Từ chỗ tường thành bị sụp xuống đường cái bên dưới là đoạn đường quân Ninh tiến lên rất khó khăn từ khi khai chiến tới nay, nhưng không phải là khó khăn nhất, khó khăn nhất chính là lúc từ dưới thành tiến công lên trên.
Quân Ninh dựa vào liên nỏ và cung cứng từ trên cao bắn xuống, mà người Hắc Vũ thì chen kín đường cái có ý muốn ép người Ninh trở về.
Chém giết chưa bao giờ có nhân từ.
Sau hai ngày hai đêm chém giết không có giây phút nào dừng lại, từ khi giết đến lên tường đến khi giết vào trong thành, đội ngũ đi lên từng tốp từng tốp, chở từng đống từng đống thi thể về. Trong đại doanh quân Ninh ở bên ngoài thành, phủ kín một khoảng đất trống lớn như vậy đều là thi thể đang đắp vải trắng, có gió thổi qua, tốc một mảnh vải trắng lên, để lộ ra từng khuôn mặt trẻ.
Các bách tính Đại Ninh sẽ liên tiếp nhận được tin tốt từ quan phủ, những tin tốt này sẽ khiến bọn họ tạm thời không để ý đến chuyện thương vong.
Thành Trường An.
Dựa theo lệ thường, mỗi tháng người của Lưu Vân Hội đều sẽ mang các thứ như gạo mì lương thực dầu muối đến cho gia đình liệt sĩ trong thành Trường An. Đó cũng không phải chuyện quá vui, mỗi một lần đến gần những lão nhân đó, đến gần những mẹ goá con côi đó, trong lòng các huynh đệ của Lưu Vân Hội đều sẽ vô cùng áp lực. Năm nay Diệp Lưu Vân đã là Hình bộ thượng thư, nhưng ông ta vẫn đến.
Ông ta không ở Lưu Vân Hội, người của Lưu Vân Hội cũng vẫn coi ông ta là đông chủ.
Diệp Lưu Vân từ trên xe ngựa xuống, Hắc Nhãn ở bên cạnh xe ngựa nhìn chung quanh, khoát tay một cái, ba người Đoạn Xá Ly lập tức phân tán ra bốn phía viện tử. Gần đây trong thành Trường An dường như đột nhiên nổi gió lớn hơn, có không ít khách giang hồ tiến từ các nơi trong Đại Ninh vào Trường An. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ là gió nổi lên, vẫn chưa có ai bị gió cuốn đi, nhưng ai cũng biết là gió muốn thổi mây bay.
Cho nên Diệp Lưu Vân rất thương cảm, ông ta biết chung quy thái tử điện hạ vẫn sẽ có bước đi đó.
Ông ta cũng biết nếu thái tử điện hạ muốn động thủ, người đầu tiên muốn giết tất nhiên là ông ta, tiếp theo là Hàn Hoán Chi.
Diệp Lưu Vân mà chết, giang hồ Trường An do Lưu Vân Hội khống chế sẽ trở nên hỗn loạn. Vai trò của Lưu Vân Hội còn lâu mới nhỏ như bề ngoài, thật sự tưởng rằng Lưu Vân Hội chỉ là dụng cụ để bệ hạ kiếm một vài khoản thu nhập thêm?
Lưu Vân Hội âm thầm phụ trách giám sát bách quan, rất nhiều tin tức mà phủ Đình Úy nắm giữ đều là Lưu Vân Hội cung cấp. Ngoài ra, Lưu Vân Hội còn phải phụ trách giám sát ý kiến và thái độ của công chúng, đối với quan đối với dân, Lưu Vân Hội đều có vai trò không thể thay thế, bọn họ cũng tương đương như phủ Đình Úy trong bóng tối vậy.
Hoàng đế xuất thân quân ngũ, sau này định cư thành Vân Tiêu lại có lui tới nhiều với người trong giang hồ, đương nhiên ông ta biết giang hồ không phải là giang hồ suốt ngày đánh đánh giết giết mà văn võ bách quan khinh thường, nhất cử nhất động của giang hồ, thường thường có liên lụy đến đại thế đại cục.
