Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 844 - Chương 844: Yên Tĩnh

Chương 844: Yên tĩnh Chương 844: Yên tĩnh

Suốt một ngày một đêm, thế công của người Hắc Vũ không dừng lại lần nào, tiến công trong đêm khuya càng có thể khiến con người ta thể hội được sự thảm liệt của chiến tranh, kẻ thù xuất hiện trong bóng tối giống như dã quỷ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người, mặt mũi hung tợn.

Hỏa tiễn của quân Ninh vẫn luôn bắn ra ngoài thành, mỗi một hỏa tiễn rơi xuống đều có thể chiếu sáng lên một loạt những khuôn mặt dữ tợn chung quanh.

Đó dường như đã không còn là con người, mà là một đàn dã thú, còn là loại dã thú mà con người không biết, là một loại quái vật từ dưới đất chui ra. Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành cả đêm không đi xuống, hắn nhìn bóng người bị ánh lửa bóp méo của những binh sĩ Hắc Vũ kia, có ảo giác đó là một thứ bốn chân chạy như điên, há cái miệng lớn dính máu ra gầm rú, trong miệng còn rỏ máu ra bên ngoài.

Đại Phóng Chu cũng cả đêm không ngủ, cho nên hoàng đế cũng nhất định là cả đêm không ngủ, bởi vì tất nhiên mỗi một lần Đại Phóng Chu chạy lên tường thành xem Thẩm Lãnh có làm sao không đều là hoàng đế căn dặn.

Trong tiểu viện, ánh đèn trong phòng vẫn luôn sáng, hoàng đế ngồi trên giường lò nhìn sao trời bên ngoài cửa sổ, trong tai truyền đến tiếng hò hét bên chỗ tường thành. Đêm nay không yên tĩnh như thế, trong lòng hoàng đế cũng không yên tĩnh.

Trước đây lúc Thẩm Lãnh lúc xuất chinh tất nhiên hoàng đế cũng lo lắng, nhưng bởi vì trong triều sự vụ phức tạp, mỗi ngày nhiều việc làm không hết như vậy, hoàng đế lo lắng cũng chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến. Mà lần này thì khác, Thẩm Lãnh cùng người Hắc Vũ chém giết ở ngay trên tường thành, mà ông ta ở trong tiểu viện tử đơn ngay dưới tường thành cách đó không xa, thậm chí mấy lần ông ta còn có ảo giác nghe được tiếng kêu của Thẩm Lãnh, không nhịn được lại lắng tai nghe, sau đó cười mình đúng là già thật rồi.

Đại Phóng Chu từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc: "Bệ hạ, Thẩm tướng quân vẫn đang ở trên thành chỉ huy chống lại đợt tiến công của Hắc Vũ, chiến binh thay phiên đi lên, nhưng Thẩm tướng quân lại không chịu xuống dưới nghỉ ngơi."

"Để hắn ở trên tường thành đi, ở trên tường thành hắn còn an tâm, xuống thành ngược lại sẽ không yên."

Hoàng đế đứng dậy, đi đến cạnh lò lửa ngồi xuống, dùng đũa sắt gẩy than trong lò, đốm lửa bay lên giống như đã hoàn thành một kiếp, từ lúc tồn tại đến khi diệt vong.

Bên lò lửa nướng khoai lang, trong khắp gian phòng đều là mùi thơm của khoai nướng, trong mỗi một tia không khí đều có. Bầu trời phía đông đã tảng sáng, một đêm cứ trôi qua như vậy, Đại Phóng Chu nuốt nước miếng một cái, cả đêm không ngủ lại còn chạy tới chạy lui, đã sớm đói bụng rồi.

Hoàng đế nhìn y một cái, thò tay ra đưa cho y một củ khoai nướng, Đại Phóng Chu vội vàng cẩn thận nhận lấy: "Nô tì tạ bệ hạ ân điển."

"Ăn đi, lát nữa cùng trẫm đến chỗ hoả đầu quân xem thử, các tướng sĩ chém giết suốt một đêm có thể cũng đã sớm đói bụng rồi."

Đại Phóng Chu nói: "Lúc nãy nô tì trở lại, Thẩm tướng quân đã căn dặn người đến chỗ hỏa đầu quân lấy đồ ăn, hẳn là đã làm xong rồi. Nô tì lại tiện đường đến chỗ hoả đầu quân xem thử, từng nồi bánh màn thầu thật lớn đã hấp xong, đang để ở trong giỏ trúc lớn, lúc này hẳn là đã đang đưa lên tường thành rồi. Bánh màn thầu nóng hổi mới ra lò, nóng phỏng tay, kẹp thêm vài ba miếng dưa muối..."

