Cẩm Tú Lâu không phải môn phái giang hồ, không phải thế lực ám đạo, chỉ là một tửu lâu rất bình thường. Nếu như tửu lâu trong thành Trường An cũng phải chia môn phái, đại khái cũng là chia theo trường phái ẩm thực, Cẩm Tú Lâu thuộc về món ăn Tứ Xuyên, thức ăn thiên về mùi vị nồng đậm, thích hợp nhất là ăn với cơm.
Đại Ninh có rất nhiều trường phái ẩm thực, có tám trường phái ẩm thực lớn nổi tiếng nhất, món ăn Tứ Xuyên luôn đứng hàng đầu. Chưởng quầy Lâm Đông Lâm của Cẩm Tú Lâu là người Tây Thục đạo, lúc ban đầu ông ta đích thân làm bếp, không đến mấy năm đã nổi danh khắp nơi, không ít quan lại quyền quý cũng tới nếm thử món ăn phong cách Tứ Xuyên chính thống của ông ta. Sau này lớn tuổi hơn một chút ông ta liền giao nhà bếp cho các đồ đệ, hiện giờ đại đồ đệ và nhị đồ đệ cũng đã ra ngoài buôn bán độc lập. Lâm Đông Lâm tính tình hiền hoà không bá đạo, sẽ không để bụng chuyện đồ đệ xuất sư mở tửu lâu phải đi bao xa, nhưng sư phụ hiền hoà nhân thiện thì các đồ đệ không thể không hiểu chuyện, cho nên tửu lâu của đại đồ đệ ở phía tây thành xa hơn Tường Ninh Quán, tửu lâu của nhị đồ đệ ở phía nam thành. Ngày lễ ngày tết, đồ đệ đã tách ra ngoài buôn bán cũng sẽ mang đồ đến thăm sư phụ.
Chính bởi vì tính cách của Lâm Đông Lâm tốt, tửu lâu kinh doanh lại tốt cho nên được coi như là giao du rộng. Từng có khách giang hồ uống say gây rối trong tửu lâu của ông ta, Lâm Đông Lâm vốn muốn hòa khí sinh tài, muốn miễn tiền rượu của bàn đó cho xong chuyện, kết quả đám ma men kia không chịu buông tha. Không đợi Lâm Đông Lâm nổi giận, mấy đại hán ăn cơm ở bên cạnh không nhìn được nữa, quyền đấm cước đá một trận đánh mấy con ma men kia răng rơi đầy đất, sau đó mới biết được mấy người trượng nghĩa động thủ này là người của Lưu Vân Hội.
Lâm Đông Lâm vốn định cảm ơn nhưng mấy hán tử trẻ tuổi đó xua tay liền bỏ đi, chỉ để lại một câu.
Giang hồ, không phải là nơi ngang ngược không nói đạo lý.
Giang hồ cũng có nơi không nói đạo lý, ở lục lâm.
Cho nên các môn phái giang hồ lớn, mọi người trên dưới tam giáo cửu lưu đều không muốn giao tiếp với người trên lục lâm đạo, bởi vì ai cũng biết người của lục lâm đạo đều là giặc cỏ. Những người này không phải sinh ở núi sâu nhưng lại sống ở núi sâu, việc bọn họ làm gọi là làm ăn chính là chặn đường cướp bóc, hơn nữa còn không lưu người sống.
Trên thế giới này trước giờ đều không có hảo hán lục lâm trọng nghĩa khinh tài gì, đó đều là bạc đẫm máu bọn họ cướp được. Giang hồ và lục lâm, theo người giang hồ thấy là hai bên khác nhau.
Lục lâm, không nằm trong giang hồ.
Người ngồi ở trong phòng riêng hai bên phòng Hắc Nhãn đều là người trên lục lâm đạo, bọn họ càng thẳng thừng hơn người lăn lộn giang hồ. Người dấn thân ở giang hồ hơn nửa đời mới có thể cảm ngộ nói ra một câu giang hồ không phải đánh đánh giết giết mà là nhân tình thế sự, nhưng người của lục lâm đạo không có cảm ngộ như vậy. Bọn họ là dựa vào cướp bóc, dựa vào giết người để sống, không có đánh đánh giết giết?
Không có đánh đánh giết giết thì gọi là gì lục lâm.
Trong loạn thế, kêu gọi nhau tập hợp núi rừng, có lẽ lương thiện chưa mất.
Trong thịnh thế, lục lâm là giặc, chỉ có thể là lòng lang dạ sói.
Hơn nữa giặc cỏ sống ở trong rừng sâu núi thẳm trường kỳ, đại bộ phận đều thoát ly khỏi thời đại, bọn họ giết người vì tiền, cũng giết người vì vui. Bọn họ đắm chìm trong cảm giác tự hào vì trừng mắt là bách tính bình dân đã sợ tới mức mềm nhũn chân.
Nhưng nơi này là Trường An.
Két một tiếng, cửa phòng của Hắc Nhãn bị đẩy ra, một nam nhân nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cường tráng nhìn gã một cái, sau đó chau mày: "Ngươi là ai?"
Hắc Nhãn ngồi ở đó không nhúc nhích: "Còn ngươi là ai?"
Nếu không phải Hắc Nhãn khoát tay, Đoạn đang đứng ở cửa đã động thủ rồi.
Tráng hán bị kiểu thái độ không coi ai ra gì này của Hắc Nhãn chọc giận. Y rất nhanh chóng bị chọc giận, là vì lúc Hắc Nhãn nhìn y giống như nhìn con chó con mèo gì vậy. Đương nhiên, mắt của Hắc Nhãn quả thật cũng có chút khác thường, người không quen Hắc Nhãn vẫn luôn cảm thấy Hắc Nhãn nhìn người khác có vấn đề.
"Mẹ nó."
Tráng hán lầm bầm một câu, quay đầu nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: "Lão tử đang yên lành ở Đông Thục đạo tiêu dao khoái hoạt, nhất quyết phải bắt lão tử đến nơi quỷ quái này để bị khinh bỉ."
Y giơ tay lên chỉ Hắc Nhãn: "Chắc chắn ngươi không biết, nếu như là ở trong núi, ngươi nói chuyện với ta như vậy..."
Tráng hán không có nói ra câu phía sau, lại đi ngoài nhìn nhìn, thấy Đoạn đang nhìn y, y trừng mắt nhìn Đoạn một cái, rút từ trong ngực ra một thanh chủy thủ vào phòng của Hắc Nhãn, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Đoạn cũng không nhúc nhích.
Trong phòng truyền đến một loạt tiếng đánh nhau, không có kêu kêu, chỉ có âm thanh từng quyền đập vào người nặng nề. Một lát sau Đoạn kéo cửa phòng ra nhìn, Hắc Nhãn đang lau máu trên tay, tráng hán đã nằm dưới sàn, thanh chủy thủ kia cắm trên cánh tay.
Đoạn vào phòng, đưa cho Hắc Nhãn một cái khăn tay, Hắc Nhãn lau tay sau đó ra hiệu đóng cửa lại. Đoạn vừa đi đến cửa thì mấy phòng riêng ở bên cạnh đều mở cửa, từng gã nam nhân nhìn cực kỳ hung hãn từ trong phòng đi ra, đang nhìn sang hai bên, ít nhất trên trăm người nhanh chóng đứng chật kín hành lang lầu hai.
"Ta ở đây!"
Tráng hán nằm trong phòng riêng của Hắc Nhãn hô một tiếng, thanh âm đó như tiếng sói tru.
Đám người ở hành lang nghe được âm thanh đều nhìn về phía bên này, Đoạn đứng ở cửa nhún vai, vẻ mặt ngại ngùng.
Trong đám người đó, có người mở tay nải đeo trên lưng ra, lấy từng cái búa một ra bắt đầu phân phát. Trong luật pháp Đại Ninh, không được đeo binh khí làm bội sức, nếu không sẽ bị quan phủ bắt giam, kẻ nặng thì bị lưu đày.
Nhưng búa không nằm trong số binh khí quan phủ quy định, nhưng mà búa thật sự là hung khí nguy hiểm.
Tất cả mọi người ăn cơm trong đại đường dưới lầu đều ngẩng đầu nhìn lên trên, một người cầm búa ở lầu hai chỉ xuống: "Con mẹ nó đều ngồi yên đừng nhúc nhích."
"Này."
