Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 847 - Chương 847: Diệt Bọn Chúng!

Chương 847: Diệt bọn chúng! Chương 847: Diệt bọn chúng!

Buổi tối bên phe người Hắc Vũ đã phát điên. Có lẽ là Bắc Viện đại tướng quân Hắc Vũ Đốt Cương đã hạ tử lệnh, còn không đánh được thành đất Tức Phong Khẩu nữa thì sẽ giết người, cho nên tướng quân Hắc Vũ chỉ huy tiến công đích thân ra trận, gào thét kêu la thúc giục binh lính xông lên phía trước.

Trận mưa lớn hôm qua làm cho đường dốc trở nên càng thêm khó leo hơn, các binh sĩ Hắc Vũ dùng cả tay chân chen nhau đi lên, thuẫn trận ở phía trước cũng không thể có hiệu quả. Quân Ninh đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến này, thuẫn trận bị máy bắn nỏ bắn cho căn bản không thể nào thành hình được, cuối cùng sau khi đã bỏ lại vô số thi thể vẫn lại lui về lần nữa.

Sau mưa to, bầu trời đêm quang đãng đến mức giống như được dội rửa quá, tuy rằng đêm nay không nhiều sao nhưng trăng cực sáng, có thể nhìn thấy người Hắc Vũ đông nghìn nghịt từ phía dưới đường dốc leo lên trên.

Buổi chiều cuối cùng cũng có thể bớt thời gian nghỉ ngơi một lát nên tinh thần của Thẩm Lãnh tốt lên rất nhiều. Hắn đứng trên tường thành giơ thiên lý nhãn nhìn về phía đường dốc, quay đầu lại căn dặn Vương Khoát Hải: "Người Hắc Vũ đã tấn công suốt năm ngày, đêm nay bọn họ dồn hết sức, đây sẽ đợt tiến công mạnh nhất của người Hắc Vũ, chỉ cần thủ vững, sĩ khí của người Hắc Vũ tất suy yếu. Ngươi xuống dưới thành chỉnh đốn đội dự bị, nghe mệnh lệnh của ta làm việc."

Vương Khoát Hải lên tiếng: "Thuộc hạ nghe lệnh."

Sau khi nói xong liền cầm cự thuẫn của gã lên đeo sau lưng, đi nhanh xuống dưới thành.

Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh một cỗ máy bắn nỏ, vỗ vỗ vai binh lính: "Để ta."

Binh sĩ biên quân vội vàng nhường vị trí, Thẩm Lãnh đứng ở phía sau máy bắn nỏ, thò tay ra lấy một cây trọng nỗ lắp vào, chuyển động bàn xoay, trong ban đêm tiếng dây cót kéo căng cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

"Người Hắc Vũ đã đến cực hạn rồi."

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Đêm nay bọn họ còn không đánh được nữa thì sĩ khí sẽ suy kiệt. Bọn họ cho là chúng ta cũng sắp không chống đỡ được nữa, nhưng chúng ta và bọn họ giống nhau sao? Cản bọn họ không quá khó! Các huynh đệ, ta sẽ giải thích với các ngươi một chút về lý giải của ta đối với quân nhân. Nếu quân nhân trên thế giới này cũng phân chia cấp bậc, trong lòng ta, xếp cuối cùng là lính của người Nhật Lang, xem ra giống như là một đám thuỷ điểu (1), lúc tụ tập với nhau thì líu ríu kêu vang trời, nhưng một viên gạch ném qua liền tan tác. Xếp thứ hai từ dưới lên là người Bột Hải, nhìn có vẻ như độc địa thiện chiến, thật ra chỉ có sức đánh một trận, trận chiến đầu tiên đánh cho bọn họ không có sức hoàn thủ, trận kế tiếp bọn họ vẫn mãi không có sức hoàn thủ."

"Xếp phía trên người Bột Hải là người Cầu Lập, tuy nhỏ gầy như khỉ nhưng thật sự dẻo dai. Bọn họ không chịu thua, cho dù thua cũng không phục. Loại người này đánh thắng một trận hai trận không tính là đã thắng bọn họ, phải đánh cho bọn họ sợ mới được. Quân đội của Tây Vực Thổ Phiên quốc và người Cầu Lập không chênh lệch nhau lắm... Xếp phía trên người Cầu Lập là người An Tức. Chiến lực của người An Tức chắc hẳn không thua người Hắc Vũ. Bọn họ chiến đấu là để giết hại, cho nên kém người Hắc Vũ một chút ở tính kỷ luật."

"Xếp phía trên người An Tức chính là người Hắc Vũ ở trước mặt các ngươi. Biên quân của Đại Ninh và người Hắc Vũ đã đánh nhau mấy trăm năm, không thể không thừa nhận, nếu người Hắc Vũ không đủ mạnh thì căn bản không có khả năng đối kháng với chúng ta mấy trăm năm, thậm chí trong mấy trăm năm này bọn họ vẫn luôn ở thế tương đối mạnh. Các ngươi nhìn những người đối diện xem. Đây vẫn chưa không phải đội ngũ mạnh nhất của Hắc Vũ, bọn họ là người của đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ, trước kia chưa từng giao thủ với biên quân chúng ta, cho nên các ngươi cảm thấy bọn họ không lợi hại. So sánh mà nói, cá nhân ta vẫn thích quân đội của Nam Viện Hắc Vũ hơn, khá là mạnh... Nhưng đừng có xem thường bọn họ, dù sao quân đội Hắc Vũ cũng là quân đội chỉ đứng sau biên quân Đại Ninh chúng ta thôi."

Thủ quân trên tường thành cười vang một trận.

Thẩm Lãnh cười rồi tiếp tục nói: "Các ngươi thích quân đội Bắc Viện của Hắc Vũ nhiều hơn, hay là thích quân đội Nam Viện của Hắc Vũ nhiều hơn?"

Các binh sĩ nói: "Của Nam Viện!"

"Đúng, quân của Nam Viện đánh mạnh hơn!"

"Giống với lý do tướng quân thích bọn họ, ha ha ha ha."

Thẩm Lãnh cười, giơ tay lên chỉ ra bên ngoài: "Đêm nay sẽ chặn quân đội Bắc Viện không được yêu thích bên ngoài kia, đến khi bọn họ sĩ khí suy kiệt thì đến phiên chúng ta đi đánh bọn họ, đã để cho bọn họ đánh năm ngày rồi, chúng ta vẫn còn chưa đánh. Chống cự qua đêm nay, ta dẫn các ngươi ra ngoài đánh, xem thử người Hắc Vũ có thể chống cự chúng ta hay không."

"Chiến tranh!"

Thẩm Lãnh giơ cánh tay phải lên hô to một tiếng: "Vĩnh viễn ở ngoài biên giới Đại Ninh!"

"Chiến tranh vĩnh viễn ở ngoài biên giới Đại Ninh!"

Các binh sĩ hô hào một tiếng theo Thẩm Lãnh, trên mặt mỗi người đâu có vẻ mỏi mệt gì, chỉ có chiến ý.

Lần này người Hắc Vũ thật sự dốc hết sức lực, sau khi trời tối nhóm binh sĩ tiến công đầu tiên bắt đầu xông lên, đến rạng sáng ngày hôm sau khi trời sắp sáng rõ, bọn họ phát động tổng cộng mười hai lần tấn công mạnh. Trong mười hai lần này thì có bảy lần người Hắc Vũ đã gác thang mây lên tường thành đất rồi, trong đó còn có hai lần có binh sĩ người Hắc Vũ leo lên tường thành, trong khoảnh khắc đó, có lẽ người Hắc Vũ tưởng rằng thắng lợi đã ở trong tầm mắt.

Mười hai lần tấn công mạnh, người Hắc Vũ thay phiên chen nhau tiến lên, không hề có ý dừng lại.

Khi phía đông sáng trắng, đợt tấn công điên cuồng thứ mười ba của người Hắc Vũ đã đến. Đám người đông nghìn nghịt bò lên từ đường dốc, bọn họ giẫm lên thi thể của đồng bào mà xông lên, bọn họ cũng đã phẫn nộ đến cực hạn rồi. Đại quân ba mươi vạn vây công một tòa thành đất mà năm ngày không phá nổi. Đại tướng quân Đốt Cương của bọn họ xuất thân là Nam Viện tướng quân, ngay trong đêm qua đã hạ thấp bọn họ đến mức không đáng một đồng, nói bọn họ ngay cả xách giày cho biên quân Nam Viện cũng không xứng. Đều là nam nhân, đâu thể chịu được nỗi sỉ nhục như vậy.

Những biên quân Bắc Viện này cho dù đã người kiệt sức ngựa hết hơi, nhưng vì tôn nghiêm mà vẫn điên cuồng tiến về phía trước.

