Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 866 - Chương 866: Ai Chịu Đi?

Chương 866: Ai chịu đi? Chương 866: Ai chịu đi?

Lúc trước dưới tay Mộc Chiêu Đồng có rất nhiều sản nghiệp, thậm chí còn bao gồm một loạt sòng bạc, lúc trước thế lực ám đạo độc địa nhất trong thành Trường An là Lưu Lãng Đao chính là được Mộc Chiêu Đồng bao che, tranh giành không lại với Lưu Vân Hội không có nghĩa là Lưu Lãng Đao thật sự yếu cỡ nào.

Sau khi Mộc Chiêu Đồng chết, những sản nghiệp này một phần bị hoang phế, một phần được Tào An Thanh kế thừa, trong đó có một tửu lâu tên là Viễn Vọng Hương ở phía tây thành, cách Cẩm Tú Lâu xảy ra chuyện trước đó không bao xa, chỉ cách một con đường.

Tửu lâu Viễn Vọng Hương buôn bán cũng không tệ. Thực lực kinh tế của một quốc gia thể hiện rõ ràng nhất ở ngành nghề ăn uống, các bách tính giàu có thì việc buôn bán của tửu lâu đều sẽ không tệ. Nếu trong thời thịnh thế này ăn cơm làm ăn không tốt, vậy thì đừng nói là buôn bán khó làm, là nguyên nhân do con người.

Bắt đầu từ hai năm trước, tửu lâu Viễn Vọng Hương đã trở thành nơi Tào An Thanh tiếp xúc với các loại người không thể quanh minh chính đại mà tiếp xúc, có những người là khách giang hồ, cũng có những người là trọng thần trong triều đình.

Ngày hôm sau khi Cẩm Tú Lâu xảy ra chuyện, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa sau tửu lâu Viễn Vọng Hương, một vị lão nhân từ trên xe ngựa xuống, thoạt nhìn khí độ bất phàm. Chưởng quầy đứng chờ ở cửa sau cúi người nghênh đón lão nhân vào trong, hiển nhiên thân phận của lão nhân kia không phải là nhỏ.

Sau khi lão nhân vào cửa cũng không đi lên lầu mà được dẫn thẳng đến độc viện ở phía sau. Ở cửa độc viện, Tào An Thanh cúi đầu nghênh đón.

"Các lão."

Nhìn thấy lão nhân kia đến, Tào An Thanh vội vàng hành lễ.

Nguyên Đông Chi liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái, không nói gì, khẽ gật đầu xem như đáp lễ, cất bước đi vào cửa viện. Tiểu viện xây dựng rất quy chuẩn, nhỏ nhưng lại tinh xảo, núi giả, suối chảy, lương đình, ao sen đầy đủ mọi thứ, còn trồng một khóm trúc nhỏ. Rượu và thức ăn đã bày biện trong lương đình, gió đêm thổi qua, nơi này là hưởng thụ nhất.

Nguyên Đông Chi dường như rất hài lòng, ngồi xuống chủ vị: "Rốt cuộc điện hạ có chuyện gì? Nhất định phải bảo ta đến nơi này."

Tào An Thanh cười xòa nói: "Các lão biết đấy, điện hạ coi các lão như ân sư, vốn dĩ điện hạ muốn đích thân đến đây mời các lão uống rượu, đã lâu không gặp, thật sự là điện hạ cực kỳ nhớ các lão. Mấy lần điện hạ nhắc với nô tì, nói mỗi khi nghĩ đến những điều dạy bảo của các lão đều sẽ cảm động và nhớ nhung vạn phần."

Câu nịnh bợ này khiến Nguyên Đông Chi rất thoải mái.

"Nếu điện hạ đã sai ngươi đến, vậy thì có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, lát nữa ta còn phải về, lớn tuổi rồi, đi ngủ quá muộn là sẽ mất ngủ đêm."

"Các lão tuy đã không ở Nội các nhưng còn nhớ dân chúng thiên hạ, nô tì thật sự vô cùng kính nể các lão."

"Nịnh bợ thì bớt lại đi, nên chuyện, nói chuyện."

Tào An Thanh đi qua rót một chén rượu cho Nguyên Đông Chi: "Chuyện điện hạ muốn nhờ các lão giúp đỡ, thật ra trước đó nô tì cũng đã thay mặt điện hạ nói với các lão rồi. Điện hạ cảm thấy hiện tại người trong Nội các đều quá tùy tiện, không ổn trọng, khó gánh vác việc lớn, khó mà trọng dụng, điện hạ nghĩ sau này nếu như có thể..."

