Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 850 - Chương 850: Kết Thúc Trận Chiến Đầu Tiên

Chương 850: Kết thúc trận chiến đầu tiên Chương 850: Kết thúc trận chiến đầu tiên

Thẩm Lãnh ném Đốt Cương từ trên lầu xa xuống xong cũng không liếc mắt nhìn thêm một cái nào. Hắn xoay người đi qua chỗ đại kỳ trung quân Hắc Vũ trên lầu xa, hắc tuyến đao từ giữa không trung bổ xuống, đao mang theo một vệt sáng loáng chặt gãy cột cờ, đại kỳ trung quân đổ sang một bên, đại kỳ đổ xuống nhanh như chớp. Thẩm Lãnh vươn tay trái ra túm lấy cột cờ, sau đó ném xuống dưới lầu xa.

Dưới lầu xa, Mạnh Trường An phóng ngựa đến, gã từ trên đại hắc mã nhảy xuống, đi đến lầu xa trước mặt rút hắc tuyến đao của mình ra, máu chảy như suối. Đốt Cương vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, mí mắt cụp xuống lấy nhưng lại muốn dồn sức ngẩng đầu lên liếc nhìn Mạnh Trường An một cái. Mạnh Trường An lập tức bóp cổ hắn ta quăng người ra ngoài, Đốt Cương rơi xuống đất, không nghiêng không lệch, chỗ Mạnh Trường An ném hắn ta đi chính là chỗ đại kỳ trung quân kia rơi xuống. Lồng ngực của Đốt Cương đã bị đâm ra một lỗ lớn, bất kể như thế nào cũng không sống được nữa rồi.

Đại kỳ trung quân bên phe người Hắc Vũ vừa đổ là quân Ninh sĩ khí đại chấn. Thật ra quân Ninh từ bốn phương tám hướng giết tới cộng lại cũng không nhiều bằng binh mã của đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ, nhưng trên chiến trường, một khi đánh ra khí thế thì chiến thắng đã định.

Bãi chiến trường rộng lớn này à, hai bên cộng lại gần năm trăm ngàn quân chém giết, đó là một cảnh tượng thảm liệt cỡ nào.

Đại quân Bắc Viện ba mươi vạn người của Hắc Vũ đã bị đánh bại.

Khi quân Ninh đang đuổi giết tàn quân, tin tức cũng đã đến hành cung hồ băng thành Cách Để.

Tẩm Sắc dựa nghiêng vào ghế nằm nghe thủ hạ báo cáo tin tức xong cũng chỉ khẽ gật đầu. Nàng ta đã sớm nghĩ tới chiến bại của đại doanh Bắc Viện nên hoàn toàn không có bất ngờ gì. Ninh đế hùng tài vĩ lược cỡ nào chứ. Nếu không có nắm chắc tất thắng thì Ninh đế sẽ đích thân đến đây? Đốt Cương là một tướng tài, nhưng đối thủ của hắn ta không phải Mạnh Trường An cũng không phải Thẩm Lãnh, thậm chí không phải Bùi Đình Sơn, mà là hoàng đế của Đại Ninh.

Lúc Tẩm Sắc ở bên Mạnh Trường An từng không chỉ một lần hỏi thăm kỹ càng chuyện về Ninh đế Lý Thừa Đường, Mạnh Trường An chưa bao giờ nói gì nhiều với nàng ta, vì thế Tẩm Sắc lại nghĩ biện pháp khác, dốc hết khả năng để tìm hiểu về hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh. Sau khi biết đại khái những gì hoàng đế trải qua trong nửa cuộc đời, nàng ta thở dài một tiếng... Nàng ta biết đây chắc chắn sẽ là sự chuyển biến cục diện Hắc Vũ và Đại Ninh, chuyển biến này nằm ở chỗ Đại Ninh có Lý Thừa Đường mà Hắc Vũ thì không có.

Bất kể là đại ca nàng ta Khoát Khả Địch Hoàn Liệt hay là đệ đệ của nàng ta Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ, đều không phải chỉ là thua kém Lý Thừa Đường một chút, đó là mức chênh lệch khổng lồ gần như không thể vượt qua được. Đại Ninh vượt qua Hắc Vũ về mặt quốc lực đã là sự thực không cần tranh cãi, sau trận chiến này Hắc Vũ chắc chắn tụt lại sau Ninh toàn diện.

"Mạnh Trường An như thế nào?"

Tẩm Sắc thu hồi suy nghĩ, thản nhiên hỏi một câu.

