bọn họ, các khanh có thể yên tâm để trị lý dân sự?"

Hứa Cư Thiện cúi đầu: "Lúc thần ở thư viện cũng có luyện tập thêm võ nghệ, nhưng lúc khi thần ở trên tường, thần đã hoảng hốt... Bây giờ thần mới hiểu những hán tử thoạt nhìn thô kệch này giết địch bảo vệ nước như thế nào. Trước kia thần vẫn cảm thấy mình can đảm không thua bất cứ người nào, bây giờ mới biết thần thua kém quá xa."

"Trẫm mang khanh đến chính là muốn cho khanh nhìn thấy cái khó khăn của quân nhân. So với bọn họ, cái khó khăn của các khanh còn có gì mà không chống đỡ được? Khanh còn trẻ, tuy rằng Lại Thành giữ khanh ở lại Nội các, nhưng sau này trẫm vẫn sẽ đưa khanh tới địa phương rèn luyện. Chưa từng có kiến thức và kinh nghiệm làm quan ở địa phương, khanh sẽ không hiểu các bách tính thật sự cần gì. Chưa từng thấy chém giết chiến trường, khanh sẽ không hiểu các tướng sĩ thật sự cần gì. Làm việc ở Nội các, không phải mỗi ngày đều bận rộn phân phát chỉnh sửa lại những bản tấu chương kia là đủ."

Hứa Cư Thiện cúi người: "Thần nhớ rồi."

Bịch một tiếng, một mũi tên đâm lên cây cột ở lương đình, hoàng đế đứng dậy, rút mũi tên kia ra nhìn: "Mũi tên của người Hắc Vũ có móc ngược, âm độc. Thời còn trẻ trẫm lãnh binh là mũi tên của bọn họ đã chế tạo như vậy rồi, ba mươi mấy năm qua, mũi tên vẫn như vậy... Ba mươi mấy năm không có thay đổi, không có cải tiến, người Hắc Vũ có gì đáng sợ?"

Ông ta ném mũi tên qua một bên: "Trẫm cũng không tin mấy câu nói như phong thủy luân chuyển, chỉ tin nếu không ngừng vươn lên thì kẻ mạnh vẫn mãi mạnh, kẻ mạnh không có chí tiến thủ, phong thuỷ có thể chuyển được không?"

Hứa Cư Thiện thở ra một hơi thật dài: "Không ngừng vươn lên, kẻ mạnh vẫn mãi mạnh."

Trên tường thành, một cái thang mây dựa vào tường, người Hắc Vũ ở phía dưới gào thét để phát tiết. Bọn họ dốc hết toàn lực gác thang vào tường thành, mà quân Ninh ở trên tường thành thì dùng móc câu thật dài để đẩy thang ra.

Cung tiễn thủ Hắc Vũ ở phía sau căn bản là không ngắm bắn, chỉ bắn từng mũi tên một lên tường thành giống như điên. Mũi tên của hai bên dày đặc chạm vào nhau ở giữa không trung, áp lực của quân Ninh càng lúc càng trở nên lớn hơn.

Thang bị đẩy xuống, lúc ngã xuống đất có 3 – 4 binh sĩ Hắc Vũ bị đập xuống dưới.

Thêm nhiều người Hắc Vũ chen chúc ở dưới chân tường thành, dựa vào nhân số để giữ vững thang, chen chúc đông nghịt ở đó, từ trên nhìn xuống toàn là đầu người.

Một gã binh lính quân Ninh thò người ra, bắn mũi tên xuống dưới chân tường thành, mới bắn hai mũi tên thì mũi tên của người Hắc Vũ bắn trúng gã ta, người gã ta lảo đảo từ trên tường thành rơi xuống dưới, mới rơi xuống đất, loan đao người Hắc Vũ đã tập trung chém xuống, rất nhanh chóng người đã bị chém thành mảnh vụn.

"Thả lang nha phách!"

Thẩm Lãnh hét to một tiếng.

Lang nha phách treo trên tường thành rơi vù xuống. Mỗi một cái lang nha phách dài gần sáu thước, lớp phía dưới bọc sắt, cực kỳ nặng nề, mà đáng sợ nhất là đinh sắt dài chừng một thước ở bên trên, dày đặc, mũi nhọn đâm xuống, giây phút lang nha phách rơi xuống là đã định sẵn sẽ máu thịt nhầy nhụa.

3 – 4 người bị một tấm lang nha phách nặng nề đập trúng, đinh nhọn từ đỉnh đầu xuyên vào có thể đâm thủng ra ngoài cằm. Khoảnh khắc lang nha phách được kéo lên, còn có thi thể treo trên đó, lắc lư giống như người treo cổ, nhưng thế này tàn nhẫn hơn treo cổ nhiều. Thứ treo thi thể không phải dây thừng mà là đinh sắt cắm sâu vào tận trong đầu.

Lang nha phách treo ở bên ngoài tường thành đồng loạt hạ xuống, sau đó binh lính quân Ninh bắt đầu ra sức kéo lang nha phách lên, lên tới chỗ cao lại đột nhiên buông dây thừng, lang nha phách lại nặng nề rơi xuống một lần nữa.

Máu bắn ra, còn có cả thịt nát.

Lang nha phách lại được kéo lên lần nữa, binh sĩ Hắc Vũ từ phía sau ùa lên điên cuồng nhảy lên dùng loan đao chém dây thừng treo lang nha phách. Bọn họ trơ mắt nhìn lang nha phách càng lúc càng lên cao, trơ mắt nhìn não và thịt nát dính trên đinh sắt trượt xuống, rơi trên mặt bọn họ.

Người Hắc Vũ điên cuồng đã đỏ cả mắt, khi lang nha phách thả xuống lần thứ ba, người bị đánh đến sợ hãi còn đang kêu la thì đã có người chết ngay lập tức rồi, có người còn đang giãy giụa. Người Hắc Vũ ở phía sau liều chết nhảy lên, dựa vào thể trọng của mình kéo lang nha phách lại không cho quân Ninh kéo lên nữa.

Có lang nha phách không kéo lên được nữa, trên những lang nha phách có ít người thì bị kéo cả người lên theo, lên tới chỗ cao, từng cây trường mâu một đâm ra, binh sĩ Hắc Vũ đứng ở trên lang nha phách bị đâm ra vô số lỗ máu.

Máu phun ra bắn lên người lên mặt binh lính quân Ninh, tất cả mọi người biến thành màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment