Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 867 - Chương 867: Đại Chiến Sắp Tới

Chương 867: Đại chiến sắp tới Chương 867: Đại chiến sắp tới

Thành Biệt Cổ địa thế trống trải cho nên có thể vây công bốn phía, nhưng mà chính bởi vì địa thế trống trải, nên cho dù ai cũng không cách nào xác định viện quân của Hắc Vũ sẽ giết qua từ phương hướng nào, muốn đánh hạ thành Biệt Cổ, đấu pháp chỉ có một... nhanh.

Còn một điều có thể xác định là, viện quân Hắc Vũ có thể chi viện từ mấy chỗ, nhưng tuyến đường nhanh nhất tất nhiên là thành cổ Bắc Mã, nếu đi đường vòng sẽ chậm hơn so với đi thành cổ Bắc Mã một ngày. Binh quý thần tốc, nhất là chuyện chi viện gấp rút, người Hắc Vũ không thể nào đi đường vòng được.

Thời gian một ngày, đối với chiến tranh mà nói sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Hoàng đế thân chinh, suất quân vây công thành Biệt Cổ. Để ứng đối viện quân có khả năng từ phương hướng đại doanh Nam Viện đến thì không thể không mang theo gần như toàn bộ binh lực. Càng quan trọng hơn là thành cổ Bắc Mã địa thế chật hẹp, lưu thủ quá nhiều quân đội cũng không thi triển ra được, cho nên Thẩm Lãnh mới chỉ xin có ba ngàn người.

Mạnh Trường An trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh không quan tâm.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Mạnh Trường An hỏi.

Thẩm Lãnh nhún vai: "Tỏ vẻ anh hùng."

Mạnh Trường An giận dữ: "Cái rắm!"

Thẩm Lãnh cười cười: "Chỉ là muốn có vẻ vang."

Đương nhiên Mạnh Trường An biết chuyện này là không thể, Thẩm Lãnh không phải một người sẽ vô duyên vô cớ chọc giận người khác. Ở trong đại trướng Thẩm Lãnh nói chuyện lấc cấc, thậm chí còn trực tiếp khiêu khích rất nhiều tướng quân, một câu nói đó đã có thể khiến tất cả mọi người bất mãn, Thẩm Lãnh làm như vậy có vẻ cực kỳ ấu trĩ.

"Ngươi không muốn để ta đi?" Mạnh Trường An hỏi.

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Mau cút đi, mau chóng công phá thành Biệt Cổ mạnh hơn bất cứ cái gì, Lãnh gia phải đi thành cổ Bắc Mã rồi."

Hắn nghiêng người cưỡi hắc ngao, liếc nhìn Mạnh Trường An: "Nhớ, nếu không phải ngươi công phá thành Biệt Cổ trước mà là người khác, ta xem thường ngươi."

Nói xong câu đó Thẩm Lãnh vỗ vỗ hắc ngao, hắc ngao phát ra một tiếng gầm trầm đục, phát lực lao về phía trước. Mạnh Trường An nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh đi xa, hít sâu, xoay người.

"Ta biết rồi."

Gã nói ba chữ, nghiêng người cưỡi đại hắc mã, suất quân xuất phát tới thành Biệt Cổ.

Thẩm Lãnh cưỡi trên hắc ngao nhìn lại, Mạnh Trường An đã suất quân xuất phát, Thẩm Lãnh không tự chủ được liền cười... Tên ngốc kia, thủ thành cổ Bắc Mã, thật ra trong lòng bệ hạ chỉ có hai ứng viên, một là ngươi, hai là ta. Để bệ hạ lựa chọn giữa ngươi và ta, đương nhiên là ngươi, để ta lựa chọn giữa chúng ta, đương nhiên là ta.

Huynh đệ không phải chỉ là nói suông bằng miệng.

Thẩm Lãnh nhất định phải suy nghĩ nhiều cho Mạnh Trường An. Thành Biệt Cổ có vị trí đặc biệt, một khi đánh hạ được thành Biệt Cổ thì đại quân có thể tiến quân thần tốc hô ứng với biên quân Đại Ninh của thành Hãn Hải, từ đó hình thành xu thế giáp công với đại doanh Nam Viện Hắc Vũ. Trận chiến này đánh thắng, tất nhiên người đầu tiên suất quân công phá thành Biệt Cổ chiếm công lao lớn. Mạnh Trường An cần công lao, quá cần.

Bởi vì mối quan hệ của gã và Tẩm Sắc, trong quân có bao nhiêu người âm thầm nói này nói kia. Trước trận chiến, mập mờ không rõ ràng với trưởng công chúa của địch quốc, ai dám thật sự tín nhiệm Mạnh Trường An? Chỉ có Thẩm Lãnh, duy nhất chỉ có Thẩm Lãnh.

Ngay cả bệ hạ cũng vậy, bệ hạ đang suy nghĩ nên lúc dùng người đều sẽ vì vậy mà do dự. Nếu Mạnh Trường An suất quân công phá thành Biệt Cổ đầu tiên, có thể làm cho những người nói xấu gã sau lưng ngừng lại, khiến bọn họ hiểu Mạnh Trường An tuyệt đối sẽ không là phải một người tư thông địch quốc. Chỉ có chiến công của Mạnh Trường An càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hiển hách thì trong lòng bệ hạ cũng sẽ kiên định, cũng có thể yên tâm can đảm tiếp tục dùng gã.

Nếu Mạnh Trường An khắc chế bản thân không có kiểu quan hệ đó với Tẩm Sắc, vậy thì Mạnh Trường An gần như là một tướng quân lãnh binh hoàn mỹ. Nhưng trên đời nào có nhiều người toàn vẹn như vậy, Mạnh Trường An không phải, Thẩm Lãnh cũng không phải.

Điều Thẩm Lãnh biết rõ ràng hơn là công kích mà Mạnh Trường An phải gặp không phải vào giờ phút này, mà là hậu chiến. Gã chỉ có cách lập nhiều công, lập nhiều công ở trước mặt bệ hạ mới có thể khiến những người đó ngậm miệng.

"Con mẹ nó thật là bao đồng."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên bật cười ha hả.

Khi đó Mạnh lão bản nói "ta nhặt ngươi về chỉ là để chắn sát cho con trai ta". Thẩm Lãnh khi đó 6 – 7 tuổi chỉ vừa mới có chút hiểu biết về gian nguy trên đời, nhưng mỗi lần Mạnh lão bản nói đến những lời này là hắn đều không mâu thuẫn, ngược lại sẽ còn ngây ngây ngô ngô thầm cười trong lòng. Hắn nghĩ may là chắn sát cho Mạnh Trường An, chắn cho cái tên đó một chút cũng không tệ.

Thành cổ Bắc Mã.

Thẩm Lãnh từ trên lưng hắc ngao nhảy xuống, nhìn tòa thành đất tàn khuyết trước mặt: "Nát thật đó."

Trần Nhiễm dụi mắt: "Đâu còn là thành gì."

Nơi này đã bị vứt bỏ rất lâu rồi, thành mới dời về phía nam sáu mươi dặm, chính là Bạch Đắc Niễn Sơn Quan hiện tại. Thành cổ Bắc Mã trước kia chỉ là một tòa thành đất, không biết bị vứt bỏ bao nhiêu năm, thành đất đã sụp đổ gần hết, trên tường thành vẫn còn tồn tại đã không có chỗ nào có thể đặt chân đứng, chỗ thấp nhất cũng chỉ còn cao cỡ nửa người, cũng không có thiếu chỗ hổng. Thành đất như vậy phòng ngự, bất cứ khí giới phòng thành trọng hình nào cũng gần như không dùng được, chỉ có dựa vào con người.

Cũng may phía đối diện địa thế chật hẹp, nếu viện quân của Hắc Vũ công lên cũng không thể nào triển khai toàn bộ, đây là ưu thế duy nhất.

"Sửa sang lại một chút, làm nhanh lên."

Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng, binh lính thủ hạ lập tức bắt đầu hành động. Bọn họ dùng bao cát đắp chỗ hổng của thành đất lại từng chút từng chút một, sau đó lựa chọn vị trí lắp đặt năm cỗ máy bắn nỏ mang đến. Dưới ánh mặt trời bụi đất tung bay, các binh sĩ tu sửa thành đất với tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Lãnh cúi người bứt một cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, đi đến chỗ cao nhìn sang phía đối diện. Bên kia thành cổ Bắc Mã chính là cửa vào hẻm núi, khoảng cách không đến ba dặm. Nói là hẻm núi nhưng cực rộng, ít nhất cũng rộng 2 – 3 dặm, muốn ngăn chặn lỗ hổng lớn như vậy căn bản là không có khả năng, cho nên lúc trước người Hắc Vũ mới phế bỏ thành cổ Bắc Mã, dời thành quan về hướng nam sáu mươi dặm, xây dựng thành quan Bạch Đắc Niễn ở chỗ chật hẹp nhất trong hẻm núi.

Sau khi ra khỏi hẻm núi địa thế cũng không quá trống trải, nơi này có chút giống là cao nguyên Hoàng Thổ phía tây bắc Đại Ninh, khắp nơi đều là rãnh sâu, muốn leo lên cũng khó khăn. Khe rãnh ngang dọc, người Hắc Vũ muốn vòng qua phía sau thành cổ Bắc Mã cũng rất khó khăn.

"Phân công nhân thủ hai giáo đến hai bên trái phải, lập trạm quan sát cách thành đất một dặm."

Thẩm Lãnh chỉ sang hai bên: "Hai bên đều có khe nứt có thể đi qua, tuy rằng không dễ leo nhưng một khi không công phá được phòng tuyến của chúng ta, người Hắc Vũ sẽ nghĩ biện pháp khác. Người ở hai bên phụ trách phối hợp tác chiến với tuyến phòng ngự thủ thành đất, ít người thì chặn, nhiều người thì rút về, nhưng kẻ thù đi lên từ hai bên thì ta nhất định phải biết trước."

"Vâng!" Vương Khoát Hải lớn tiếng đáp: "Ta đi bên trái."

Tân Tật Công nói: "Ta đi bên phải."

Hai người mỗi người mang một giáo hơn ba trăm chiến binh đi sang hai bên thành đất xây dựng tuyến phòng ngự.

Thẩm Lãnh dựa vào thành đất ngồi xuống, tháo mũ sắt xuống đặt ở bên cạnh mình. Trời sắp tối rồi, bệ hạ suất quân đột kích thành Biệt Cổ đã tính toán sẵn thời gian, hành quân gấp một đêm cộng thêm một ngày, lúc đến thành Biệt Cổ vừa lúc bầu trời tối đen, đại quân sẽ không nghỉ ngơi mà phát động tấn công ngay trong đêm. Nếu thuận lợi, sáng sớm ngày kia là chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh có thể cắm trên tường thành Biệt Cổ.

"Ngươi cứ nói Thẩm tiên sinh, đại tướng quân Trang Ung, và cả lão viện trưởng bọn họ giống như là gà mái."

Trần Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nhưng ngươi à, rất nhiều lúc lại càng giống gà mái hơn, chúng ta đều giống như đám gà con của ngươi. Ta biết ngươi lo Mạnh Trường An sẽ gặp vấn đề, cho nên mới giành phần đến nơi quỷ quái này... Lãnh Tử, chừng nào thì ngươi có thể ích kỷ một chút?"

"Bảo vệ con không phải là ích kỷ?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Không ai ích kỷ hơn ta, ta nhiều con mà."

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn hắn: "Khi đó mọi người trong thôn đều biết Mạnh lão bản nhặt ngươi về chính là để chắn sát cho Mạnh Trường An. Người trong thôn đều nói người cần chắn sát chắc chắn là mệnh đại phú đại quý, bởi vì quá phú quý cho nên mới bị trời phạt, nếu chắn được thì thăng tiến vù vù. Nhưng có một điều, mặc kệ có thể chắn được hay không, người chắn sát đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, người chắn sát chết rồi, ngược lại người được chắn sát còn càng phú quý hơn."

Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Ngươi tin?"

Trần Nhiễm gật đầu: "Ta tin."

Thẩm Lãnh cười: "Đều là nói nhảm."