Đại Phóng Chu theo bản năng lau khóe miệng, chính bản thân y cũng hơi khó hiểu. Trước giờ y đều chưa từng có cảm giác thèm bánh màn thầu, nhưng vừa rồi khi đang nói y lại không nhịn được mà chảy nước miếng.

Dường như hoàng đế cũng bị y nói làm cho đói bụng, đứng dậy: "Vậy thì qua bên đó ăn chực một chút cơm sáng."

Ông ta đứng dậy, Đại Phóng Chu vội vàng nhét khoai lang vào miệng, chạy đi áo khoác của hoàng đế qua, khoai lang quá nóng làm răng cũng bị phỏng. Hoàng đế vươn tay ra lấy áo khoác, nhìn khuôn mặt của Đại Phóng Chu: "Nóng phát khóc?"

Đại Phóng Chu thật sự nóng phát khóc, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

Hoàng đế khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Thẩm Lãnh từ bên ngoài vào sân. Sau khi nhìn thấy hoàng đế Thẩm Lãnh vội vàng khom người cúi đầu: "Thần đoán chắc hẳn là bệ hạ cả đêm không ngủ, thế công của người Hắc Vũ đã ngừng, đã lui về phía dưới con dốc, hẳn là một lát nữa sẽ không lại xông lên, thần đến bẩm báo bệ hạ một tiếng."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Có đói không?"

"Đói!"

"Đi ăn chực chứ?"

"Được!"

Hoàng đế đi ở phía trước, Thẩm Lãnh đi theo phía sau, Đại Phóng Chu cố ý kéo giãn khoảng cách ra xa một chút.

"Bánh màn thầu vừa mới ra lò, kẹp thêm vài ba miếng dưa muối, nếu có thêm một quả trứng vịt muối ngâm nước tương nữa..."

Hoàng đế thở ra một hơi: "Ngon!"

Thẩm Lãnh nói: "Trứng vịt muối khó tìm, nhưng dưa muối của biên quân thật sự ngon."

Quân thần hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đi đến chỗ hỏa đầu quân nấu cơm, các binh sĩ nhìn thấy hoàng đế và Thẩm Lãnh liền vội vàng đứng thẳng người hành lễ. Hoàng đế khoát tay, tự kéo một cái bàn nhỏ qua: "Bánh màn thầu dưa muối, có trứng vịt muối không?"

Người của hỏa đầu quân nhìn nhau, thầm nghĩ trứng vịt muối thật sự không có.

"Được rồi được rồi."

Hoàng đế khoát tay: "Có cái gì thì mang cái đó đến, làm hai bát canh trứng không có vấn đề chứ?"

"Không có vấn đề, không có vấn đề."

Mọi người mau chóng chạy đi làm canh, trong lúc làm canh thì một đĩa bánh màn thầu trắng phau nóng hổi được đặt ở trên bàn, ba loại dưa muối, củ cải, dưa cải và dưa leo, cộng thêm một đĩa thịt hầm tương đã được thái sẵn. Hoàng đế cũng không đợi canh nữa, tách bánh màn thầu ra gắp mấy miếng dưa muối kẹp vào, cắn một miếng to, tiếng dưa muối bị răng cắn đứt lại rõ ràng đến thế. Hoàng đế thỏa mãn gật đầu, lại nhón một miếng thịt hầm tương bỏ vào trong miệng, đã nhiều năm chưa từng có cảm giác này rồi.

"Đã rất lâu rất lâu rồi trẫm không thể hội mùi vị khi đói là gì."

Thẩm Lãnh cười cười, tách bánh màn thầu ra kẹp dưa muối vào bên trong: "Trước đây thần từng nói với bệ hạ, ăn lúc đói khát mới có thể hoàn toàn cảm nhận được mỹ vị của thức ăn..."

Hắn cắn một miếng to, má phồng lên, hắn nhìn phía sau có cây, kéo ghế về phía sau tựa vào thân cây. Cảm giác sau lưng có thứ để dựa vào thật sự quá sảng khoái, người nào không trải qua mệt nhọc cực độ sợ là thể hội được.

Hoàng đế ăn xong một cái bánh màn thầu lớn, thò tay ra lấy cái thứ hai: "Sao khanh ăn chậm vậy, lúc trẫm bằng tuổi khanh ăn uống như sói như hổ, trong quân doanh mà không ăn cơm nhanh thì làm sao..."

