Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 869 - Chương 869: Cánh Phải Cánh Trái Đều Có Huynh Đệ

Chương 869: Cánh phải cánh trái đều có huynh đệ Chương 869: Cánh phải cánh trái đều có huynh đệ

"Kỵ binh đột kích!"

Lính quan sát ở chỗ cao trên thành đất khàn giọng hô, tiếng nói làm cho màn đêm vừa mới an tĩnh lại không bao lâu lại sôi trào một lần nữa, tất cả binh lính quân Ninh đang tựa vào tường đất thượng nghỉ ngơi đều đứng lên, cung tiễn trong tay bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón kẻ thù.

"Không ổn."

Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn, đã quá nửa đêm. Điều có chút bất lợi đối với quân Ninh là đêm nay là trăng lưỡi liềm, đến sau nửa đêm đã không còn thấy ánh trăng, sắc trời trở nên càng lúc càng đen.

Dựa vào ánh sao có thể nhìn được không quá xa, sau khi Thẩm Lãnh nhìn rõ trên lưng đàn ngựa ở phía đối diện đang ập tới không có kỵ sĩ thì đã muộn rồi.

Mấy ngàn con chiến mã bị xua đuổi lao nhanh về phía thành đất, đã không có sự khống chế của kỵ sĩ, chiến mã mù quáng chạy về phía trước. Mũi tên liên tiếp bắn ngã ngựa, hố bẫy ngựa làm cho ngựa nhào xuống liên tục, cọc chống ngựa làm cho chiến mã bị đâm chết liên tiếp, nhưng chiến mã bị kinh sợ vẫn điên cuồng xông lên tường đất.

"Cẩn thận!"

Trần Nhiễm gào thét một tiếng, giơ tay đẩy đồng bào bên cạnh ra.

Đàn ngựa xông lên, va đụng khiến trận hình phòng ngự quân Ninh không hoàn chỉnh nữa.

Trên sườn dốc phía xa, tướng quân Hắc Vũ Khoa La Liêu cũng đang giơ thiên lý nhãn nhìn về phía thành đất, cũng không nhìn rõ gì cả, nhưng từ phản ứng của quân Ninh có thể phán đoán được chiến thuật của ông ta đã thành công.

Con người là biết sợ hãi, nỗi sợ hãi của kỵ binh có thể khiến chiến mã trở nên sợ hãi không tiến. Không phải chiến mã không dám chạy tiếp, mà là sợi dây cương trong tay con người sẽ ghìm chặt chúng. Trong sự sợ hãi của con người lại có xen lẫn lý trí, cho nên khi trước mặt có nguy hiểm con người sẽ lựa chọn dừng lại hoặc là lui về phía sau, đây là chuyện không thể sửa đổi, nhưng đàn ngựa sẽ không dừng lại trong lúc hoảng loạn, chúng sẽ chạy nhanh hơn, mù quáng hơn.

Cùng lúc đó, thành Biệt Cổ.

Trong đêm nay quân Ninh phát động tấn công người Hắc Vũ. Chiến tranh trước giờ đều không phải là mãi không thay đổi, quân Ninh ở thành cổ Bắc Mã đang liều chết phòng thủ, người Hắc Vũ ở thành Biệt Cổ đang liều chết phòng thủ.

Lính mới Tức Phong Khẩu chia làm ba quân tả trung hữu, trên danh nghĩa đều là do Mạnh Trường An tiết chế, nhưng Mạnh Trường An trực tiếp thống lĩnh là trung quân. Tướng quân tả quân Khưu Vạn Lâm, tướng quân hữu quân Lao Hữu Tín, hai người đều là danh tướng đã lĩnh quân nhiều năm trong đội ngũ chiến binh, nhưng lần lượt rời biên quân vào bắc cương võ khố luyện binh. Chính là bởi vì hai người đều có kinh nghiệm luyện binh cực kỳ phong phú cho nên bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ điều cả hai người bọn họ cùng đến Tức Phong Khẩu hỗ trợ Mạnh Trường An luyện binh.

Bọn họ kính phục Mạnh Trường An, nhưng không hài lòng với thái độ của Thẩm Lãnh trước đó.

Trên đường đến thành Biệt Cổ, hai người còn từng mắng Thẩm Lãnh.