"Đông chủ."
Hắc Nhãn nhỏ giọng nói bên cạnh Diệp Lưu Vân: "Bắt đầu từ mấy ngày trước càng ngày càng nhiều người khả nghi ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu, sau này đông chủ ra ngoài mang theo nhiều người một chút vẫn tốt hơn."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng rồi nói: "Hộ này là nhà Trần bá? Ta nhớ tháng 7 năm trước ta đã tới."
"Vâng, là nhà Trần bá."
Hắc Nhãn nói: "Vợ của Trần bá đã đi vào tháng 7 năm ngoái, đông chủ đã đích thân đến. Con trai lớn của Trần bá tòng quân ở thành Hãn Hải bắc cương, năm kia đã chết trận rồi. Con trai út lại đi bắc cương, cũng là đi thành Hãn Hải, năm nay đại chiến, mấy ngày nay mỗi ngày Trần bá đều ngồi ở cửa. Hôm trước ta gặp ông ấy, hỏi ông ấy trời nóng như vậy tại sao không vào trong phòng, Trần bá nói... chờ thư."
Lòng Diệp Lưu Vân nhói đau.
Trong nhà của mỗi một chiến binh Đại Ninh, thân nhân của bọn họ đều đang đợi thư.
Dựa theo lệ thường, trong thời gian đại chiến mỗi tháng biên cương đều sẽ báo danh sách tướng sĩ thương vong cho Binh bộ ở Trường An, mỗi tháng một lần, sẽ không gián đoạn, cho nên đối với quân hộ mà nói mỗi tháng sau khi đại chiến bắt đầu bọn họ đều sống không yên lòng. Lúc hàng xóm láng giềng hỏi tới thì bọn họ sẽ cười nói nam tử hán đại trượng phu tất nhiên là phải bảo vệ quốc gia, mở rộng biên cương, không sao, không lo, nhưng trên thực tế thì ai mà không lo lắng?
Người mẹ chờ con trở về, và người mẹ nuôi con chờ chồng trở về, bắt đầu từ sau đại chiến, mỗi ngày đều sẽ thường hay nhìn ra cửa nhà, sợ nhất là nhìn thấy người của Phủ quân ti Binh bộ xuất hiện ở ngoài cửa, cầm trong tay một phong thư.
Diệp Lưu Vân thở ra một hơi thật dài, trong lòng áp lực đến mức không chịu nổi.
"Mỗi ngày Trần bá đều ngồi ở bên ngoài, sao hôm nay không thấy?"
"Không biết nữa, hôm qua đã nói với ông ấy là hôm nay đông chủ sẽ tới thăm ông ấy, theo lý mà nói không nên..."
Hắc Nhãn ra hiệu cho huynh đệ của Lưu Vân Hội bảo vệ đông chủ chờ ở ngoài cửa, gã tiến lên gõ cửa, không ai trả lời.
Cửa không cài then, Hắc Nhãn thò tay ra khẽ đẩy cửa, sau đó liếc mắt liền thấy Trần đại bá nằm trên mặt đất. Hắc Nhãn tiến lên, gã tưởng là Trần đại bá gặp bất trắc, nhưng khi gã lao lên mới phát hiện chỉ là Trần đại bá nằm ở đó, nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời. Ở bên cạnh Trần đại bá có một cái túi rơi trên mặt đất, trong túi là thức ăn vừa mới mua về, còn có một miếng thịt sống. Ở một bên khác, một vò rượu vỡ vụn trên mặt đất, rượu đã thấm ướt cả nửa bên áo của Trần đại bá.
"Trần bá, ông làm sao vậy?"
Hắc Nhãn vội vàng hỏi một câu.
"Ta..."
Trần đại bá nghiêng đầu nhìn Hắc Nhãn: "Con à, đỡ ta một chút, không còn sức lực... Không còn sức lực nữa, không dậy nổi."
