Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 848 - Chương 848: Trống Trận, Tướng Kỳ, Huynh Đệ

Chương 848: Trống trận, tướng kỳ, huynh đệ Chương 848: Trống trận, tướng kỳ, huynh đệ

Nam Viện đại tướng quân Hắc Vũ đã qua đời Tô Cái từng bình luận về danh tướng Đại Ninh đã giao thủ với lão ta, đó là khi Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ vừa mới kế thừa ngôi vị hãn hoàng không lâu đã hỏi Tô Cái, tứ cương đại tướng quân Ninh quốc so với lão ta thì như thế nào. Tang Bố Lữ mới ngồi lên đại bảo, tất nhiên muốn thỉnh giáo Tô Cái, y nhất định phải tìm hiểu thêm về đối thủ của mình. Theo người Hắc Vũ thấy thì nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, chỉ có người Ninh có thể được coi là đối thủ.

Thời trung niên, Tô Cái từng giao thủ với đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, đánh giá của lão ta về Đạm Đài Viên Thuật là mãnh tướng trong quân vô địch đương thời. Khi đó Tô Cái đã là Nam Viện đại tướng quân, mà Đạm Đài Viên Thuật vẫn chưa phải đại tướng quân cấm quân, Tô Cái đã nói sau này người này tất thành trụ cột của quân Ninh.

Lại bình về bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê, Tô Cái gọi là đối thủ cả đời. Hai người giao thủ với nhau có thắng bại và cũng kính trọng lẫn nhau, nói là kẻ thù hiểu rõ nhau nhất cũng không quá. Tô Cái nói nếu không phải kẻ thù, có thể lão ta và Thiết Lưu Lê sẽ là hảo hữu chí giao, bởi vì hai người có quá nhiều điểm tương tự.

Nói đến Bùi Đình Sơn, lúc ấy Tô Cái nói với Tang Bố Lữ: "Hắc Vũ biết Ninh có đông cương Đao Binh trước rồi mới biết có Bùi Đình Sơn, vì biết có Bùi Đình Sơn mới biết thế nào là đông cương Đao Binh."

Lời bình này đã rất cao rồi, Đại Ninh có đông cương Đao Binh trước có Bùi Đình Sơn sau, vì có Bùi Đình Sơn mới có đông cương Đao Binh hiện giờ.

Đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ bị đông cương Đao Binh đánh sâu vào hậu trận, cả đại quân đều rối loạn. Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao những chiến binh Đại Ninh thoạt nhìn đã kiệt sức vì hành quân gấp rút suốt mấy ngày liền, nhưng trong khoảnh khắc rút đao ra lại biến thành một đàn hổ hung dữ.

Bọn họ nhìn thấy thế công không thể đỡ của đông cương Đao Binh, thế nên có ảo giác như đông cương Đao Binh có đến mấy chục vạn người, bởi vì phương thức tiến công của đông cương Đao Binh chính là kiểu cuồng ngạo bá đạo lấy nhiều đánh ít.

Nhưng mà khởi xướng tấn công mạnh vào đại quân Bắc Viện ba mươi vạn binh của Hắc Vũ chỉ là năm vạn Đao Binh. Đại tướng quân Bùi Đình Sơn dọc đường nghiêm lệnh, cho nên đông cương Đao Binh mới đến sớm hơn dự tính nửa ngày, b cũng ỏ rơi lính mới Tức Phong Khẩu của Mạnh Trường An đàng sau. Vị đại tướng quân tự tin bá đạo này hoàn toàn không chờ người của Mạnh Trường An đã đến đã trực tiếp sai thủ hạ thổi tù và tiến công.

Từng hàng từng hàng chiến binh Đại Ninh chỉnh tề đi về phía trước, đao hạ xuống, đao quang mang theo huyết quang.

Đông cương Đao Binh có một khí chất rất độc đáo, mỗi một người đều giống nhau, bất kể là người làm tướng hay là binh lính bình thường, những người đi theo Bùi Đình Sơn nhiều năm đều giống nhau, đó là kiểu khí thế rút đao ra là lão tử vô địch thiên hạ.

Không cần nghĩ, chúng ta chính là vô địch thiên hạ. Không cần nghĩ, chúng ta chỉ biết tiến công.

