Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 865 - Chương 865: Giấy Nhắn

Chương 865: Giấy nhắn Chương 865: Giấy nhắn

Mưa gió trong thành Trường An tạm thời không liên quan tới bách tính, mưa to gió lớn, trên người các bách tính cũng không dính nước, trên đầu bọn họ còn có mái nhà. Khi nào gió lớn đến mức cuốn bay nóc nhà của bách tính, các bách tính trong thành Trường An cũng có thể cảm nhận được trận gió táp mưa sa đó.

Ba người trên thạch tháp nhìn người của phe mình bị người của Lưu Vân Hội và Tuần thành binh mã ti bao vây ở ngã tư đường, không nhịn được có một chút thổn thức, một chút khinh thường.

"Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình."

Nhiếp Phá Quân hừ một tiếng: "Lưu Vân Hội cấu kết với triều đình, tính là môn phái giang hồ gì."

Nghe được câu này, Tào An Thanh không nhịn được cười: "Vinh quang của mã bang Cổ Đạo Các ngươi bao năm nay phong cảnh, thiếu triều đình được?"

Nhiếp Phá Quân ngẩn ra.

Lúc mắng người khác sẽ luôn không thể ngờ rằng mình cũng từng giống y như người khác.

"Bây giờ ngươi cũng không thiếu được, chẳng qua bây giờ ngươi là không thể thiếu triều đình trong tương lai, chứ không phải là triều đình ở hiện tại."

Tào An Thanh nói với ngữ khí bình thản: "Các ngươi có thể thử nghĩ mà xem, năm đó bệ hạ từ thành Vân Tiêu Tây Thục đạo đến Trường An là tình huống như thế nào? Người có thể sử dụng chỉ là những người mang từ phủ Lưu Vương đến. Trọng thần trong triều đình không phục không ủng hộ, bắc cương lại có người Hắc Vũ đánh sang, loạn trong giặc ngoài, thế mà bệ hạ lại dựa vào một đám gia thần trong phủ Lưu Vương để ổn định triều cục, đánh đuổi Hung Nô, không giống với tình huống của thái tử hiện tại?"

Nhiếp Phá Quân lại ngẩn ra. Y chỉ là một kẻ vũ phu, thật không sự nghĩ đến nhiều như vậy.

"Cho nên hiện tại Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân mới có thể quyền thế ngập trời, cho nên hiện tại Bùi Đình Sơn mới có thể độc bá một phương. Nghĩ mà xem, các ngươi à... chính là gia thần của thái tử điện hạ hiện tại."

Tào An Thanh cất bước đi xuống dưới thạch tháp: "Huống hồ, tình huống bây giờ chúng ta phải đối mặt còn tốt hơn tình huống mà trước đây bệ hạ phải đối mặt nhiều. Khi đó cả triều văn võ đều là của ca ca ông ta, cả triều văn võ hiện tại đều là của phụ thân thái tử, của ca ca và của phụ thân, không giống nhau."

Nhiếp Phá Quân hỏi: "Thật sự sẽ để ta chủ quản cấm quân?"

"Ngươi có thể lựa chọn không tin."

Tào An Thanh bước từng bước một xuống bậc thang: "Nhưng ngươi còn có đường lui sao? Ngươi đã làm ra chuyện khi sư diệt tổ, ta không nói liệu triều đình có buông tha cho ngươi hay không, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, cả giang hồ cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Lão đương gia mã bang Tây Thục đạo đang ở ngay trong Trường An đấy, ra ngoài ngao du vừa mới trở lại không lâu. Ngươi nên thấy may mắn vì nơi ông ta đi là thảo nguyên chứ không phải là trở về Tây Thục đạo. Sư phụ ngươi Thích Thượng Doãn và ôngta là hảo hữu chí giao, nếu ông ta biết, có thể cắt sống ngươi thành thịt vụn."

Vai của Nhiếp Phá Quân không tự chủ được run lên.

Thời khắc này y mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra giây phút mình nảy sinh ý định là đã bước lên thuyền của thái tử, hơn nữa thuyền này ngay từ bắt đầu đã không gần bờ, là lênh đênh ở trên biển. Phía trước chính là sóng lớn ngút trời, nếu vượt qua gió sóng bước vào cuộc đời cẩm tú, nếu không vượt qua được thì tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà, không có đường lui nữa rồi.

Lúc ba người từ trên thạch tháp xuống, trận chém giết ở ngã tư đường bên kia đã đến hồi kết thúc, dù mã bang Cổ Đạo cường hãn đến mấy nhưng đối mặt với tinh binh cường tướng của Tuần thành binh mã ti thì có thể thế nào?

"Ngươi không sợ Tôn Phù Dao khai ngươi ra?"

Nhiếp Phá Quân hỏi Tào An Thanh.

"Sợ?" Tào An Thanh lắc đầu: "Sao lại sợ, đi trên con đường này, còn có cái gì để sợ nữa."

Đương nhiên y sẽ không nói, chính là y cố ý làm cho đám người Tôn Phù Dao đó rơi vào tay Tuần thành binh mã ti. Những người này lúc đầu sẽ không cung khai để giữ mạng, bọn họ sẽ chỉ nói là giang hồ báo thù, chuyện thế này tất nhiên Tuần thành binh mã ti không hỏi ra được, tất nhiên sẽ giao người cho phủ Đình Úy... Với thủ đoạn của Hàn Hoán Chi mà còn có thể không hỏi ra được? Một khi tra được bên thái tử...

Trong lòng Tào An Thanh đã cười toe toét.

Một khi tra được bên thái tử thì chắc sẽ rất tốt.

Đương nhiên vẫn không thể trực tiếp tra được, như ẩn như hiện mới đẹp nhất, không phải sao.

Từ đầu đến cuối, Tào An Thanh đều không tin thái tử có thể dựa vào phương thức vô cùng bình thường để có được ngôi vị hoàng đế. Tư chất này, khả năng này của thái tử sao có thể làm đối thủ với phụ thân gã ta. Phụ thân gã ta Lý Thừa Đường bỏ xa gã ta không chỉ một trăm con phố. Điều y muốn là thái tử chết cơ... Đó là nguyện vọng của các lão, khiến cho Lý Thừa Đường cha con tương tàn, đây mới là kết cục mà các lão muốn nhìn thấy.

Nhưng Tào An Thanh cũng biết rõ là thái tử đi lên con đường này không có liên quan tới y, thậm chí cũng không liên quan tới các lão, đó là hạt giống mà mẫu thân gã ta đã gieo trong lòng gã ta, đã sớm mọc rễ nảy mầm. Hoàng hậu hận bệ hạ là hận thấu xương, cho dù không có các lão, không có Tào An Thanh y, sớm muộn gì thái tử cũng sẽ đi một bước này.

Tô Khải Phàm đi ở phía sau Tào An Thanh, y cảm thấy Tào An Thanh người này lòng dạ quá sâu, cứ trơ mắt nhìn thủ hạ bị bắt nhưng lại thờ ơ như vậy, điều này không hợp với lẽ thường. Chẳng lẽ trong Tuần thành binh mã ti có người của thái tử?

Ba người à, đều là quỷ.

Mỗi người đều có ý nghĩ không thể nói với người khác.

Cùng lúc đó, Bình Việt đạo.

Nguyên đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái bởi vì phạm sai lầm lớn mà bị phạt. Phản loạn ở Bình Việt đạo nói sao thì ông ta cũng khó thoát tội, cho nên bệ hạ phạt nặng, nhưng sau khi bị nặng phạt Diệp Khai Thái lại không có ẩn lui như mọi người dự đoán, mà là điều nhiệm Cầu Lập tiếp tục làm đạo phủ, trên danh nghĩa là phạt, nhưng vẫn là trọng dụng.

Đạo phủ Bình Việt đạo mới là nguyên thứ phụ Nội các Khang Vi, một người từng có hy vọng trở thành đại học sĩ thủ phụ Nội các nhiệm kỳ mới, nhưng ông ta lại không thể không nhường đường cho Lại Thành. Đi tới này trình tự cấp bậc này rồi, ai sẽ chịu phục?

Ông ta là đệ tử môn hạ của đại học sĩ thủ phụ Nội các Nguyên Đông Chi, đệ tử đắc ý nhất. Nguyên Đông Chi gửi gắm kỳ vọng ở ông ta, bản thân Nguyên Đông Chi chính là một bi kịch, ít nhất theo bản thân Nguyên Đông Chi thấy lão ta là một bi kịch.

Nguyên Đông Chi sống dưới cái bóng của Mộc Chiêu Đồng hai mươi năm, hai mươi năm này chỉ có chính lão ta biết là đã vượt qua như thế nào, khó khăn lắm mới kiên trì đến lúc Mộc Chiêu Đồng rớt đài, lão ta thành thủ phụ Nội các, nhưng mà chính lão ta cũng biết rõ đây không phải là thời đại của lão ta. Có lẽ khi hậu nhân nhắc tới giai đoạn lịch sử này cũng sẽ gọi mấy năm lão ta chấp chính này là thời đại sau Mộc Chiêu Đồng.

Người như Mộc Chiêu Đồng có thể để lại một nét bút đậm trong lịch sử, lão ta không được, thủ phụ Nội các như lão ta là thủ phụ Nội các không có cảm giác tồn tại nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay. Nếu như có thể, lão ta rất hy vọng đệ tử đắc ý của mình là Khang Vi trở thành thủ phụ Nội các mới. Khang Vi còn trẻ, độ tuổi trên dưới bốn mươi tuổi đang là lúc tinh lực tràn trề, có thể cầm quyền hai mươi năm!

Vậy thì giống như Mộc Chiêu Đồng, sáng tạo một thời đại thuộc về chính ông ta, người thầy như lão ta cũng cùng có vinh dự lây.

Nhưng mà tất cả mọi hy vọng tốt đẹp này đều hoàn toàn tan thành mây khói khi bệ hạ đưa ra lựa chọn. Điều Khang Vi ra ngoài, cho dù là phong cương đại lại thì như thế nào? Đạo phủ chính nhị phẩm, đã là đỉnh cao của Khang Vi rồi, ông ta không thể nào đi lên cao hơn. Lại Thành và Khang Vi tuổi tác không chênh lệch nhiều, nếu Lại Thành không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Khang Vi sẽ bị ấn chết ở địa phương cả đời. Đó còn là Lại Thành nhân từ, nếu Lại Thành nhẫn tâm một chút thì làm sao có thể giữ lại đối thủ cạnh tranh.

Nguyên Đông Chi rất rõ những chuyện này, bản thân Khang Vi cũng rất rõ.

Lúc rời thành Trường An ông ta không nói với bất cứ người nào, mang theo hai người tùy tùng, một chiếc xe ngựa đơn giản. Vị tài tuấn từng bị người khác vây quanh ngưỡng mộ này lặng lẽ rời đi, ông ta không muốn nhìn thấy những vẻ mặt dối trá của những người được gọi là bằng hữu trước đây, đi chính là đi, bại chính là bại.

Bình Việt đạo, nha môn đạo phủ.

Ngồi ở trong thư phòng, trong đầu óc Khang Vi rất không yên tĩnh, thời gian ông ta đến Bình Việt đạo đã không ngắn, nhưng ông ta vẫn không thích ứng được cuộc sống như thế này. Ở đây ông ta vẫn có thể hưởng thụ khoái ý được mọi người vây quanh ngưỡng mộ, nhưng mà đây không phải Nội các, cảm giác đó không giống nhau.

Chuyện càng khiến ông ta khó có thể chấp nhận là ở độ tuổi của ông ta đã cảm nhận được sự bi thương của môn sư. Môn sư Nguyên Đông Chi cả đời bị Mộc Chiêu Đồng trấn áp, mà sau khi ông ta đến Bình Việt đạo mới phát hiện mọi người đã quen đạo phủ đại nhân ở đây tên là Diệp Khai Thái, mặc kệ ông ta làm gì cũng sẽ bị người ta lấy ra so sánh, nếu như là Diệp Khai Thái ở đây thì sẽ làm như thế nào... Ông ta không thích cảm giác này.

Ở Bình Việt đạo này, ông ta phải mất bao lâu mới có thể xóa sạch dấu vết của Diệp Khai Thái để lại?

Năm năm? Mười năm?

Lúc này, đối với một người làm quan mà nói ông ta là phong nhã hào hoa.

Nhưng phần đời tiếp theo lại đấu tranh với cái bóng của một người khác, có thể sẽ hao phía cả quãng đời còn lại của ông ta.

Một nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt Khang Vi, thoạt nhìn có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên người trẻ tuổi làm chuyện quan trọng như thế. Người đối diện là phong cương đại lại có phân lượng như Khang Vi, ở trước mặt Khang Vi hắn ta cảm thấy mình rất nhỏ bé, nhưng cũng may người đứng sau hắn ta là thái tử.

"Đại nhân, đại nhân?"

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gọi hai tiếng, kéo Khang Vi ra khỏi suy nghĩ.

Khang Vi khẽ lắc đầu, nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt: "Ngươi tên là gì?"

"Tào Đinh Phương."

Người trẻ tuổi cúi đầu: "Đại nhân suy nghĩ như thế nào?"

Khang Vi nhìn người trẻ tuổi này, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ngươi nói trước khi ngươi tới Bình Việt đạo đã đi bái kiến ân sư của ta?"

"Vâng." Tào Đinh Phương cúi đầu nói: "Trước khi điện hạ phái ta tới gặp đại nhân ngài, đã đi thăm nguyên các lão trước."

"Ân sư của ta có lời gì bảo ngươi nhắn cho ta không?"

"Có." Tào Đinh Phương trả lời: "Các lão bảo ta nói với đại nhân, đời người không thể quá phụ lòng, việc gì cũng nên có lòng hiếu thắng."

Khang Vi ngẩn ra.

Ngón tay của ông ta gõ lên mặt bàn, từng tiếng từng tiếng, âm thanh không lớn nhưng Tào Đinh Phương lại có cảm giác như đang gõ từng nhịp từng nhịp vào tim hắn ta vậy. Hắn ta rất căng thẳng, căng thẳng đến mức hai tay toàn là mồ hôi. Nếu như có thể thuyết phục được Khang Vi, hắn ta biết mình sẽ nhận được bao nhiêu tưởng thưởng. Trước giờ đường huynh của hắn ta đều không chịu kéo hắn ta vào chuyện này, nếu không phải đến thời điểm mấu chốt, đường huynh vẫn sẽ không để cho hắn ta tham dự vào.

Nhưng nếu hắn ta đã vào rồi thì không thể khiến bản thân mình thành kẻ vô tích sự.

Đường huynh của hắn là Tào An Thanh.

"Ta biết rồi."

Khang Vi thở ra một hơi thật dài: "Ngươi về trước đi, ba ngày sau ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Tào Đinh Phương vội vàng gật đầu: "Đa tạ đại nhân, vậy ta cáo lui trước."

Hắn ta là một người trẻ tuổi rất thông minh, hắn ta biết chuyện gần như đã thành công rồi. Nếu Khang Vi không có tâm ý thì lúc này đã sai người bắt hắn ta lại, tội chết cỡ này, sao hắn ta lại không sợ? Khang Vi nói ba ngày sẽ cho hắn ta tin tức. Thật ra đối với Tào Đinh Phương mà nói đây đã là tin tức tốt nhất rồi, Khang Vi đang dao động, mà con người ta một khi bắt đầu dao động thì thật ra cũng chứng tỏ là đã có ý định rồi.

Tào Đinh Phương khom người rời khỏi thư phòng của Khang Vi, trên mặt vị phong cương đại lại ở trước mặt này viết đầy chữ "khó mà dứt bỏ".

Ra khỏi nha môn đạo phủ, Tào Đinh Phương thở ra một hơi thật dài, sau khi lên xe ngựa liền căn dặn một tiếng về khách điếm. Hắn ta ngồi một lát rồi lấy từ trong áo ra một tờ giấy, liếc mắt nhìn, sau đó xé thành mảnh vụn, ném giấy vụn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, giống như là rải tiền giấy trên đường vậy.

Đó là một câu do Nguyên Đông Chi viết bảo hắn ta mang đến cho Khang Vi. Sở dĩ lúc ấy Nguyên Đông Chi không bắt hắn ta lại mà bảo hắn ta tới gặp Khang Vi, không phải là không dao động. Nhưng câu nói này, Tào Đinh Phương không thể để Khang Vi nhìn thấy.

Trên giấy viết là... Đời người không cần quá đắc ý, việc gì cũng không bằng toại nguyện.

Bình Luận (0)
Comment