"Tuổi trẻ hăng hái là tốt, nhưng mất sự tôn kính với người khác là lỗ mãng."

"Hắn quá đắc ý."

Lao Hữu Tín hừ một tiếng: "Tuổi trẻ tài cao, lại được bệ hạ yêu mến, hai mươi mấy tuổi đã là tướng quân độc lĩnh một quân, tất nhiên hăng hái ương ngạnh, nhưng những lời hắn nói ở trong đại trướng là gì? Thế nào là ngoài hắn ra thì ai cũng không được?"

"Hắn mới lãnh binh bao lâu."

Trong ánh mắt của Khưu Vạn Lâm vẫn còn vẻ giận dữ: "Ở trong đại trướng trước mặt bệ hạ nên ta không phản bác hắn, hắn còn trẻ không hiểu chuyện, chúng ta không thể không hiểu chuyện. Với lại cho dù phản bác hắn thì cũng chưa chắc bệ hạ sẽ vui, tất nhiên bệ hạ không muốn nhìn thấy quân tướng bất hòa, đây là tối kỵ khi dùng binh, cho nên ta nhịn."

Lao Hữu Tín nói: "Không phải là ta không nghĩ giống ngươi, nếu không phải sợ bệ hạ tức giận, lúc ấy ta cũng đã mắng hắn rồi."

Hai người nói chuyện rất lâu trên đường đi. Thật ra đâu chỉ là hai người bọn họ, ngay cả Đạm Đài Thảo Dã lần này suất lĩnh mấy ngàn cấm quân ở bên cạnh bảo vệ bệ hạ cũng cảm thấy trước đó Thẩm Lãnh hơi quá đáng, đó không giống Thẩm Lãnh mà gã quen biết trước kia. Gã đoán có thể là bởi vì lúc trước Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đại phá đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ đầu tiên, lại công phá Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, cho nên có chút kiêu ngạo.

Trên đường đi, lúc Đạm Đài Thảo Dã nói chuyện với thủ hạ còn nghiêm túc cảnh cáo thủ hạ, lập được công không kiêu ngạo, đó mới là đại khí thật sự.

Giờ khắc này chiến binh Đại Ninh đang tập trung tấn công thành Biệt Cổ, bên phía trung quân, tiếng trống thúc giục tiến công của bệ hạ lại vang lên một lần nữa. Tướng quân tả quân Khưu Vạn Lâm thở dài, thầm nghĩ còn không phải bệ hạ lo lắng cho tên Thẩm Lãnh kia à.

Tướng quân hữu quân Lao Hữu Tín sau khi nghe thấy tiếng trống trong lòng cũng hơi bất mãn, mình suất quân tiến công cũng không yếu, bệ hạ còn thúc giục, giống như đối với bọn họ tiến công không đủ vậy, còn không phải bởi vì tên Thẩm Lãnh kia.

Thành cổ Bắc Mã.

Đàn ngựa rối loạn lao vào phòng tuyến của quân Ninh, còn chưa kịp bố trí lại thì thế công của người Hắc Vũ đã đến. Mấy ngàn kỵ binh bám sát phía sau đàn ngựa xông lên thành đất, không có ngựa, bọn họ dựa vào hai chân nghiêng ngả chạy, bất chấp màn mưa mũi tên của quân Ninh điên cuồng áp sát về phía trước. Từng người từng người một ngã xuống, từng người từng người một nhào lên, bọn họ bất chấp mọi giá để chuyển những cây cọc chống ngựa bên ngoài thành đất, sau đó quơ loan đao xông lên sườn dốc.

Sau nửa đêm cuộc chém giết biến thành trận đánh giáp lá cà, mà lúc này chuyện càng khiến người ta lo lắng hơn là viện quân Hắc Vũ đến từ thành Đông Mã ở phía nam hẳn là cũng gần đến rồi. Mất đi ưu thế phòng ngự, cùng ở trong bóng tối, binh lực của người Hắc Vũ vượt xa quân Ninh, cục diện trở nên càng lúc càng khó khăn.

Một tên binh sĩ Hắc Vũ gào thét xông lên tường đất, chém một đao xuống Thẩm Lãnh, đao còn chưa hạ xuống thì Thẩm Lãnh đã túm lấy mắt cá chân của hắn ta kéo người xuống. Binh sĩ Hắc Vũ rên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Lãnh đã đè lên, một bàn tay ấn lên trán người Hắc Vũ, tay phải cầm đao xẹt qua cổ người Hắc Vũ.

Khoảng khắc buông tay, người Hắc Vũ đã không còn giãy giụa nữa.

Thẩm Lãnh đứng thẳng người dậy, lại một người Hắc Vũ nhảy xuống, Thẩm Lãnh quay người một đao chém chết hắn ta. Đao còn chưa thu lại thì một người Hắc Vũ khác bổ nhào lên va vào người Thẩm Lãnh, người Thẩm Lãnh lảo đảo một chút, gắng gượng không ngã xuống, trở tay một đao cắt rách lồng ngực của người Hắc Vũ.

Mấy người Hắc Vũ giơ thuẫn lao về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lia ngang một đao, hai tấm chắn bị chém bay, nhưng vẫn có hai người đụng vào người Thẩm Lãnh. Người Hắc Vũ liều mạng hung hãn không sợ chết áp sát về phía trước, muốn ép chặt Thẩm Lãnh trên mặt đất.

Trần Nhiễm dẫn thân binh từ bên cánh giết qua đến chi viện, trên dưới tường đất khắp nơi đều là chém giết.

"Lãnh Tử!"

Trần Nhiễm đỏ mắt từ phía sau ôm cổ một kẻ người Hắc Vũ kéo về phía sau, đao đâm vào lưng người Hắc Vũ từng nhát từng nhát một. Gã đẩy người ra, lại một cước đạp ngã tên người Hắc Vũ đè trên người Thẩm Lãnh, lúc tên người Hắc Vũ kia ngã xuống thì đã chết rồi, ngực bị đao của Thẩm Lãnh đâm thủng.

Trần Nhiễm thò tay kéo Thẩm Lãnh dậy: "Chung quanh đều là kẻ thù, các binh sĩ sắp không thủ được rồi."

"Thổi tù và!"

Thẩm Lãnh đẩy mặt nạ lên, ban đêm tầm nhìn không tốt, đeo mặt nạ càng không thấy rõ.

"Rút lui sao?!" Trần Nhiễm hỏi.

"Thổi tù và tiến công!" Thẩm Lãnh lớn tiếng hô: "Ngươi thổi, thổi ở ngay đằng sau ta!"

Trần Nhiễm căn bản là sẽ không hỏi tại sao, gã chỉ biết Lãnh Tử bảo gã làm thì nhất định có lý, cho dù không có lý thì gã cũng làm theo.

Trần Nhiễm thò tay lấy tù và trong tay thân binh, nhìn thẳng vào lưng Thẩm Lãnh, đi theo phía sau Thẩm Lãnh vừa thổi tù và vừa chạy về phía trước. Thân binh doanh của Thẩm Lãnh xông về phía trước theo tiếng tù và, chém giết với người Hắc Vũ bên ngoài tường đất đổ vỡ. Trong đội ngũ Hắc Vũ giống như thủy triều, Thẩm Lãnh dẫn theo thân binh doanh giống như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào.

Phản công!

Phản công với binh lực yếu mỏng như thế!

"Tướng quân đang tiến công!"

"Xông đến chỗ tướng quân!"

"Ở phía trước tiếng tù và, tướng quân giết ra ngoài rồi!"

"Chiến binh Đại Ninh!"

"Xông lên!"

Quân Ninh bị người Hắc Vũ chèn ép đột nhiên phát lực, bọn họ giống như từng con từng con hổ hung dữ căn bản là không sợ sống chết, từ sau thành đất trèo ra. Bọn họ cũng giống Trần Nhiễm, vĩnh viễn sẽ không hoài nghi mệnh lệnh của tướng quân, tiếng tù và tiến công chính là quân lệnh, bọn họ đều là chiến binh Đại Ninh trước đến nay chưa từng có, tại sao lại lùi bước?

Người Hắc Vũ không ngờ quân Ninh lại phản công ra ngoài, bị một trận chém giết hung tàn trực tiếp chèn ép trở về.