Trần Nhiễm nói: "Con mẹ nó ngươi đúng là cái số chắn sát, hồi nhỏ chắn sát cho Mạnh Trường An, lớn lên chắn sát cho nhiều người hơn nữa. Ngươi nhìn nơi mà hiện giờ ngươi phải canh phòng xem, chính là đang chắn sát cho đại quân mười vạn ở phía sau, là đang chắn sát cho bệ hạ."

Thẩm Lãnh cười nói: "Khen ta vĩ đại."

Trần Nhiễm: "Cút."

Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy câu chắn sát cho bệ hạ mà Trần Nhiễm vừa nói có chút thú vị. Nếu như là chắn sát cho bệ hạ, vậy chẳng phải là cũng đang chắn sát cho cả Đại Ninh ư? Nghĩ mà xem, nếu quả thật là như vậy thì mình đúng là lợi hại.

"Giỏi vãi!"

Thẩm Lãnh bỗng nhiên thốt ra hai chữ như vậy.

Vẻ mặt hơi đắc ý.

Trần Nhiễm nhìn hắn một cái: "Ngu vãi."

Thẩm Lãnh đạp một cước vào mông Trần Nhiễm. Trần Nhiễm từ trên dốc ở thành đất trượt xuống, ngồi ở đó trượt xuống, trượt đến phía dưới dốc mới đứng lên, phủi bụi đất trên mông rồi lại trở lại: "Con mẹ nó nếu ngươi mài mất mông ta, chẳng phải là ta phải đổi tên Trần Do à?"

Thẩm Lãnh nghĩ đến chữ "nhiễm" này, lại nghĩ đến chữ "do", không nhịn được lắc đầu: "Chữ "nhiễm" này không đúng, ngươi xem, mài mất hai cái chân là "do", chứng tỏ ngươi không có cái chân thứ ba..."

Trần Nhiễm nhổ phì một cái, trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, hai người kề vai nhau nhìn mặt trời chiều ngả về tây.

"Lãnh Tử."

"Ừm?"

"Ngươi đoán cha ta từng nói gì với ta."

"Chẳng lẽ ngươi cũng là được nhặt về?"

"Cút... Cha ta nói, Nhiễm Tử, bọn họ đều nói là Lãnh Tử chắn sát cho tiểu tử ngốc Mạnh Trường An đó, chuyện này ta mặc kệ, nhưng ta phải nói với con, nếu trên đời thực sự có thể chặn được mệnh sát, vậy thì cha hy vọng con là người chắn sát cho Lãnh Tử, cha không muốn mất con, nhưng cha càng không muốn không có ân nghĩa."

Trần Nhiễm thở ra một hơi thật dài, cười cười: "Con mẹ nó ta đúng là người bao đồng."

Thẩm Lãnh giơ tay lên ôm vai Trần Nhiễm: "Không có nhiều mệnh sát như vậy, chỉ cần không chấp nhận số mệnh."

Trần Nhiễm cũng cười, giơ tay lên chỉ về phía cửa vào hẻm núi xa xa: "Ngươi xem núi ở hai bên cốc khẩu kia, có giống hai bên mông không?"

Thẩm Lãnh nhìn nhìn: "Vậy ý của ngươi là cốc khẩu là cửa gì đó?"

Trần Nhiễm: "Không lâu sau người Hắc Vũ sẽ phọt ra từ cái cửa đó."

Thẩm Lãnh: "Ghê tởm... Chẳng lẽ chúng ta phải liều mạng với một đống phân? Dùng chữ phọt này thật là ghê tởm."

Trần Nhiễm đứng dậy, lớn tiếng nói với binh sĩ đang xây dựng công sự phòng ngự ở phía dưới: "Các huynh đệ, người Hắc Vũ có phải là một cục phân chó thối không?!"

"Phải!"

Các binh sĩ cùng cười vang đáp lại.

Hắc ngao đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm, chân sau liên tục cào đất phủ lên thứ mà nó vừa mới bài tiết ra, có lẽ còn nghĩ phân chó làm sao, các ngươi không ỉa phân chó sao...

Nhật nguyệt thay phiên, đại chiến sắp tới.

Bình Luận (0)
Comment