Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Nếu theo như lời ngươi nói, có phải bây giờ địa vị của gia tộc Thất Ngưu Hắc Vũ cũng rất bất ổn không?"
Mạnh Trường An lắc đầu: "Những chuyện này đều là lúc trước Tẩm Sắc nói với ta, không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu tính chân thật đáng tin. Giả thiết lời nàng ta nói đều là thật, dựa theo tình thế quốc nội Hắc Vũ hiện tại, bộ Thất Ngưu quả thật rất bất ổn, bởi vì thủ lĩnh của bộ Thất Ngưu, phụ thân của Thất Ngưu Tuấn, Thất Ngưu Đại Nguyệt đứng về phía quốc sư Tâm Phụng Nguyệt."
Thẩm Lãnh: "Có cần thử xem có thể tiếp xúc được với Thất Ngưu Tuấn không?"
Mạnh Trường An lại lắc đầu: "Thất Ngưu Đại Nguyệt là một trong các vị vương khác họ của Hắc Vũ, hiện giờ vương khác họ có hơn một nửa là đứng về phía quốc sư Tâm Phụng Nguyệt. Thất Ngưu Đại Nguyệt cũng đã sớm tỏ thái độ, nhưng Tang Bố Lữ lại để Thất Ngưu Tuấn trấn thủ Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, đủ để chứng tỏ sự tín nhiệm của hắn đối với Thất Ngưu Tuấn, sợ là cho dù phái người đi nói cũng không có ý nghĩa gì."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Chờ cũng là chờ, dù sao cũng phải thử xem."
Mạnh Trường An nói: "Không biết Diệp Vân Tán Diệp đại nhân có sắp xếp người ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan hay không. Nghe nói một vạn năm ngàn thủ quân trong Tam Nhãn Hổ Sơn Quan đều là Thất Ngưu Tuấn một tay huấn luyện ra, đã dẫn dắt nhiều năm, một lòng trung thành với hắn. Chủ tướng của hai vạn người đến sau đó là Khoa La Liêu, cũng là đại tướng thủ hạ của nguyên Nam Viện đại tướng quân Tô Cái. Lúc đó ta ở thành Hãn Hải đã biết người này, còn từng có giao thủ với hắn, võ nghệ không tệ, đầu óc cũng không tệ, hơn nữa còn đi theo Tô Cái lâu hơn, cho nên chắc hẳn là hắn không phục việc Liêu Sát Lang tiếp nhận chức vụ Nam Viện đại tướng quân."
Thẩm Lãnh đứng dậy, chậm rãi đi quanh tảng đá lớn: "Cho nên tại sao Tang Bố Lữ lại sắp xếp hai người như vậy ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan?"
"Thất Ngưu Tuấn vốn chính là thủ tướng của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, Liêu Sát Lang và hắn còn là huynh đệ kết nghĩa, cho nên tất nhiên là Liêu Sát Lang sống chết bảo vệ hắn mới đúng."
Mạnh Trường An phỏng đoán: "Hãn hoàng Tang Bố Lữ để Liêu Sát Lang tiếp nhận chức vụ Nam Viện đại tướng quân, thật ra Liêu Sát Lang căn cơ không vững, những đại tướng thủ hạ của Tô Cái có người nào sẽ thật sự phục hắn? Theo ta tìm hiểu, còn có mười mấy đại tướng đã đi theo Tô Cái trên mười năm giống như Khoa La Liêu, những người này nói về lý lịch đều cao hơn Liêu Sát Lang."