Binh sĩ gác thành bên cạnh Thẩm Lãnh đã thay phiên biết bao nhiêu lượt, để đảm bảo thể lực của các binh sĩ, người của hắn thay phiên theo thứ tự. Một đêm trôi qua, thi thể trên mặt đất dày cỡ nào, mũi tên bọn họ bắn ra còn dày hơn thi thể một lớp.

Bãi đất bằng phẳng bên ngoài bị thi thể phủ kín, thi thể bị mũi tên phủ kín.

Rắc một tiếng, bàn xoay của máy bắn nỏ Thẩm Lãnh đang dùng bị hỏng, một đêm không ngừng bắn ra ngoài, người có thể nghỉ ngơi, nhưng máy bắn nỏ không thể nghỉ ngơi.

Thẩm Lãnh một cước đạp máy bắn nỏ về phía sau: "Sửa!"

Hắn tiến tới một bước đứng ở vị trí máy bắn nỏ vừa rồi, thò tay ra cầm một cây trọng nỗ ném xuống dưới thành, trọng nỗ to bằng cẳng chân bay ra ngoài, đâm chết một tên binh sĩ Hắc Vũ.

"Cung của ta đâu?!"

Thẩm Lãnh hét to một tiếng.

Trần Nhiễm hai tay bưng cung thiết thai của hắn đưa tới, hắn kéo cung bắn tên, thiết vũ tiễn bay nhanh đi.

Tiếng hò hét bên dưới thành càng lúc càng gần. Sau khi bỏ lại từng lớp từng lớp thi thể, cuối cùng người Hắc Vũ cũng lại giết đến bên dưới tường thành một lần nữa. Ở dưới chân tường thành có nhiều thi thể nhất, đã chồng chất đến mức có thể cao gần bằng một người. Binh sĩ Hắc Vũ lao đến dưới thành dựng thang mây trước đó bị vứt trong đống thi thể lên, kẻ nào kẻ nấy đều đỏ mắt gào thét. Bọn họ dốc hết toàn lực để dựng thang lên, bọn họ dùng vai vác dùng thân thể ép, không để thang bị biên quân quân Ninh đẩy đổ.

Một tên binh lính biên quân Hắc Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người Ninh ló ra trên tường thành, hai người bốn mắt nhìn nhau, một giọt mồ hôi từ trên mặt binh lính quân Ninh chảy xuống, mồ hôi rớt trên mặt người Hắc Vũ. Khoảng cách mồ hôi rơi xuống, một bên là quân Ninh một bên là người Hắc Vũ, khoảng cách này chính là sinh tử.

"Giết!"

Tiếng hò hét của Người Hắc Vũ vang lên liên tiếp, bọn họ giữ chặt thang, đồng bào ở phía sau bắt đầu leo lên giống như điên. Một người rơi xuống người thứ hai lập tức đi lên, giống như mạng sống hoàn toàn không quan trọng vậy.

Từng cái thang một gác lên bờ tường, có cái bị đẩy đổ có cái dựa vào được, người Hắc Vũ miệng ngậm loan đao, dùng cả tay cả chân nhanh chóng leo lên trên. Một gã giáo úy người Hắc Vũ râu quai nón nhảy lên tường thành đầu tiên, quơ loan đao muốn ép binh lính quân Ninh chung quanh tránh ra. Giáo úy này võ nghệ rất mạnh, thân thể cũng cường tráng, thế mà lại có 2 – 3 gã binh lính biên quân Đại Ninh liên tiếp bị chém gục. Người ở phía sau xông lên, loan đao của hắn ta lia qua lia lại ép người lui, người Hắc Vũ ở phía sau cũng đã leo lên trên.

Một bóng đen từ bên cạnh vụt qua, tốc độ cực nhanh, loan đao của giáo úy Hắc Vũ mới giơ lên thì đầu gối của người xông đến đã đánh vào ngực hắn ta, dưới lực độ khổng lồ, giáo úy Hắc Vũ đập lưng thật mạnh vào tường thành, sau đòn nghiêm trọng đó dường như ngay cả thành tường cũng lung lay. mặt của giáo úy Hắc Vũ cũng bị bóp méo, lúc nhìn lại thì trước mặt là khuôn mặt của một giáo úy quân Ninh trẻ tuổi.

Tân Tật Công giữ người giáo úy Hắc Vũ đập vào tường thành, hoành đao trong tay cứa đứt cổ của đối phương. Người Hắc Vũ thứ hai đã đứng ở trên tường thành muốn nhảy xuống, hắc tuyến đao của Tân Tật Công đâm vào bụng hắn ta, người Hắc Vũ kêu thảm rớt xuống.

