Đầu giường trăng sáng tỏ, dưới đất hai đôi giày.
Trên giường lò... hai đại hán khoanh chân ngồi đối diện nhau, ở giữa cách một cái bàn thấp hình vuông. Cái bàn đã hơi cũ, nước sơn vốn có cũng đã bong tróc loang lổ, đồ dùng như vậy dùng lâu sẽ bị nứt ra nhưng lại khiến người ta thấy thân thiết.
Trên bàn bày mấy đĩa thức ăn, một đĩa lạc, một đĩa trứng chiên hẹ, còn có một đĩa cải thảo ngâm giấm, chính giữa bày một đĩa món chính... thịt viên tẩm tiêu. Với điều kiện ở bắc cương đây cũng được coi là bữa cơm không tồi rồi.
Mạnh Trường An rót một chén rượu cho Thẩm Lãnh đưa qua: "Bệ hạ đã cho chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, định làm gì?"
"Ngủ, ngủ một mạch quên trời quên đất."
Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái, nhận rượu nhấp một ngụm, rượu lâu năm của bắc cương Tức Phong Khẩu này cũng rất nặng, hai người đều không thích hâm nóng rượu, dường như người trẻ tuổi Đại Ninh đều không thích lắm. Theo người trẻ tuổi thấy, rượu phải nặng và cũng phải lạnh, lạnh uống vào cổ họng mới có mùi vị. Hâm nóng rượu? Đó là việc người lớn tuổi mới thích.
Nhưng mà trên thực tế uống rượu quá nóng cảm giác sẽ nhu hòa một chút, nhưng lực độ lại mạnh hơn.
Sở dĩ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An không thích hâm nóng rượu, chỉ bởi vì lười.
Một chén rượu nặng nhỏ xuống bụng, cơn mỏi mệt vì không ngừng chém giết suốt hôm qua đêm qua dường như cũng vơi đi hai ba phần. Rượu vào miệng là lạnh, nhưng vào yết hầu bắt đầu nóng lên, giống như một ngọn lửa luôn cháy đến tận trong dạ dày, cảm giác này thật sự khiến người ta cảm thấy ngây ngất.
Thẩm Lãnh gắp một miếng cải thảo ngâm giấm nếm thử: "Mùi vị cơm canh của đại quân bên này, còn ngon hơn rất nhiều tửu lâu trong thành Trường An nữa."
Mạnh Trường An uống một ngụm rượu, liếc nhìn những món ăn: "Bắc cương kham khổ, bệ hạ đến đây chiêu đãi tốt nhất gần như cũng chỉ là mấy món ăn này. Nếu có thể tìm được ít thịt rừng còn đỡ một chút. Một trận đại chiến, sợ là trong phạm vi hơn mười dặm ngay cả một con thỏ cũng không tìm được, đừng nói đến những thứ thịt rừng khó tìm hơn."
Thẩm Lãnh ngây người ra: "Tại sao ngươi lại nghĩ đến những chuyện này?"
Mạnh Trường An: "Không có gì, chỉ là nghĩ ngợi lung tung thôi."
Thẩm Lãnh: "Muốn nói cái gì nói thẳng, ấp a ấp úng, không giống như là tính cách của ngươi."
Mạnh Trường An nhìn hắn một cái: "Thái độ của bệ hạ là...?"
"Thái độ của bệ hạ?"
Tất nhiên Thẩm Lãnh biết Mạnh Trường An hỏi gì. Liên quan đến Tẩm Sắc thật sự là một vấn đề khó khăn. Để sau này có thể khống chế Hắc Vũ nên nhất định phải giữ lại Tẩm Sắc, nhưng đối với Đại Ninh mà nói việc giữ lại có lợi nhất là bắt Tẩm Sắc về giam lỏng, đợi sau khi trận chiến bắc chinh đánh xong rồi thả ra. Mạnh Trường An nhìn có vẻ như là một hán tử mặt lạnh, nhưng cũng không thể thật sự vô tình vô nghĩa với nữ nhân của mình, gã luôn vậy, cũng chỉ là nhìn có vẻ như rất vô tình.
"Ngươi cũng biết đấy, hôm qua chúng ta vừa mới trở lại thành đất Tẩm Sắc liền phái người đưa tới một phong thư tự tay viết. Bệ hạ nói là thư chúc mừng, chúc mừng Đại Ninh chúng ta đại thắng trận đầu, còn đưa cả kim ấn tượng trưng cho thân phận trưởng công chúa nàng ta đến nữa. Bệ hạ cũng không liếc mắt nhìn một cái, thật ra kim ấn đó cũng không có bao nhiêu giá trị, nhưng may mà thái độ của Tẩm Sắc như vậy coi như cũng khiến bệ hạ hài lòng."
Mạnh Trường An trầm mặc.
Thẩm Lãnh nâng chén: "Cạn một chén."
Mạnh Trường An bưng chén lên cụng với hắn một cái, hai người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
"Chuyện của ngươi và Tẩm Sắc, hiện tại không ai làm ầm ĩ, là vì hiện tại đại chiến đã bắt đầu, người trong triều đình sẽ không gây thêm phiền cho bệ hạ vào lúc này, nhưng chỉ cần đại chiến kết thúc, các đại nhân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Mạnh Trường An một cái: "Tẩm Sắc muốn bảo ta hỏi ngươi, nếu như không sống nổi ở Đại Ninh thì có đồng ý theo nàng ta đi Hắc Vũ hay không."
"Không đi."
Câu trả lời của Mạnh Trường An gọn gàng dứt khoát.
Thẩm Lãnh cười cười: "Biết ngay là ngươi cũng không đi."
Mạnh Trường An lại rót một chén rượu: "Ta là người Ninh, cũng là Ninh thần, trên thế giới này không có mấy người có thể khiến ta quay lưng với Đại Ninh."
Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh nâng chén lên: "Trên thế giới này, cũng không có mấy người có thể khiến ta quay lưng với Đại Ninh."
Hai người lại uống sạch, nói như vậy đã rất đại nghịch bất đạo, cũng chỉ có lúc hai người bọn họ ở với nhau mới có thể nói một cách tùy ý như vậy. Câu nói thế này nếu như bị người khác nghe thấy rồi tố cáo trước mặt hoàng đế, cho dù hoàng đế muốn bảo vệ hai người bọn họ đến mấy cũng không được, đó là suy nghĩ tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Đối với quân nhân mà nói, trên thế giới này không nên có bất kỳ một người nào khiến bọn họ quay lưng với quốc gia.
"Trận chiến này không dễ đánh."
Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh: "Trận chiến đầu tiên đánh sảng khoái nhẹ nhàng, cũng đánh có sĩ khí hào hùng, nhưng chúng ta đều biết binh mã của đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ so với với binh mã của đại doanh Nam Viện căn bản không phải một cấp bậc, thật sự khó gặm chính là Nam Viện. Nam Viện có thể chắp vá ra đại quân trăm vạn, còn có Khất Liệt Quân, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ cũng ở Nam Viện..."
Thẩm Lãnh: "Ngươi lo gì?"
"Lo có người sẽ nhân lúc đại quân đang dây dưa không dứt với người Hắc Vũ mà gây sự ở thành Trường An. Một khi thành Trường An xảy ra chuyện gì, tin tức truyền đến bắc cương, tất nhiên quân tâm chấn động. Đánh Nam Viện Hắc Vũ trước giờ đều không có chắc chắn tất thắng, bất kể là ai cũng giống nhau, ai cũng không dám nói nhất định có thể đánh cho Nam Viện Hắc Vũ ngoan ngoãn nghe lời. Người Hắc Vũ có sai lầm trước, bọn họ thua, chúng ta có sai lầm trước, chúng ta thua."
Thẩm Lãnh: "Ngươi lo thái tử?"
Mạnh Trường An: "Ngươi không lo?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu bệ hạ đã sắp xếp như vậy, tất nhiên có lý riêng."
