Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 858 - Chương 858: Phá!

Chương 858: Phá! Chương 858: Phá!

Binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi ngửa đầu lên nhìn trời, tảng đá lớn bay tới giống như nối liền một chuỗi. Đã ba ngày rồi, quân Ninh đã dùng phương thức tiến công vô liêm sỉ này ba ngày rồi. Hắn ta không sợ đao của người Ninh, không sợ thương của người Ninh, không sợ liên nỏ của người Ninh, là một trong các biên quân kiên trì khổ luyện trong Tam Nhãn Hổ Sơn Quan nhiều năm, hắn ta không sợ mặt đối mặt chém giết với bất cứ kẻ thù nào.

Nhưng hắn ta làm sao đối mặt với tảng đá khổng lồ kia?

Đó là tảng đá lạnh băng vô tình, dường như hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt không cảm xúc ở trên tảng đá.

Hắn ta không để ý đến và cũng sẽ không nhớ ra, cách đây không lâu khi người Ninh tấn công bọn họ, máy ném đá ở trên tường thành cũng vô tình như vậy, lạnh băng như vậy.

Bịch!

Đá nặng nề rơi trên tường thành, binh đạo đã bị đập lồi lõm lại bị cự thạch tẩy tội một lần nữa. Binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi cứng đờ người quay đầu lại, đá rơi xuống ngay phía sau hắn ta, đồng bào không kịp chạy đã bị đá đè ở phía dưới, hắn ta nhìn đến chết lặng. Ngay khi có đồng bào bị đá đè là hắn ta liền chạy tới, ra sức kéo đồng bào từ bên dưới tảng đá ra nhưng chỉ kéo ra được nửa cái chân.

Bên dưới tảng đá phía sau hắn ta có máu chảy ra, người chết đi ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có.

"Lên rồi!"

Tiếng gào thét của người bên cạnh kéo hắn ta ra khỏi cơn ngây dại, hắn ta liên tục hít sâu tự nói với mình nhất định phải sống sót. Hắn ta cầm cung lên, bắt đầu bắn tên về phía quân Ninh ồ ạt tràn đến giống như biển rộng sóng triều, hắn ta không kịp nhắm bắn, chỉ có thể bắn vào trong đám người.

Tường thành sụp xuống tạo thành một con dốc, lượng lớn cung tiễn thủ của biên quân Hắc Vũ tụ tập ở chỗ hổng trên đường dốc này, bắn chụm về phía quân Ninh đông nghịt đang tràn lên. Thi thể của chiến binh Đại Ninh liên tiếp ngã xuống nhưng không có người lùi bước.

Tất cả vũ khí phòng ngự loại lớn trên Tam Nhãn Hổ Sơn Quan gần như đều bị phá hủy, mười cỗ máy ném đá đã sớm bị đập thành gỗ vụn, máy bắn nỏ cứ cách một trượng lại có một cỗ hiện tại cộng lại không còn được 2 – 3 cỗ. Có thể may mắn còn tồn tại sau cuộc công kích điên cuồng hai ngày hai đêm cộng thêm nửa ngày cũng đã là kỳ tích rồi.

"Bắn bổng! Bắn bổng!"

Binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi nghe được mệnh lệnh, giọng nói đó khàn đặc giống như bị gió thổi qua cánh đồng tuyết.

"Cung tiễn thủ của quân Ninh lên rồi, ép xuống! Ép xuống cho ta, bắn bổng!"

Người Hắc Vũ bắt đầu điên cuồng trút mũi tên xuống cung tiễn thủ quân Ninh từ hậu đội đi lên, thi thể của quân Ninh ở dưới thành càng lúc càng nhiều, nhưng tại sao những kẻ người Ninh chết tiệt kia lại không sợ?

Cuối cùng cũng tiễn trận của người Ninh vẫn thoát khỏi mưa tên của người Hắc Vũ đến phía dưới thành. Những người Ninh kia không chỉ có cung hai thạch, cung ba thạch, còn có nỏ đôi, nỏ đôi cần dựa vào hai người mới có thể bắn được có tầm bắn còn xa hơn cung ba thạch.

Phập!

Binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi nghe được một âm thanh trầm đục ở bên cạnh, hắn ta nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy cổ của đồng bạn ở bên cạnh phun máu ra, tên nỏ bắn xuyên cổ, máu hắt lên trên tảng đá ở cách đó không xa, nhưng không có thể làm ấm tảng đá.

"Ép xuống!"

Mệnh lệnh lại vang lên bên tai lần nữa, binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi phát ra một tiếng hét, điên cuồng bắn mũi tên đi.

Trên đường dốc, đỉnh dốc chỉ cách tường thành không đến ba trượng, một đám binh lính quân Ninh lao lên, thậm chí bọn họ còn không hò hét, áp lực từ kiểu xung phong im lặng này mang đến làm cho người Hắc Vũ càng sợ hãi hơn.

Ít nhất mấy chục binh lính quân Ninh đã ném thiết giáo trong tay đi trước khi bị loạn tiễn bắn chết, một loạt thiết giáo đâm chết một lớp biên quân Hắc Vũ chặn ở chỗ hổng, biên quân Hắc Vũ ở phía sau nhanh chóng lên bổ sung, nhưng chỉ có một khoảng trống ngắn ngủi này, biên quân quân Ninh từ phía sau đã tiến công lên mấy bước. Thi thể từ trên đường dốc lăn xuống, rơi xuống hai bên, thi thể chồng chất hai bên đường dốc đã cao như vậy rồi, tại sao người Ninh vẫn còn xông lên?

Mắt của binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi đã đỏ lên, hắn ta không ngừng hô to, không ngừng bắn mũi tên, cho đến khi hắn ta nhìn thấy một tướng quân người Ninh hùng tráng mặc áo giáp màu đen xuất hiện ở trước mặt hắn ta. Hắn ta nhìn thấy một thanh trường đao màu đen, đó là hoành đao mà người Ninh thường dùng, dài hơn loan đao mà người Hắc Vũ bọn họ thường dùng. Đao đó không có đường cong, thẳng tắp giống như là khoảng cách giữa sống và chết.

Phập!

Hắc tuyến cắt đứt cổ của binh sĩ Hắc Vũ trẻ tuổi, đầu bay lên trời cao.

Trong khoảnh khắc đầu người rời khỏi cổ đó thế mà hắn ta lại còn có một chút xíu ý thức chưa tan đi. Hắn ta nhìn thấy bầu trời đang xoay tròn, nhìn thấy máu của mình đã bay lên vượt qua bản thân, quay cuồng nhìn thấy toàn bộ thế giới... đều là màu đỏ.

Đầu người rơi trên con dốc, bị người Ninh giẫm lên.

Mạnh Trường An xông lên tường thành, thanh hắc tuyến đao kia giống như là lưỡi hái của tử thần mang đi sinh mệnh trong tích tắc, một người Hắc Vũ đi lên bị chặt ngã một người, giống như gã có sức mạnh vô cùng vô tận, cũng có sát ý vô cùng vô tận.

Lúc người Ninh động đao người Hắc Vũ vĩnh viễn sẽ không có lòng thương hại, đó là thù hận tích tụ suốt mấy trăm năm, thù hận cho dù là thiên giáng đại hải cũng không rửa sạch.

"Ổn định!"

Mạnh Trường An gào thét một tiếng, khắp mặt toàn là máu lớn tiếng hô một câu: "Đao trận!"

Binh lính quân Ninh xông lên đến tường thành đứng thành một hàng, hoành đao hạ xuống từng đao từng đao chém ngã người Hắc Vũ ở trước mặt, mà bọn họ cũng đang để lại từng sinh mệnh một trên tường thành này.

Phập một tiếng, một gã biên quân Đại Ninh bị loan đao đâm thủng bụng, gã đâm hoành đao vào ngực đối phương, dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm người Hắc Vũ chạy như điên về phía trước, sau khi chạy được 4 – 5 bước thì ngã nhào xuống đất, lưng lập tức bị người Hắc Vũ chém máu thịt nhầy nhụa.

"Đại Ninh!"

Một tiếng thét trước khi chết, dường như chấn động cả dãy núi Phổ Lạc Tư.