Tân Tật Công dùng hai tay nhấc giáo úy Hắc Vũ bị giết chết lên đập vào thang mây, 4 – 5 người Hắc Vũ đều đang leo trên thang bị thi thể đập vào rớt xuống dưới.

"Thả lang nha phách!"

Sau một tiếng hét to vang lên, lang nha phách hung hãn đập xuống. Năm ngày chiến đấu kịch liệt, lang nha phách đã tổn hại hơn hai phần ba, nhưng đối với người Hắc Vũ mà nói đây vẫn là cơn ác mộng của bọn họ. Lang nha phách rơi xuống một lần, người Hắc Vũ cũng tới gần chân tường thành đã bị đập chết một loạt.

Lúc lang nha phách nâng lên, một người Hắc Vũ có khuôn mặt dữ tợn đứng ở trên lang nha phách muốn leo lên tường thành, Tân Tật Công một đao chém đứt cổ người này, đầu bay lên, máu phun ra.

Áp lực của đoạn tường thành này quá lớn, thang của người Hắc Vũ gác lên tường từng cái một. Người Hắc Vũ dường như nhìn thấy hy vọng lại càng điên cuồng hơn, bọn họ liều chết bò lên, đại bộ phận là leo lên được một nửa đã bị bắn chết, phần nhỏ số người thoát được trận mưa mũi tên nhảy lên tường thành.

"Đội dự bị!"

Tân Tật Công gào thét một tiếng, một đao chém gục người Hắc Vũ ở trước mặt, lúc quay đầu lại nhìn, một người từ bên cạnh gã ta vụt qua, tốc độ quá nhanh khiến Tân Tật Công cũng không nhìn rõ.

Gã ta quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Lãnh một thân áo giáp màu đen đã lao vào trong đám người Hắc Vũ. Mười mấy người Hắc Vũ vừa mới miễn cưỡng đứng vững trên tường thành tụ lại với nhau muốn dọn ra một chỗ trống cho đồng bào ở phía sau đi lên, thế nhưng hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đã đến. Thanh đao đó giống như tới từ địa ngục, mỗi một đao đều khiến người ta cảm thấy không thể ngăn cản. Thân binh của Thẩm Lãnh đi theo phía sau hắn, một loạt hoành đao tung bay lên xuống, chỉ một lát sau mười mấy người Hắc Vũ leo lên tường thành đã bị chém gục.

"Tướng quân!"

Mắt của Tân Tật Công đã đỏ ngầu: "Người Hắc Vũ căn bản là không định dừng lại, tiếp tục đánh như vậy các binh sĩ sẽ chịu áp lực quá lớn."

"Các binh sĩ không có yếu như ngươi nghĩ đâu, người không chịu được áp lực sẽ không sống nổi ở bắc cương."

Thẩm Lãnh nhìn gã ta một cái, bộ dạng cả người đẫm máu này của Tân Tật Công khiến Thẩm Lãnh cảm thấy vui mừng. Hắn vỗ v vai Tân Tật Công: "Lần đầu tiên lên chiến trường, ngươi đã rất lợi hại rồi."

Tân Tật Công ngẩn ra, vừa muốn nói thì nghe thấy binh sĩ trên tháp quan sát khàn khàn giọng hô: "Viện binh! Viện binh của chúng ta!"

Thẩm Lãnh giơ tay ra lấy thiên lý nhãn nhìn xuống dưới thành. Dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm, xa xa có một làn sóng màu đen cuốn qua hậu trận của người Hắc Vũ, trong con sóng lớn kia, ánh đao lẫm liệt.

"Đao Binh của chúng ta!"

Các binh sĩ trên tường thành điên cuồng, tất cả đều điên cuồng rồi.

"Đông cương Đao Binh của chúng ta!"

Ánh đao sau lưng người Hắc Vũ sáng chói loá như thế, ánh đao lấn át ánh mặt trời.

Phía sau quân trận của người Hắc Vũ, quân đội của Đại Ninh tràn về phía trước giống như sóng biển. Đại tướng quân Bùi Đình Sơn hai bên tóc mai đã bạc trắng giơ đại đao trong tay lên chỉ về phía trước: "Diệt bọn chúng!"

(1) Thủy điểu: các loài chim sống ở vùng nước như cò, vịt trời, hải âu...

Bình Luận (0)
Comment