Đoạn hô một tiếng này với kẻ vừa nói kia: "Tốt nhất là ngươi đừng nhúc nhích."
Sắc mặt của tên giặc cỏ cầm đầu hiển nhiên hơi khó coi, giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó thành Trường An thật không dễ chơi, không tìm được người lại còn là những kẻ không phục, chẳng lẽ người của Trường An các ngươi nghĩ mình đều lợi hại?"
Y đi hai vòng tại chỗ: "Mau chóng làm việc, làm xong việc rời khỏi Trường An."
"Vâng!"
Cả đám người lên tiếng, cầm búa đi về phía phòng riêng của Hắc Nhãn.
Kẻ cầm đầu hướng xuống lầu hô to kia nhìn thấy thế mà lại có người đứng lên, tức giận một búa chém gãy một mảng lan can: "Bảo các ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích mà không nghe thấy hả?"
Vụt!
Tất cả những người ngồi trong cả đại đường đều đứng lên, bọn họ cởi áo trên người xuống, để lộ ra một thân áo trắng.
Cùng lúc đó, trong đầu hành lang lầu ba đều xuất hiện hán tử áo trắng, từ hai đầu hành lang lầu hai có rất nhiều huynh đệ Lưu Vân Hội mặc áo trắng bắt đầu đi lên lầu, hành lang đi về phía bên này vốn là bị đám giặc cỏ kia chen kín, lúc này lại càng chật chội hơn.
"Bày trận thế."
Đoạn thở dài: "Các ngươi thật sự không được."
Hắc Nhãn từ trong phòng riêng đi ra, nhìn sang bên đầu bậc thang, thì tay ra chỉ: "Dọn sạch chỗ này, ta phải lên lầu."
Những tên giặc cỏ kia đâu từng bị khinh thường như thế, đám người này đều là những kẻ giết người không chớp mắt. Tên giặc cỏ ở phía trước nhất ước lượng búa trong tay, xông về phía Hắc Nhãn. Bịch một tiếng, Đoạn đấm một cú lên mũi người kia, trực tiếp đập khuôn mặt kia nở hoa.
Cùng lúc đó, các hán tử của Lưu Vân Hội bắt đầu hành động, hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hắc Nhãn cất bước đi ra ngoài, chỗ gã đi qua, từng tên từng tên giặc cỏ bị đánh gục dưới sàn. Những kẻ này vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tại sao những gã mặc áo trắng này có thể có liên nỏ...
Trên hành lang nhanh chóng ngã nằm kín đầy người, những tên giặc cỏ lúc nãy còn vô cùng ngông cuồng kia trở nên hoảng loạn, bọn họ tưởng người vây công bọn họ là chiến binh của triều đình. Trên thực tế, các hán tử của Lưu Vân Hội chính là được huấn luyện theo phương thức của chiến binh. Hành lang lại chật hẹp, liên nỏ gần như có thể kề ngay mặt mà bắn, đương nhiên không thể nào bắn vào mặt mà là chân.
Hắc Nhãn đi lên phía trước, từng tên từng tên giặc cỏ ở phía trước ngã xuống. Gã đi đến đầu bậc thang thì dừng lại một chút, chỗ xa có một tên giặc cỏ gào thét lao về phía gã, Hắc Nhãn vẫn không có nhìn hắn ta, cất bước đi lên bậc thang. Tên giặc cỏ lao đến còn chưa kịp giơ búa lên đã bị mấy mũi tên nỏ bắn thủng chân, bụp một tiếng, người ngã xuống phía sau Hắc Nhãn.
Lầu ba.
Hắc Nhãn giơ tay ra đẩy cửa, nam nhân trẻ tuổi đang uống trà trong phòng cười cười với Hắc Nhãn, chỉ chỗ ngồi trước mặt: "Lưu Vân Hội danh bất hư truyền."
Hắc Nhãn nói: "Thích tiên sinh dùng những người này để thử năng lực của Lưu Vân Hội, tổn thất hơi lớn rồi nhỉ."
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: "Bọn họ không phải người của ta."
Gã dừng lại một chút, nhìn Hắc Nhãn nói rất nghiêm túc: "Bọn họ là người tới giết ta."
Hắc Nhãn khẽ nhíu mày: "Ngươi là đang mượn tay của Lưu Vân Hội? Có thể ngươi có chút hiểu lầm, tay của Lưu Vân Hội không dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy, sẽ có giá lớn."
