Sự yên tĩnh ngắn ngủi bao nhiêu thì quý giá bấy nhiêu, đối với người Hắc Vũ mà nói là như thế, đối với biên quân Đại Ninh mà nói cũng là như thế, điểm khác duy nhất là ở chỗ quan tâm và không quan tâm. Đốt Cương không quan tâm đến những binh sĩ đã sức cùng lực kiệt kia nhưng Thẩm Lãnh thì quan tâm.
Sau khi các binh sĩ thay phiên đi xuống nghỉ ngơi đã ăn no lại bị cưỡng ép yêu cầu về doanh trại ngủ, người thay phiên cho bọn họ chính là chiến binh thủy sư thuần một màu xanh. Tướng quân Đạm Đài Thảo Dã chỉ huy cấm quân theo bệ hạ lên phía bắc đã mấy lần tìm Thẩm Lãnh thỉnh cầu cho cấm quân lên thành nhưng đều bị Thẩm Lãnh từ chối, bởi vì không thể động đến cấm quân. Tuy rằng Thẩm Lãnh có chắc chắn bảo vệ được thành đất Tức Phong Khẩu nhưng vẫn phải có dự tính xấu nhất. Cấm quân chính là bức tường thành cuối cùng bảo vệ bệ hạ, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không thể dễ dàng điều động.
Trên tường thành, Vương Khoát Hải ngồi ở đó nhìn Trần Nhiễm, vẻ mặt cô độc.
"Sao ngươi lại có bộ dạng đần thối như vậy?"
Trần Nhiễm trợn mắt lườm gã: "Giống như vừa mới bị tiểu ca ca của ngươi bỏ rơi vậy."
Vương Khoát Hải trừng mắt lườm lại gã một cái: "Trước kia có lão Đỗ ở đây, có lão Dương ở đây, bây giờ bên cạnh ta chỉ còn lại một cái chày gỗ như ngươi, cuộc đời thật là vô vị."
Trần Nhiễm: "Con mẹ nó lúc nãy khi ngươi ăn một cái đùi gà của ta tại sao ngươi không nói cuộc đời vô vị?"
"Đùi gà có vị, ngươi vô vị."
Vương Khoát Hải hỏi: "Tại sao ngươi luôn có thể tìm được gà vậy?"
Trần Nhiễm nói: "Việc này có là gì, ta quen một gã, lợi hại hơn ta, hắn tên là Tu Di Ngạn."
Vương Khoát Hải nghĩ đến chuyện Tu Di Ngạn tìm Thẩm Lãnh đòi trả tiền gà đi đường mà không nhịn cười được. Gã nhích mông đến chỗ lỗ châu mai, gã rất cao lớn, ngồi ở đó cũng có thể nhìn ra ngoài thành thăm dò, mà Trần Nhiễm thăm dò thì cũng chỉ lộ ra cái chóp đầu.
"Hẳn là người Hắc Vũ sẽ tiếp tục tiến công rất nhanh thôi."
Vương Khoát Hải cạy cạy kẽ răng, nhớ lại mùi vị của cái đùi gà lúc nãy.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, kiếm được đùi gà ở đâu?"
"Ta nói ngươi có thể không giận không?"
"Ngươi cho ta ăn đùi gà, ta giận cái gì?"
"Ngươi bảo ta xuống dưới lấy cơm giúp ngươi, trưa hôm nay chúng ta ăn thịt gà hầm, ta đã ăn phần của ngươi, chỉ để lại cho ngươi cái đùi gà..."
Vương Khoát Hải nhìn vào mắt Trần Nhiễm nghiêm túc hỏi: "Ngươi hiểu như thế nào về mông của nam nhân?"
Trần Nhiễm ngồi ở phía dưới lỗ châu mai, sau khi nghe được câu này liền đứng lên định chạy, còn chưa kịp đứng lên đã bị Vương Khoát Hải túm được, sau đó nhét gã xuống dưới mông. Vương Khoát Hải ngồi ở trên người Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cảm thấy trên người mình không phải một người, mà là cả một cái mông.