Nếu bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê dốc hết công sức cả đời tạo ra biên quân bắc cương thành tấm thuẫn kiên cố nhất Đại Ninh, vậy thì Bùi Đình Sơn đã dùng hơn nửa cuộc đời lão ta để biến mỗi một chiến binh đông cương thành thanh đao từ trước đến nay chưa từng có.

Lúc đao binh tiến công phối hợp ăn ý đến mức làm cho người Hắc Vũ không thể hiểu nổi. Một khi đao trận bắt đầu di động về phía trước thì sẽ không dừng lại, thời cơ mỗi một thanh đao hạ xuống, mỗi một thành đao nâng lên đều vừa khéo.

Cối xay thịt.

Đao binh tiến về phía trước, trước mặt bọn họ chỉ có thi thể, sẽ không lưu lại một người sống.

Trong quân trận, có một cỗ xe gỗ, ba mươi sáu tráng hán để trần hai cánh tay đẩy xe gỗ đi về phía trước, không sợ gió lạnh của bắc cương, trên xe gỗ có một cái trống da bò cực lớn, đại tướng quân hai bên tóc mai bạc trắng đứng trên xe ngựa, hai tay mỗi tay cầm một dùi trống, vừa đi vừa gõ trống.

Mỗi một nhịp trống tựa như đều gõ vào ngực kẻ thù, mỗi một đao hạ xuống tựa như đều đang hô ứng với tiếng trống trận kia.

Hai cánh tay của lão tướng quân dường như có lực vạn quân mới có thể khiến cho trống trận hóa thiên lôi.

Cùng nhau tiến lên!

Chỉ có Đao Binh mới dám dùng phương thức tiến công khác thường này, năm vạn người tiến công kẻ thù gấp mình năm sáu lần nhưng lại đánh ra khí thế áp đảo. Bùi Đình Sơn đứng trên xe ngựa hai tay không ngừng gõ trống, bước chân của đao binh tiến về phía trước sẽ không dừng lại.

"Vương Khoát Hải!"

Giây phút Thẩm Lãnh đứng ở trên thành đất Tức Phong Khẩu nhìn thấy Đao Binh khởi xướng tấn công ở phía sau đại quân Bắc Viện Hắc Vũ liền hướng xuống dưới thành gọi một tiếng, Vương Khoát Hải đã sớm tập hợp đội dự bị ở dưới thành lập tức lên tiếng.

"Có thuộc hạ!"

"Mở cổng thành, giết ra ngoài!"

"Vâng!"

Vương Khoát Hải lớn tiếng đáp lại, sau đó giơ tay ra chỉ về phía trước: "Mở cổng thành!"

Cổng thành của thành đất Tức Phong Khẩu mở ra, chiến binh của Tuần Hải Thủy Sư Đại Ninh xông ra ngoài.

Thẩm Lãnh từ trên tường thành thả người ra ngoài nhảy xuống một tấm lang nha phách, binh sĩ ở trên tường thành lập tức thả hắn xuống, thanh hắc tuyến đao kia tung hoành trong đám người Hắc Vũ, chém ra máu thịt nhầy nhụa, thịt vụn bay tán loạn.

"Vương Khoát Hải!"

"Có!"

"Theo ta mở đường!"

"Vâng!"

Vương Khoát Hải dẫn theo thân binh của Thẩm Lãnh lao lên phía trước nhất, thuẫn của gã và đao của Thẩm Lãnh hợp thành binh khí chiến tranh khủng khiếp nhất trên thế giới này. Thẩm Lãnh và Vương Khoát Hải là đầu mũi tên, thân binh của hắn ở phía sau là góc cạnh mũi tên, hàng ngũ theo sát phía sau. Thẩm Lãnh là mũi đao, thân binh của hắn chính là thân đao, mũi đao đâm vào trong trận doanh của biên quân Hắc Vũ, thân đao mở rộng vết thương thêm từng tấc một.

Trên tường thành, hoàng đế đi nhanh lên, giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa. Xa xa phía đối diện, Đao Binh đông nghìn nghịt đang tấn công mạnh người Hắc Vũ từ phía sau. Nhìn từ quy mô trận hình, liên doanh đại quân ba mươi vạn của Hắc Vũ chính là một con voi lớn, mà quy mô của Đao Binh thì lại là một con hổ hung mãnh, voi lớn nhìn như có sức lực kinh thiên động địa, nhưng bị hổ hung mãnh cắn từng nhát từng nhát khiến thương tích đầy mình.