"Hiểu rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Tang Bố Lữ không động đến Thất Ngưu Tuấn là Liêu Sát Lang sống chết bảo vệ, mà Liêu Sát Lang phái Khoa La Liêu đến đây là vì bài xích, hắn không hy vọng bên cạnh có quá nhiều đại tướng như Khoa La Liêu quấy nhiễu hắn. Với lại hai người kia đều có kinh nghiệm sa trường, huống hồ chỉ là tử thủ Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, cho nên Liêu Sát Lang cũng yên tâm. Những sắp xếp này cũng không phải xuất phát từ bản tâm của Tang Bố Lữ, với bệnh đa nghi nặng như Tang Bố Lữ, phụ thân Thất Ngưu Đại Nguyệt của Thất Ngưu Tuấn đã đi theo quốc sư, làm sao hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm Thất Ngưu Tuấn."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Thật ra cũng không có gì để nói, hai người Thất Ngưu Tuấn và Khoa La Liêu xem như là giám sát nhau. Mặc kệ ai trong hai người bọn họ tiếp xúc với người của chúng ta, người kia đều sẽ lập tức báo lên cho Tang Bố Lữ, cho nên hai người đó tuyệt đối sẽ không phạm lỗi như vậy."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Ta viết phong thư bắn vào Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, xem thử có hữu dụng hay không."
Hắn vẫy tay: "Lấy giấy và bút mực đến đây."
Không bao lâu sau thân binh mang giấy và bút mực đến, Thẩm Lãnh thò tay ra cầm lấy bút lông, chấm mực nước, hơi trầm ngâm rồi bắt đầu viết. Mạnh Trường An rất ngạc nhiên. Tất nhiên là gã biết Thẩm Lãnh viết xấu, bây giờ thấy Thẩm Lãnh lại muốn cầm bút viết thư cho người Hắc Vũ, hay là hắn viết chữ Hắc Vũ đẹp hơn chữ Ninh?
Sáp lại nhìn, thấy Thẩm Lãnh viết thoăn thoắt ba chữ trên giấy.
Ta không biết.
Mạnh Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi có bị bệnh không..."
Thẩm Lãnh cười hì hì đưa bút lông cho Mạnh Trường An: "Ta cũng không biết văn tự của người Hắc Vũ, ta chỉ thử tìm cảm giác."
Mạnh Trường An nhận lấy bút: "Viết như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi tự do phát huy."
Mạnh Trường An lại trợn mắt lườm hắn.
Mạnh Trường An trầm tư một lát rồi viết lên giấy. Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An viết những văn tự Hắc Vũ cong vẹo kia liền cau mày, thoạt nhìn cũng tạm được.
Hắn chỉ chỉ: "Cái giống như con giun nhỏ này là gì?"
Mạnh Trường An trợn mắt lườm hắn: "Một câu hỏi thăm."
Thẩm Lãnh vừa chỉ chỉ: "Đường giống như con giun lớn kia là gì?"
Mạnh Trường An thở dài: "Một câu uy hiếp."
Thẩm Lãnh gật đầu, ra vẻ đã hiểu: "Nhỏ là hỏi thăm, lớn là uy hiếp, hiểu rồi... Nhỏ nhìn có vẻ dịu dàng, lớn nhìn có vẻ bá đạo, là ý này phải không?"
Mạnh Trường An: "Ngươi có thể im lặng cút đi không?"
Thẩm Lãnh: "Ta không, ta bướng bỉnh."
Mạnh Trường An không để ý tới hắn nữa, sau khi viết thư xong lại đưa cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh sai người ta tìm một cái ống trúc đến, nhét thư vào trong ống trúc, sau đó cột ống trúc vào thiết vũ tiễn của hắn. Hắn tay trái cầm cung thiết thai, tay phải cần thiết vũ tiễn đi về phía thành quan. Mạnh Trường An lo lắng, mang theo một tấm chắn đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh chuyển mũi tên ở tay phải sang tay trái, giơ tay phải lên múa may với người Hắc Vũ ở trên tường thành.
Biên quân Hắc Vũ ở trên tường thành cũng có chút buồn bực. Quân Ninh tạm dừng tiến công, chỉ có hai người tới gần đây thật không thú vị.
Một tướng quân ngũ phẩm Hắc Vũ đang canh gác căn dặn một tiếng: "Trước hết đừng bắn tên, xem bọn chúng muốn làm gì."
Đi đến chỗ không xa, Mạnh Trường An dùng tiếng Hắc Vũ nói to một tiếng: "Chúng ta có một phong thư muốn giao cho tướng quân Thất Ngưu Tuấn!"
Gã tướng quân Hắc Vũ kia hướng xuống dưới thành nói to một tiếng: "Ném thư lên."
Thẩm Lãnh hướng lên trên nói to: "Được thoai!"
