Thẩm Lãnh nhìn vào bát, thật cẩn thận thử hỏi dò hoàng đế một câu: "Bệ hạ, đây không tính là mì nước chứ?"
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái: "Khanh cứ coi như là bánh canh không được à?"
Thẩm Lãnh: "Thần nhớ là chúng ta muốn ăn sủi cảo?"
Hoàng đế: "Khanh im miệng."
Thẩm Lãnh: "Tuân chỉ..."
Thẩm Lãnh xì xụp ăn hai bát bánh canh, hoàng đế nhìn vậy trong lòng vui vẻ. Tuy rằng suy nghĩ lúc đầu là định tự tay làm một chút sủi cảo cho Thẩm Lãnh ăn, ông ta chuẩn bị rất lâu nhưng cuối cùng sủi cảo lại biến thành bánh canh, nhưng Thẩm Lãnh ăn ngấu nghiến như vậy, tất nhiên hoàng đế cũng vui vẻ.
Nghĩ lại hình như rất lâu rất lâu rồi ông ta không có động tay nấu cơm. Lúc ở thành Vân Tiêu thi thoảng ông ta còn đích thân xuống bếp làm một chút gì đó, sau khi vào Trường An đâu còn có thời gian để nghĩ đến những việc này. Cái khó của nam nhân là ở chỗ muốn giữ cái gì đó thì phải từ bỏ cái gì đó, nam nhân có thể lo được hai phần là đủ tư cách, người có thể lo được năm phần đã là cường giả, người có thể lo được bảy phần sợ là thánh nhân mới được.
Thẩm Lãnh ăn hai bát bánh canh lớn, vừa muốn nói chuyện thì tiếng tù và trên tường thành lại vang lên lần nữa, người Hắc Vũ lại tiến công.
Thẩm Lãnh đứng thẳng người, hành quân lễ với hoàng đế, đội mũ sắt, cầm hoành đao lên, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa. Đã hai ngày hai đêm, tổng cộng Thẩm Lãnh cũng không ngủ được bao lâu. Hoàng đế nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh suy nghĩ xuất thần, nghĩ tiểu tử thối này thật sự giống y đúc lúc mình lãnh binh khi còn trẻ. Khi đó ông ta mới đến quân đội bắc cương, mọi người đều nói ông ta là hoàng tử chỉ là đến kiếm một ít quân công để mạ vàng bản thân, nhưng với tính cách như hoàng đế thì làm sao có thể thật sự chỉ là đến bắc cương đi dạo một vòng? Không phải lão hoàng đế phái ông ta đến bắc cương, mà là ông ta chủ động thỉnh cầu lão hoàng đế cho ông ta đến. Một lần không thành công thì thỉnh cầu hai lần, hai lần không được thì ba lần, từ khi mười lăm tuổi đến mười sáu tuổi, suốt một năm trời bản thân ông ta cũng đã không rõ đã thỉnh cầu phụ thân ông ta bao nhiêu lần, cuối cùng lúc được cho phép ông ta vui đến mức gần như nhảy dựng lên.
Sau khi đến bắc cương tất cả mọi người rất tôn kính ông ta. Thân phận của ông ta đặc biệt, cho dù không làm gì cả tất nhiên cũng sẽ được người khác tôn trọng, nhưng ông ta không cần kiểu tôn trọng này, thứ ông ta muốn là tin phục.
Ông ta là Lý Thừa Đường, ông ta không phải người nhu nhược. Ông ta từng nói con người chỉ có một lần này sống trên đời, nếu đã đến thì tại sao phải sống tầm thường?
Nếu đã chỉ có một lần này thì phải đặc sắc mới được.
Mỗi một lần chém giết ông ta đều làm gương cho binh sĩ, mỗi một lần chiến đấu ông ta đều luôn ở phía trước. Sau khi ở bắc cương một năm, cả bắc cương còn ai không biết vị hoàng tử điện hạ này là một tam lang liều mạng?
Lần nhiều nhất, ông ta và người Hắc Vũ đánh ba ngày ba đêm, cộng lại cũng ngủ không đến một hai canh giờ. Tại sao cho đến bây giờ mỗi một người từng cùng hoàng đế kề vai chiến đấu vẫn còn kính nể trong lòng?
Đó là vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, cũng là tự mình trải qua.
Đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, đại tướng quân thủy sư Trang Ung hiện giờ, bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê đã qua đời, những người này đều từng cùng hoàng đế kề vai chiến đấu. Nếu không thì sao có thể có chuyện hai mươi mấy năm trước hoàng đế rời thành Vân Tiêu ở Tây Thục đạo vào kinh, Bùi Đình Sơn mang chín ngàn đao binh dàn hàng ngoài cổng thành Trường An tiếp giá? Nếu không thì sao có thể có chuyện tám vạn dũng sĩ tinh nhuệ nhất quyết để mặc cho Bùi Đình Sơn chặn thế tử Lý Tiêu Nhiên ở ngoài cổng thành?
Khi đó bệ hạ là Lưu Vương, khi còn trẻ Lưu Vương đã có uy danh ở trong quân đội.
Nhìn Thẩm Lãnh bước ra khỏi tiểu viện, hoàng đế chỉ có một ý nghĩ trong đầu, nếu tiểu tử thối này không phải là con trai của mình, còn có thể là con trai của ai?
Thật sự là tính cách giống nhau như đúc, cách làm việc giống nhau như đúc.
Thành Trường An.
Ngồi trước mặt Trà gia là một nữ nhân rất xa lạ, nhưng nàng lại không xa lạ với tên của nữ nhân này. Rất lâu rất lâu trước đây, khi đó còn chưa trở thành thê tử của Thẩm Lãnh, cũng không có địa vị như bây giờ, nàng cùng Thẩm Lãnh đến thành Trường An thăm Mạnh Trường An, đó là lần đầu tiên Trà gia nghe được tên của nữ nhân này.
Thế lực ám đạo trong thành Trường An, người lớn nhất là Lưu Vân Hội, tiếp theo là Hồng Tô Thủ.
Nữ tử nhìn dịu dàng như nước ở trước mặt này chính là hồng nhan tri kỷ của bệ hạ, đại đương gia Vân Hồng Tụ của Hồng Tô Thủ.
Vân Hồng Tụ là một nữ nhân không nhìn ra được bao nhiêu tuổi trên mặt nàng ta, tính ra hẳn là đã ba mươi mấy tuổi mới đúng, ít nhất cũng là ba mươi tuổi, nhưng nhìn tướng mạo nàng ta cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi. Nhưng sự chín chắn và cơ trí trong ánh mắt nàng ta lại là thứ mà tiểu cô nương không có, mắt của nàng ta dường như đã nhìn thấu thế giới này.
"Tại sao Vân đại gia đến gặp ta?"
Trà gia không nhịn được hỏi một câu.
Vân Hồng Tụ cười, đặt món quà nhỏ mình mang đến ở trước mặt Trà gia: "Đây là một món trang sức bệ hạ tặng cho ta, ta vẫn luôn không dùng đến. Bệ hạ tặng đồ từ trước đến nay đều rất tùy ý, người cảm thấy đẹp là tặng chứ không hỏi người khác có thích không, nhưng thẩm mỹ của bệ hạ thật là... Không phải ta nói thứ này không tốt, mà là không thích hợp với ta. Lúc trước gặp ngươi lần đầu tiên, ta lại nghĩ món trang sức này cho ngươi là thích hợp nhất, con người của ta... âm khí quá nặng."
Lúc nàng ta nói ra mấy chữ cuối cùng, ngữ khí có chút bi thương.
Trà gia là một nữ hài rất cởi mở, mà nàng ta thì không phải.
Nàng ta từng nghĩ mình có thể trở thành một nữ hài cởi mở vì bệ hạ, giống như là Trân phi ở trong cung vậy, nhưng nàng biết dù mình thay đổi thế nào cũng sẽ không biến thành Trân phi, bệ hạ cũng sẽ không có tình cảm với nàng ta như đối với Trân phi. Bệ hạ đối với nàng không phải thích mà là tán thưởng, thích bao hàm tán thưởng, nhưng tán thưởng chưa chắc đã bao hàm thích.
Nàng ta rất ngưỡng mộ Trân phi, cũng rất ngưỡng mộ Trà gia.
"Ta nghĩ đây là lễ vật mà bệ hạ dựa theo sở thích của Trân phi để chọn."
Vân Hồng Tụ đẩy cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo kia đến trước mặt Trà gia.
Trà gia ngẩn ra: "Vân đại gia, đây là bệ hạ đưa cho cô, cô tặng lại ta sẽ không tốt."
"Không có gì là không tốt."
Vân Hồng Tụ cười nói: "Bệ hạ tặng cho ta thì là của ta, ta tặng lại cho người khác cũng không liên quan đến bệ hạ."
Trà gia lắc đầu: "Hay là Vân đại gia nói muốn bảo ta giúp gì đi."
"Không có chuyện nhờ ngươi giúp."
Vân Hồng Tụ nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Thành Trường An rất yên tĩnh."
Trà gia ngẩn ra: "Thành Trường An rất yên tĩnh?"
"Ngươi không cảm thấy vậy?"
Vân Hồng Tụ nhìn người đến người đi trên đường cái bên ngoài cửa sổ: "Mỗi người đều rất yên tĩnh, ngay cả không khí cũng yên tĩnh, nhưng ta lại đang sợ... Thành Trường An lớn như vậy, lớn đến mức khiến người ta sợ, bởi vì quá lớn nên sẽ ẩn nấp rất nhiều người tâm khó lường. Biển rộng gió êm sóng lặng cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh, nhưng dòng nước ngầm bên dưới bề mặt lại có thể làm cho người ta vạn kiếp bất phục."
"Chuyện Vân đại gia sợ là?"
Trà gia bỗng sực hiểu ra: "Đường về?"
"Phải."
Vân Hồng Tụ gật đầu, tầm mắt theo trên đường cái thu hồi lại: "Bệ hạ không phải nam nhân của ta, tuy rằng nhiều năm qua ta vẫn luôn muốn khiến người trở thành nam nhân của ta, cho dù chỉ là tạm thời cũng được, nhưng ta không thay đổi được tâm ý của bệ hạ. Bệ hạ chưa từng xem ta là nữ nhân của người, cho nên người không phải nam nhân của ta... Bệ hạ lại là nam nhân của ta, bệ hạ không nhận ta nhưng ta nhận bệ hạ, người không có tình yêu nam nữ với ta nhưng ta đối với người thì có, cho nên trong lòng ta cảm thấy chỉ người có thể là nam nhân của ta."
Trà gia yên lặng nghe, dường như muốn nghe được hàm nghĩa gì khác trong lời nói của Vân đại gia.
"Nữ nhân à, sẽ luôn chịu thiệt thòi."
Vân Hồng Tụ thản nhiên nói: "Hắn không nhận ngươi, ngươi nhận hắn, vậy lại càng thiệt thòi hơn... Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trên thế giới này nhiều nam nhân nữ nhân như vậy, nếu trong đó có một người khiến ngươi cảm thấy chịu thiệt hay không cũng chẳng sao, thậm chí còn muốn chịu thiệt vì hắn, đó cũng là một sự thỏa mãn."
Trà gia lắc đầu: "Ta vẫn không hiểu ý của Vân đại gia."
"Vẻ yên tĩnh của thành Trường An là giả."
Vân Hồng Tụ nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người trước nhất không bình tĩnh là ám đạo thành Trường An, sau đó là triều đình, trận chiến bắc chinh cho dù bệ hạ dốc hết toàn lực để đánh, không qua một năm cũng không về được. Một năm cũng đủ để cho một vài người bộc lộ dã tâm từng được che giấu hết sức cẩn thận. Nhân thủ của Hồng Tô Thủ miễn cưỡng đủ dùng, nhân thủ của Lưu Vân Hội nhiều hơn nhưng... Chúng ta quá rõ ràng, chúng ta đều là ám đạo nhưng lại đều ở ngoài sáng."
Vân Hồng Tụ nhìn về phía Trà gia: "Nam nhân có thế giới riêng biệt của mình, chúng ta có sao?"
Trà gia gật đầu: "Chắc là có mới đúng."
"Đúng vậy, chắc là có mới đúng, nhưng thường thường là không có... Nam nhân mà ta nhận định không ở Trường An, nam nhân mà ngươi nhận định cũng không ở Trường An. Nếu có người muốn làm hại bọn họ, ta không đồng ý, ngươi cũng sẽ không đồng ý, cho nên nếu như nói là ta muốn nhờ ngươi giúp ta việc gì thì không chuẩn xác lắm, mà là làm chúng ta chuyện nên làm, nam nhân không ở nhà, nữ nhân gánh vác."
"Được."
