Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 864 - Chương 864: Đại Sự Thành Công

Chương 864: Đại sự thành công Chương 864: Đại sự thành công

Xe ngựa của Hắc Nhãn đi trên đường lớn, từ Cẩm Tú Lâu về Nghênh Tân Lâu còn quãng đường rất xa, phải đi qua gần nửa thành Trường An, trong đêm yên tĩnh tiếng bánh xe nghiến qua đá lát đường cũng có vẻ hơi chói tai.

Càng chói tai hơn là tiếng thiết thương đâm vào khoang xe. Xa phu cũ của Hắc Nhãn cũng là cao thủ, nhưng Đoạn không yên tâm cho nên hôm nay người đánh xe là gã, ngay cả gã cũng không có chú ý tới cây thiết thương kia từ chỗ nào tới.

Trong khoảnh khắc thiết thương đâm nát khoang xe, Đoạn lập tức rụt người lại, roi trong tay quất về chỗ vang lên tiếng động.

Nhưng mà thời khắc này, một cây côn đồng từ một phía khác của xe ngựa đâm qua, Đoạn đã không kịp quay người nữa.

Côn đồng không tấn công về phía Đoạn mà là công hướng về phía bánh xe ngựa.

Một tráng hán nhìn cũng không thấp hơn Vương Khoát Hải bao nhiêu đi nhanh đến, côn đồng trong tay chọc vào bánh xe, tay cầm côn đồng chợt phát lực, cơ bắp trên cánh tay lập tức căng lên, khi hắn ta hét to một tiếng, bánh xe bị côn đồng chặn lại, xe ngựa đột ngột dừng lại.

"Mở!"

Tráng hán dùng côn đồng nhấc hai cánh tay lên, xe ngựa lập tức bị lật ngang. Thân pháp khinh công của Đoạn vô cùng tốt, trong khoảnh khắc đó còn có thể có phản ứng, người lăng không lộn ra ngoài đáp xuống đất, nhưng lúc quất roi lại không thể kéo lại được, nhìn qua mới phát hiện cây thiết thương kia đã quấn chặt roi. Người dùng thiết thương nhìn khoảng 23 – 24 tuổi, không có che mặt, mặc một bộ trường sam màu lam.

Trong giây phút giằng co này, 7 – 8 cây thiết thương từ bốn phía đánh qua, tiếng bịch bịch bịch vang lên không ngừng, tất cả 7 – 8 cây thiết thương đều đâm vào trong khoang xe.

Đây là xe ngựa của Hắc Nhãn, nhưng Hắc Nhãn không ở trong xe ngựa.

Lúc Hắc Nhãn và Thích Tán Kim nói chuyện khoang xe đã vỡ, cái bị vỡ là chiếc xe này, gã và Thích Tán Kim ở trong một chiếc xe ngựa khác, mà cỗ xe ngựa đó đã đi một con đường khác về Nghênh Tân Lâu, cho nên căn bản là Đoạn cũng không quản xe ngựa như thế nào, xe ngựa vốn là trống không.

Trên xe ngựa đã cách nơi này mấy dặm, Hắc Nhãn nhìn về phía Thích Tán Kim: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thích Tán Kim lắc đầu: "Ta cũng không biết mã bang Cổ Đạo đã xảy ra vấn đề gì, nhưng vấn đề nhất định không ở mã bang mà ở quan phủ, nếu không có ngoại lực ủng hộ những kẻ súc sinh giết sư phụ ta đó, bọn họ làm sao dám động thủ. Ta không hiểu là tại sao bọn họ có thể làm như vậy, bọn họ muốn cái gì? Sư phụ ta và đạo phủ đại nhân Đông Thục đạo xem như là hảo hữu chí giao, bọn họ rất rõ rằng nếu giết sư phụ thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt, trừ phi là có người chống lưng cho bọn họ, người này phân lượng nặng đến mức ngay cả đạo phủ đại nhân Đông Thục đạo cũng không thể làm gì được."

Hắc Nhãn nhíu mày.

"Có phải có rất nhiều người của mã bang Cổ Đạo các ngươi đến Trường An không?" Hắc Nhãn hỏi.

Thích Tán Kim nói: "Những người truy sát ta cũng không phải người của mã bang Cổ Đạo, mà là sơn phỉ lục lâm từng đứng ở thế đối lập với mã bang chúng ta, ngoài bọn họ ra, hẳn là các sư đệ của ta cũng tới. Ta không biết ở thành Trường An còn có thể tín nhiệm ai, cũng không biết nên đi tìm ai, chỉ có tìm Lưu Vân Hội các ngươi. Trong thành Trường An người không cần ta tìm hiểu đã có thể tín nhiệm, cũng chỉ có các ngươi thôi."

Gã liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái, vẻ mặt hơi áy náy: "Ta cũng không có cách nào, ta từng nghĩ gặp người của phủ Đình Úy nhưng ta không dám đi, hiện tại ta cũng không thể xác định có phải người của phủ Đình Úy cũng có cấu kết với những kẻ súc sinh kia hay không. Quan phủ triều đình, ta đều không dám dễ dàng tin ai."

"Người của phủ Đình Úy sẽ không cấu kết với những tặc nhân đó."

Hắc Nhãn nói: "Ngươi có biết thời gian trước, chính là trước khi sư phụ ngươi bị hại, có người từng đến bang các ngươi hay không?"

"Có." Thích Tán Kim nói: "Nhưng ta không biết là ai, sư phụ không chịu nói. Ông ấy nói nếu ta biết thì không tốt đối với ta, ông ấy bảo ta cẩn thận một chút..."

Gã chợt nhớ đến cái gì đó: "Hắc Nhãn tiên sinh, bằng hữu của ngươi đã đánh xe đi một con đường khác, liệu hắn có gặp chuyện không may không? Người muốn giết ta tưởng rằng ta biết chuyện gì đó, bọn chúng muốn diệt khẩu."

Hắc Nhãn lắc đầu: "Nơi này là Trường An."

Thích Tán Kim nói: "Ta biết nơi này là Trường An, nhưng những người đó thủ đoạn độc ác, hơn nữa không ít cao thủ, ta xác định các sư đệ của ta đã đuổi đến."

"Nơi này là Trường An."

Hắc Nhãn lại nói một lần nữa.

Gã nhìn mắt vào Thích Tán Kim nói rất nghiêm túc: "Chỉ cần là ở Trường An, Lưu Vân Hội sẽ không dễ dàng thua như vậy."

Một con đường khác, xe ngựa bị lật nghiêng, ngựa kéo xe giãy giụa trên mặt đất, nhưng xe đã đè nó xuống, giãy mấy lần cũng chưa thể đứng dậy.

Tráng hán dùng côn đồng nhìn xe ngựa, trong xe không có bất cứ động tĩnh gì, cho nên sắc mặt hắn ta trở nên khó coi.

"Bị lừa rồi?"

Hắn ta nhìn về phía người đầu tiên xuất thủ, người trẻ tuổi cầm một cây thiết thương.

Từ trong ngõ nhỏ ở hai bên có người đi ra, tổng cộng hơn mười người, những người này đều che mặt, trong tay mỗi người đều cầm trường đao, trước đó là những người này đã ném thiết thương đâm thủng khoang xe.

Bọn họ đi tới, bao vây Đoạn ở giữa.

Người trẻ tuổi dùng thiết thương nhìn chung quanh: "Rất giảo hoạt, đổi một chiếc xe ngựa khác để đi sao? Cũng không chú ý là đổi lúc nào, nhưng đổi xe cũng chỉ là may mắn thoát chết một lần mà thôi. Người của Lưu Vân Hội khiến ta rất thất vọng, hóa ra cũng chỉ biết dùng mánh khóe không quang minh như vậy, không dám ngay mặt giao thủ."

Y nhìn về phía tráng hán dùng côn đồng: "Tứ ca, giết hắn đi, chúng ta phải đi nhanh."

Tráng hán được gọi là tứ ca đó là tứ đệ tử La Hàng Ma của đại đương gia mã bang Cổ Đạo Đông Thục đạo Thích Thượng Doãn. Người nói chuyện với hắn ta chính là thập thất đệ tử của Thích Thượng Doãn, Tôn Phù Dao.

"Ừm."

La Hàng Ma ừm một tiếng, đi nhanh về phía Đoạn.

"Các ngươi không nên khinh thường Lưu Vân Hội."

Đoạn thở dài một tiếng: "Đáng tiếc là sẽ luôn có rất nhiều người nghĩ Lưu Vân Hội không mạnh."