"Nếu Hắc Nhãn tiên sinh chịu ngồi xuống nghe ta nói hết, có thể sẽ không tức giận như vậy nữa."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Đông Thục đạo đã xảy ra chuyện."
Nam nhân trẻ tuổi chậm rãi thở ra một hơi: "Sư phụ ta đã chết rồi."
Hắc Nhãn ngẩn ra, đại đương gia mã bang Cổ Đạo Đông Thục đạo Thích Thượng Doãn đã chết? Điều này sao có thể. Với địa vị của Thích Thượng Doãn hiện giờ, ông ta ở Đông Thục đạo cũng tương đương với địa vị của lão đương gia mã bang ở Tây Thục đạo. Động đến ông ta? Quan phủ cũng sẽ không đồng ý.
"Đổi chỗ khác nói chuyện đi."
Hắc Nhãn đi ra ngoài: "Ở đây lát nữa sẽ rất loạn."
Cửa chính của Cẩm Tú Lâu đã đóng, là người của Lưu Vân Hội đóng cửa, những tên giặc cỏ kia một tên cũng không thể đi được.
Hắc Nhãn xuống lầu trước, Thích Tán Kim đi theo phía sau gã, nhìn thấy đám giặc cỏ gào khóc thảm thiết dưới sàn nhà kia mà không nhịn được khẽ lắc đầu: "Tại sao không giết? Những người này đều đáng chết."
Hắc Nhãn nói: "Chúng ta với các ngươi, không giống nhau."
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Hắc Nhãn khoát tay ra hiệu mở cửa, cửa chính mở ra. Hình bộ thị lang Ngôn Bạch cất bước đi vào, nhìn một đống hỗn độn này liền không nhịn được nhíu mày, gã nhìn về phía Hắc Nhãn: "Làm loạn như vậy."
Hắc Nhãn: "Ta tưởng là sẽ khó giải quyết cho nên dùng hơi nhiều người một chút."
Ngôn Bạch ừ một tiếng, thở dài nói: "Bảo các huynh đệ thu liên nỏ lại, ra thể thống gì, ra ngoài bị người khác nhìn thấy không tốt."
Hắc Nhãn thấp giọng căn dặn vài câu, Đoạn lập tức khoát tay, người của Lưu Vân Hội bắt đầu trật tự rút đi từ cửa sau. Không bao lâu sau trên sàn nhà chỉ còn lại những tên giặc cỏ bị thương kia, rất nhiều đề kỵ, hình úy của Hình bộ từ ngoài cửa tràn vào.
Hắc Nhãn nói: "Giao cho ngươi đấy, ta còn có việc."
Ngôn Bạch gật đầu: "Đi đi."
Hắc Nhãn nói với Thích Tán Kim: "Chúng ta đi trước."
Hai người từ cửa sau Cẩm Tú Lâu đi ra, lúc ra ngoài Hắc Nhãn nhìn về phía chưởng quầy Cẩm Tú Lâu Lâm Đông Lâm: "Lát nữa các huynh đệ sẽ trở lại giúp ngươi dọn sạch lầu. Nếu ngươi cảm thấy nơi này không may mắn nữa, lần sau ta lại sắp xếp tìm cho ngươi một chỗ mới."
Lâm Đông Lâm cười cười: "Ta sợ cái gì chứ."
Hắc Nhãn cười đi ra ngoài, dẫn Thích Tán Kim lên xe ngựa. Trên đường cái đã không còn nhiều người đi lại, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Cẩm Tú Lâu.
"Chuyện là thế nào?"
"Mã bang Cổ Đạo đã xảy ra vấn đề. Ta không biết là tại sao sư huynh đệ của ta đột nhiên xuống tay, đâm chết sư phụ ta lúc đang dùng cơm, ta may mắn trốn thoát, một đường bị đuổi giết... Nhưng ta khẳng định vấn đề không nằm ở mã bang chúng ta, mà ở..."
Thích Tán Kim nhìn về phía Hắc Nhãn: "Quan phủ."
Hắc Nhãn vừa muốn nói thì bỗng nhiên khoang xe vỡ ra, một cây thiết thương lao đến như sấm sét.