Hắc Nhãn vội vàng đỡ Trần bá ngồi dậy, sau đó mới chú ý tới trong tay Trần bá có một phong thư.
Trong lòng Hắc Nhãn đột nhiên thắt lại.
"Lúc nãy đại nhân của Phủ quân ti Binh bộ đã đến."
Trần bá cúi đầu nhìn phong thư, vẫn chưa mở ra, nhưng ông ấy biết trong phong thư đó là cái gì. Trong phong thư là một lá thư Binh bộ thay mặt Đại Ninh, thay mặt bệ hạ viết cho ông ấy, ông ấy đã từng nhận được một lần, ngoài cái đó ra còn có một tờ ngân phiếu, ông ấy cũng đã từng nhận được một lần.
"Ta không sao, chắc là ta không sao."
Trần bá có chút bất lực nhìn Hắc Nhãn: "Con à, đỡ ta vào trong. Ta biết hôm nay Diệp tiên sinh sẽ đến nên cố ý ra ngoài mua thức ăn, còn có thịt, còn có một con cá sông rất béo nữa, rượu là rượu ngon, đã đặc biệt nói với Lý lão đầu của quán rượu là đừng pha nước... Ngươi xem, rượu, rượu đổ rồi à? Không sao không sao, con à, chúng ta đi mua một vò nữa."
Trần bá nói chuyện hơi lộn xộn, ánh mắt càng lúc càng trống rỗng.
Hắc Nhãn ngẩng đầu lên, dùng sức, lại dùng sức nữa, nén nhịn, lại nén nhịn nữa, không cho nước mắt theo trong hốc mắt chảy xuống. Trần bá còn không khóc, gã không thể khóc.
"Chắc là đứa trẻ đi không đau đớn, ta không sao."
Trần bá đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Lưu Vân, ông ấy cố gắng nặn đi ra một nụ cười mờ nhạt: "Diệp tiên sinh đến à, mau vào trong ngồi."
"Hành lễ với Trần bá!"
Diệp Lưu Vân đứng thẳng người, tay phải đặt trên ngực, ở phía sau ông ta, tất cả các huynh đệ của Lưu Vân Hội đều giơ tay phải lên, bọn họ cùng Diệp Lưu Vân cúi đầu thật sâu, một vùng áo trắng.
Trần bá đứng ở đó, run rẩy vươn tay ra: "Đều... đều là những đứa trẻ ngoan, nhanh vào trong sân đi, bên ngoài nóng lắm."
Người ông ấy khẽ lảo đảo, Hắc Nhãn giơ tay đỡ ông ấy.
Tay của lão nhân đã không có một chút sức lực nào, phong thư đó giống như một bông tuyết cực kỳ lớn cực kỳ lớn bay xuống mặt đất giữa mùa hè.
Một chiếc xe ngựa của Phủ quân ti Binh bộ đi qua ở ngoài cửa, quan viên của Phủ quân ti vén rèm che khoang xe lên nhìn ra bên ngoài. Ông ta vừa mới đưa thư cho một hộ khác trở lại, ông ta nhìn thấy người của Lưu Vân Hội đứng ở cửa viện tử, hướng vào trong viện hành lễ. Thời khắc này ông ta cũng nhịn không được nữa, buông rèm xuống, một đại nam nhân ở trong xe ngựa khóc lớn tiếng.
Xa phu quay lại liếc nhìn khoang xe, ông ta không thể nhìn thấy người ở trong xe nhưng có thể nghe được tiếng khóc trong xe.
"Đại nhân, không sao chứ?"
"Không sao, ngươi mặc kệ ta."
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm một mình.
"Ta không muốn làm công việc này nữa, thật sự không muốn làm nữa... Mỗi một lần nhìn thấy bọn họ giơ tay ra nhận phong thư ta đưa cho, nhìn tay của bọn họ run rẩy, nhìn nỗi đau trong ánh mắt từng lão nhân và nữ nhân, trong lòng ta cũng đau, thật sự đau... Có lúc ta không nhịn được lại suy nghĩ đổi lại là ta chết đi, thật sự không chịu nổi."