"Không nhận được tin tức Mạnh tướng quân bị thương. Người của chúng ta quan sát chiến trường từ xa, nhìn thấy đánh sâu vào trung quân đại doanh Bắc Viện chính là đại kỳ chữ Mạnh, không lâu sau đó đại kỳ trung quân bị chém gãy. Ngoại trừ Mạnh tướng quân ra, người đánh sâu vào trung quân Bắc Viện còn có Thẩm tướng quân."

Thủ hạ cúi đầu nói: "Lúc thuộc hạ lui về cuộc chém giết vẫn chưa kết thúc, nhưng đại doanh Bắc Viện bại cục đã định. Quân Ninh đã bắt đầu tách ra chia cắt hàng ngũ của đại quân Bắc Viện, mấy chục vạn người bị cắt thành vô số khối nhỏ, nhưng dù sao đó cũng là đại chiến hơn mười vạn người, phỏng chừng đến ngày mai cũng chưa chắc đã hoàn toàn kết thúc."

"Ta biết rồi."

Tẩm Sắc khoát tay, trầm mặc một lát: "Lấy giấy và bút mực đến đây."

Thủ hạ vội vàng đi lấy giấy và bút mực. Tẩm Sắc ngồi thẳng người, trầm tư một lát rồi nói: "Ta sẽ viết một phong thư chúc mừng cho hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, ngươi phái người đưa qua."

Thủ hạ ngẩn ra: "Chuyện này không thỏa đáng chứ... Dù sao, dù sao chúng ta cũng là người Hắc Vũ, đại doanh Bắc Viện của Hắc Vũ bị người Ninh đánh tổn thất thảm trọng. Lúc này chúng ta án binh bất động cũng đã bị người khác lên án, nếu còn viết một phong thư chúc mừng gửi qua, một khi người Ninh tuyên truyền ra ngoài, làm sao điện hạ còn sống yên ở Hắc Vũ? Không biết sẽ có bao nhiêu người mắng điện hạ, các bách tính cũng sẽ mắng."

"Ngươi cho là ta thật sự muốn viết?"

Tẩm Sắc thở ra một hơi thật dài: "Ninh đế đích thân đến, người làm chủ sẽ không phải là Mạnh Trường An, cũng không phải Thẩm Lãnh nữa. Hai người đó nể có giao tình riêng với ta có thể sẽ còn chiếu cố, nhưng Ninh đế sẽ không chiếu cố ta. Giờ khắc này ta vẫn còn không thể hiện một thái độ nữa, với thủ đoạn của Ninh đế, chắc chắn hạ lệnh san hành cung thành bình địa. Cho dù Ninh đế muốn giữ ta lại để sau này sử dụng thì cũng cần gì phải cho ta tự do? Ông ta hoàn toàn có thể xua quân diệt hành cung của ta, sau đó đem ta về giam lỏng, ông ta chỉ cần một trưởng công chúa Hắc Vũ còn sống. Với ông ta mà nói, ta ở trong tay ông ta sẽ tốt hơn là ta ở bên ngoài. Đến bây giờ ông ta vẫn không động thủ với ta, chỉ là vì ông ta nể mặt hai vị ái tướng của mình thôi."

Tẩm Sắc tự tay viết một phong thư chúc mừng, sau khi viết xong lại đưa cho thủ hạ: "Ngươi chờ một chút đã, mang thêm một món đồ qua."

Nàng ta đứng dậy đến chỗ giá sách, mở ngăn kéo ra, lấy một cái hộp rất tinh xảo từ bên trong ra: "Đây là kim ấn tượng trưng cho thân phận trưởng công chúa Hắc Vũ của ta, ngươi cũng giao luôn cho hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, hy vọng ông ta có thể bỏ qua cho ta một lần... Ta không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu này, tuyệt đối không thích, nhưng giờ phút này ở dưới mái hiên nhà người ta thì phải cúi đầu."

Thủ hạ cũng thở dài một tiếng, nhận lấy kim ấn, mang theo phong thư tự viết và kim ấn của Tẩm Sắc bước nhanh đi.

Tức Phong Khẩu, thành đất.