Đưa tay lên chính là một mũi tên, lực bắn mũi tên đó quá lớn, trợn mắt nhìn mũi tên bay lên tường thành cao gần mười trượng, lại lên cao hơn tường thành khoảng chừng một trượng nữa mới rơi xuống, đây là Thẩm Lãnh vẫn còn giữ lại lực. Hắn và Mạnh Trường An hai người nhìn mũi tên kia bay lên rơi xuống, rơi xuống rồi không nhìn thấy nữa.
"Á!"
Trên tường thành truyền đến một tiếng kêu thảm.
Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nhìn hắn, hai người đồng thời xoay người co giò chạy, lạch bạch lạch bạch lạch bạch lạch bạch... Hai đại nam nhân chạy về nhanh như chớp, một đường phía sau đều là mũi tên của người Hắc Vũ.
"Đám mọi rợ Hắc Vũ này thật không có lễ phép."
Thẩm Lãnh vừa chạy vừa nói: "Chúng ta nghiêm túc truyền tin, thế mà bọn chúng lại bắn tên!"
Mạnh Trường An: "Tiếng kêu á đó, nghe có vẻ rất thảm."
Thẩm Lãnh nói: "Đó cũng là chuyện không thể khống chế... Trách ta à."
Mạnh Trường An: "Ngươi bớt lải nhải đi. Ta nhìn ra được, ngay từ đầu ngươi đã nhắm tới tên tướng quân Hắc Vũ kia, sau đó chắc là cảm thấy không thích hợp lắm cho nên mới hướng mũi tên lên trên. Nếu ngươi không đưa lên, ngươi tin mũi tên bắn chúng ta còn nhiều hơn hiện tại nhiều không."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Không biết phong thư này có tác dụng không, chờ đó đi. Bên chúng ta sứt đầu mẻ trán, cũng không thể để cho bên người Hắc Vũ nhẹ nhàng bình thản được."
Hắn quay lại liếc nhìn, mũi tên của người Hắc Vũ không thể đến chỗ bọn họ nữa, hắn đi chậm lại, vừa đi vừa nói: "Vừa rồi trong phong thư viết cho người Hắc Vũ rốt cuộc ngươi đã viết gì?"
"Tuỳ tiện viết một chút."
"Tuỳ tiện viết một chút? Ta biết nói tiếng của người Hắc Vũ, chữ thì thật sự không biết viết."
"Ta chỉ nói, tướng quân Thất Ngưu Tuấn thân mến, hôm qua ta đã truyền thư lên trên thành cho tướng quân Khoa La Liêu, nhưng ông ta không có hồi âm cho ta, cho nên ta nghĩ chi bằng nói chuyện với ngươi. Nếu như ngươi đồng ý thần phục Đại Ninh ta, Đại Ninh sẽ không bạc đãi. Nếu ngươi lo Khoa La Liêu sẽ gây bất lợi cho ngươi, chúng ta có thể giúp ngươi diệt trừ Khoa La Liêu."
Thẩm Lãnh: "Cấp thấp, câu nói cấp thấp như vậy người Hắc Vũ sẽ tin?"
"Không trông mong hắn sẽ tin."
Mạnh Trường An nhún vai: "Làm cho bọn chúng không yên ổn là đủ rồi."
Thư đưa lên tường thành rất nhanh chóng được đưa xuống dưới, thẳng đến phủ tướng quân của Thất Ngưu Tuấn.
Thất Ngưu Tuấn năm nay ba mươi hai tuổi, đang là thời điểm bất kể là tinh lực hay đầu óc đều gần như ở đỉnh cao của một nam nhân. Mười bảy tuổi hắn ta đến đại doanh Nam Viện tòng quân, khi đó làm thân binh cho đại tướng quân Tô Cái, sau lại thăng làm giáo úy thân binh của đại tướng quân Tô Cái, tích lũy chiến công đến sau hai mươi tư tuổi thăng làm tướng quân ngũ phẩm, sau đó thì được điều đến Tam Nhãn Hổ Sơn Quan làm việc. Sau năm năm ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, chủ tướng trước đây già cả nghỉ hưu, Thất Ngưu Tuấn thuận lý thành chương tiếp nhận chức vụ tướng quân, quân chức thăng làm tòng tứ phẩm, trước đại chiến, quân chức của hắn ta được thăng làm chính tứ phẩm.
