Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 849 - Chương 849: Sát Tướng!

Chương 849: Sát tướng! Chương 849: Sát tướng!

Nếu có một ngày chiến kỳ của Đại Ninh không còn tung bay nữa, trên thế giới này sẽ không còn anh hùng.

Lão tướng quân Bùi Đình Sơn đi xe gõ trống, Đao Binh tiến về phía trước như núi sụp biển gào, năm vạn người lại đánh ra khí thế của mấy chục vạn người, thậm chí làm cho người ta có ảo giác là đại quân trăm vạn người. Dùng sự hào hùng của một người dẫn dắt toàn quân hào hùng, là Bùi Đình Sơn.

Gõ trống đến mức nóng cả người, lão tướng quân hô to một tiếng: "Cởi giáp cho ta!"

Các thân binh đi lên, cởi giáp trụ của lão tướng quân xuống. Bắc cương cho dù đã là đầu hạ nhưng gió bắc vẫn còn lạnh, lão tướng quân để trần hai cánh tay gõ trống trận, tiếng trống chấn động có thể phá tan mây trời.

Binh pháp nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, mà hồi trống thứ ba mà sĩ khí suy kiệt.

Nhưng đối với Đao Binh mà nói, có lão tướng quân ở đây, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếng thứ hai là mạnh, tiếng thứ ba là thịnh!

Trên thế giới này người có thể biết tiến công nhất chính là Bùi Đình Sơn. Lão ta khai phá chiến thuật tiến công của chiến binh Đại Ninh đến cực hạn. Đao Binh của đông cương chưa từng có suy nghĩ lui về phía sau, cũng chưa từng có đấu pháp lui về phía sau, bất kể là lấy nhiều đánh ít hay lấy ít đánh nhiều, Đao Binh sẽ chỉ tiến công.

Phương trận do đại quân Bắc Viện Hắc Vũ tạo thành cũng không ngăn được bước tiến công của Đao Binh, từng đao chém rơi đầu người.

Lầu xa trong quân, Hắc Vũ Bắc Viện đại tướng quân Đốt Cương nhìn quân Ninh ở phía bắc sải bước tiến công với một tư thái áp đảo, sắc mặt hắn ta càng lúc càng kém, dường như cho dù phòng ngự cường đại cỡ nào cũng đều trở nên không có ý nghĩa khi ở trước mặt Đao Binh. Quay đầu lại nhìn nữa, khiến hắn ta cảm thấy trong lòng chấn động hơn so với Đao Binh chính là hai đội ngũ đang đột tiến về phía trước kia. Quân Ninh ở hướng đông nam có khoảng 15000 – 16000 người, đều là kỵ binh. Quân đội dưới trướng hắn ta đã kết thành phương trận nhưng đội kỵ binh quân Ninh kia không công kích phương trận của bộ binh, mà là luồn lách trong khe hở của phương trận giống như dòng nước xiết.

Tất cả đội ngũ quân Ninh ở hướng tây nam đều là bộ binh, nhưng tốc độ tiến về phía trước dường như tuyệt đối không chậm hơn đội kỵ binh kia. Nếu cứ theo đà này, không bao lâu nữa là hai đội ngũ quân Ninh này sẽ hung hăng đâm vào giữa đội quân của hắn ta.

"Gõ trống!"

Đốt Cương lớn tiếng hô: "Phân binh đón đánh!"

Tiếng trống trận của người Hắc Vũ vang lên, đội ngũ được phân tách ra lần lượt hướng về phía Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

Trên tường thành của thành đất Tức Phong Khẩu, Đại Phóng Chu đứng ở bên cạnh hoàng đế nhìn cảnh tượng này vừa run sợ trong lòng vừa thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu lần này y không thể cùng bệ hạ tới bắc cương, y vĩnh viễn cũng không biết chiến tranh như thế nào, cũng sẽ vĩnh viễn không biết chiến binh của Đại Ninh trên chiến trường có khí phách lẫm liệt cỡ nào. Giờ khắc này, Đại Phóng Chu chỉ muốn hướng lên bầu trời dùng sức hét thật to, hét gì thì y không biết, chỉ là muốn hét thôi.