Trà gia gật đầu.
Đông Cung.
Thái tử Lý Trường Trạch liếc nhìn Tào An Thanh: "Sắp xếp thế nào rồi?"
Tào An Thanh cúi đầu nói: "Người của Thiên Tự Khoa lúc trước ẩn náu đi đều đã điều về Trường An, người trong giang hồ triệu tập từ các nơi đến cũng đang hội tụ về thành Trường An, không có gì bất ngờ xảy ra thì đầu tháng sau đều sẽ đến nơi. Điện hạ muốn điều động, trước hết chỉ có thể điều động giang hồ thành Trường An. Lưu Vân Hội của Diệp Lưu Vân đổ, Hồng Tô Thủ đổ, món tiền lớn của ám đạo thành Trường An sẽ nằm trong tay điện hạ, khống chế được ám đạo cũng sẽ khống chế hơn phân nửa triều đình. Lưu Vân Hội nắm trong tay nhược điểm của quá nhiều trọng thần triều đình, những nhược điểm này sẽ trở thành lợi khí để điện hạ khống chế những người này, trong vòng nửa tháng, giang hồ thành Trường An nhất định sẽ long trời lở đất."
Thái tử không nhịn được bật cười: "Giang hồ có ích đến mấy chẳng qua cũng chỉ là vật nhỏ không đáng kể đến, khống chế giang hồ của thành Trường An, làm như vậy là để làm cho cả triều văn võ hiểu ta có khả năng định đoạt mạng của bọn họ. Trước tiên loại bỏ Diệp Lưu Vân đi, sau đó loại bỏ nữ nhân tên Vân Hồng Tụ kia đi, giang hồ trong tay ta, kế tiếp sẽ có thể loại bỏ Lại Thành..."
Thái tử liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "Trước khi đi phụ hoàng cho Nội các quyền lợi to lớn, bọn họ có thể phủ định quyết sách của ta, như vậy là tăng thêm một ổ khóa cho quyền lợi của ta, nhưng phụ hoàng đã quên, ổ khóa này nói là cả Nội các nhưng thật ra chỉ là một mình Lại Thành thôi. Chỉ cần Lại Thành không còn, ổ khóa Nội các này sẽ không khóa được ta."
Tào An Thanh nói: "Lại Thành ra ngoài, tất có cao thủ Lưu Vân Hội âm thầm bảo vệ, cho nên nhổ cái răng Lưu Vân Hội này trước thì có thể bịt miệng Lại Thành."
"Không sai."
Thái tử đứng dậy: "Phụ hoàng đến bắc cương đã một thời gian rồi."
Gã ta đứng lên nhìn cái ghế của mình, càng nhìn càng không hài lòng: "Ghế này không thoải mái."
Tào An Thanh cười: "Ghế trong điện Thái Cực mới thoải mái."
Thái tử cười ha ha.
Bắc cương.
Một ngày nữa lại trôi qua, thế công của người Hắc Vũ lại bị biên quân Đại Ninh chặn về một lần nữa. Giờ khắc này, thi thể bên ngoài thành đất Tức Phong Khẩu nhiều đến mức đã hoàn toàn bao trùm cả mặt đất. Bên người Hắc Vũ có đội ngũ vẫy cờ trắng đi qua, bọn họ đến để chở thi thể về, quân Ninh ở trên tường thành đề phòng nghiêm ngặt nhưng sẽ không bắn tên về phía bọn họ.
Một đám binh sĩ Hắc Vũ mặt không cảm xúc mang thi thể của đồng bào đưa xuống dưới chân dốc, đẩy một cái, thi thể từ trên dốc lăn xuống.
Mặt bọn họ vẫn không có cảm xúc.
Chiến tranh sẽ làm cho người ta tê dại.
Thẩm Lãnh đứng trên tường thành nhìn những người Hắc Vũ đang vận chuyển thi thể ở bên ngoài. Hắn sai người thả sọt xuống, binh lính quân Ninh cũng ngồi vào sọt xuống dưới thành chuyển thi thể của người phe mình về, nhưng không có một thi thể bị ngã xuống còn lành lặn.
Người của hai bên đi lướt qua nhau nhưng không động thủ, có lẽ đây là thời điểm duy nhất trên chiến trường gặp nhau mà không giết nhau.
Đi lướt qua nhau nhưng lại thờ ơ.