Bốn phía vang lên tiếng bước chân, đuốc xuất hiện từ bốn phương tám hướng, hán tử Lưu Vân Hội mặc áo trắng nhiều không đếm được rất nhanh chóng hội tụ ở chỗ này. Trên mỗi một con đường đều có người đi đến, một chốc lát ngắn ngủi, ở đầu con đường này đã bị người của Lưu Vân Hội bao vây chật như nêm cối.

La Hàng Ma dừng bước chân lại, trong ánh mắt xuất hiện một chút sợ hãi. Hắn ta nhìn về phía Tôn Phù Dao, sắc mặt của Tôn Phù Dao cũng khó coi.

"Ỷ nhiều người?"

Tôn Phù Dao chậm rãi nâng thiết thương lên: "Chưa chắc được."

Đoạn lắc đầu: "Nhất định được."

Tôn Phù Dao bước về phía Đoạn: "Vậy thì ngươi cũng phải chết trước."

Đoạn lại lắc đầu: "Chưa chắc."

Hán tử áo trắng ở bốn phía tách ra, từng đội từng đội binh sĩ mặc thiết giáp của Tuần thành binh mã ti đi vào. Áo trắng như mây, áo giáp đen như núi, các binh sĩ nhanh chóng hợp thành trận hình, tấm chắn cao gần bằng một người được dựng lên, vây quanh thành một vòng tường đồng vách sắt.

Tôn Phù Dao không tự chủ được liền dừng bước chân lại, ánh mắt lóe lên.

Đoạn cười cười nói: "Lời ngươi nói vừa rồi phần lớn đều không đúng, có một câu đúng... Ỷ vào nhiều người, đúng vậy, chúng ta chính là ỷ vào nhiều người."

Trong ánh mắt Tôn Phù Dao tràn lên sát ý: "Ta cũng có thể giết ngươi trước."

"Thập thất đệ."

La Hàng Ma hướng tới Tôn Phù Dao hô một tiếng: "Chúng ta, bị lừa rồi."

Tôn Phù Dao đột nhiên sự nghĩ tới gì đó. Đoạn không khiến y suy sụp, nhiều người như vậy bao vây chung quanh cũng không khiến y suy sụp, là câu nói của sư huynh y khiến y suy sụp... Chúng ta, bị lừa rồi.

Vào thời khắc này Tôn Phù Dao đột nhiên tỉnh ngộ, người bảo bọn họ tới thành Trường An giết người đó từng thề thốt, nói là lần này người tìm bọn họ xuất thủ là người mà cả Đại Ninh không người dám động vào, cho dù bọn họ gây ra gió tanh mưa máu ở thành Trường An, vị đại nhân vật kia nói một câu là có thể khiến trận gió tanh mưa máu này trở nên nhẹ nhàng mờ nhạt. Chỉ cần người đó nói một câu là có thể làm cho chuyện từng xảy ra biến thành chưa từng xảy ra, cũng chỉ cần một câu nói là có thể làm cho chuyện không có khả năng xảy ra sẽ xảy ra.

Ở một bên khá, trong xe ngựa.

"Ta nghĩ có thể là có liên quan đến việc sư phụ định giải tán mã bang Cổ Đạo."

Thích Tán Kim nhìn Hắc Nhãn nói: "Trước khi có người tới, sư phụ và đạo phủ đại nhân của Đông Thục đạo đang thương lượng chuyện mã bang gia nhập sương binh. Sư phụ đã đồng ý rồi, sau khi trở về đã nói với chúng ta, đại bộ phận mọi người đều không hài lòng. Tuy rằng chúng ta và quan phủ liên thủ đối phó với những sơn phỉ của lục lâm đạo, nhưng chúng ta dù sao cũng được coi như là người làm ăn, một khi trở thành sương binh sẽ bị quan phủ quản chế, các sư đệ đều cảm thấy như vậy thì không có tự tại. Lão thập thất nói với xuất thân của chúng ta, vào sương binh có thể lăn lộn được một chức giáo úy không? Chắc chắn không thể, nhiều nhất cũng chỉ là một đoàn suất. Đoàn suất, một tháng có bao nhiêu tiền?"

Thích Tán Kim nói: "Nhưng sư phụ đã đồng ý với đạo phủ đại nhân rồi cho nên việc này không phải là thương lượng."

Hắc Nhãn nhíu mày: "Các sư đệ của ngươi không muốn tòng quân, vẫn muốn làm mã bang tiêu dao khoái hoạt, nhưng đây không phải lý do bọn họ giết sư phụ ngươi. DDương nhiên bọn họ biết chuyện đó mạo hiểm cỡ nào, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không phải là không có một chút tình cảm nào với sư phụ các ngươi."

Thích Tán Kim gật đầu: "Đây cũng là chỗ ta nghĩ không thông. Hai ngày trước khi xảy ra chuyện, người mà sư phụ gặp rốt cuộc là ai?"

Đại khái Hắc Nhãn cũng đoán được là người của ai phái đi, nhưng gã không thể nói.

Ngã tư đường.

Người của mã bang Cổ Đạo đã bị bao vây chung quanh. Trên một tòa thạch tháp cách nơi này không bao xa, ở tầng thạch tháp cao nhất, Tào An Thanh nhìn bên ngã tư đường kia cười cười, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc cho nhóm người này... Quả nhiên mà, thái tử muốn mưu sự, đâu dễ dàng như vậy, bất kể là giang hồ hay triều đình, đã có quá nhiều người theo dõi thái tử rồi, với chút năng lực này của thái tử thật sự không thể dấy lên sóng gió gì, còn không phải là cần dựa vào ta."

Một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng ở bên cạnh y hừ một tiếng: "Dùng người của ta để thăm dò, ngươi quá đáng rồi."

"Nhiếp Phá Quân."

Tào An Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn nam nhân trung niên kia một cái: "Tầm mắt của ngươi không nên thấp như vậy."

Trong mắt của nam nhân trung niên được gọi là Nhiếp Phá Quân có sát ý: "Đó là sư đệ của ta."

"Ồ." Tào An Thanh nhún vai vẻ chẳng quan tâm: "Đó là sư đệ của ngươi, thì thế nào? Bản thân bọn họ ngu xuẩn, nếu bọn họ đủ thông minh thì sẽ phát hiện đó là một cái bẫy, chẳng lẽ còn cần ta không tiếc để lộ bản thân mà đi nhắc nhở bọn họ?"

Nhiếp Phá Quân nói: "Nếu không phải vì thái tử, ta đã giết ngươi rồi."

"Ngươi nên nhớ, ta không dễ giết như vậy."

Tào An Thanh thản nhiên nói: "Thái tử cũng không có cường đại như các ngươi nghĩ, lúc nãy ta đã nói rồi, người thái tử dựa vào là ta... Hắn do dự không quyết, muốn nhưng không dám, một ngày thay đổi ba bận. Người thành công đâu ai có bộ dạng lập lờ dao động bất định như hắn? Bệ hạ ở bắc cương xa xôi, thắng bại chưa phân sinh tử chưa biết, nếu thái tử nhẫn tâm một chút thì đã nên xuống tay giết người từ lâu rồi. Giết Lại Thành, giết Hàn Hoán Chi, cả triều văn võ không mấy ai thật sự dám ngăn cản thái tử. Thái tử đăng cơ, tuyên bố bệ hạ đã băng hà ở bắc cương, hắn làm hoàng đế, thuận lý thành chương."

Y liếc mắt nhìn Nhiếp Phá Quân một cái: "Nhưng hắn không dám, cho nên phải có người đẩy hắn một cái, chúng ta chính là người như vậy. Nếu này một lần đẩy này mà thành công, ngươi nghĩ ngươi sẽ có thân phận gì? Điện hạ cũng không có quá nhiều người có thể tín nhiệm, nếu xây dựng lại cấm quân, chẳng lẽ tướng quân cấm quân không tốt hơn sương binh chó má gì đó? Huống hồ ngươi nhập môn sớm, đi theo sư phụ ngươi sớm, nhưng Thích Tán Kim lại thành đại đệ tử. Sư phụ ngươi thiên vị, đổi họ Thích cho hắn, mã bang không có việc của ngươi."

Y chỉ ngã tư đường ở bên kia: "Ngươi nên hiểu so với tiền đồ của bản thân ngươi, sư đệ có tính là gì."

Đúng lúc này trên thạch tháp lại có một người đi tới, chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ nhìn qua ngã tư đường: "Tào Công công nói đúng. Nhiếp tiên sinh, lúc đầu khi ta tìm ngươi đã nói với ngươi, đại sự thành công, phải có hy sinh."

Y nhìn về phía Nhiếp Phá Quân: "Là hy sinh người khác chứ không phải ngươi, đây đã là chuyện tốt nhất rồi."

Tào An Thanh cười: "Tô tiên sinh nói có lý."

Bình Luận (0)
Comment