Mạnh Trường An một đao chém đứt cổ của giáo úy Hắc Vũ trước mặt, giơ chân lên đạp ngã thi thể, thi thể lại đụng ngã người Hắc Vũ ở phía sau, người Hắc Vũ chưa kịp đứng lên đã bị đao của Mạnh Trường An đâm vào ngực.

Một bước, hai bước, ba bước... Mỗi một bước tiến về phía trước của chiến binh Đại Ninh ở trên tường thành, trên mặt đất đều sẽ có vô số thi thể ngã xuống.

"Lão tử chỉ muốn giết thêm một người Hắc Vũ!"

Một chiến binh Đại Ninh bị trọng thương ôm một người Hắc Vũ từ trên tường thành cao như vậy nhảy xuống, sau khi thân thể của hai người rơi xuống đất liền thay đổi hình dạng, máu hòa lẫn vào nhau, tuy hai mà một.

Rất nhiều rất nhiều năm trước, người Hắc Vũ khinh thường người Ninh từ tận đáy lòng, theo bọn họ thấy người Ninh thấp bé hơn bọn họ chính là kẻ yếu trời sinh. Nhưng mấy trăm năm sau, người Ninh dùng huyết chiến hết lần này đến lần khác để nói cho người Hắc Vũ biết, các ngươi phải trả giá thật nhiều cho sự khinh thường của các ngươi.

"Giết lên!"

Dương Thất Bảo từ một bên Mạnh Trường An lao ra. Đi theo Mạnh Trường An đã mấy năm, Dương Thất Bảo đã quen với đấu pháp của Mạnh Trường An. Lúc này gã không thể bảo vệ bên cánh cho Mạnh Trường An nữa, gã phải dẫn người xung phong liều chết sang một phương hướng khác để mở rộng chỗ cho quân Ninh chiếm lĩnh.

Mỗi một bước, đều có người chết.

"Đẩy xuống đi!"

Ở một bên khác trên thành, người Hắc Vũ đông nghịt chen chật cứng cả binh đạo. Tường thành Tam Nhãn Hổ Sơn Quan rộng mười lăm trượng, người Hắc Vũ lại dựa vào người để lấp kín, bọn họ khiêng cọc gỗ thật dài lao về phía trước, cưỡng hành ép cả người Ninh và người của mình đang hỗn chiến với người Ninh xuống, người lăn từ trên dốc đi, binh lính quân Ninh ở phía sau xông lên đều bị đụng ngã không ít.

Chiến binh Đại Ninh bỏ ra vô số sinh mệnh mới cướp đoạt được một địa bàn nhỏ đã bị chen chúc mất đi. Binh sĩ Hắc Vũ dùng phương thức này để đoạt lại trận địa bị mất, nhưng bọn họ không chỉ giết chết chiến binh quân Ninh, còn có đồng bào của bọn họ.

Người Ninh vừa mới bị chen lên đến đường dốc lại bị đồng bào ở phía sau chen lên, biên quân Đại Ninh xông lên một lần nữa bắt đầu nhào lên. Có người nhảy lên cọc gỗ mà người Hắc Vũ đang ôm, chém xuống từng đao từng đao, có người giơ liên nỏ lên bắn tên về phía những người Hắc Vũ kia hết lần này đến lần khác. Tốc độ tử vong của hai bên cũng không phải từng người từng người một, mà là từng lớp từng lớp một.

Mạnh Trường An vẫn xông lên trước nhất, tay trái gã đẩy cọc gỗ, tay phải cầm đao không ngừng bổ chém về phía trước, tất cả người Hắc Vũ ở cách gã tương đối gần đều bị chém chết. Đoạt lại trận địa một lần nữa, chiến binh Đại Ninh ở hàng đầu tiên dùng thân thể huyết nhục của chính mình chống đỡ cho đồng bào ở đằng sau đi lên.

Có ai từng thấy người bị chen chúc chết tươi chưa?

Vào thời khắc này, dường như cũng không hiếm thấy.

"Tướng quân!"

Một gã giáo úy Hắc Vũ lảo đảo chạy đến trước mặt Thất Ngưu Tuấn, quỳ xuống bụp một tiếng: "Không ngăn được rồi, đã không ngăn được quân Ninh rồi."