Câu sau còn chưa nói hết, bởi vì ông ta nhìn thấy Thẩm Lãnh đang dựa vào thân cây ngủ.

Ánh nắng sớm từ phía đông chiếu qua, chiếu lên khuôn mặt của người trẻ tuổi làm cho khuôn mặt vốn lấm lem kia trở nên sạch sẽ, hình dáng khuôn mặt cũng được phác họa ra, chỉ là miệng vẫn đang còn giương lên, trong miệng là bánh màn thầu vẫn chưa nhai hết.

Hoàng đế đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người Thẩm Lãnh, thế mà Thẩm Lãnh lại không tỉnh.

Hoàng đế biết người như Thẩm Lãnh chỉ có khi ở bên cạnh người mình tín nhiệm thì mới có thể ngủ yên giấc như vậy thôi... Hồi nhỏ hắn ở trong nhà Mạnh lão bản ở trấn Ngư Lân Giang Nam đạo, nhất định là mỗi một buổi tối cũng không dám ngủ yên. Hắn không biết khi nào Mạnh lão bản uống rượu say sẽ đột nhiên xuất hiện, kéo hắn ra ngoài đánh một trận. Hắn cũng không biết Mạnh lão bản liệu có một ngày đổi dụng cụ đánh hắn từ gậy gộc thành đao hay không.

Nhất định là hắn cuộn tròn người trong cái nơi giống như chuồng heo ổ chó kia, như một con sói con bị bỏ rơi, mình đầy thương tích nhưng lúc ngủ cũng sẽ vểnh tai lên, nghe ngóng tiếng động bốn phía.

Bỗng dưng nghĩ tới những chuyện này, trong lòng hoàng đế đau nhói.

Ông ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, bởi vì vai của Thẩm Lãnh đã lệch sang một bên, hoàng đế ngồi ở đó, cũng dựa vào thân cây, đỡ Thẩm Lãnh không cho hắn tiếp tục nghiêng người thêm nữa. Cứ tựa thân cây nhìn lên bầu trời như vậy, thế mà hoàng đế cũng ngủ thiếp đi.

Ánh sáng của ửng đỏ mặt trời sớm chiếu lên hai người giống như một lớp chăn mỏng.

Thế nhưng Đại Phóng Chu lại giật mình, vội vàng sai người tìm dày thảm đến đắp lên cho hoàng đế và Thẩm Lãnh, hoàng đế trừng mắt nhìn rồi lại lập tức ngủ tiếp. Dưới một gốc cây già xiêu vẹo, hoàng đế và tướng quân cứ kề sát nhau chống đỡ cho nhau mà ngủ như vậy, ai cũng sẽ không ngã xuống.

Người của hỏa đầu quân bưng một chậu canh nóng chạy tới, nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt, hắn ta đặt chậu canh nóng ở trên bàn, nhìn Thẩm Lãnh mặt dính đầy vết máu, bỗng nhiên giơ tay lên hành một quân lễ.

Tất cả người của hỏa đầu quân đang làm việc đều đứng thẳng người, hướng về bên đó hành quân lễ.

Bọn họ cũng là quân nhân, rất nhiều người trong số bọn họ đều đã từng là lão binh cùng kẻ thù chém giết trên chiến trường hết lần này đến lần khác, những người lớn tuổi, hoặc là bị thương, hoặc là không muốn về nhà thì ở lại hỏa đầu quân. Thứ tình nghĩa độc hữu của chiến binh đó sẽ không phai nhạt cũng sẽ không tan biến trong xương tủy bọn họ.

Dường như ngay cả gió cũng không muốn tới quấy rầy hai người đang ngủ, thành đất Tức Phong Khẩu đã một ngày một đêm không được yên tĩnh, bây giờ lại yên tĩnh đến như vậy.

Bên ngoài tường thành, các binh sĩ của đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ ngồi xuống ở phía dưới con dốc, ngồi không nổi nữa thì nằm xuống. Bọn họ cũng mệt, cũng là căng thẳng thần kinh suốt một ngày một đêm, mà đáng thương là không ai kịp thời đưa đồ ăn tới cho bọn họ. Nơi này cách đại doanh rất xa, không có mệnh lệnh thì bọn họ cũng không thể rút về đại doanh, chỉ có thể ở tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh tiến công tiếp theo truyền đến.

"Huynh đệ."

Một gã binh sĩ Hắc Vũ dùng vai đụng vào đồng bào bên cạnh mình: "Đại tướng quân nói bắt sống hoàng đế Ninh quốc sẽ thưởng bao nhiêu bạc?"