Thắng bại đã phân, đại cục đã định, hoàng đế đưa dùi trống trong tay cho thân vệ ở bên cạnh, Đại Phóng Chu vội vàng đem một cái ghế đến đặt ở bên cạnh tường thành, hoàng đế ngồi ở đó nhìn cuộc chém giết vẫn chưa kết thúc trên bình nguyên phía xa, trong lòng cực kỳ vui sướng. Trận chiến này khí thế hung hiểm nhưng kết cục vẫn nằm trong dự liệu của ông ta. Một trận chiến đã định ra đại doanh Bắc Viện của Hắc Vũ, tiếp theo có thể toàn tâm toàn ý đối phó với đại doanh Nam Viện Hắc Vũ khó nhằn nhất.

Đây mới là đối thủ thực sự.

"Phái người đi mời Bùi Đình Sơn lên thành."

Hoàng đế căn dặn một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Đi chuẩn bị rượu và thức ăn, trẫm muốn cùng đại tướng quân ở trên tường thành này nhắm rượu với đại chiến."

Đại chiến lan ra quá rộng, trong phạm vi hơn mười dặm đều là chiến trường. Đúng một canh giờ sau đại tướng quân Bùi Đình Sơn mới dẫn theo thân binh doanh của lão ta đi xuyên qua chiến trường đang đại chiến đến bên dưới thành đất. Đến ngoài cổng thành đất, đại tướng quân từ trên chiến mã nhảy xuống, quỳ một gối xuống ở ngoài cổng thành ngẩng đầu hô: "Bệ hạ, lão thần đến rồi!"

"Quỳ cái gì mà quỳ, đi lên uống rượu!"

Hoàng đế đứng ở trên tường hô một tiếng.

Bùi Đình Sơn cười ha ha, đứng dậy, sải bước đi nhanh vào trong cổng thành, vừa đi vừa nghĩ bệ hạ vẫn coi ta là huynh đệ. Lúc nãy lão ta còn đang cảm khái, chiến trường đã không còn hoàn toàn thuộc về lão ta nữa, mà đang dần dần bị những người trẻ tuổi hơn, có nhuệ khí hơn như Thẩm Lãnh, như Mạnh Trường An nắm giữ trong tay, cho nên lão ta không khỏi có chút bi thương và không phục. Thế nhưng khi đang nghĩ những điều đó thì bệ hạ phái người đến trong lòng, Bùi Đình Sơn dâng lên cảm giác ấm áp khiến lão ta cảm động đến mức muốn rớt nước mắt.

Chiến trường, hãy giao cho người trẻ tuổi đi, nhưng ta vẫn là thần tử của bệ hạ, huynh đệ của bệ hạ.

Hai người quân thần ngồi ở bờ tường thành đất, hai người uống rượu ôn chuyện về chiến trường đại chiến, nói đến chuyện trước đây cũng là gõ trống hô ứng từ xa như vậy, hai người đều không nhịn cười được. Mặt trời phía tây đã nhuốm đỏ, đại chiến cũng sắp đến hồi kết thúc.

Thẩm Lãnh từ trên lầu xa đi xuống, liếc nhìn Mạnh Trường An đứng chờ hắn ở cách đó không xa, giơ tay lên đẩy mặt nạ sắt lên cười hì hì. Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn: "Không được cười!"

Thẩm Lãnh: "Ồ..."

Mạnh Trường An đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, nhìn tỉ mỉ từ trên xuống dưới: "Không bị thương?"

Thẩm Lãnh: "Không có."

Mạnh Trường An gật đầu, trên vai gã có một vết thương đang chảy máu, nhưng bản thân gã cũng không thèm để ý, lại nhìn một lần nữa xác định trên người Thẩm Lãnh quả thật không có vết thương, gã thở phào nhẹ nhõm: "Không có nghĩa là ngươi mạnh cỡ nào, chẳng qua là áo giáp tốt hơn của ta."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì cũng không cho ngươi."

Mạnh Trường An cười.

Hai người kề vai nhau đứng ở đó, nhìn binh lính quân Ninh ở bên cạnh đánh gục từng lớp từng lớp người Hắc Vũ, hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn nhau cười.

"Sao hình như ngươi lại cao lên rồi?"

Mạnh Trường An nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh vốn thấp hơn gã một chút xíu, nhưng giờ khắc này đứng ở bên cạnh gã lại cảm thấy dường như Thẩm Lãnh cao hơn mình một chút.

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Ta còn nhỏ tuổi, thời kỳ dậy thì, cao lên thì làm sao?"

Mạnh Trường An lại nhìn nhìn, khẽ nhíu mày: "Sao ngươi lại mặt dày như vậy? Còn kiễng chân?"

Thẩm Lãnh hạ gót chân xuống sau đó thở dài: "Nhìn cẩn thận như vậy làm gì? Thú vị sao?"

Mạnh Trường An nói: "Tâm cơ súc sinh."

Thẩm Lãnh nói: "Ông nội ngươi."

Các binh sĩ đứng xa xa nhìn hai vị tướng quân trẻ tuổi đánh giỏi nhất, uy vũ nhất Đại Ninh kề vai đứng ở đó, dáng vẻ nhìn chiến trường của hai người hết sức uy nghiêm túc mục, vì thế các binh sĩ đều cảm thấy dáng vẻ kề vai đứng thẳng chỉ giang sơn của hai vị đó thật đẹp trai.

Mạnh Trường An hỏi: "Ngươi còn định đứng như vậy đến khi nào?"

Thẩm Lãnh: "Cho các binh sĩ một chút thời gian, để cho bọn họ nhìn thật kỹ. Giờ khắc này, hẳn là bọn họ đang dạt dào cảm xúc."

Mạnh Trường An: "Ồ... mẹ nó vậy thì ngươi đừng kiễng chân nữa."

Lần này Thẩm Lãnh lại bướng bỉnh không hạ gót chân xuống, trợn mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Im miệng."

Đại chiến vẫn kéo dài một ngày một đêm, ba mươi vạn quân Bắc Viện Hắc Vũ bị giết hơn mười vạn, có khoảng bảy tám vạn người chạy thoát, chiến trường quá lớn và quá loạn, nhất là đến buổi tối càng không thể theo dõi hết tất cả mọi người. Đến ngày hôm sau lúc trời sáng bắt đầu kiểm kê chiến trường, chiến dịch lớn như vậy, không có mấy ngày thì không thể nào thống kê ra số lượng sát thương của kẻ thù và số lượng thương vong của quân Ninh.

Có hơn mười vạn binh lính Bắc Viện Hắc Vũ đầu hàng, những người này đều tạm thời bị trông giữ ở bên ngoài thành đất, bởi vì nhân số quá nhiều nên không thể mang vào trong thành đất, ở bên ngoài thành đất cũng chỉ có thể là ngồi trên chiếu. Binh khí của bọn họ đều bị tước đi, giáp trụ đều bị lột bỏ, cũng may không phải trời đông giá rét, nếu không thì có thể bọn họ đã chết cóng rồi.

Bắt sống nhiều tù binh như vậy, một trận chiến đánh bại đại quân ba mươi vạn của kẻ thù, đây đã là trận thắng lớn nhất trước Hắc Vũ từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay. Bất kể sau này đánh như thế nào, trận chiến này đều chắc chắn để lại một nét bút thật đậm trên sử sách. Tên của hoàng đế Lý Thừa Đường Đại Ninh Thiên Thành, chắc chắn cũng để lại nét bút thật đậm.

Có lẽ trên sử sách sẽ còn đặc biệt viết đến ba người, nhân vật mấu chốt của trận chiến này ngoài hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ra, đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An.

Bệ hạ vẫn chưa quyết định xử trí hơn mười vạn tù binh Hắc Vũ này như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể canh giữ nghiêm ngặt. Cũng may những người Hắc Vũ của Bắc Viện này đã hoàn toàn mất hết can đảm, bọn họ đã mất sức phản kháng.

Buổi sáng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An trở lại thành đất Tức Phong Khẩu. Lúc hai người vào thành thì hỏa đầu quân đang mang từng cái giỏ trúc lớn đi ra ngoài, Mạnh Trường An thò tay ra cản lại, vén chăn bông đậy trên giỏ trúc lớn lên nhìn, từng cái bánh màn thầu nóng hổi nhìn là muốn ăn. Gã thò tay ra lấy hai cái, đưa một cái cho Thẩm Lãnh, mình giữ lại một cái nhét vào miệng cắn một miếng to.

Hai người cười đi vào thành, hai má đều căng phồng. Chém giết một ngày một đêm, mỗi người một cái bánh màn thầu thì không thể đủ được, người của hỏa đầu quân đi ra ngoài, hai người bọn họ ăn hết thì lấy, một người ngốn hết bốn cái bánh màn thầu. Lúc bọn họ đi lên tường thành thì nhìn thấy hoàng đế cười từ phía đối diện đến: "Trẫm đã chuẩn bị rượu và thức ăn cho các khanh rồi!"

Hai người liếc nhìn nhau, có chút hoang mang.

Bình Luận (0)
Comment