Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 853 - Chương 853: Tính Ta Nóng Vội

Chương 853: Tính ta nóng vội Chương 853: Tính ta nóng vội

Hành cung hồ băng, đã chờ lâu như vậy rồi cũng không chờ được ý chỉ triệu kiến của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, cuối cùng coi như Khoát Khả Địch Tẩm Sắc cũng có thể thở phào một hơi. Nàng ta biết, nếu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có ý định động đến nàng ta thì đã động từ lâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa động, xem như đã rất nể mặt Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh, cũng bởi vậy mà có thể thấy được sự quan tâm của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh với hai người đó.

Ngàn quân dễ có một tướng khó tìm, hai gã đó thật sự đáng để hoàng đế bệ hạ Đại Ninh quan tâm.

"Điện hạ."

Thủ hạ Tẩm Sắc tín nhiệm nhất hiện giờ là Ngõa Lạt Gia Lăng từ bên ngoài đi nhanh vào, sắc mặt hơi khó coi, bước chân cũng rất vội.

Gia tộc Ngoãn Lạt cũng là đại gia tộc rất có thế lực ở Hắc Vũ, mà Ngõa Lạt Gia Lăng là người trẻ tuổi được gia tộc này gửi gắm kỳ vọng. Đáng tiếc là từ sau một lần gia chủ của gia tộc Ngõa Lạp dẫn một đám người trẻ tuổi trong gia tộc đi Tinh Thành mở mang tầm mắt, kể từ lần đầu tiên Ngõa Lạt Gia Lăng gặp Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ở trong Hồng Cung, nam nhân trẻ tuổi từng ôm chí lớn này liền thay đổi tất cả mục tiêu.

Cũng chính bởi vì biết gã ta đặc biệt suy nghĩ với mình, Tẩm Sắc mới phái Gia Lăng đến Tinh Thành trong khoảng thời gian nàng ta cùng Mạnh Trường An ở bên nhau.

Nhưng chuyện của nàng ta và Mạnh Trường An, làm sao Gia Lăng có thể không biết.

Trong lòng nam nhân trẻ này chỉ có một tín niệm, Mạnh Trường An không thể cho trưởng công chúa điện hạ mức bảo vệ cần thiết.

Thật ra gã ta nghĩ không sai, quả thật Mạnh Trường An không cho được.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tẩm Sắc nhìn thấy sắc mặt Gia Lăng có chút không ổn lập tức hỏi một câu. Mấy ngày nay trong lòng nàng ta luôn có sợi dây cung kéo căng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Gia Lăng như thế là sợi dây cung trong lòng nàng ta lại căng ra.

"Mấy vạn đông cương Đao Binh quân Ninh vòng qua thành Cách Để hành quân gấp về hướng bắc. Hôm kia quân Ninh đã vượt qua đội ngũ của chúng ta, và còn ra tối hậu thư cho thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc phương bắc, nếu ngày mai thủ lĩnh những bộ tộc này không thể đến trong quân của ông ta, Đao Binh sẽ càn quét những bộ tộc này. Hiện tại tất cả thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc này đều đang bàng hoàng, chuyện vừa mới đàm phán thành công với ta sợ là không có kết quả."

Tẩm Sắc thở dài một tiếng: "Lý Thừa Đường không muốn để ta lấy được một hạt lương thực từ trong tay những bộ tộc đó. Ông ta không triệu kiến ta là vì ông ta đang chờ ta tự đi cầu kiến ông ta."

Gia Lăng giận dữ: "Nếu thuộc hạ liên lạc với thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc đó, tạo thành liên quân, chưa chắc đã không thể đánh bại Bùi Đình Sơn ở trên cánh đồng băng. Đông cương Đao Binh cũng không quen nơi này, hơn nữa từ xa tới mệt nhọc, lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, đang là lúc bọn họ mỏi mệt. Nếu một trận chiến có thể phá tan đông cương Đao Binh, quân uy sĩ khí của Hắc Vũ đều tăng lên vì trận chiến này của điện hạ, đến lúc đó uy vọng của điện hạ ở trong triều tất nhiên không có người nào bằng."

"Ngươi nghĩ quá nông cạn rồi."