Tào An Thanh liếc nhìn sắc mặt Nguyên Đông Chi, cười cười tiếp tục nói: "Nếu như có thể, điện hạ hy vọng các lão có thể trở lại Nội các lần nữa. Điện hạ vẫn cảm thấy có các lão ở Nội các mới ổn thỏa, trong lòng điện hạ mới kiên định."

Nguyên Đông Chi bưng chén rượu lên uống một ngụm, trầm ngâm một lát rồi nói: "Lời điện hạ nói, ta nghe xong cũng sẽ quên ngay, nếu đã quên thì tất nhiên sẽ không nhắc đến với người khác nữa, ngươi hiểu rồi chứ?"

Tào An Thanh thầm mắng một câu, lão già này rõ ràng là trong lòng không cam chịu cũng không phục, nhưng lại cứ tự cho là mình thanh cao.

"Các lão, điện hạ thành tâm thực lòng..."

Nguyên Đông Chi đặt chén rượu xuống: "Lời nói lắm thì sẽ nhiều. Ngươi nhìn chén rượu này, rượu rót quá nhiều thì sẽ tràn ra ngoài, nói quá nhiều sẽ đắc tội với người khác. Ý tốt của điện hạ ta xin nhận trong lòng, nhưng tính toán của điện hạ thì thứ cho Nguyên mỗ không dám bàn bạc. Biết tại sao ta lại uống chén rượu này không? Chén rượu này ta đã uống, đây là rượu điện hạ mời ta uống, ta nhất định phải uống, bởi vì ta còn biết thế nào là đạo làm thần. Nếu ta còn biết thế nào là đạo làm thần... Điện hạ sẽ hiểu tâm ý của ta, ta uống chén rượu này, là sự tôn kính đối với điện hạ."

Nguyên Đông Chi đứng dậy: "Ngươi trở về nói lại đúng lời của ta cho điện hạ, người già rồi quả thật dễ bị mệt mỏi, ta đi trước đây."

Tào An Thanh vội vàng cúi người: "Các lão đi thong thả, lời các lão nói nô tì sẽ chuyển đến cho điện hạ không sót một chữ."

Nguyên Đông Chi đi vài bước lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Tào An Thanh nói: "Nhờ chuyển lời tới điện hạ, tranh giành và không tranh giành, đều là của điện hạ, hà gì phải tranh giành?"

Tào An Thanh cúi đầu nói: "Chẳng lẽ các lão vẫn không rõ tâm tư của bệ hạ là... Tranh giành và không tranh giành, đều không phải là của điện hạ."

Nguyên Đông Chi thở dài, cất bước rời đi.

Một canh giờ sau, Đông Cung.

Thái tử nghe Tào An Thanh nói xong sắc mặt liền trở nên khó coi: "Ông ta không đồng ý... Nếu chỉ là không đồng ý cũng thôi đi, nhưng nếu ông ta đã nghe nhiều như vậy mà vẫn không đồng ý, đó chính là mầm họa."

Tào An Thanh nói: "Điện hạ nói rất đúng, lão già này ngay từ đầu muốn từ chối lại ra vẻ ưỡn ẹo, bây giờ thì giả vờ thanh cao. Ông ta biết nhiều chuyện, giữ lại là tai họa, huống hồ sau khi ông ta chết thì Khang Vi sẽ cảm thấy mất đi chỗ dựa vững chắc, càng dễ ép Khang Vi qua đây hơn."

Thái tử gật đầu: "Vậy thì để ông ta chết sớm một chút, chết thì sẽ thanh nhàn rồi. Không phải ông ta vẫn luôn nói ông ta thích thanh nhàn nhất sao?"

Gã ta đứng dậy: "Mệt rồi, ngươi sắp xếp người tiễn nguyên các lão lên đường."

Tào An Thanh khom người cúi đầu: "Nô tì sẽ xử lý thỏa đáng."

Cho nên Nguyên Đông Chi đã chết, chết ngay trong đêm đó.

Sáng sớm hôm sau, tin tức đến phủ Đình Úy.

Lúc đầu Hàn Hoán Chi phải theo hoàng đế bắc chinh, nhưng lúc sắp đi thì hoàng đế đột nhiên đổi ý để Hàn Hoán Chi ở lại Trường An, có ông ta đây, rất nhiều người trong thành Trường An đều không dám càn rỡ. Đương nhiên Hàn Hoán Chi cũng biết hoàng đế lo lắng chuyện gì, nếu có người muốn khiến thành Trường An biến thiên, Lại Thành nhất định sẽ chết.

Hàn Hoán Chi ở lại Trường An, người muốn động thủ với Lại Thành sẽ phải do dự.

Thiên bạn Phương Bạch Kính bước nhanh vào, cúi người nói: "Đại nhân, vừa mới nhận được tin tức, nguyên các lão đã đi rồi."

Hàn Hoán Chi ngồi phía sau bàn sách ngẩng phắt đầu lên: "Tra xét chưa?"

"Đang tra. Người trong phủ nguyên các lão nói trong đêm qua ông ấy đã ra ngoài một chuyến, lúc trở lại trên người có mùi rượu, hẳn là đã uống rượu, sau khi trở về liền nhốt mình trong thư phòng, đèn ở thư phòng sáng suốt đêm. Hạ nhân còn đem canh giải rượu qua nhưng bị nguyên các lão mắng hai câu không dám vào trong. Sáng sớm hôm sau phát hiện nguyên các lão đã đi, trên người không có ngoại thương, trong phòng cũng không có dấu vết vật lộn, hiện giờ đang khám nghiệm tử thi, vẫn chưa nhìn không ra có phải chết do độc hay không."

"Nguyên các lão sức khỏe không tệ."

Hàn Hoán Chi đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng, sau khi đi khoảng 4 – 5 vòng thì đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Dùng phương pháp nhanh nhất truyền tin tức cho người của phân nha phủ Đình Úy Bình Việt đạo, bảo bọn họ theo dõi Khang Vi, phỏng chừng đã muộn rồi nhưng không thể chậm thêm nữa... Ngươi đích thân đi một chuyến đi."

Phương Bạch Kính nghe vậy cũng kịp phản ứng: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Cùng lúc đó, bắc cương.

Binh mã của đại doanh Tức Phong Khẩu và binh mã thủy sư của Thẩm Lãnh đã qua Tam Nhãn Hổ Sơn Quan. Thủ tướng Tam Nhãn Hổ Sơn Quan Thất Ngưu Tuấn chết trận, một vị thủ tướng khác là Khoa La Liêu suất quân vừa đánh vừa lui. Quân Ninh qua Tam Nhãn Hổ Sơn Quan sau đó tiến về hướng tây hơn trăm dặm, đã dần dần cùng với quân Ninh ở thành Hãn Hải hình thành xu thế giáp công hai bên, tấn công lên ba trăm dặm nữa là có thể bóp chặt cổ họng của đại doanh Nam Viện.

Nhưng chính bởi vì người Hắc Vũ cũng biết rõ điểm này cho nên Liêu Sát Lang điều khiển đại quân chi viện đến đây, kỵ binh của các bộ tộc Hắc Vũ cũng đang hội tụ về bên này. Quân đội Hắc Vũ ngăn cản quân Ninh từ hai vạn đến ba vạn người ban đầu đã tăng lên đến mười vạn binh lực.

Đại doanh trung quân.

Hoàng đế ngửa đầu nhìn bản đồ treo trên tường trước mặt, chúng tướng ở chung quanh chờ đợi, trong đại trướng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được cả tiếng lá rụng.

Rất lâu sau, hoàng đế ngẩng đầu lên: "Binh lực dưới trướng Khoa La Liêu đã có mười vạn người, hơn nữa phần lớn là kỵ binh, đi lại nhanh chóng, chi viện cực nhanh, bọn họ quen thuộc địa hình hơn. Nếu đại quân muốn quyết chiến trên đồng trống trải, với binh lực hiện có đánh nhau sẽ hơi khó, đây là ưu thế của bọn họ."

Qua Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, lưu lại một vạn tinh binh trấn thủ, thủ quân của thành Cách Để và thành Tô Lạp không động đậy, đại doanh Tức Phong Khẩu để lại một vạn người, Đao Binh của lão tướng quân Bùi Đình Sơn còn đang ở đông bắc trấn áp tất cả những bộ tộc lớn nhỏ kia, quan trọng nhất là trấn áp Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Cho nên giờ khắc này binh lực dưới trướng hoàng đế chỉ có mười một đến mười hai vạn người, gần như tương đương với binh lực của Khoa La Liêu.

Quân Ninh phần lớn là bộ binh, mà người Hắc Vũ phần lớn là kỵ binh, trong tình huống binh lực không chênh lệch nhiều, lấy bộ binh tấn công kỵ binh, thật ra tất cả mọi người đều rất biết rõ có bao nhiêu phần thắng.

"Bọn họ phải phân tán ra bảo vệ ba tuyến đường Bạch Đắc Niễn, Đông Mã, thành Biệt Cổ này, đây là thế yếu của bọn họ."

Hoàng đế nói: "Hiện tại tuyến đường tiến quân tốt nhất là tấn công thành Đông Mã, thành Đông Mã ở mãi dưới phía nam, binh lực do người Hắc Vũ bố trí cũng nhiều nhất, thành quan Bạch Đắc Niễn ở giữa, là đường núi, khó nhất đánh và cũng không dễ đi, cho nên không nằm trong suy nghĩ. Lựa chọn đi đường dễ nhất, lựa chọn đi đường xấu nhất, vậy thì chỉ có thể là thành Biệt Cổ."

Hoàng đế đi tới đi lui ở trong đại trướng: "Nếu đại quân đột ngột tiến công thành Biệt Cổ phải đi một ngày một đêm, giấu được người Hắc Vũ một ngày một đêm không khó, khó là khó ở chỗ trong vòng một ngày kỵ binh Hắc Vũ của thành Đông Mã và Bạch Đắc Niễn có thể tiếp viện đến đây. Thành Biệt Cổ có ít nhất hai vạn thủ quân, cho nên trẫm nhất định phải mang hết đại quân đi, không thể phân ra quá nhiều người ngăn cản viện quân Hắc Vũ của thành Đông Mã và Bạch Đắc Niễn, trẫm cần có một người mang binh lực cực nhỏ đi, ở đây!"

Ngón tay của ông ta chỉ vào chỗ cách Bạch Đắc Niễn khoảng mươi dặm về phía bắc: "Thành cổ Bắc Mã. thành cổ Bắc Mã đã hoang phế, thật ra Bạch Đắc Niễn chính là thành Bắc Mã mới. Nếu ngăn cản viện quân Hắc Vũ ở đây một ngày một đêm, trẫm sẽ có chắc chắn đánh hạ được thành Biệt Cổ. Mặc dù quân đội Hắc Vũ ở thành Biệt Cổ có hơn hai vạn người nhưng tường thành không cao, ngoài thành địa thế trống trải, bốn phía đều có thể tấn công mạnh, có máy ném đá, trẫm nghĩ một ngày một đêm đánh hạ được thành Biệt Cổ cũng không khó, khó là khó ở chỗ làm sao dựa vào một tòa thành đất tàn khuyết để ngăn cản viện binh của người Hắc Vũ."

Hoàng đế đứng thẳng người nhìn về phía các tướng quân Đại Ninh trong đại trướng: "Trẫm cần tập trung binh lực bao vây tiêu diệt thủ quân thành Biệt Cổ trong thời gian ngắn nhất... Các khanh ai chịu lãnh binh tử thủ thành cổ Bắc Mã?"

"Thần nguyện đi!"

"Thần nguyện đi!"

"Bệ hạ, thần cũng nguyện đi!"

Hoàng đế nhìn về phía Mạnh Trường An, Mạnh Trường An cúi người nói: "Bệ hạ cho thần năm ngàn người, thần lập quân lệnh trạng."

"Hay là ngươi vẫn đi công thành đi, ngươi công thành mạnh hơn ta."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Bệ hạ, thần xin ba ngàn binh, có thể lập quân lệnh trạng, nếu không thể chặn người Hắc Vũ một ngày một đêm, thần nguyện lãnh tội chết."

Hoàng đế vừa muốn nói khanh không thể đi thì Thẩm Lãnh lại tiếp tục nói: "Xin bệ hạ tin tưởng thần. Nếu nói về công thành, Mạnh Trường An là lưỡi đao nhanh nhất, nếu nói về thủ thành, thần là tấm thuẫn chắc nhất. Các vị các tướng quân có thể không phục, nhưng thần không thu lại câu nói này, không ai thủ thành chắc chắn hơn so với thần."

Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Khanh nắm chỗ nào?"

Thẩm Lãnh ngẩng đầu, cười trả lời: "Ưu thế."

"Có ưu thế gì?"

"Viện binh Hắc Vũ sẽ không thấp hơn mấy vạn, thần lĩnh ba ngàn, đại khái là hai mươi đấu một, cho nên... Ngoài thành đều là bia ngắm, thần thích ưu thế như vậy."

Hoàng đế trầm mặc.

Trong đại trướng cũng an tĩnh hẳn.

"Một ngày."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tử thủ một ngày, mặc kệ trẫm có đánh hạ được thành Biệt Cổ hay không, khanh đều phải rút quân trở lại."

Thẩm Lãnh cúi người: "Tuân chỉ."

Nhưng đương nhiên hoàng đế hiểu hắn sẽ không rời khỏi thành cổ Bắc Mã trước.

Bình Luận (0)
Comment