Xa phu ở bên ngoài thở dài một tiếng: "Đại nhân, đây cũng, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi, đó là chiến tranh."
Quan viên của Phủ quân ti không trả lời.
Một hồi lâu sau, xa phu hỏi: "Đại nhân, còn đi nhà tiếp theo không? Nếu không thì đại nhân ngài nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đưa."
"Đây là..."
Giọng nói ở trong xe ngựa vẫn đang run.
"Đây là danh sách thương vong đầu tiên trong bắc chinh năm nay được gửi về, là bên Tức Phong Khẩu đưa tới, thành Hãn Hải vẫn chưa đưa tới, tháng sau..."
Giọng nói của quan viên Phủ quân ti dừng lại một chút.
"Tiếp tục đi đưa, tháng sau sẽ càng nhiều hơn."
Xa phu im lặng.
Ông ta cúi đầu nhìn bàn tay nắm dây cương của mình, cũng đang run rẩy.
Ông ta chỉ có một cánh tay, cánh tay phải từ chỗ trên bả vai trở xuống đều không còn.
"Ta là người may mắn."
Xa phu nhìn tay của mình: "Ta từng mất một cánh tay ở bắc cương. Lúc đại chiến kết thúc, ta bảo đồng bào thử tìm giúp ta, sau đó thì được người ta đỡ về trong đại doanh cầm máu băng bó. Ta thật sự là người may mắn, mất một cánh tay mà không mất mạng. Ta đã từng thấy quá nhiều huynh đệ bị thương mà vẫn còn vui vẻ, nói chờ vết thương khỏi rồi lại đánh tiếp với người Hắc Vũ, nhưng thương thế của bọn họ không thể khỏi..."
"Ta hỏi y quan ở trong đại doanh, cánh tay này còn có thể nối lại không? Y quan liếc mắt nhìn ta một cái, nói huynh đệ à, sau này luyện tập dùng tay trái cầm đũa nhiều vào... Các huynh đệ của ta nhặt về vài cánh tay trên chiến trường, đều không phải của ta. Bọn họ đỏ mắt nói Lưu đại ca huynh đừng lo lắng, bây giờ chúng ta lại đi tìm. Ta nói đừng tìm nữa, các huynh đệ đã bỏ mạng ở đó, mạng của ta nhặt được về, cánh tay đó hãy đi theo của bọn họ đi, đến âm tào địa phủ nếu như đường... Nếu như đường không dễ đi thì cho bọn họ dùng làm gậy."
Xa phu ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nước mắt trượt xuống cằm.
Con ngựa kéo xe hí lên một tiếng, dường như cảm nhận được cái gì đó, tiếng kêu chứa đựng vẻ bi ai.
Phía sau nhà Trần bá có một con hẻm nhỏ khá dài, ba người Đoạn Xá Ly, cao thủ Lưu Vân Hội dưới trướng Hắc Nhãn tách ra ở trước viện. Xá từ phía trước vòng qua đầu ngõ phía sau nhà, y biết mấy ngày này không yên tĩnh, có quá nhiều khách giang hồ không rõ lai lịch vào Trường An, y rất phẫn nộ nhưng lại không có cách. Đại Ninh khắp nơi đều tốt đẹp, nhưng không phải tốt đẹp toàn bộ.
Có người, vì tiền mà việc gì cũng làm được.
Y đi đến đầu ngõ liền sửng sốt.
Trong ngõ nhỏ sau nhà Trần bá có thi thể nằm đầy mặt đất.
Có một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt ôm Phá Giáp kiếm đứng ở đó, thi thể ở trong ngõ nhỏ nhiều không đếm hết nhưng trên người nàng lại không vấy một giọt máu.
Sau khi nhìn thấy nàng một hồi lâu Xá mới kịp phản ứng, chắp tay: "Trà Nhan cô nương."
Trà gia khẽ gật đầu, xoay người rời đi.