Tẩm Sắc liếc mắt nhìn Gia Lăng một cái: "Thứ nhất, ngươi không đánh lại Bùi Đình Sơn, cho dù ngươi có nhân hòa địa lợi thì ngươi cũng không đánh lại ông ta. Nhìn khắp cả Hắc Vũ cũng không mấy người là đối thủ của Bùi Đình Sơn. Năm đó phụ thân ngươi từng đánh với Bùi Đình Sơn một trận ở bắc cương, hai vạn tinh binh dưới trướng ông ta bị một vạn hai ngàn quân Ninh của Bùi Đình Sơn đánh bại. Tuy rằng phụ thân ngươi may mắn chạy thoát nhưng bởi vậy mà bị phụ hoàng ta xử trí, từ đó không gượng dậy nổi."

Đương nhiên Gia Lăng biết chuyện này, trong lòng gã ta vẫn luôn âm ỉ một ngọn lửa muốn báo thù.

Nhưng mà thù này Tẩm Sắc không cho gã ta báo. Cũng không phải là Tẩm Sắc không rõ, một khi Bùi Đình Sơn xảy ra chuyện ở vùng đất này, lửa giận của hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường đủ để xóa sổ dải bình nguyên này, đến lúc đó đừng nói mười mấy bộ tộc nhỏ kia, ngay cả nàng ta cũng không thoát kiếp nạn. Ninh đế phẫn nộ sẽ lập tức từ bỏ việc tiến quân về Nam Viện, ít nhất hai mươi vạn quân Ninh hội tụ trong đại doanh Tức Phong Khẩu hiện giờ sẽ biến nơi đây thành một mảnh đất khô cằn.

Điều Tẩm Sắc hiểu, tất nhiên Gia Lăng cũng hiểu, cho nên gã ta nhẫn nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng giây phút khi gã ta nghe Tẩm Sắc nói ngươi không thể nào là đối thủ của Bùi Đình Sơn, ngọn lửa trong lòng lại bùng cháy lên một lần nữa.

Gã ta vừa muốn nói thì Tẩm Sắc khoát tay ngăn gã ta lại.

Tẩm Sắc tiếp tục nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã. Thứ hai... Cho dù ngươi đánh bại Bùi Đình Sơn, ngươi có từng nghĩ tới trong triều đình thật sự sẽ có người ủng hộ ta không? Sẽ xuất hiện tình huống danh tiếng không có người nào sánh kịp như lời ngươi nói không? Sẽ không đâu... Quốc sư không thể nào để cho chuyện như vậy xuất hiện được. Một khi ngươi giết Bùi Đình Sơn, Ninh đế Lý Thừa Đường sẽ lập tức hạ lệnh tấn công, chúng ta, mỗi một người ở đây đều sẽ chết. Ngươi nghĩ quốc sư sẽ điều phái binh lực chi viện cho chúng ta sao?"

Gia Lăng mấp máy môi, lời muốn nói rốt cuộc cũng không nói ra được.

"Chuyện này tạm để đó đã, ngươi đi nghĩ biện pháp khác, xem làm sao để có thể khiến chúng ta chống đỡ được lâu hơn một chút, chúng ta không thể lấy lương thực của thành Cách Để và thành Tô Lạp ra được nữa."

"Thủ hạ đi nghĩ biện pháp."

Gia Lăng xoay người đi ra ngoài, sau khi đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn Tẩm Sắc, tầm nhìn từ trên mặt Tẩm Sắc chuyển dời đến bụng của Tẩm Sắc, sau đó thở dài: "Điện hạ, người hãy bảo trọng hơn."

Tẩm Sắc ừ một tiếng: "Yên tâm."

Cùng lúc đó, đại doanh đông cương Đao Binh.

Hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường nói từ Tức Phong Khẩu đi lên hướng bắc một trăm dặm khí hậu sẽ không khác, ba trăm dặm sẽ là một vùng băng thiên tuyết địa. Bệ hạ lo lắng cơ thể của Bùi Đình Sơn không chịu nổi mức giá lạnh của nơi này, nhưng tất nhiên lão ta sẽ không phục, lão ta hạ lệnh cho đại quân hành quân gấp ba trăm dặm, chưa đến nơi thì chưa được dừng. Đông cương Đao Binh không sợ cường địch, tất nhiên cũng sẽ không sợ gió tuyết, hành quân gấp một mạch ba trăm dặm, trực tiếp vượt qua đội ngũ của Ngõa Lạt Gia Lăng.

Lúc Đao Binh và biên quân Hắc Vũ đi lướt qua nhau, người Hắc Vũ kẻ nào kẻ nấy đều có sắc mặt phức tạp.

Ngõa Lạt Gia Lăng hạ lệnh cho đại quân dừng lại, không được có xung đột với quân Ninh, sự bực bội nén nhịn trong lòng người Hắc Vũ nói cũng không nói được, nhưng đánh thì không dám thật sự đi đánh. Đó là đông cương Đao Binh có số lượng gấp hai bọn họ, thậm chí có thể nhiều hơn nữa, một chọi một cũng chưa chắc có thể có phần thắng, huống chi nhân số của đối phương nhiều hơn?

Đông cương Đao Binh sau khi hành quân gấp ba trăm dặm thì đóng trại ở bên cạnh một khu rừng bạch dương lớn, tìm dân bản xứ dẫn đường, truyền tin cho thủ lĩnh của tất cả các bộ tộc, ra thời hạn trong vòng hai ngày phải đến đại doanh Đao Binh gặp lão ta, nếu không thì người nào không đến sẽ diệt người đó trước.

Nếu như là người khác nói lời này với thủ lĩnh của những bộ tộc đó thì có thể cũng không có sức uy hiếp lớn như vậy, nhưng lời này là Bùi Đình Sơn nói. Người Hắc Vũ bên này đặt cho Mạnh Trường An một biệt hiệu là Nhân Đồ, nhưng trên thực tế, tính từ sau khi đương kim hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường lên ngôi, Bùi Đình Sơn mới là Nhân Đồ đời đầu, Mạnh Trường An phải đứng phía sau Bùi Đình Sơn rất xa.

Hai ngày, tất cả thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc đều đã đến, ai cũng không dám dễ dàng khiêu khích đao của đông cương Đao Binh, không dám khiêu khích sự kiên nhẫn của Bùi Đình Sơn.

Thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc ngồi trong lều lớn, đưa mắt nhìn nhau, muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy xấu hổ, dù sao thì mọi người đều rất kinh sợ. Sau đó đại khái là cảm thấy dù sao cũng đều rất kinh sợ nên chẳng ai mạnh hơn ai bao nhiêu, lúc này mới dần dần nói chuyện với nhau một chút.

Ở trong lều lớn đợi khoảng một nén nhang, bên ngoài có mấy gã thân binh quân Ninh mặc giáp trụ đi vào, chia ra đứng ở hai bên, có người thò tay kéo rèm che ra, đại tướng quân cất bước đi vào.

Trong khoảnh khắc Bùi Đình Sơn đi vào, tất cả mọi người đều đứng lên, dùng lễ tiết của bọn họ để hành lễ.

Người Hắc Vũ đều biết, ngay cả đứa trẻ con cũng biết, người Ninh là kẻ thù của người Hắc Vũ, nhưng đối với người của những bộ tộc nhỏ này mà nói bọn họ thì có biện pháp gì? Người Hắc Vũ cường đại, bọn họ chỉ có thể nép mình dưới người Hắc Vũ, hiện giờ người Ninh đã đánh tới, không nghe lời sẽ bị diệt tộc, bọn họ chỉ có thể liều mình đến xin tha.

Nhưng Bùi Đình Sơn không định nghe bọn họ cầu xin.

"Ngồi xuống đi."

Bùi Đình Sơn bước đi đến chủ vị, tháo mũ sắt xuống đưa cho thân vệ ở bên cạnh. Sau khi ngồi xuống lão ta nhìn lướt qua thủ lĩnh của những bộ tộc kia một lượt.

"Ta biết các ngươi sợ, sợ ta thật sự sẽ đi tiêu diệt bộ tộc của các ngươi, Đao Binh có khả năng này. Sau khi đại doanh Bắc Viện của Hắc Vũ các ngươi bị đánh tan, chỗ các ngươi đã không còn có ai có thể ngăn được ta. Nếu nhất quyết phải nói có người có thể khiến ta thu hồi lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ, đó chính là thái độ của các ngươi, con người ta rất tục, tục ở chỗ thích lấy mạnh hiếp yếu."

Có người phiên dịch lời lão ta nói một lần, tất cả thủ lĩnh của mười mấy bộ tộc đều mặt tái nhợt, không một ai hiểu hàm nghĩa trong những lời nói này của đại tướng quân rốt cuộc là gì.

"Ta biết trước đó trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc của các ngươi từng phái người liên lạc với các ngươi, còn các ngươi đành phải đáp ứng yêu cầu của Tẩm Sắc để không bị hơn hai vạn biên quân dưới trướng nàng ta tiêu diệt. Nàng ta sẽ lấy đi bao nhiêu dê bò và lương thực của các ngươi? Nói ra cho ta nghe xem, ta xem thử Tẩm Sắc tham hay là không tham."

Một thủ lĩnh bộ tộc trong số đó cúi đầu nói: "Hồi bẩm đại tướng quân, trưởng công chúa điện hạ phái tướng quân Gia Lăng đến đàm phán cùng chúng ta, ý của điện hạ là chỉ cần chúng ta giao ra một nửa lương thực và dê bò, quân đội của điện hạ sẽ không làm khó chúng ta."

"Một nửa?"

Sau khi Bùi Đình Sơn nghe phiên dịch xong liền cười cười: "Nữ nhân đúng là nữ nhân, thật là nhỏ mọn."

Nghe được câu này, tất cả thủ lĩnh của những bộ tộc kia đều cười theo.

"Tẩm Sắc đòi một nửa, đòi không nhiều lắm."

Bùi Đình Sơn cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng ta sẽ đòi hết tất cả bò dê và lương thực dự trữ của các ngươi đi chứ. Nếu ác hơn một chút, nàng ta hoàn toàn có thể trực tiếp đến đánh các ngươi, hai vạn biên quân Hắc Vũ tinh nhuệ, tiêu diệt mấy bộ tộc các ngươi hẳn là cũng không phải vấn đề."

Thủ lĩnh của các bộ tộc nghe xong phiên dịch xong đều quay sang nhìn nhau, ai cũng không biết nói tiếp như thế nào.

"Trước khi đến ta đã tính thử."

Bùi Đình Sơn cười nói: "Hai vạn biên quân Hắc Vũ dưới trướng Tẩm Sắc, đại khái trong vòng mười ngày là có thể diệt hết tất cả bộ tộc của các ngươi."

Tất cả mọi người trong lều lớn đều trầm mặc, không ai phản bác, bởi vì bọn họ đều biết Bùi Đình Sơn nói đúng.

"Không phải ta đến diệt bộ tộc của các ngươi."

Bùi Đình Sơn trầm mặc một lúc rồi nói một câu như vậy.

Các thủ lĩnh bộ tộc lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mỗi người đều có một chút vui mừng.

"Nhưng ta tham hơn Tẩm Sắc."

Bùi Đình Sơn đứng lên, đi lại ở trong lều lớn, đi đến trước mặt một thủ lĩnh bộ tộc liền dừng lại nhìn một cái, nào có một ai dám nhìn thẳng vào lão ta. Đó là đại tướng quân lãnh binh mấy chục năm quân uy tập trung hết trên người.

"Ta muốn tám phần dê bò và lương thực dự trữ của các ngươi, đưa đến đại doanh trong vòng mười ngày."

Bùi Đình Sơn đi đến giữa lều lớn nhìn về phía những thủ lĩnh bộ tộc kia, rút bội đao của lão ta ra ném cho thân binh, lão ta lướt tầm mắt một vòng: "Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi tự nhận ai có thể đánh bại ta thì đi lên thử. Nếu có người đánh bại ta, ta sẽ miễn giao nộp. Có người nào muốn thử không?"

Những người này quay sang nhìn nhau, ai cũng không dám thử thật sự, cho dù có vài người nghĩ là chưa chắc mình đã không làm được.

"Hai vạn biên quân Hắc Vũ của Tẩm Sắc tiêu diệt các ngươi không quá mười ngày. Ta tiêu diệt các ngươi, không quá năm ngày, năm ngày chỉ là thời gian đi đường... Mà ta diệt đội biên quân Hắc Vũ đó, chỉ cần một trận chiến. Nếu hiện giờ các ngươi cảm thấy không phục, không đồng ý, ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi đi liên lạc với biên quân của Tẩm Sắc, hội tụ sức mạnh của mười mấy bộ tộc các ngươi chắp vá ra một đội quân có quy mô lớn hơn một chút, ta ở đây chờ quyết chiến với các ngươi. Ta cho các ngươi... ừm... thời gian mười ngày đi, mười ngày, ta ở đây chờ các ngươi. Mười ngày sau, các ngươi tới, chiến một trận ở đây, các ngươi không tới..."

Bùi Đình Sơn dừng lại một chút, sau đó nói gằn từng tiếng: "Ta nhất định khiến nơi này không còn người sống."

Lão ta trở lại ghế đại tướng quân ngồi xuống: "Người nào đồng ý giao dê bò và lương thực ra thì có thể đi được rồi. Ta đảm bảo ta không đánh ngươi, cũng không ai dám đánh ngươi. Ai không muốn giao thì ở lại, ở chỗ ta đăng ký một chút."

Lão ta nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn của ghế: "Làm phiền hãy nhanh một chút, tính ta nóng vội."

Bình Luận (0)
Comment