"To Con, ta sai rồi..."
"Bây giờ mới biết sai?"
Mông của Vương Khoát Hải day qua day lại, Trần Nhiễm cảm thấy xương của mình cũng sắp gãy rồi: "To Con, ta nhận lỗi rồi còn không được à, sau này ta tìm được món ngon gì nữa đảm bảo cho ngươi đầu tiên."
Vương Khoát Hải hỏi: "Ta yêu ngươi sâu nặng không?"
Trần Nhiễm: "Ta cảm nhận được rồi, mông của ngươi vừa sâu vừa nặng."
Vương Khoát Hải nhấc mông lên, Trần Nhiễm vừa muốn bò ra, kết quả Vương Khoát Hải nhấc lên rồi lại ngồi xuống, lần này ngồi xuống làm Trần Nhiễm kêu rên một tiếng. Vương Khoát Hải chờ Trần Nhiễm cầu xin tha thứ đến mức sắp khàn giọng mới thả gã ra. Trần Nhiễm thò tay ra phía sau muốn sờ lưng của mình, Vương Khoát Hải cười hỏi: "Ngươi muốn sờ cái gì?"
Trần Nhiễm: "Ta nghĩ sờ xem có phải lưng của ta đã bị ngươi ngồi thành hình trái đào rồi không."
Vương Khoát Hải cười giống như kẻ ngốc: "Sao miệng ngươi lại ti tiện như vậy."
Trần Nhiễm xoa lưng: "Đừng để ý đến ta, tiếp tục nhớ lão Đỗ và lão Dương của ngươi đi."
Đang nói thì nhìn tiếng tù và trên tháp quan sát vang lên, đó là cảnh báo.
Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm đồng thời nép vào tường thành nhìn ra bên ngoài. Xa xa, đội ngũ của người Hắc Vũ lại đang tập kết, từng phương trận một đang di động về phía con dốc cao này. Lần này dường như người Hắc Vũ đã có chút kinh nghiệm, binh sĩ Hắc Vũ của mấy phương trận phía trước nhất hợp thành thuẫn trận.
Bên đại quân Hắc Vũ, Đốt Cương cưỡi ngựa chạy một vòng, nhìn thuẫn trận cười hài lòng. Đây là biện pháp hắn ta vừa mới nghĩ ra, các binh sĩ của thuẫn trận dùng dây thừng nối lại, như vậy thì khi leo lên con dốc cho dù có người bị ngã cũng sẽ không đến mức không bò dậy được, đợi khi thuẫn trận đến bãi đất bằng phẳng bên ngoài thành đất sẽ cởi dây thừng ra, bên trong thuẫn trận có giấu thang mây.
Nhìn từ xa, thuẫn trận giống như là từng khối lập phương đang hướng tới con dốc.
"Ồ?"
Trần Nhiễm giơ thiên lý nhãn lên nhìn, sau đó nói một câu có chút tán thưởng: "Người Hắc Vũ sáng tạo cách chết mới?"
Ác chiến, hết sức căng thẳng.
Cùng lúc đó, bắc cương Bột Hải.
Điều khiến Bùi Đình Sơn cảm thấy hơi ảo não chính là đang lúc hành quân gấp thì đột nhiên trời đổ mưa to, kiểu thời tiết ma quỷ bên Bột Hải này thật sự khiến người ta đau đầu. Đây là nhân tố không thể khống chế, ai cũng không thể khiến trời không mưa, nhưng trời cũng không thể khiến quân Ninh dừng lại. Tuy rằng đội ngũ đi trên đường lầy lội thì tốc độ chậm hơn không ít. Đứng ở trên dốc cao nhìn đội ngũ khó nhọc tiến lên, sắc mặt đại tướng quân rất kém.
"Như vậy sợ là không kịp."
Bùi Đình Sơn nhìn về phía Tiết Bất Nhượng, một trong các nghĩa tử của mình: "Không có gì bất ngờ xảy ra hiện giờ bên thành đất Tức Phong Khẩu chắc hẳn là đã đánh nhau. Bệ hạ không tiếc mạo hiểm để tranh thủ thời gian cho chúng ta, nếu chúng ta không thể đến kịp thời..."
Bùi Đình Sơn lắc đầu. Lão ta lãnh binh nhiều năm, trước giờ đều chưa từng gấp gáp như thế.
"Chắc hẳn là đến kịp."
Tiết Bất Nhượng nói: "Sau khi ra khỏi quan môn sẽ là vùng đất bằng phẳng, đại quân có thể triển khai mà đi, chỉ là hậu cần quân nhu không theo kịp."
"Vậy thì bỏ lại vật tư quân nhu."
Bùi Đình Sơn khoát tay: "Nói với các binh sĩ, ngoại trừ trang bị của mình ra, mỗi người chỉ đem theo lương khô cho năm ngày, tất cả những thứ khác đều bỏ lại, xe ngựa không đi được thì để lại phía sau từ từ đi, để lại hai ngàn người bảo vệ quân nhu doanh, những người khác tăng tốc tiến lên. Năm ngày, nhất định phải đến bên ngoài thành đất."
Tiết Bất Nhượng chắp tay: "Con lập tức đi căn dặn ngay."
Hắn ta từ trên dốc cao phóng ngựa lao xuống, không bao lâu sau trong đội ngũ hành quân liền vang lên từng tiếng hô to: "Mỗi người chỉ đem lương khô năm ngày, để lại tất cả xe ngựa!"
Bùi Đình Sơn đứng ở trên dốc cao sắc mặt nặng nề. Lính mới của Mạnh Trường An đã bắt đầu di chuyển về hướng bắc, chạy như điên đến Bạch Sơn Quan với tốc độ hành quân gấp gáp, lão ta không muốn thua một kẻ hậu sinh vãn bối.
Lão ta biết rõ lần bắc phạt này là cuộc đại chiến cuối cùng, cũng là cuộc đại chiến quan trọng nhất trong trong cuộc đời lão ta, lão ta không muốn thua bất cứ người nào, bất kể là Võ Tân Vũ hay là Mạnh Trường An đều không được. Gió thổi nổi bay tóc mai bạc trắng của Bùi Đình Sơn, tóc bạc phất phơ trướ mắt lão ta, Bùi Đình Sơn giơ tay lên nhét tóc vào trong mũ sắt, lão ta không chấp nhận già.
Cùng lúc đó, hành cung hồ băng thành Cách Để.
Một vạn sáu ngàn biên quân Hắc Vũ của thành Cách Để và một vạn hai ngàn biên quân Hắc Vũ trong thành Tô Lạp đều bị quân Ninh xua đuổi rời khỏi thành trì, bọn họ không đường nào để đi, chỉ có thể đến hành cung hồ băng nương tựa Tẩm Sắc. Có hai vạn tám ngàn biên quân tinh nhuệ này, cuộc sống của Tẩm Sắc cũng tốt hơn không ít, nhưng mà kẹt ở giữa quân Ninh và đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ, hơn hai vạn người này dường như cũng không là gì cả.
Nàng ta đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Vào sáng sớm ánh nắng cũng không tệ lắm, đến buổi chiều mây đen đã kéo đến, có lẽ không bao lâu nữa là mưa to sẽ trút xuống, đối với quân Ninh mà nói đây chắc chắn là tin tốt. Con dốc bên ngoài Tức Phong Khẩu vốn đã là một tuyến phòng ngự khó có thể vượt qua, trời đổ mưa, đường dốc càng khó leo hơn.
"Điện hạ."
Một nam nhân Hắc Vũ nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi bước nhanh vào tẩm điện, sau khi nhìn thấy Tẩm Sắc vội vàng cúi đầu nói: "Ta đã về."
Người này là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Tẩm Sắc, hơn hai năm trước phụng lệnh của Tẩm Sắc về Tinh Thành. Gã ta là cặp mắt của Tẩm Sắc, Tẩm Sắc nhất định phải nhìn rõ hiện giờ cục diện trong Tinh Thành là như thế nào. Ngoại trừ Tinh Thành ra, nàng ta còn muốn biết thành trấn dọc tuyến đường này có thay đổi gì không. Đã hơn một năm trôi qua, cuối cùng người trẻ tuổi tên là Gia Lăng này cũng đã trở về.
"Ngươi vất vả rồi. Tình hình Tinh Thành như thế nào?"
"Sau khi quốc sư tàn sát hoàng tộc lại càng ngông cuồng hơn, tất cả quan viên triều đình ở lại trong Tinh Thành đều giống như nô bộc của lão ta. Lão ta nắm hết quyền hành trong triều, chỉ cần người nào hơi có dấu hiệu phản đối lão ta là lập tức sẽ bị diệt trừ. Quốc sư điều phái rất nhiều đệ tử Kiếm Môn thay thế thị vệ trước đây để tăng cường khống chế những triều thần này, đệ tử Kiếm Môn từ các nơi trong Hắc Vũ tập kết về Tinh Thành, nhìn giống như là một đám tản binh du dũng nhưng số lượng thật sự rất khổng lồ. Lão ta nói một câu là có thể chắp vá ra đại quân trăm vạn, nhưng cũng có thể biết được chiến lực như thế nào."
Tẩm Sắc nhíu mày: "Lão ta không vội cho nên không lo lắng những đệ tử Kiếm Môn này không đánh giỏi bằng biên quân. Lão ta còn có thời gian để huấn luyện những người này. Bên Nam Viện sẽ không bị quân Ninh đánh bại quá nhanh, bên Tức Phong Khẩu này tuy rằng Đốt Cương chắc chắn thua không thể nghi ngờ, nhưng chỉ cần tuyến đường thông đến Nam Viện bị cắt đứt, quân đội của Ninh đế ở Tức Phong Khẩu sẽ không thể thuận lợi hội hợp với đại đội nhân mã của ông ta ở thành Hãn Hải, cho nên Tâm Phụng Nguyệt biết mình vẫn có thời gian huấn luyện trăm vạn tản binh du dũng này thành binh sĩ thật sự."
"Điện hạ."
Gia Lăng cúi đầu nói: "Mặc dù thuộc hạ vừa mới trở lại nhưng cũng nhìn ra được thế cục hiện giờ. Thành Cách Để và thành Tô Lạp đều ở trong tay quân Ninh, chỉ cần viện binh của quân Ninh có cách vòng đến sau lưng Đốt Cương, phối hợp với quân Ninh ở bên trong hai thành là có thể chặn được đại quân Bắc Viện của Đốt Cương. Trận chiến này nếu điện hạ không tham dự thì tất nhiên Ninh đế không hài lòng, nhưng điện hạ lại không tiện tham dự. Dù sao thì cho dù điện hạ lập tức hạ lệnh cho hơn hai vạn biên quân trong hành cung hiện giờ tiến công quân đội Bắc Viện của Đốt Cương, bọn họ cũng chưa chắc sẽ chấp hành."
Tẩm Sắc hỏi: "Ngươi nghĩ làm sao có thể để hơn hai vạn biên quân này thật sự để ta sử dụng?"
Gia Lăng nói: "Nếu lúc trước điện hạ chưa nghĩ kỹ thì làm sao lại sắp xếp thủ hạ đi Tinh Thành? Điện hạ bảo thuộc hạ lúc trở lại phải nhìn kỹ trên đường đi, thuộc hạ không dám không nhìn cẩn thận. Từ đây về hướng tây bắc, gần như nam nhân của tất cả các bộ tộc đều đã bị hãn hoàng bệ hạ nghiêm lệnh điều động đến Nam Viện, như vậy thì tất cả các bộ tộc lớn nhỏ kia căn bản cũng không có sức ngăn cản. Lúc này điện hạ suất quân về hướng tây bắc, một đường chinh phục những bộ tộc nhỏ kia, sau đó đoạt cấp dưỡng từ trong tay bọn họ... Thứ nhất, gần ba vạn biên quân này không đi đánh quân đội Bắc Viện thì lòng mâu thuẫn của bọn họ sẽ không quá lớn. Bọn họ cũng biết hiện tại căn bản là không có lương thảo, dự trữ trong hành cung không chống đỡ được bao lâu, lương thực đều ở trong tay quân Ninh. Bảo bọn họ đi đánh quân Ninh bọn họ lại càng không đi, cho nên chinh phục những bộ tộc nhỏ kia là lựa chọn tốt nhất, bọn họ dễ dàng chấp nhận."
"Thứ hai, lúc này chắc hẳn là Ninh đế đã rất phẫn nộ. Điện hạ không suất quân tiếp viện quân Ninh từ bên cánh, Ninh đế sẽ cho rằng không thể tin tưởng điện hạ. Hiện giờ điện hạ còn phải dựa vào người Ninh cho nên không thể đắc tội quá nhiều... Điện hạ không đánh đại doanh Bắc Viện, nhưng lại đánh hết các bộ tộc nhỏ ở phía sau, trong lòng Ninh đế cũng sẽ thoải mái một chút."
Tẩm Sắc cười.
Gia Lăng hỏi: "Chắc là thuộc hạ đoán đúng?"
Tẩm Sắc đứng dậy: "Ta sẽ không đi đánh, ta phải ở lại hành cung, chỉ có ta tại đây thì Ninh đế mới an tâm. Hai vạn tám ngàn biên quân bên ngoài, ta cho ngươi hai vạn... Tất cả lương thực vật tư, dê bò ngựa, và cả người, ta đều cần, đồng cỏ dưới núi Mạc Chi ở tây bắc là lựa chọn tốt nhất. Lúc này Tang Bố Lữ cũng không thời gian để ý tới ta, ta cho ngươi thời gian nửa năm, biến núi Mạc Chi thành đại bản doanh của chúng ta."
Nàng ta liếc mắt nhìn Gia Lăng một cái: "Sinh tử của ta, giao cho ngươi."
Gia Lăng lập tức kích động, cúi đầu nói: "Thuộc hạ, muôn lần chết không từ chối!"
Tẩm Sắc cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Nàng ta không thể dựa hết vào người Ninh.
Cùng lúc đó, thành đất Tức Phong Khẩu.
Lại đánh lui đợt tiến công của người Hắc Vũ một lần nữa, Thẩm Lãnh trở lại tiểu viện, vừa vào nhà đã nhìn thấy bệ hạ đang vén cổ tay áo nhào bột. Nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào, hoàng đế chỉ sang bên cạnh: "Ngồi xuống nghỉ ngơi, trẫm làm sủi cảo ăn."
Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Thần đi rửa tay cùng làm giúp bệ hạ."
"Không cần, trẫm tự làm."
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh: "Bảo khanh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Thẩm Lãnh đành phải ngồi xuống, rất không được tự nhiên nhưng cũng rất ấm áp.
"Người Hắc Vũ đã lui rồi?"
"Lui rồi."
"Tẩm Sắc lại không đến?"
"Không đến."
"Ồ..." Hoàng đế nhìn hai tay mình: "Những bộ tộc nhỏ của Hắc Vũ sắp xui xẻo rồi."
Thẩm Lãnh cũng cười: "Đúng vậy, sắp xui xẻo rồi."
Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu: "Bao nhiêu bột cho bao nhiêu nước?"
Thẩm Lãnh nhìn chậu bột, lại nhìn hai tay của hoàng đế. Tay của hoàng đế để ở trong chậu thì có nửa chậu bột, tay của hoàng đế rời khỏi chậu, trong chậu cũng còn lại gần một nửa bột, hơn một nửa bột đều dính trên hai bàn tay.
Thẩm Lãnh nói: "Hay là để thần làm?"
Hoàng đế kiên quyết lắc đầu: "Trẫm nói tự làm thì tự làm, cùng lắm thì... lát nữa ăn mì nước."