Bên sườn dốc, thám báo phóng ngựa đi lên, nhảy xuống chiến mã sau đó quỳ một gối xuống: "Tướng quân, quân Ninh phản công ra ngoài, trong đêm tối không thể phán đoán có bao nhiêu quân Ninh, dường như bọn họ chỉ đang chờ phản công lúc này, đã ta áp chế người của chúng xuống dưới dốc, tiếng tù và luôn ở phía trước, nghe thanh âm là hướng trung quân đánh tới."

Khoa La Liêu nghe vậy sắc mặt đại biến.

Hay là quân Ninh không chỉ có một vạn?

Nếu quân Ninh trước thủ sau công, vậy thì hiển nhiên là có toan tính khác. Chẳng lẽ... chẳng lẽ quân Ninh giả vờ tấn công thành Biệt Cổ nhưng lại mai phục đại quân ở nơi này? Như vậy thì trận chiến này quân Ninh có thể sớm quyết chiến cùng nhân mã dưới trướng ông ta. Lúc nghĩ đến đây tim Khoa La Liêu đập càng lúc càng nhanh. Chiến thuật của quân Ninh quá đa biến, nếu giờ khắc này viện quân của ông ta bị vây khốn, ở bên thành Biệt Cổ căn bản không phải là chủ lực quân Ninh, vậy thì đội ngũ ông ta mang đến sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

"Tù và, lui lại, kết trận phòng ngự, hạ lệnh cung tiễn thủ kết thành tiễn trận ép quân Ninh về!"

Khoa La Liêu nhanh chóng hạ lệnh.

Tướng quân dưới trướng ông ta vội vàng nói: "Lúc này tất nhiên là quân Ninh đuổi giết ở phía sau người của chúng ta, nếu tiễn trận ngăn địch, người của chúng ta cũng sẽ bị bắn chết."

"Ta không cần ngươi dạy ta!"

Khoa La Liêu nổi giận gầm lên một tiếng, lại lớn tiếng hạ lệnh một lần nữa: "Chấp hành theo mệnh lệnh của ta! Kết phương trận phòng ngự, lấy kỵ binh thăm dò hai bên cánh, cung tiễn thủ ép quân Ninh về trước đã!"

Cùng với quân lệnh của Khoa La Liêu, tiếng tù và của người Hắc Vũ vang lên, biên quân Hắc Vũ đang tấn công mạnh ở phía trước bắt đầu lui về phía sau, sau đó cung tiễn thủ liền kết thành tiễn trận tiến lên phía trước, mũi tên ngập trời bay đến. Chỗ hỗn chiến giữa quân Ninh và người Hắc Vũ hỗn chiến, mưa tên ầm ầm rơi xuống.

"Rút về!"

Thẩm Lãnh lau máu trên mặt quay đầu lại nói với Trần Nhiễm: "Thổi tù và, rút về!"

Trần Nhiễm phồng má thổi tù và, quân Ninh giết ra ngoài thành bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, lui trở lại phía sau thành đất.

Cuộc chém giết kịch liệt dừng lại, thế công của người Hắc Vũ biến mất giống như thuỷ triều, bên ngoài thành đất, khắp nơi đều là thi thể.

Khoa La Liêu đi tới đi lui trên sườn dốc: "Truyền lệnh cho viện binh ở phía sau đi lên, bảo bọn họ đề phòng hai bên cánh, phòng ngừa có quân Ninh đánh lén."

"Truyền lệnh thám báo, về phía sau thăm dò, nếu phía sau có quân đội đi lên, nhìn rõ là người của chúng ta hay là người Ninh."

Sắc mặt ông ta khó coi đến cực điểm, lẩm bẩm nói: "Nếu đã muốn vây cứ điểm đánh viện binh, vậy thì chờ trời sáng."

Cũng không bao lâu nữa là trời sẽ sáng, quân Ninh thủ vững một đêm thương vong không nhỏ. Bọn họ dựa vào thân thể huyết nhục của chính mình kiên cường thủ vững một đêm trước cuộc tấn công của kẻ thù đông hơn ít nhất mười mấy lần, việc này đã rất không dễ dàng rồi.

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về hướng đông, sắc mặt lại càng ngưng trọng hơn.

Trời sáng, không lừa được người Hắc Vũ nữa rồi.

Rất nhanh thôi, người Hắc Vũ sẽ nhìn rõ quân Ninh tử thủ thành cổ Bắc Mã chỉ có bấy nhiêu như vậy, trong cơn giận dữ, thế công của người Hắc Vũ có thể còn mạnh hơn so với ban đêm. Một đêm này, bên thành Biệt Cổ có thể đã bị bệ hạ suất quân công phá. Bệ hạ nói bất kể như thế nào, hắn phòng thủ một ngày sau đó nhất định phải lui lại, nhưng giờ phút này nếu rút lui đi, nói dễ hơn làm? Bọn họ chỉ có chút người như vậy, lúc lui về phía sau sẽ bị kỵ binh của người Hắc Vũ đuổi giết.

"Chỉnh đốn binh giới một chút!"

Thẩm Lãnh lớn tiếng hạ lệnh: "Thế công của người Hắc Vũ sẽ đến rất nhanh, tranh thủ thời gian ăn miếng lương khô."

Hắn rút một mũi tên kẹt trong khe hở thiết giáp của mình tiện tay ném xuống: "Ban ngày bọn họ sẽ nhìn thấy rõ ràng, chúng ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Các huynh đệ, Thẩm Lãnh vẫn ở đây!"

Hắn cất bước đi lên tường đất, giơ đao chỉ lên bầu trời: "Thẩm Lãnh vẫn ở đây!"

Các binh sĩ đang mệt mỏi khốn đốn như vậy, nghe thấy một tiếng hô này tất cả đều đứng lên: "Thề chết theo Thẩm tướng quân!"

"Đến rồi."

Trần Nhiễm dụi mắt, giơ liên nỏ lên. Phía đối diện, quân đội của người Hắc Vũ đã đến đông nghìn nghịt.

Chỗ sườn dốc, sau khi giơ thiên lý nhãn nhìn rõ số lượng quân Ninh trong thành cổ Bắc Mã, Khoa La Liêu tức giận gần như phổi muốn nổ tung. Ông ta giơ tay rút loan đao ra tung người lên ngựa: "Tiến lên phía trước, nghiền chết tất cả những kẻ người Ninh chết tiệt kia cho ta!"

Tất cả quân đội Hắc Vũ đều bắt đầu tiến về phía trước, thành cổ Bắc Mã giống như một tảng đá ngầm bị sóng biển nuốt chửng.

"Cánh trái có quân Ninh!"

Bỗng nhiên có người gào to một tiếng.

"Cánh phải có quân Ninh!"

Lại có người khàn giọng hô một tiếng.

Khoa La Liêu đang lao về phía trước đột nhiên ghìm chặt chiến mã, đưa mắt nhìn sang hai bên, hai bên đều có nhân mã đại đội quân Ninh tràn đến, quả nhiên là trúng mai phục!

"Thổi tù và, rút lui!"

Bên thành cổ Bắc Mã, lính quan sát ở trên dốc cao hưng phấn lớn tiếng hô: "Cánh trái quân ta, tướng quân hữu quân lính mới Lao Hữu Tín đến!"

"Bên phải quân ta, tướng quân tả quân lính mới Khưu Vạn Lâm đến!"

"Phía sau quân ta, thấy long kỳ bệ hạ!"

Cánh trái, tướng quân hữu quân Lao Hữu Tín không ngừng quất chiến mã: "Tiểu tử thối kia tuy miệng thối, con mẹ nó nhưng hắn là huynh đệ của ta!"

Cánh phải, tướng quân tả quân Khưu Vạn Lâm mắt đỏ ngầu: "Lão tử có thể mắng hắn, nhưng con mẹ nó chứ ta không cho phép người Hắc Vũ động đến hắn! Tiểu tử thối, thật sự tưởng là lão tử không biết ngươi ngông cuồng là muốn giành chỗ nguy hiểm nhất à, miệng ngươi thối là không muốn các lão ca ca gặp nguy hiểm, nơi có nguy hiểm, ngươi tới trước."

"Giết!"

"Đón Thẩm tướng quân ra cho lão tử!"

"Giết!"

Bình Luận (0)
Comment