Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 870 - Chương 870: Đầu Hành Và Đầu Cống

Chương 870: Đầu hành và đầu cống Chương 870: Đầu hành và đầu cống

Mặt trời phía đông nhô lên là màu đỏ, chiến kỳ của Đại Ninh cũng là màu đỏ.

Bãi chiến trường không quen thuộc đối với người Ninh này cũng sắp bị màu đỏ bao phủ, màu sắc mà mỗi một chiến binh Đại Ninh thích nhất, chính là hồng kỳ phấp phới.

Một trận chém giết, nhìn thấy quân Ninh đến cứu viện với quy mô lớn, Khoa La Liêu hoảng loạn hạ lệnh lui quân, mấy vạn người Hắc Vũ chật vật trốn về trong khe núi, phỏng chừng sẽ chạy một mạch về Bạch Đắc Niễn Sơn Quan mới dám thở dốc. Nhưng đối với quân Ninh mà nói lúc này Bạch Đắc Niễn Sơn Quan đã không quá quan trọng nữa rồi. Bệ hạ đích thân suất quân công phá thành Biệt Cổ, đả thông tuyến đường tiến công đại doanh Nam Viện Hắc Vũ từ đông sang tây, đến lúc này, bệ hạ đã hoàn thành toàn bộ bố cục của giai đoạn đầu chiến tranh.

Chiến tranh kế tiếp chỉ xem song phương ai phạm sai lầm trước, đánh đao thật thương thật với đại doanh Nam Viện là hy vọng của quân Ninh.

Nhưng bất luận thế nào, thành công khổng lồ của giai đoạn đầu đã khiến quân Ninh sĩ khí đại chấn.

Đại Ninh lập quốc đã mấy trăm năm, đây là thời đại hãnh diện nhất, đây là thời đại của Lý Thừa Đường, đây cũng là thời đại tự hào gấp đôi thuộc về mỗi một người Ninh.

Thành cổ Bắc Mã, Thẩm Lãnh mệt đến mức không đứng thẳng lên được, hắn vịn tường đất ngồi xuống, lần trước lúc vịn đỡ vẫn là khi thành thân với Trà gia không lâu...

Hắn nhếch miệng ngây ngô cười nhìn viện quân sóng triều ập đến ở phía xa. Trước giờ hắn đều không phải một người hống hách ngang ngược, nếu phải nói có thì sự hống hách của hắn là ở trên chiến trường, sự ngang ngược của hắn là ở trước mặt kẻ thù. Người trẻ mới hai mươi mấy tuổi này đã đang nâng tầm vinh quang cho cả một đế quốc, sẽ còn tiếp tục nâng tầm sự vinh quang này.

Trần Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nặng nhọc thở một hơi thật dài.

Gã lấy từ trong ngực áo ra một cái túi giấy dầu, trên túi giấy dầu đã dính máu, cũng may là không thấm vào trong. Gã thật cẩn thận mở túi giấy dầu ra, giống như thứ được gói bên trong là trân bảo hiếm có vậy, nhưng bên trong chỉ là một cái bánh màn thầu khô cứng. Bánh màn thầu quân lương khác với bánh mà các bách tính bình thường ăn, nếu muốn bảo quản được lâu thì bánh màn thầu nhất định phải được làm khô, làm giống như đá vậy, ăn trực tiếp thật sự là khó có thể nuốt trôi.

Nhưng giờ phút này các binh sĩ cũng vậy, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm cũng vậy, chỉ muốn ngồi xuống cắn thật to từng miếng bánh màn thầu như vậy.

Trần Nhiễm cố sức bẻ bánh màn thầu ra, chia ra một nửa đưa cho Thẩm Lãnh: "Phải cảm ơn."

Thẩm Lãnh nhận lấy, để ở dưới mũi ngửi mùi vị của lương khô, mùi thơm thoang thoảng của màn thầu khô chui vào trong mũi, cảm giác thoải mái giống như sau khi mệt nhọc đến cực hạn lại ngâm mình trong nước nóng, hắn không nhịn được rên lên một tiếng, thỏa mãn như không còn gì mong muốn hơn nữa.

"Ngươi, thật gợi đòn."

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, cắn một miếng bánh màn thầu, nuối không trôi, dùng nước xối xuống.

Trong bụng đã có thức ăn, hình như sức lực cũng khôi phục lại rất nhanh.

Thẩm Lãnh nhìn nửa cái bánh màn thầu trong tay, đột nhiên nhớ đến buổi tối ở bên sông Nam Bình hồi nhỏ, chính là buổi tối đã thay đổi cuộc đời của hắn. Hắn ngồi ở bờ sông chờ Mạnh Trường An về, cứ chờ mãi đến nửa đêm, Trần đại bá chờ dỡ hàng ở bờ sông, đưa cơm tối của ông ấy cho Trần Nhiễm để Trần Nhiễm và Thẩm Lãnh cùng ăn, một khắc đó, Thẩm Lãnh biết nhân gian ấm áp.

Cũng giống như vậy, giây phút Trần Nhiễm nhận ba đồng tiền trong tay Thẩm Lãnh đi mua bánh màn thầu về cho cha gã, gã cũng cảm thấy nhân gian ấm áp.

"Nếu có dưa muối ăn kèm thì tốt rồi."

Trần Nhiễm ăn nhồm nhoàm hết bánh màn thầu khô cứng, dùng nước cho dễ nuốt trôi vào trong bụng, nhìn sang Thẩm Lãnh: "Sao ngươi không ăn?"

Thẩm Lãnh đưa nửa cái bánh màn thầu trong tay cho Trần Nhiễm: "Ta mệt đến mức chỉ muốn ngủ."

Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn: "Con mẹ nó bớt giở trò này, ngươi không ăn, ta nhét nó vào mông ngươi."

Thẩm Lãnh cười, đưa bánh màn thầu lên miệng Trần Nhiễm: "Ta tự nhét."

Trần Nhiễm cười tránh đi, vịn tường đất đứng lên, phía xa kỵ binh của Đại Ninh đã ùn ùn kéo đến, đang truy kích tiêu diệt toàn bộ người Hắc Vũ còn sót lại trên chiến trường. Đại bộ phận quân địch đã bỏ chạy, những người Hắc Vũ chưa kịp chạy trở thành vật hi sinh, bọn họ đã chắc chắn ngay cả cơ hội trở thành tù binh cũng không có.

"Lúc ta mới mặc quân phục chiến binh, trước giờ đều không nghĩ có một ngày chúng ta sẽ giết ngang nhiên như vậy ở trong nhà của người Hắc Vũ."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cảm thấy, sự thích thú của kẻ trộm."

Thẩm Lãnh nuốt nửa bánh màn thầu cùng với nước, hắn ợ một hơi, nhưng thật ra đâu thể ăn no bụng được. Hắn cũng đứng lên, vẫy tay với kỵ binh từ xa đang chạy đến.

Tướng quân hữu quân lính mới Lao Hữu Tín dẫn thân binh doanh chạy phía trước nhất, phóng ngựa đến bên dưới thành đất, nhìn Thẩm Lãnh cười: "Quả nhiên không khiến ta thất vọng, tiểu tử ngươi không bị thương là được."

Tướng quân tả quân Khưu Vạn Lâm cũng phóng ngựa đến, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh cũng cười ha ha: "Lão tử còn đang nghĩ nếu ngươi bị thương, lão tử sẽ giết một mạch đến Bạch Đắc Niễn Sơn Quan. Tiểu tử thối, có xúc miệng không, ta xem lần sau ngươi còn nói hưu nói vượn nữa, lão tử không tới cứu ngươi, phải cho ngươi chịu nhiều đau khổ một chút mới được."

Hai người nói xong rồi bỗng nhiên đều ngồi thẳng người ở trên lưng ngựa, nhấc tay phải lên đặt ở trước ngực.

Dưới ánh sáng mặt trời, quân lễ đó có vẻ rất trang trọng.

Thẩm Lãnh vội vàng đáp lễ, đây là sự tín nhiệm lớn nhất giữa thế hệ quân nhân già và thế hệ quân nhân trẻ.

"Lúc ta trẻ." Khưu Vạn Lâm lớn tiếng nói: "Không lợi hại như ngươi!"

Thẩm Lãnh cười: "Bây giờ ông cũng không lợi hại bằng ta."

Khưu Vạn Lâm phụt cười một tiếng: "Con mẹ nó cái miệng này của ngươi lại bắt đầu thối rồi."

Lao Hữu Tín cười ha ha: "Tiểu tử thối."

Cách đó không xa, trên đại hắc mã, Mạnh Trường An một đường xung sát đến thật ra còn đến nhanh hơn Lao Hữu Tín và Khưu Vạn Lâm. Từ rất xa gã đã nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng trên thành đất nên thở phào nhẹ nhõm, gã dừng lại, nhìn tên kia, không tự chủ được liền cười. Gã không muốn đến trước mặt Thẩm Lãnh cười, nếu không thì sẽ có vẻ mình không đủ lãnh khốc.

Chỉ cười như vậy, bất giác cười, cười đến nối mắt cũng hơi ươn ướt.

"Này!" Thẩm Lãnh ở trên thành đất cũng đã sớm nhìn thấy Mạnh Trường An, vẫy tay về phía gã: "Giả vờ đủ chưa?"

Mạnh Trường An không nhịn được phì cười một tiếng, cái gã đó quả nhiên miệng thật sự ti tiện.

Thẩm Lãnh từ trên thành đất xuống dưới, vỗ vỗ đầu hắc ngao, hắc ngao chạy quanh hắn, hắn đi về phía Mạnh Trường An, hắc ngao chạy về phía đại hắc mã.

Mạnh Trường An từ trên đại hắc mã nhảy xuống cũng đi về phía Thẩm Lãnh. Hắc ngao lập tức có hứng thú khi nhìn thấy đại hắc mã lại còn có vẻ không sợ mình chút nào, đây là con ngựa duy nhất không sợ hắc ngao mà nó từng gặp, cho nên nó vui vẻ chạy qua vây quanh đại hắc mã, đại hắc mã vẫn là bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng, trong lỗ mũi phì hơi, dường như đang cười khẩy bộ dạng ngốc xít này của hắc ngao.

Hắc ngao thấp hơn đại hắc mã một chút nhưng nhìn cường tráng hơn, nó nghiêng người dùng mông huých vào mông đại hắc mã, đụng từng chút một, vai sóng vai như vậy đụng mông có vẻ rất ti tiện. Trong lỗ mũi đại hắc mã phun ra một luồng khí, mất kiên nhẫn hí lên một tiếng, hắc ngao càng lấn tới.

Thẩm Lãnh đi đến trước người Mạnh Trường An: "Nhóc con, có làm lão phu thất vọng không đấy."

Mạnh Trường An lạnh nhạt dửng dưng nhìn hắn một cái: "Cái gì?"

"Ể..." Thẩm Lãnh dùng vai đụng vào gã: "Có phải là giết vào thành Biệt Cổ đầu tiên không?"

Mạnh Trường An vẫn là bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng: "Đương nhiên."

Thẩm Lãnh: "Bộ dạng lạnh tanh này của ngươi nhìn rất gợi đòn đấy ngươi biết không?"

Mạnh Trường An nhịn, nhịn nữa, không nhịn được.

"Ha ha ha ha, ta đệch ông nội ngươi."

Ở chỗ xa hơn một chút, bệ hạ ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai người trẻ tuổi kia nói chuyện, khóe miệng của ông ta không kiềm chế được hơi cong lên... Điều ông ta luôn tự hào nhất chính là dùng người thì không nghi ngờ người. Ông ta biết, tiểu tử ngốc Thẩm Lãnh kia cũng làm được điều này. Tiểu tử ngốc tín nhiệm Mạnh Trường An không hề có lý do, thật ra cũng đủ để chứng tỏ sự đơn thuần trong lòng tiểu tử ngốc đó.

Hoàng đế nào có khác? Cho dù đã ngồi trên ghế rồng hai mươi mấy năm, hoàng đế vẫn tin chắc, giữa người với người vốn nên tín nhiệm lẫn nhau.

So với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, ông ấy có huynh đệ của mình, huynh đệ từng cùng ông ta kề vai giết địch đẫm máu, chiến đấu hăng hái trên chiến trường, như Bùi Đình Sơn, như Trang Ung, như Đạm Đài Viên Thuật, cũng có những người lớn lên ở trong phủ Lưu Vương sau này, như Hàn Hoán Chi, như Diệp Khai Thái, như Diệp Cảnh Thiên.

Nhìn hai người trẻ tuổi kia, hoàng đế cảm thấy mình vẫn chưa già.

Hơn nửa ngày sau, thành Biệt Cổ.

Ba người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, Trần Nhiễm vào một viện tử, lục lọi một lúc thì tìm được chút thịt đông lạnh và khoai tây, Mạnh Trường An rất tự giác nói: "Ta đi bổ củi."

Thẩm Lãnh: "..."

Hắn tìm được một ít mỡ heo trong phòng bếp, rửa nồi sắt lớn kê lên bếp, không tìm thấy các loại gia vị như hành, gừng nhưng lại tìm được một vài thứ có hình tròn kỳ lạ, ngửi có mùi hành, gay mũi hơn, nghĩ chắc hẳn là có thể dùng như hành.

Ở Đại Ninh chưa từng thấy loại rau này, nhưng nghĩ có lẽ cách dùng cũng gần giống như hành.

Thẩm Lãnh rửa thứ tròn vo kia, thái nhỏ ra định làm hành hoa, thái một hồi lại bắt đầu khóc.

Mạnh Trường An vừa vào cửa nhìn thấy Thẩm Lãnh đang lau nước mắt, ngây người ra: "Đói khóc?"

"Thương người Hắc Vũ."

Thẩm Lãnh vừa lau nước mắt vừa nói: "Ăn cái thứ chó má gì đây... Người Hắc Vũ sống quá khổ rồi, may mà chúng ta đã đến, cứu bọn họ khỏi nước sôi lửa bỏng."

Mạnh Trường An tò mò: "Thứ gì?"

Thẩm Lãnh đưa dao cho gã: "Ngươi thái đi."

Mạnh Trường An nhận dao, cũng thái nửa củ hành tây còn lại, sau đó cũng bắt đầu khóc.

"Thứ này có thể ăn được?"

"Chắc có thể, ta nghi là hành hoa không mọc dài ra, bị dồn nén thành tròn."

Mạnh Trường An cười đẩy vai: "Hành hoa nhà ngươi có thể dồn nén thành như vậy à."

Thẩm Lãnh đốt lửa, bỏ mỡ heo vào trong nồi sắt, mỡ heo nhanh chóng tan ra, Thẩm Lãnh bỏ thịt đông lạnh và hành tây đã thái xong vào mỡ xào lên, mùi càng lúc càng thơm Thẩm Lãnh ngửi mùi đó không nhịn được nói: "Cũng không biết thứ này tên là gì."

Trần Nhiễm ở trong một gian phòng khác tìm được một cái chân giò hun khói, quả thực không thể sung sướng hơn, xách một cái chân giò hun khói lớn như vậy đi ra: "Nhìn này!"

Hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bắt đầu sáng mắt lên.

"Không Nắp, ngươi xem mấy viên tròn này, mùi không khác hành lắm, ngươi đặt một cái tên đi, ngươi là thiên tài đặt tên mà."

Trần Nhiễm nhận lấy hành tây ngửi ngửi: "Quả nhiên có mùi hành, không phải ngươi mới nói đây là hành hoa dồn nén thành tròn gì đó à, nén phình lên, vậy thì gọi đầu hành thoai."

Mạnh Trường An liếc nhìn gã một cái: "Nén phình lên tại sao lại gọi là hành tây, cũng có thể gọi mông hành."

Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Ngươi vẫn không hiểu rồi, tại sao cái phình to đó của ngươi gọi là đầu gì đó?"

Mạnh Trường An không kịp phản ứng, một lát sau mới tỉnh ngộ, sửng sốt một lát rồi ngồi xổm xuống cười, cười đến mức đau quặn bụng: "Con mẹ nó ngươi đúng là muốn ta cười chết... Thứ phình to là đầu, mẹ nó chứ ngươi cũng là đầu, ngươi là đầu cống."

Bình Luận (0)
Comment