"Thẩm Lãnh đâu?!"

Hoàng đế buông thiên lý nhãn xuống lớn tiếng hỏi một câu.

"Thẩm tướng quân xuống dưới rồi!"

Có binh lính trả lời.

Hoàng đế vội vàng tìm kiếm trong đám người đang chiến đấu kịch liệt ở bên dưới, rất nhanh đã nhìn thấy thiếu niên mực áo giáp màu đen kia dẫn theo đội ngũ của chiến binh thủy sư đang tiến về phía trước với tốc nhanh như cắt, nhanh, nhanh không gì sánh kịp!

"Trống!" Hoàng đế hét lớn một tiếng: "Khiêng trống đến!"

Trên tường thành rất nhanh chóng dựng lên một cái trống trận da bò. Hoàng đế đưa tay ném áo khoác đang khoác trên người qua một bên, nhận lấy hai cái dùi trống, hít sâu một hơi, quay đầu lại liếc mắt nhìn ra ngoài thành một cái, trong mắt ông ta không có thiên quân vạn mã, chỉ có tướng quân mặc áo giáp màu đen kia.

Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!

Trên thành đất nổi lên tiếng trống trận, hô ứng cùng trống trận của Đao Binh phía đối diện.

Ba mươi năm trước, lúc đại tướng quân Bùi Đình Sơn cùng bệ hạ hai mặt giáp công một nhóm tàn quân Hắc Vũ cũng là như thế, khi đó hai người đều trẻ tuổi hăng hái. Ba mươi năm sau, hôm nay các tướng sĩ Đại Ninh chém giết với người Hắc Vũ trên chiến trường lại được tận mắt nhìn thấy cảnh này tái hiện.

Binh sĩ trên tháp quan sát ở tường thành hô to: "Hướng thành Cách Để, chiến binh Đại Ninh ta đến chi viện!"

"Hướng thành Tô Lạp, chiến binh Đại Ninh ta đến chi viện!"

"Hướng đông nam, có đại đội nhân mã thẳng đến trận địa quân địch!"

"Hướng đông nam là ai?"

"Đại kỳ chữ Mạnh!"

Chiến binh Tức Phong Khẩu trên tường thành lập tức liền nổ tung.

"Mạnh tướng quân về rồi!"

"Mạnh tướng quân về rồi!"

"Giết ra ngoài!"

"Giết!"

Đây là một trận quyết chiến có thể để lại một nét bút rất đậm trên sử sách. Trận chiến này, khi ở Trường An xa xôi hoàng đế Đại Ninh đã bày mưu nghĩ kế, mỗi một người được ông ta bố trí đều xuất hiện vào thời điểm nên xuất hiện nhất và ở vị trí chính xác nhất. Để toàn diệt đại quân Bắc Viện ba mươi vạn binh của Hắc Vũ, hoàng đế lấy mình làm mồi nhử, mà cảnh này, dường như mấy năm trước hoàng đế cũng đã từng thấy trong đầu mình.

Tiếng trống càng lúc càng vang to, chấn động lên tận mây trời.

Hướng đông nam đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ, mười vạn lính mới của Mạnh Trường An lao về phía trước với tốc độ tuyệt đối không thua đông cương Đao Binh, nhưng không phải vị tướng quân trẻ tuổi này muốn tranh hùng với đại tướng quân Bùi Đình Sơn, phương hướng mà chiến đao của gã chỉ đến là phương hướng Thẩm Lãnh đang suất quân xung phong liều chết.

Ngàn ngàn vạn vạn quân địch phía trước ta, ta lấy ta đao mở đường máu, chỉ để gặp huynh đệ của ta.

Huynh đệ ở đâu thì ta ở đó.

Đại hắc mã hí lên một tiếng, Mạnh Trường An suất lĩnh kỵ binh lính mới lao vụt vào trong đội ngũ của người Hắc Vũ. Đó là liên doanh của đại quân ba mươi vạn lính, khắp nơi đều là người Hắc Vũ, nhưng trong mắt Mạnh Trường An căn bản không coi những người này là người sống. Thanh hắc tuyến đao có cùng chất liệu với hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh kia chém đi từng nhát từng nhát, những nơi gã đi qua là đầu người phân tách.

Bốn phương tám hướng đều đang tấn công mạnh, trận doanh của người Hắc Vũ nhanh chóng co rút lại, bọn họ không thể không lui về phía sau.

Bắc Viện đại tướng quân Hắc Vũ Đốt Cương đứng ở một chiếc lầu xa công thành rất cao, giơ thiên lý nhãn lên nhìn bốn phía. Hướng bắc, chiến kỳ của đông cương Đao Binh bay phần phật trong gió, đao binh đồng loạt tiến lên giống như một bức tường thành lấp loáng ánh đao di chuyển về phía trước. Nhìn sang hướng đông nam, hơn một vạn kỵ binh quân Ninh đã giống như đao nhọn hung hăng đâm vào mạn sườn của hắn ta, nhưng không chỉ một bên sườn bị đau, ở một bên khác, chiến binh Tức Phong Khẩu do Thẩm Lãnh dẫn đầu đâm vào còn ác liệt hơn.

Sắc mặt Đốt Cương trắng bệch.

"Mắc lừa rồi."

Tay của Đốt Cương buông thõng xuống, thiên lý nhãn cầm trong tay rơi xuống lầu xa cạch một tiếng, người hắn ta lảo đảo, theo bản năng vịn hai tay vào lan can lầu xa, trong đầu thì hoàn toàn trống rỗng, dường như trong thời khắc này hắn ta đã hoàn toàn quên phải làm gì, và còn có thể làm gì.

Thế giới trước mắt từ một màu đen biến thành một màu trắng, rất nhanh chóng lại biến thành một màu đỏ.

"Đại tướng quân! Đại tướng quân!"

Tiếng gọi của thân binh ở bên cạnh kéo Đốt Cương ra khỏi nỗi sợ hãi và bi thương cực độ. Đốt Cương hoàn hồn, chậm rãi quay đầu nhìn về phía thân binh vừa gọi to, đó là một khuôn mặt trẻ tuổi đã hơi méo xệch vì sợ hãi.

"Đại tướng quân!"

Giáo úy thân binh kéo Đốt Cương một cái: "Mời đại tướng quân mau chóng hạ lệnh!"

Đốt Cương lắc đầu thật mạnh, ánh mắt dần dần khôi phục lại một chút.

"Tù và, hạ lệnh đại quân kết phương trận phòng ngự, tất cả kỵ binh ở trong phương trận ngăn địch xuyên qua!"

Đây là trận pháp vô cùng quen thuộc của người Hắc Vũ, cũng đã huấn luyện vô số lần. Tiếng tù và nhanh chóng vang lên, các binh sĩ trên lầu xa khua tướng kỳ của đại tướng quân, binh lính Bắc Viện Hắc Vũ ở bốn phía bắt đầu hội tụ về hướng lầu xa tướng kỳ, từng phương trận một nhanh chóng tập kết lại với nhau, mà kỵ binh trong thông đạo được cố ý lưu lại ở giữa phương trận và phương trận bắt đầu nghênh đánh đánh kỵ binh quân Ninh.

Đốt Cương ép buộc bản thân tỉnh táo lại bắt đầu truyền xuống một loạt quân lệnh. Hắn ta là Nam Viện tướng quân, là mãnh tướng do Nam Viện đại tướng quân trước đây Tô Cái một tay dạy dỗ ra, lúc nãy suýt chút nữa đã hoàn toàn mất đi lý trí vì tâm thái sụp đổ, nhưng người như hắn ta làm sao lại có thể dễ dàng bị đánh bại, có binh có tướng, hắn ta sẽ không nhận thua.

Sau một loạt quân lệnh truyền xuống, các quân Hắc Vũ bắt đầu dần dần khôi phục lại trật tự biên chế, từng phương trận tự động di động về phía lầu xa, vừa lui vừa chiến.

"Đại tướng quân!"

Thân binh quan sát bốn phía trên lầu xa giơ tay chỉ về hướng đông nam: "Có một đội quân Ninh đánh về hướng trung quân rất nhanh!"

Vừa dứt lời, một thân binh khác chỉ về hướng tây nam, tiếng nói khàn khàn: "Bên này cũng có một đội quân Ninh đánh tới cực nhanh!"

Tướng kỳ của một bên là Mạnh.

Tướng kỳ của một bên là Thẩm.

Trên đời người gọi huynh đệ, không qua được Thẩm - Mạnh.

Bình Luận (0)
Comment