Đồng bạn đầu óc nặng trĩu ngây người ra, lắc đầu: "Quên rồi."

"Hình như là nói thưởng mười vạn lượng bạc, còn được phong vạn hộ hầu?"

Binh sĩ Hắc Vũ chép miệng chậc chậc: "Nếu thật sự có thể bắt được hoàng đế Ninh quốc, trở thành vạn hộ hầu thì không cần liều mạng trên chiến trường như vậy nữa chứ?"

"Ta không muốn."

Đồng bạn của hắn ta đã không nhấc nổi mí mắt lên nữa: "Bây giờ ta chỉ muốn ăn một bữa thỏa thê, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

"Còn lương khô không?"

"Đây còn nữa, đêm hôm qua đã ăn hết rồi."

"Ta cũng vậy, đã hết rồi."

"Đám nhãi ranh của quân nhu doanh kia, sao vẫn không đưa lương khô lên?"

Người nói chuyện quay đầu lại liếc nhìn, bên ngoài lều lớn được dựng lên tạm thời phía bên kia đang bốc hơi nóng, giống như là đang nấu cơm, hắn ta nuốt nước bọt một cái: "Đại tướng quân đang ăn cơm phải không?"

"Ai bảo người ta là đại tướng quân."

Lều lớn, Bắc Viện đại tướng quân Đốt Cương bưng một bát canh nóng trong tay, vừa uống vừa đi lại ở trong đại trướng, tầm mắt của hắn ta không ở trên bát canh mà là ở bản đồ treo bên cạnh, đó là bản đồ của Tức Phong Khẩu. Bản đồ này hắn ta đã ghi nhớ trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn nhìn xem có thể nào vòng qua phía sau Tức Phong Khẩu đánh sâu vào thành đất không.

Nhưng mà không có. Vị trí của Tức Phong Khẩu quá đặc biệt, nếu nơi này còn có đường khác, Hắc Vũ cũng không đến mức mấy trăm năm qua cũng chưa thể đánh vào cảnh nội Ninh quốc từ nơi này. Bên thành Hãn Hải hai nước giao chiến còn có tình huống đánh vào cảnh nội của nhau phát sinh, nhưng ở Tức Phong Khẩu thì quân đội Hắc Vũ chưa từng bước vào thành đất một bước.

Hiện tại thì khác, trước kia có thể không có, sau này cũng có thể không có, nhưng lần này nhất định phải bước vào.

"Đại tướng quân."

Mưu sĩ dưới trướng hắn ta nhìn ra bên ngoài, nói nhỏ: "Có phải nên để cho các binh sĩ lui xuống nghỉ ngơi không? Đã một ngày một đêm rồi, lương khô của bọn họ cũng dùng hết, cứ chịu đựng như vậy cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu."

"Nếu lui xuống, nếu như đợt tiến công tiếp theo có thể công phá thành đất Tức Phong Khẩu, đội ngũ phía sau không đủ thì làm sao? Không thể xác định phía sau thành đất Tức Phong Khẩu có bao nhiêu quân Ninh, có mai phục hay không... Ta cũng biết xót binh lính, nhưng bây giờ không phải lúc đau lòng."

Đốt Cương uống hết canh nóng trong bát, đi qua xé một cái đùi gà gặm hai miếng: "Ta cũng đã một đêm không ngủ rồi, tất cả mọi người đều giống nhau."

Mưu sĩ nhìn cái đùi gà kia, thầm nghĩ giống nhau chỗ nào?

"Trước hết để hậu đội đi lên, chuẩn bị tiếp tục tiến công thành đất bất cứ lúc nào, đội ngũ phía trước rút lui về phía sau, nghỉ ngơi ngay tại chỗ."

Đốt Cương nhổ ra một miếng xương, đi đến cửa lều lớn nhìn ra bên ngoài: "Nếu trận chiến này có thể đánh thắng, ta sẽ được ghi tên sử sách."

Mưu sĩ cúi đầu: "Đại tướng quân, quả thật như thế."

Đốt Cương gặm xong đùi gà, tùy tay ném ra ngoài cửa: "Nếu như có thể đâm thành đất Tức Phong Khẩu một đao phía sau lưng thì tốt rồi... Đáng tiếc, Bột Hải quốc không ở trong tay chúng ta. Nếu Bột Hải quốc vẫn còn, có lẽ giờ khắc này ta đã đâm một đao qua rồi."

Tầm mắt của hắn ta trở lại trên bản đồ: "Đâm một đao... đâm như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment