Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 852 - Chương 852: Phân Phái

Chương 852: Phân phái Chương 852: Phân phái

Trận chiến bên ngoài Tức Phong Khẩu, Đại Ninh một lần đánh tan đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ trong tình huống vẫn chưa sử dụng chủ lực đại quân bắc chinh, đại quân ba mươi vạn của Hắc Vũ sụp đổ trong chốc lát. Đối với người Hắc Vũ mà nói, trận chiến này là thảm bại chưa bao giờ có, nỗi nhục chưa bao giờ có suốt ngàn năm lập quốc.

Ngay ngày thứ ba sau khi Tức Phong Khẩu quyết chiến, hoàng đế nhận được cấp báo từ thành Hãn Hải bắc cương gửi đến. Trong thư do bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ tự tay viết nói đại quân Nam Viện Hắc Vũ tấn công mạnh thành Hãn Hải mấy ngày, hai bên đều có thương vong sau đó lập tức ngưng chiến.

Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hoàng đế. Để chuẩn bị bắc chinh, hoàng đế không chỉ điều động gần như binh mã của cả nước, trong đầu cũng có vô số lần đưa ra suy đoán về hướng đi của chiến tranh trong giai đoạn đầu. Không những bản thân ông ta suy đoán, số lần ông ta và mấy người lão viện trưởng cùng với đại tướng quân Tô Mậu, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật cùng nhau suy đoán cũng không ít, đến tình trạng hiện tại, trên cơ bản đều không có gì nằm ngoài dự liệu.

Nhưng, suy đoán vô số lần chẳng qua cũng chỉ đến bước này, bởi vì mỗi một trận chiến sau này đều không thể phỏng đoán. Hoàng đế không phải thần, ông ta không suy đoán được sau trận chiến này mỗi một bước đi của người Hắc Vũ sẽ như thế nào.

Chỉ cần bên Tức Phong Khẩu này khai chiến với đại doanh Bắc Viện, bên Nam Viện kia tất nhiên sẽ thay đổi sách lược từ trạng thái phòng thủ chuyển thành chủ động tiến công. Điểm này có thể nghĩ đến, trừ điểm này ra cũng không có gì có thể xác định.

Đối với người Hắc Vũ mà nói chuyện này cũng là có chút bất đắc dĩ, bọn họ cần thái độ tích cực hơn để ổn định quân tâm.

Hoàng đế đưa thư của Võ Tân Vũ cho đại tướng quân Bùi Đình Sơn: "Bên đại doanh Nam Viện của Hắc Vũ ứng đối không có gì nằm ngoài dự liệu."

Bùi Đình Sơn nhận thư đọc rồi nói: "Thần đã xem kỹ bản đồ địa hình của Hắc Vũ, Dã Lộc Nguyên là nơi quan trọng trong quan trọng, thần nghĩ hẳn là Võ Tân Vũ cũng đã định mục tiêu chủ công ở Dã Lộc Nguyên chứ?"

"Phải."

Hoàng đế nói: "Công phá Dã Lộc Nguyên, có thể cắt đứt nguồn tiếp tế lương thảo cho đại doanh Nam Viện của Hắc Vũ, với mức dự trữ của đại doanh Nam Viện sẽ không kiên trì được bao lâu. Suốt mùa xuân đã dùng gần hết lượng dự trữ trong mùa đông, mùa xuân lại là thời kì gieo hạt, dê bò đều gầy, mà vựa lương thực của cả Hắc Vũ đều ở Bắc Viện, Bắc Viện lại bị quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt nắm giữ, ông ta sẽ không dễ dàng chuyển vận lương thực cho Tang Bố Lữ, Nam Viện dựa vào dê bò của vô số bộ tộc Hắc Vũ để chống đỡ. Dã Lộc Nguyên mà vỡ, đại quân sẽ có thể tiến quân thần tốc, nếu phá hủy đồng cỏ, người Hắc Vũ đâu còn có cơ hội thắng gì, nhưng chính là bởi vì địch ta đều biết điểm này cho nên Dã Lộc Nguyên không dễ đánh. Sợ là tinh nhuệ Nam Viện đã sớm phòng thủ nghiêm ngặt ở dưới Dã Lộc Nguyên rồi."

Bùi Đình Sơn trầm tư một lát: "Ý của bệ hạ là để thần dẫn Đao Binh từ bên Tức Phong Khẩu này tiến công hướng bắc?"

"Động một chút cũng tốt."

Hoàng đế nói: "Từ Tức Phong Khẩu lên hướng bắc là một vùng rộng lớn lạnh giá, không có bao nhiêu bộ tộc cũng không có lương thực gì, ngay cả người Hắc Vũ cũng không coi trọng. Huống hồ còn có dãy núi Phổ Lạc Tư ngăn cách bên này và Nam Viện ở bên kia. Không công, bỏ thì lại tiếc, công, ăn cũng vô vị."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Bùi Đình Sơn một cái: "Nhưng trẫm lại không có ý định tặng hết tất cả mọi thứ trong tay số ít bộ tộc này cho Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, trẫm muốn dùng nàng ta, nhưng lại không thể nuôi nàng ta quá mập. Nếu không nằm ngoài dự liệu, mấy vạn người dưới trướng Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đã đang chinh phạt một số bộ tộc nhỏ từ thành Cách Để và thành Tô Lạp lên hướng bắc. Nàng ta có thể chống đỡ một khoảng thời gian dựa vào lương thực dê bò của những bộ tộc này. Trẫm không cho phép nàng ta chống đỡ."

Bùi Đình Sơn đứng dậy, chắp tay: "Lão thần nhất định không phụ trọng vọng của bệ hạ."

"Chỉ là bên đó thật sự quá lạnh, quá khổ."

Hoàng đế nói: "Cho nên thật ra trẫm không định để khanh đi, hay là khanh đi theo bên cạnh trẫm đi. Trẫm để Mạnh Trường An dẫn binh đi."

"Hắn không được!"

Bùi Đình Sơn nhướn đầu lông mày: "Hắn và Tẩm Sắc kia không rõ ràng, không ai có thể cam đoan hắn luôn vô tư. Nam nhân cứng rắn đến mấy cũng sẽ trở nên mềm nhũn trước mặt nữ nhân mình yêu, tuyệt đối không thể dùng Mạnh Trường An."

Hoàng đế gật đầu: "Vậy Thẩm Lãnh thì sao?"

"Thẩm Lãnh cũng không được."

Bùi Đình Sơn nói: "Thứ nhất, Tuần Hải Thủy Sư dưới trướng Thẩm Lãnh phải chịu trách nhiệm tiếp tế hậu cần và vận chuyển lính cho đại quân. Từ nơi này đến Nam Viện Hắc Vũ, nếu chúng ta không thể trực tiếp đi qua quan ải núi Phổ Lạc Tư, vậy thì chỉ có thể để Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh chở đại quân Tức Phong Khẩu đến bên thành Hãn Hải, đi đường thủy nhanh hơn đại quân đi đường bộ ít nhất hơn nửa tháng, thậm chí là một tháng... Thứ hai, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An là huynh đệ tốt, cho dù Thẩm Lãnh suất quân đánh hướng bắc thần cũng không yên tâm."

Hoàng đế cười cười: "Chắc hẳn hai người bọn họ vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ."

"Thần biết bệ hạ thương thần, nghĩ thần đã già, sợ đi lên phía bắc thêm nữa sẽ chịu không nổi giá lạnh, nhưng thần không có già."

Bùi Đình Sơn nhìn sang bên cạnh, trên tường bên ngoài phòng treo một cái cung cứng, lão ta đi nhanh đến lấy cung cứng xuống, tay trái nắm cung tay phải kéo dây cung, một lần phát lực, rắc một tiếng, trực tiếp kéo gãy cung cứng.

Kéo gãy cung cứng, Bùi Đình Sơn không ngừng lại, đi đến chỗ giá binh khí ở bên ngoài phòng, rút một thanh hắc tuyến đao ra đi đến dưới một gốc cây già trong sân. Hắc tuyến đao bắn ra một loạt tia sáng, đao quang lóe lên, sau một tiếng hét to của Bùi Đình Sơn, gốc cây già tô bằng vòng eo trực tiếp bị lão ta một đao chém gãy, tán cây chậm rãi đổ xuống, trong sân lập tức nổi lên bụi mù.

Bùi Đình Sơn đâm hắc tuyến đao sang một bên, bước trở vào phòng: "Bệ hạ, người xem thần có thể đánh được không?"

Hoàng đế cười ha ha: "Thôi được thôi được, nếu khanh đã không phục thì để khanh đi. Chỉ là khanh phải nhớ, trẫm để ý đến chiến thắng của trận chiến Hắc Vũ, lại không bằng để ý đến khanh, trận chiến có thể không đánh, cũng có thể không đánh thắng, nhưng khanh không xảy ra chuyện gì."

Bùi Đình Sơn thấy ấm lòng, đứng nghiêm hành quân lễ: "Bệ hạ yên tâm, đây là lần giao thủ cuối cùng của lão thần với người Hắc Vũ, thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng, cũng sẽ không khiến đông cương Đao Binh hổ thẹn."

Hoàng đế đứng dậy, đi đến bên cạnh Bùi Đình Sơn nói: "Lúc trước khi trẫm cùng khanh ở bắc cương giết người Hắc Vũ, những người tuổi trẻ này gần như đều vẫn chưa ra đời. Bây giờ bọn họ cảm thấy chiến trường là của bọn họ, phải cho bọn họ biết, bọn họ không được."

Bùi Đình Sơn dâng lên nhiệt huyết trong lòng: "Thần hiểu!"

Trong một viện tử khác, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An no bụng ngủ một đêm, sáng sớm khi hai người thức dậy tinh thần đã hoàn toàn khôi phục lại, gần như đồng thời mở mắt. Sau đó Mạnh Trường An phát hiện một chân của Thẩm Lãnh kề sát ngay bên cạnh mặt mình, chẳng trách đêm qua sau khi ngủ đã nằm mơ ăn cá mắm suốt cả đêm, một đêm này đã suy nghĩ cách làm mấy chục loại cá mắm, làm ra đến trả là thối.

Gã đẩy chân thối của Thẩm Lãnh ra: "Sao ngươi ngủ còn xoay người?"

Thẩm Lãnh dụi mắt: "có phải ngươi đã gặm chân ta không?"

Mạnh Trường An theo bản năng liếc nhìn, nghĩ nếu mình thật sự gặm thì quá sức ghê tởm, gã chép miệng chậc chậc theo bản năng, Thẩm Lãnh nhìn mà hoảng hốt: "Ngươi còn hồi tưởng mùi vị!"

Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái rồi ngồi xuống, hoạt động một chút sau đó nhìn chỗ băng bó trên vai Mạnh Trường An: "Có thể hoạt động không?"

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn: "Có thể thua ngươi?"

Hai người đứng dậy, đầu tiên là chạy vài vòng khởi động ở trong sân, sau đó rút đao đối luyện. Hai người dùng đao gỗ, dù sao cũng là đao pháp đại khai đại hợp chưa từng có từ trước đến nay, nếu dùng đao thật cho dù với thực lực của hai người bọn họ cũng chưa chắc có thể đảm bảo không làm đối phương bị thương.

Đang đối luyện thì Đại Phóng Chu đi đến cửa viện nhìn thấy lập tức bị giật mình, y tưởng là hai người kia đang thật sự đánh nhau, đao pháp đó thật sự hung ác. Tuy rằng sau đó nhìn rõ đây là đao gỗ, nhưng y vẫn run sợ trong lòng, sợ hai bảo bối của bệ hạ bất cẩn làm đối phương bị thương.

"Hai vị tướng quân à."

Đại Phóng Chu đi nhanh vào, khom người cúi đầu: "Bệ hạ triệu kiến."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời dừng tay. Đao gỗ của Mạnh Trường An chĩa vào ngực Thẩm Lãnh, đao gỗ của Thẩm Lãnh kề ở một bên cổ Mạnh Trường An, hai người nhìn nhau cười, đồng thời ném đao gỗ ra, thế mà hai thanh đao gỗ lại chuẩn xác rơi trên giá để binh khí dựng ở một bên. Đại Phóng Chu nhìn mà ngẩn người.

"Chúng ta rửa mặt, sẽ đi ngay."

Thẩm Lãnh đáp một tiếng: "Làm phiền đại công công chờ một lát."

"Không vội không vội. Bệ hạ đang nói chuyện với lão tướng quân Bùi Đình Sơn, hai vị không cần quá vội."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An lên tiếng đáp lại, chia nhau đi rửa mặt, không bao lâu sau đã thay y phục đi ra ngoài cùng Đại Phóng Chu đến chỗ bệ hạ ở. Đại Phóng Chu vừa đi vừa nói: "Hai ngày nay bệ hạ thật sự vui vẻ, không chừng sẽ ban thưởng lớn cho hai vị tướng quân đấy."

Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Đây cũng không tính là công lao, đánh thắng là do bệ hạ trù tính thích đáng, đánh thua mới không đúng."

Đại Phóng Chu nói: "Thẩm tướng quân khiêm tốn quá rồi. Hôm qua bệ hạ còn nói nếu không có hai vị tướng quân lao thẳng vào trung quân Hắc Vũ chém đổ đại kỳ trung quân, sợ là trận chiến này phải đánh thêm một ngày nữa. Thắng là thắng, nhưng đại quân thương vong tất nhiên sẽ nặng hơn hiện tại nhiều."

Thẩm Lãnh cười nói: "Nếu bệ hạ cố chấp muốn khen, vậy thì sẽ khiêm tốn nhận."

Mạnh Trường An nhìn hắn một cái, thầm nghĩ gã này càng ngày càng không biết xấu hổ.

Hai người đến chỗ ở của bệ hạ thì Bùi Đình Sơn đã đi rồi, đi chỉnh đốn Đao Binh, thẳng tiến hướng bắc theo sắp xếp của bệ hạ. Đi lên phía bắc thêm một trăm dặm khí hậu khác với bên này, đi thêm ba trăm dặm, mặc dù bây giờ là mùa hạ thì cũng vẫn lạnh hơn mùa đông ở thành Trường An. Cánh đồng tuyết không biết đã bao nhiêu năm rồi không tan, trên núi tuyết quanh năm phủ tuyết, không có bao nhiêu bộ tộc muốn sinh sống ở đây, nhưng những bộ tộc đó là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Tẩm Sắc. Nếu Bùi Đình Sơn lại giành mất cây cỏ cứu mạng này nữa, Tẩm Sắc cũng sẽ không thể thiếu chi viện của Đại Ninh, không có Đại Ninh chống lưng, Tẩm Sắc không thể nào đứng vững.

Đương nhiên bệ hạ hiểu sách lược của Tẩm Sắc, suy tính ra thì những chuyện này căn bản không phải chuyện khó gì. Bệ hạ có thể để Tẩm Sắc đi lại ở bên ngoài, nhưng tuyệt không thể để cho nàng ta đi lại thoải mái.

Phải khiến cho Tẩm Sắc chủ động mở miệng cầu xin.

Vào viện tử, hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đứng ở cửa phòng chờ, Đại Phóng Chu đi vào bẩm báo trước. Không bao lâu sau Đại Phóng Chu đi ra gọi vào, hai người sửa sang lại y phục rồi cất bước vào trong.

"Không cần hành lễ."

Hoàng đế liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, chỉ vào bản đồ đã trải sẵn trên giường lò: "Qua đây xem."

Hoàng đế ngồi khoanh chân trên giường lò, bản đồ trải ra ở đó, nếu Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An muốn nhìn rõ thì cũng phải cởi giày lên giường mới được. Hoàng đế khoát tay: "Gò bó cái gì? Cởi giày lên xem."

Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt hai người đều xuất hiện một chút quả quyết, sau đó Thẩm Lãnh cởi giày trước, hoàng đế động động cánh mũi, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh ủ chân lên men rồi à?"

Thẩm Lãnh cười ngượng.

Mạnh Trường An cũng cởi giày.

Hoàng đế nhìn Mạnh Trường An: "Hai người các khanh cùng một hầm ủ men đi ra?"

Mạnh Trường An cũng cười ngượng.

"Thôi đi thôi đi."

Hoàng đế thở dài: "Hai người các khanh đi cả giày lên đi, đừng cởi nữa, nếu trẫm trúng độc hai người các khanh tránh khỏi tội chết."

Hai người vội vàng đi giày vào, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tam Nhãn Hổ Sơn Quan núi Phổ Lạc Tư."

Ngón tay của toàng đế dừng trên bản đồ: "Chiếm nơi này có thể thông đường đi Nam Viện, hai người các khanh có nghĩ tới đánh như thế nào không? Nơi này, chỉ có thể là hai người các khanh đi đánh."

Bình Luận (0)
Comment