Đúng lúc này y chú ý tới bệ hạ điều chỉnh tiết tấu của trống trận, thế mà lại phù hợp với tiếng trống trận của Đao Binh phía xa xa một cách hoàn mỹ. Y nhìn về phía hoàng đế theo bản năng, lại nhìn ra phía xa xa bên ngoài thành, đột nhiên nghĩ tới một chuyện... Dưới thành, hai vị tướng quân thiếu niên kia một trái một phải lao thẳng vào trong quân Hắc Vũ. Hai vị tướng quân thiếu niên kia là huynh đệ, mọi người trong quân đều biết, mà hoàng đế ở trên tường thành gõ trống cùng Đao Binh đại tướng quân Bùi Đình Sơn hô ứng với nhau... Nhiều năm trước, bọn họ cũng là gọi nhau là huynh đệ.

Trong lòng Đại Phóng Chu không khỏi nảy sinh hào khí, nghĩ nếu mình cũng có vạn phu lực, nhất định sẽ lao xuống làm một bá vương giết người như ngóe.

Trên xe gỗ của đông cương Đao Binh, Bùi Đình Sơn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về bên phía thành đất Tức Phong Khẩu, lão ta đã nghe thấy tiếng trống trận hô ứng của bệ hạ.

"Ha ha ha ha!"

Lão tướng quân để trần hai cánh tay ngửa mặt lên trời cười to: "Các ngươi nhìn thấy không! Các ngươi nghe thấy không! Bệ hạ, đang gõ trống trận vì Bùi Đình Sơn ta!"

Tiếng cười của Bùi Đình Sơn ngông cuồng, ngông cuồng phóng túng như thời thiếu niên.

"Bệ hạ, lão thần đến rồi!"

Lão tướng quân hô to một tiếng, tiếng nói cũng đã khàn khàn, thanh âm đó dường như xuyên qua đại trận hai quân bay thẳng tới chỗ thành đất Tức Phong Khẩu, trên toàn bộ chiến trường giống như đều đang vang vọng tiếng nói khàn khàn đó... Lão thần đến rồi!

Huynh đệ đến rồi!

Đao binh đã bị đại tướng quân lan truyền cảm xúc, khí thế càng thêm hào hùng.

Tân Tật Công đứng ở trên thành đất Tức Phong Khẩu nhìn dưới thành chiến trường, trong lòng cũng kích động khó bình tĩnh. Gã ta tự nhận mình học thức sâu rộng, cũng tự nhận mình võ nghệ không tầm thường, người trẻ tuổi tất sẽ không dễ dàng chịu phục người khác, nhưng hôm nay gã ta chịu phục, phục Thẩm Lãnh, phục Mạnh Trường An, phục đại tướng quân, càng phục bệ hạ hơn.

Tân Tật Công hít vào một hơi thật sâu, trên khắp chiến trường đều tràn ngập mùi máu tươi, nhưng cho dù là mùi máu này cũng không khiến Tân Tật Công cảm thấy không thoải mái. Chỉ có người từng thật sự ở trên chiến trường mặt đối mặt chém giết với kẻ thù mới có thể cảm nhận được sự hoành tráng hào hùng, sự dũng cảm không sợ chết, khí thế nuốt sông núi của biên quân.

Vào thời khắc này, gã ta xác định mình đã đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời. Vào thời khắc này, gã ta cũng hiểu tại sao lúc bệ hạ bảo gã ta đi theo Thẩm Lãnh lại nói... Đi theo Thẩm Lãnh đánh giặc, khanh sẽ có rất nhiều rất nhiều thể hội, cuối cùng khanh sẽ hiểu trẫm bảo khanh đi theo hắn là vì muốn tốt cho khanh.

Bên phía lính mới Tức Phong Khẩu, hắc tuyến đao của Mạnh Trường An chém gục kỵ binh Hắc Vũ từ phía đối diện xông tới, đao qua, nửa thân trên của tên biên quân Hắc Vũ kia liền bay lên, nửa thân dưới vẫn còn ngồi lại trên chiến mã không lập tức rơi xuống. Gã phát lực xuất đao từ trước đến nay đều không giữ lực. Khi đó Sở Kiếm Liên từng bình phẩm về đao pháp của gã là sắc bén quá mức, nhưng Sở Kiếm Liên cũng không bảo gã thay đổi kiểu đấu pháp này, mà là cải tiến thêm thói quen của Mạnh Trường An. Sau khi được Sở Kiếm Liên chỉ điểm, đao pháp của Mạnh Trường An lại lên cao thêm một bậc.

Gã càng bá đạo hơn, càng sắc bén hơn, càng không hề dao động hơn.

Trong thế hệ tướng quân cũ, không ai có thể so với Bùi Đình Sơn về thuật tiến công. Trong thế hệ tướng quân mới, không ai có thể so với Mạnh Trường An về thuật tiến công.

Mạnh Trường An ngồi trên đại hắc mã nhìn ra xa, bên kia giống như có một con mãnh thú đang ùn đất tiến về phía trước, nơi nó đi qua người ngã ngựa đổ, đó là chiến binh thủy sư của Thẩm Lãnh đang dồn sức tiến lên. Khóe miệng Mạnh Trường An nhếch lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó, gã vung đao lao về phía trước.

Quân đội Hắc Vũ chặn đường Thẩm Lãnh, không chặn được.

Quân đội Hắc Vũ chặn đường Mạnh Trường An, cũng không chặn được.

Đại quân Bắc Viện của Hắc Vũ còn có vài chục vạn người, nhưng hai người suất lĩnh riêng mà đội ngũ hơn vạn người lại đâm thật sâu vào lồng ngực đại quân Hắc Vũ, đó là giữa quân, là chỗ của Hắc Vũ Bắc Viện đại tướng quân Đốt Cương.

Đốt Cương đứng ở trên lầu xa công thành thật cao, nhìn hai đội ngũ của người Ninh kia giết qua thế như chẻ tre, trong lòng nổi giận, nhiều binh mã như vậy mà lại không thể ngăn chặn?

Hắn ta vẫn luôn cho rằng quân địch mạnh nhất là đông cương Đao Binh Bùi Đình Sơn ở phía bắc, đâu nghĩ đến người chui vào sâu nhất, khiến hắn ta đau nhất lại là hai đội quân Ninh khác. Lúc này quân Ninh sĩ khí đang thịnh, nếu còn không ngăn được nữa thì sẽ đánh thẳng vào đại kỳ trung quân của hắn ta.

Chủ tướng là lá gan của đội quân, đại kỳ trung quân là linh hồn của đội quân, nếu hồn và gan vỡ, đâu thể nào mà không bại.

"Ngăn cản bọn họ!"

Đốt Cương gào thét một tiếng, mắt cũng đã hơi đỏ lên.

Thêm nhiều người hơn nữa nhào về phía hai đội quân Ninh kia nhưng đã không kịp nữa rồi. Quân đội Hắc Vũ ở phía bắc bị đông cương Đao Binh áp chế hoàn toàn không có sức hoàn thủ, binh lính bắt đầu tan tác. Vốn dĩ tấn công mạnh thành đất Tức Phong Khẩu năm ngày năm đêm không phá được cũng đã khiến quân đội Hắc Vũ suy kiệt sĩ khí, lúc này bị Đao Binh áp đảo đâu còn có dũng khí phản kháng, bắt đầu tan tác từ phía bắc, quân đội Hắc Vũ đã không còn dũng khí lập tức lui về hướng trung quân giống như thủy triều hướng. Bọn họ vừa lui, sắc mặt của Đốt Cương lập tức trở nên vô cùng nhợt nhạt.

Người lao vào trung quân đại trận của hắn ta đầu tiên không phải kẻ thù, mà là người của phe mình. Bại binh giống như một đám dê hoàn toàn bị dọa cho vỡ mật, cho dù số lượng quân Ninh đuổi theo ở phía sau bọn họ ít hơn bọn họ rất nhiều, nhưng dê nào dám phản kháng lại bầy sói.

"Cung tiễn thủ!"

Đốt Cương gào thét: "Bắn vào người lui về, không thể để bọn họ làm rối loạn trận hình!"

Tất cả cung tiễn thủ ở trung quân nhận được mệnh lệnh nhưng đều do dự một chút. Người bọn họ phải bắn chết không phải kẻ thù mà là đồng bào, nhưng tướng sĩ trung quân vẫn còn giữ được lý trí đều hiểu, một khi bị bại binh đánh sâu vào thì thật sự không thể xoay chuyển nữa rồi.

Ngay sau tiếng tù và thúc giục, cung tiễn thủ bắt đầu bắn tên vào người của phe mình ở phía bắc lui về, mũi tên dày đặc che trời phủ đất, binh sĩ Hắc Vũ chạy phía trước nhất lập tức bị bắn ngã một lớp, mũi tên bắn ra không ngừng, sau khi rơi xuống đất, trên mặt đất mọc ra một lớp lông trắng. Trận bắn chụm dày đặc này cũng giết ra một khoảnh đất trống ở giữa bại binh và đại trận trung quân, bại binh bị mũi tên ngăn cản dừng lại theo bản năng.

Nhưng mà cũng không dừng được bao lâu, những người dừng lại không ngăn được đồng bào điên cuồng ở phía sau chen lên. Đây không phải là trận tan tác của vài người, mấy chục người hay là mấy trăm người, đó là trận tan tác của hơn mười vạn người ở phía bắc, đó là con sóng lớn không thể chặn lại, đại trận trung quân vẫn bị xung kích. Mà cơn khủng hoảng giống như ôn dịch bắt đầu truyền nhiễm ở trung quân, nhanh chóng lan đến mỗi một người.

Nếu như là biên quân Nam Viện của Hắc Vũ từng giao chiến với quân Ninh vô số lần thì tuyệt đối sẽ không bị đánh tan nhanh như vậy, nhưng các binh sĩ Bắc Viện tự đánh giá mình quá cao mà lại chưa từng thật sự chém giết với quân Ninh lần nào. Sau khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ thì không một ai có thể ngăn cản, không thể nào xoay chuyển tình thế.

Đốt Cương vừa đến Bắc Viện làm đại tướng quân chưa bao lâu, hắn ta vẫn chưa lập uy, đây không phải là thủ hạ quen thuộc của hắn ta. Giờ khắc này thậm chí Đốt Cương còn không muốn đi giết người Ninh, hắn ta muốn chém hết tất cả những người nhu nhược ôm đầu chạy về kia hơn, một đao một người, tự tay chém.

Điều càng khiến hắn thất vọng hơn là quân đội từ phía bắc bại lui trở về đã thật bị dọa vỡ mật. Hai quân Ninh có nhân số không quá nhiều từ phía đối diện bọn họ xông lên, nhưng bọn họ lại chạy vòng qua, quân Ninh giống như hai con mãnh long, biển rộng phía đối diện chủ động rẽ sóng ra nhường đường cho bọn họ.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã có thể nhìn thấy nhau từ phía xa, hai lá tướng kỳ gần như đồng thời giết vào trung quân Hắc Vũ.

Lầu xa cao lớn, bên trên có mấy trăm cung tiễn thủ không ngừng bắn tên, Thẩm Lãnh quay đầu lại gọi một tiếng: "Vương Khoát Hải!"

Vương Khoát Hải đi nhanh về phía trước: "Có!"

Vương Khoát Hải giống như một con trâu điên giơ cự thuẫn của mình xông về phía trước. Trên người gã mặc trọng giáp, đao kiếm bình thường không chém được, gã cũng không quan tâm, chỉ mải cúi đầu xông về phía trước, chạy như điên tông thẳng vào biên quân Hắc Vũ trước mặt đến mức người ngã ngựa đổ. Thẩm Lãnh đi theo phía sau Vương Khoát Hải lao đến bên dưới lầu xa. Vương Khoát Hải vươn một tay ra, Thẩm Lãnh tung người nhảy bật lên, chân đạp lên tay Vương Khoát Hải một cái, ngay sau đó Vương Khoát Hải đẩy mạnh lên trên, Thẩm Lãnh trực tiếp nhảy tới chỗ lầu xa cao hơn một trượng, đó là vị trí của cung tiễn thủ ở tầng thứ nhất trên lầu xa.

Sau khi Thẩm Lãnh đi lên không lâu, Trần Nhiễm cũng dẫn theo các thân binh leo lên, cung tiễn thủ trên người không có giáp trụ phòng ngự gì, cũng không có binh khí dài gì quả thực chính là đang bị tàn sát. Thẩm Lãnh bọn họ giết hết người ở tầng thứ nhất lại leo lên tầng thứ hai, áo giáp màu đen trên người văng ra đốm lửa, mũi tên liên tiếp bắn lên người hắn. Giáp trụ không thể vỡ, người sẽ không ngừng.

Hắn giết lên chỗ đỉnh lầu xa, các thân binh của Đốt Cương xông về phía hắn. Thẩm Lãnh một đao chém đứt đầu của người Hắc Vũ lao lên trước nhất, một đao nữa chém bay đầu của người Hắc Vũ ở phía sau. Các thân binh chậm hơn hắn không bao nhiêu cũng đã leo lên. Chỗ cao nhất ở chiến trường này, Thẩm Lãnh cùng với thân binh của hắn hỗn chiến với thân binh của Đốt Cương. Mặt bằng của chỗ cao nhất trên lầu xe cũng chỉ có thể chứa được mấy chục người mà thôi, Vương Khoát Hải ở bên trái Thẩm Lãnh còn Trần Nhiễm ở bên phải, ba người cứ việc giết về phía trước, đến khi trước mắt trống trải, tất cả thân binh của Đốt Cương đều đã bị giết hết.

Đốt Cương mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh, một tiếng hét to, đầy phẫn nộ và không cam lòng. Hắn ta lao về phía Thẩm Lãnh, loan đao chém xéo xuống về phía cổ Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhún chân một cái không lùi mà tiến tới, vai luồn dưới nách Đốt Cương nhấc lên trên, Đốt Cương bị đụng ngã lăn xuống. Thẩm Lãnh cúi người túm lấy đai lưng của Đốt Cương nhấc người lên, hướng xuống dưới lầu xa hô to một tiếng: "Mạnh Trường An!"

Hô xong một tiếng, Thẩm Lãnh ném Đốt Cương từ trên lầu xa xuống.

"Có!"

Bên dưới lầu xa đáp lại một tiếng.

Đốt Cương kêu thảm rơi xuống, tướng quân mặc áo giáp màu đen ở cách đó không xa phóng ngựa đến. Người còn cách xa 6 – 7 trượng, hắc tuyến đao trong tay đã rời khỏi tay, một ánh đao lóe lên, phập một tiếng, đóng chặt Đốt Cương bị rơi xuống vào cọc gỗ của lầu xa. Hắc tuyến đao đâm sâu vào trong cọc gỗ, trên lồng ngực Đốt Cương chỉ còn lại một chuôi đao.

Người như cầu vồng, ngựa như rồng bay.

Bình Luận (0)
Comment