Thời gian gần đây Thất Ngưu Tuấn sống cũng không yên ổn, phụ thân hắn ta công khai đứng về bên quốc sư, việc này làm cho hắn ta ở đại doanh Nam Viện trở nên vô cùng lúng túng, cũng vô cùng nguy hiểm. Hắn ta biết nếu không có đại tướng quân Liêu Sát Lang dốc sức sống chết bảo vệ, hãn hoàng sẽ không để cho hắn ta tiếp tục làm chủ tướng của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, mà đây chính là cục diện người Ninh hy vọng nhìn thấy. Hắn ta đi rồi, người mới tới không quen tình hình ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, cũng không quen với binh do hắn ta luyện ra, người Ninh tấn công nơi này sẽ dễ dàng hơn một chút.
May mà còn có Liêu Sát Lang vẫn rất tin tưởng hắn ta, nếu không thì cuộc sống của hắn ta chỉ sợ là rất khó chịu. Nhưng cho dù là như vậy, hiện tại Khoa La Liêu đã đến, kẻ kia trước giờ luôn tự đại, ngay cả Liêu Sát Lang cũng khinh thường chứ huống chi là hắn ta?
Khoa La Liêu tự nhận là một trong những người có lý lịch cao nhất ở Nam Viện, vẫn cho rằng sau khi đại tướng quân Tô Cái gặp chuyện không may hãn hoàng sẽ để ông ta kế nhiệm đại tướng quân. Khổ nỗi hãn hoàng chẳng những không để ông ta kế nhiệm, ngay cả vị trí nhị đương gia của đại doanh Nam Viện cũng cho ông ta, chỉ thăng ông ta từ tòng tam phẩm lên chính tam phẩm, thêm một tam đẳng hầu.
Đang nghĩ ngợi những điều này thì thân binh ở bên ngoài bước nhanh vào dùng hai tay đưa thư của Mạnh Trường An cho hắn ta: "Tướng quân, người Ninh có thư từ ngoài thành bắn lên, còn bắn một binh sĩ của chúng ta bị thương."
"Người bị thương như thế nào?"
"Không... Không tốt lắm."
"Bị thương ở chỗ nào?"
"Vết thương ở... Bị thương ở, cái đó, trứng... một trong hai..."
Thất Ngưu Tuấn ngây người ra, tức giận xua tay: "Đi sắp xếp cứu chữa."
Thân binh vội vàng lên tiếng, Thất Ngưu Tuấn mở thư của Mạnh Trường An ra, vừa mới xem thì cửa phòng bị đẩy ra bịch một tiếng. Khoa La Liêu từ bên ngoài sải bước đi vào liếc mắt nhìn Thất Ngưu Tuấn một cái: "Tuấn tướng quân đang xem gì vậy?"
Thất Ngưu Tuấn hỏi: "Ngươi không biết trước khi vào cửa nên hỏi trước một tiếng sao?"
Khoa La Liêu cười lạnh: "Tuấn tướng quân sợ ta nhìn thấy gì?"
Thất Ngưu Tuấn nói: "Là cảm thấy ngươi không lễ phép."
Khoa La Liêu cất bước vào, đi đến bên cạnh Thất Ngưu Tuấn nhìn thư trong tay hắn ta: "Ơ? Đây là Mạnh Trường An viết cho ngươi?"
Thất Ngưu Tuấn hừ một tiếng: "Chẳng lẽ hôm qua ngươi không nhận được? Hôm qua người chỉ huy trên thành chính ngươi."
"Ngươi nói bậy bạ cái gì!"
Ánh mắt Khoa La Liêu giận dữ: "Ngươi muốn vừa ăn cắp vừa la làng?!"
Thất Ngưu Tuấn nhún vai: "Ta không tiểu nhân như vậy, không phải ngươi muốn xem sao? Đây!"
Hắn ta vỗ thư lên mặt bàn bộp một tiếng: "Cùng xem."