"Đó là trưởng tử của bệ hạ, bệ hạ không sắp xếp như thế thì có thể sắp xếp thế nào?"
Mạnh Trường An thở một ngụm hơi nặng nề: "Ta không tin thái tử, ngay từ đầu đã không tin."
Thẩm Lãnh trầm mặc.
Hắn luôn không muốn tin trên thế giới này lạnh lùng vô tình đến như vậy cho lắm. Người tốt như hoàng đế, thái tử là con trai ruột của ông ấy chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện quá phận chứ... Nhưng khi nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Lãnh cũng không chắc chắn, nếu như là chuyện khác còn dễ nói, nhưng đó là ngôi vị hoàng đế.
"Thái tử là do hoàng hậu dạy dỗ."
Mạnh Trường An uống một ngụm rượu: "Hoàng hậu có thể dạy được thứ gì tốt."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nói chuyện với người khác thì đừng càn rỡ như vậy."
Mạnh Trường An nhìn hắn một cái: "Ta sẽ nói nhiều lời với ai?"
Thẩm Lãnh cười cười. Cái gã trước mặt hắn này à, ngoại trừ nói nhiều với hắn ra, còn có thể nói nhiều với ai nữa.
"Lãnh Tử."
"Ừm?"
"Nếu có một ngày..."
Mạnh Trường An mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra vế câu sau.
"Thôi bỏ đi."
Gã vốn định nói, nếu có một ngày chuyện của hoàng gia liên lụy đến ngươi, ngươi đừng quá nhân nghĩa và quá ngốc, chuyện của hoàng gia trước giờ đều không có nhân nghĩa gì đáng nói. Nếu thật sự có một ngày sự tình ầm ĩ đến mức đó, với tính cách Lãnh Tử ngốc sẽ làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ sao?
Mạnh Trường An không nói ra là vì gã biết cho dù gã nói thì Thẩm Lãnh cũng sẽ không làm được, cho nên gã nghĩ không nói cũng thế, Thẩm Lãnh không làm được thì để gã làm.
"Uống rượu."
Mạnh Trường An nâng chén lên.
Thẩm Lãnh hỏi: "Uống rượu cũng phải có một câu chúc rượu, ngươi muốn đi."
Mạnh Trường An: "Chúc chúng ta đều chết già."
Thẩm Lãnh sửng sốt, sau đó cười: "Ngươi có bị bệnh không... Nhưng câu này hay, rất hay."
Hai người lại uống cạn, Thẩm Lãnh hỏi dò một câu: "Hỏi ngươi một chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Nếu sau này có người Hắc Vũ gọi ngươi là ba thì ngươi có thể thích ứng không?"
Mạnh Trường An ngẩn ra: "Người Hắc Vũ gọi ta là ba?"
Bỗng dưng gã thay đổi sắc mặt: "Đã có rồi."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ chẳng lẽ Mạnh Trường An đã biết chuyện Tẩm Sắc có thai? Nhưng mà nhìn vẻ mặt đần thối của Mạnh Trường An không giống như là biết chuyện đứa trẻ. Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Mạnh Trường An, nghĩ chuyện đứa trẻ cũng không đến mức khiến gã đỏ mặt chứ. Với lại, kiểu hán tử mặt lạnh như Mạnh Trường An thì có thể có chuyện gì khiến mặt gã ửng đỏ lên.
Thẩm Lãnh nghĩ mãi vẫn không hiểu, trong đầu nghĩ rốt cuộc người Hắc Vũ nào sẽ gọi Mạnh Trường An là ba, chẳng lẽ là quân nhân Hắc Vũ chiến bại xin tha? Nghĩ đến xin tha, sau đó chợt nhớ đến điều gì đó, Thẩm Lãnh ho khan một tiếng: "Không biết xấu hổ."
Mạnh Trường An: "Nàng ta muốn gọi!"
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Mạnh Trường An bưng chén rượu uống lên một ngụm che giấu sự xấu hổ, nhưng trong chén đâu có rượu, vừa rồi đã uống một ngụm hết rồi còn đâu.
Tuy rằng Tẩm Sắc không có ý định nói chuyện đứa trẻ cho Mạnh Trường An biết, nhưng Thẩm Lãnh đã suy nghĩ cẩn thận, việc này vẫn phải là để Mạnh Trường An biết. Đó là con của gã, gã có quyền này, hơn nữa lỡ như sau này giữa Đại Ninh và Tẩm Sắc xảy ra vấn đề gì, quần thần nắm lấy chuyện của Tẩm Sắc mà hợp nhau tấn công Mạnh Trường An, nhưng Mạnh Trường An lại không biết Tẩm Sắc đã có con của mình, vậy thì càng phiền hơn.
"Ngươi thu cái mặt dày của ngươi lại."
Thẩm Lãnh rót rượu cho Mạnh Trường An: "Có chuyện rất nghiêm túc."
Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nói."
Thẩm Lãnh gắp một ngụm đồ ăn ăn, sau đó lại uống một chén rượu, trì hoãn trì hoãn tâm trạng rồi nói: "Có chuyện Tẩm Sắc không muốn nói cho ngươi biết, nếu không phải lúc trước ta đi gặp nàng ta thì ta cũng không biết. Chắc hẳn là nàng ta đã có con của ngươi..."
Mạnh Trường An ngẩng phắt đầu: "Cái gì?"
"Tẩm Sắc đã có con của ngươi."
"Ừm..."
Sắc mặt Mạnh Trường An hơi tái đi, sau đó cười cười: "Bình thường."
Thẩm Lãnh: "Ngươi không lo?"
"Trước kia đã từng nghĩ đến."
Mạnh Trường An uống hết rượu trong chén, trầm mặc một lúc rồi nói: "Nói một câu vô tình, lúc đầu là nàng ta chọn ta chứ không phải ta chọn nàng ta. Nói như vậy thì có vẻ ta rất không đáng mặt nam nhân, nhưng trên thực tế quả thật là như thế. Bản thân Tẩm Sắc cũng rất rõ ràng, bởi vì ta là người Ninh còn nàng ta là người Hắc Vũ, cho nên ta không thể nào toàn tâm toàn ý với nàng ta, cũng không thể nào luôn chịu trách nhiệm với nàng ta. Nàng ta không phải một nữ tử bình thường, việc này nàng ta suy nghĩ thấu triệt hơn ta, nàng ta cũng tiêu sái hơn ta. Phần lớn là chúng ta đều nghĩ nam nhân nên chịu trách nhiệm nhiều hơn nữ nhân mới đúng, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Tẩm Sắc không nghĩ như vậy, suy nghĩ của nàng ta rất đặc biệt. Chỉ là nàng ta cảm thấy nàng ta thích ta thì muốn ở cùng ta, sau này không thích cũng sẽ không có gì dây dưa mà sẽ cắt đứt gọn gàng dứt khoát."
Mạnh Trường An nói: "Nàng ta là một người... rất độc lập. Chỉ là nàng ta không muốn phụ tình cảm của mình, có lẽ cũng không được tính là không muốn phụ lòng ta. Ta cũng không có gì là nàng ta không nỡ phụ lòng, đối với nàng ta chuyện mà nói, ta không tính là một nam nhân. Cho nên ngay từ đầu hai người chúng ta đã nói về những chuyện này, ta hỏi nàng ta, nếu sau này có con thì nàng ta có đồng ý theo ta về Đại Ninh hay không, nàng ta không muốn. Nàng hỏi ta có đồng ý theo nàng ta đi Hắc Vũ hay không, tất nhiên ta cũng sẽ không đồng ý."
"Tẩm Sắc nói đã sớm nghĩ đến rồi, cho nên có con là một chuyện rất tốt đẹp, ta không thể đi cùng nàng ta, cũng phải để lại cho nàng ta chút gì đó."
Mạnh Trường An giơ tay ra lấy vò rượu tới, ngửa cổ lên, nốc một hơi hết nửa vò rượu.
"Ta đã vô tình, không thể vô tình thêm."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hiểu rồi."