"Phế vật!"

Thất Ngưu Tuấn một cước đá văng giáo úy trước mặt, quay đầu lại hét to: "Thân binh doanh của ta đâu?! Theo ta lên, ép người Ninh xuống cho ta!"

Hắn ta nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Khoa La Liêu, nhìn xuống dưới thành, đội ngũ của Khoa La Liêu đã chặn kín đường cái ở dưới thành.

"Khoa La Liêu, ngươi chính là tiểu nhân!"

Thất Ngưu Tuấn khàn giọng mắng một câu, mà Khoa La Liêu đang chặn ở dưới thành lại mặt không cảm xúc.

Khoa La Liêu lẩm bẩm nói: "Tuấn tướng quân, xin lỗi, nếu người của ngươi lui xuống, tường thành sẽ thật sự không giữ được nữa."

Ông ta thở ra một hơi thật dài, sau đó lớn tiếng hô: "Chen lên phía trước!"

Binh sĩ Hắc Vũ trên đường cái bắt đầu người chen người ép về phía trước, bọn họ dùng thân thể của chính mình làm tường chặn kín đường lui đồng bào của trên tường thành. Trên binh đạo tường thành rộng lớn như thế, các binh sĩ người kề sát người, chen chúc đến mức gần như không có khe hở, chen chúc đến mức ngay cả đao chém xuống cũng khó khăn.

Keng một tiếng!

Loan đao của Thất Ngưu Tuấn chém ra bị một thanh hắc tuyến đao đỡ được, lần này loan đao của hắn ta không thể một đao chém chết người Ninh, hai thanh đao hung hăng va vào nhau, đốm lửa tóe ra. Thất Ngưu Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, lại giơ loan đao lên đột ngột chém xuống, mà thanh hắc tuyến đao kia vẫn nhanh hơn loan đao của hắn ta chỉ một khoảnh khắc, trong một giây loan đao của hắn ta chém qua, hắc tuyến đao đã đâm xuyên qua ngực hắn ta.

Thất Ngưu Tuấn nhìn rõ bộ dạng của tướng quân người Ninh này, nhưng đối phương hoàn toàn không liếc mắt nhìn hắn ta thêm một cái. Có lẽ trong mắt đối phương, hắn ta chẳng qua là một người chết quá mức bình thường.

Mạnh Trường An, Dương Thất Bảo, Tu Di Ngạn, Bạch Nha, cùng với bốn thương tướng thủ hạ của Mạnh Trường An chiến thành một hàng, tám người hợp sức tấn công về phía trước, mặc kệ trước mặt là ai, binh khí của bọn họ đều sẽ hung hăng đánh ra.

Cuối cùng chiến binh Đại Ninh cũng hoàn toàn công chiếm cả tường thành. Chiến binh Đại Ninh tới chỗ gần sát bên tường thành dùng liên nỏ bắn tên vào người Hắc Vũ ở bên trong thành, mà biên quân Hắc Vũ vẫn còn leo lên trên, dường như muốn đoạt lại tường thành một lần nữa.

Mạnh Trường An chém một đao xuống, đao kẹt trong cổ người Hắc Vũ đối diện, người Hắc Vũ này đã giết đỏ cả mắt bất chợt giơ tay lên túm lấy hắc tuyến đao của Mạnh Trường An ép thấp xuống, nhất định không chịu buông ra.

Phía sau gã ta, 3 – 4 người Hắc Vũ điên cuồng đâm loan đao tới ngực Mạnh Trường An.

Vù!

Một hàng người lướt qua trên đầu Mạnh Trường An bọn hắn!

Thẩm Lãnh mang theo thân binh doanh của hắn lên, hắc tuyến đao quét ngang đi, người Hắc Vũ ở trước mặt bị chém ngã xuống một lớp.

Từ trên công xuống dễ hơn công lên như lúc trước nhiều, nhưng đánh xuống dưới thành cũng không có nghĩa là chiến tranh thắng lợi.

Ở trong Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, mỗi một tấc đất đều sẽ có huyết chiến xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment