Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 871 - Chương 871: Đợi Trầm Kiếm Hồ Lạc Già

Chương 871: Đợi trầm kiếm hồ Lạc Già Chương 871: Đợi trầm kiếm hồ Lạc Già

Mỡ heo tan ra, chờ mỡ nóng lên thì bỏ hành tây và thịt đã thái xong vào, một lát sau mùi thơm phức liền chui vào mũi người ta, sau khi mỡ trong thịt cũng tiết ra thì cho thêm nước, đợi khi thịt hầm gần chín thì bỏ khoai tây xắt thành miếng vào. Thẩm Lãnh đậy vung nồi lại, quay đầu lại liếc nhìn, hai người Mạnh Trường An và Trần Nhiễm ngồi xổm ở đó nhìn hắn, giống như hai con chó con đang chờ ăn vậy.

Mùi thịt xộc vào mũi, Thẩm Lãnh hấp cơm sau đó lau tay, lại đốt một đống nhỏ lửa, xiên bánh màn thầu nướng trên đống lửa.

"Khi nào thì ăn được?"

Trần Nhiễm giơ tay lên lau nước miếng trên khóe miệng, gần hai ngày hai đêm rồi, thật sự rất đói bụng.

"Qua một lát nữa, khi nào bánh màn thầu nướng gần chín thì thịt cũng sắp được rồi."

Thẩm Lãnh lật bánh màn thầu nướng, Trần Nhiễm và Mạnh Trường An cũng mỗi người xiên một cái màn thầu ngồi xổm ở đó nướng.

Ai có thể nghĩ đến ba tiểu nam hài từ trấn Ngư Lân quận An Dương Giang Nam đạo tới này, một ngày nào đó sẽ trở thành trọng thần trụ cột của Đại Ninh, sẽ trở thành tấm gương và mục tiêu trong lòng người trẻ tuổi trong quân.

"Sau khi đánh thành Biệt Cổ xong, hẳn là bệ hạ sẽ tạm thời dừng lại, phái người liên lạc với bên thành Hãn Hải phía đông nam, thật ra cho tới bây giờ chiến cuộc đã trở nên không rõ ràng..."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhìn bề ngoài, chúng ta từ tây nam giết qua đã đâm một đao vào mạn sườn của đại doanh Nam Viện Hắc Vũ, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì thật ra chúng ta được tính là đơn độc xâm nhập... Cái chúng ta dựa vào chính là sự bất hòa giữa quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt và hãn hoàng Tang Bố Lữ, nếu hai người bọn họ đột nhiên trở nên hòa hảo, Tâm Phụng Nguyệt suất quân từ một bên khác chặn đường lui của chúng ta, sợ là..."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Bệ hạ ở trong quân chúng ta, một khi người Hắc Vũ từ phía bắc tổ chức lại một đội quân cường đại đến đây, đại doanh Nam Viện xuất binh chen ngang, chúng ta sẽ bị chặn chết ở đây."

Trần Nhiễm nói: "Hiện tại mối lo nhất không chỉ là Tâm Phụng Nguyệt, còn có hậu cần tiếp tế của chúng ta. Chúng ta đánh quá nhanh, lương thảo quân nhu căn bản lên không theo kịp."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã bảo Vương Căn Đống suất quân vào Bạch Hà, nhánh sông phía bắc Bạch Hà gọi là Thương Hà. Lúc đến đây ta đã xem qua, Thương Hà đường thủy rộng rãi có thể đi thuyền lớn, thủy sư của chúng ta từ Bạch Hà tiến vào Thương Hà, có thể đến núi Bạch Diệp cách thành Biệt Cổ một trăm tám mươi dặm, một trăm tám mươi dặm này không quá dài, đó chính là đường vận chuyển lương thực sinh tử của đại quân mười vạn, Một trăm tám mươi dặm... viện binh của chúng ta có thể đi rất nhanh, nhưng nếu người Hắc Vũ là chỉ đốt không cướp, sợ là chúng ta cũng không cứu kịp."

Mạnh Trường An nói: "Thất Bảo võ công tốt, làm việc lại cẩn thận, ta sắp xếp Thất Bảo mang một đội ngũ tuần tra trên tuyến đường vận chuyển lương thực."

"Thất Bảo đại ca không có vấn đề."

Thẩm Lãnh gật đầu, hắn vẽ một hình phác thảo trên mặt đất: "Chúng ta ở đây, thành Biệt Cổ... Nếu đi xa hơn nữa về phía tây thì chúng ta hoàn toàn không quen thuộc, không một ai biết được Tâm Phụng Nguyệt có tới hay không. Nếu y không đến thì chúng ta không lo lắng, nếu y đến, chúng ta cũng chỉ có thể phá vây theo hướng nam, nhưng một khi hình thành cục diện phá vây, đại doanh Nam Viện sẽ bất chấp việc từ bỏ Dã Lộc Nguyên cũng phải chặn bệ hạ ở đây."

Trần Nhiễm thở ra một hơi thật dài: "Cũng may, Tâm Phụng Nguyệt chỉ mong sao Tang Bố Lữ bị chúng ta giết."

Thành Biệt Cổ, phủ tướng quân.

Hoàng đế nhìn bản đồ ở trước mặt, từ thành Biệt Cổ đi xa hơn nữa về phía tây sẽ không có bản đồ chi tiết nữa. Mặc dù Diệp Vân Tán ẩn thân ở Hắc Vũ lâu như vậy, có cơ hội tiếp xúc với bản đồ, nhưng trên thực tế bản đồ của bổn quốc Hắc Vũ cũng không hoàn thiện. Phía tây thành Biệt Cổ, phía bắc đại doanh Nam Viện, trên bản đồ khu vực này chỉ được đánh dấu giản lược vị trí của núi sông lớn.

Đây giống như một hẻm núi tối đen không thể nhìn rõ ràng, không một ai biết liệu có thứ gì đó từ trong bóng tối nhào ra hay không.

"Khưu Vạn Lâm."

Hoàng đế nhìn về phía tướng quân tả quân lính mới: "Khanh phân công thám báo đi về phía tây tìm hiểu, ít nhất trăm dặm."

"Thần tuân chỉ!"

Khưu Vạn Lâm cúi người: "Thần lập tức đi sắp xếp thám báo ngay."

"Hướng bắc cũng phải phái người đi."

Hoàng đế hơi nhíu mày lại, không có ai hiểu rõ mình đang mạo hiểm hơn ông ta, nhưng để đánh thắng Hắc Vũ, nhất định phải mạo hiểm.

"Lao Hữu Tín."

"Có thần."

"Phân công thám báo truyền tin cho thành Hãn Hải phía nam, nói cho Võ Tân Vũ biết vị trí của trẫm. Đừng chỉ phái một nhóm người, thám báo phải đi qua phạm vi khống chế của đại doanh Nam Viện, vô cùng hung hiểm, mười đội thám báo, có thể có một đội người qua được đã là may mắn rồi, nói cho các binh sĩ biết việc này hung hiểm cỡ nào... Trẫm biết đây là con đường cửu tử nhất sinh, nhưng trẫm cần bọn họ."

"Thần tuân chỉ."

Lao Hữu Tín cúi đầu nói: "Con dân Đại Ninh đều nguyện hiến dâng sinh mệnh vì bệ hạ."

"Trẫm biết, vẫn luôn biết, nhưng mà trẫm không đành lòng."

Hoàng đế thở ra một hơi: "Trước hết như vậy đi, các khanh sắp xếp xong xuôi thì căn dặn đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn, tạm thời sẽ không tiến quân đi tiếp nữa, bảo phụ binh tu sửa phòng thành của thành Biệt Cổ một chút. Trẫm mơ hồ có cảm giác Tang Bố Lữ không dễ dàng nhận thua như vậy, biết trẫm đánh chiếm được thành Biệt Cổ, hắn nhất định sẽ đến."

"Thần sẽ sắp xếp ngay."

Lao Hữu Tín và Khưu Vạn Lâm hai người cúi người bái biệt, sau khi ra khỏi thư phòng lại chia nhau đi sắp xếp quân vụ. Hoàng đế ngồi trên ghế, nhìn bầu trời bên ngoài.

Nếu trời phù hộ Đại Ninh, chắc hẳn trận chiến tiếp theo có thể phân ra thắng bại rồi, ông ta rất muốn dụ Tang Bố Lữ đến quyết chiến với ông ta.

Hắc Vũ, đại doanh Nam Viện.

Trên tường treo một tấm bản đồ khổng lồ, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ đã chăm chú nhìn bản đồ hồi lâu, bản đồ phân biệt dùng hai màu bút chì vạch ra vị trí quân đội của y và quân đội người Ninh, đã rất lâu rồi, lông mày của Tang Bố Lữ vẫn không giãn ra.

Chiến sự càng ngày càng bất lợi.

"Báo!"

Có người từ bên ngoài chạy nhanh vào, quỳ xuống đất bộp một tiếng: "Bệ hạ, quân Ninh đã công phá thành Biệt Cổ."

Cạch một tiếng, bút chì trên tay Tang Bố Lữ rơi xuống đất.

Tuần Trực đứng ở bên cạnh y không xa nheo mắt nhìn phản ứng của Tang Bố Lữ, bản thân ông ta vẫn là mặt không cảm xúc, ông ta cũng đã ghi nhớ tấm bản đồ treo trên tường trong lòng, không cần nhìn cũng biết vị trí của thành Biệt Cổ quan trọng cỡ nào. Một khi thành Biệt Cổ rơi vào tay quân Ninh, quân Ninh sẽ tạo thành một gòng kìm sắt, kẹp chặt lấy đại doanh Nam Viện. Lý Thừa Đường thật sự lợi hại, lợi hại đến mức khiến Tuần Trực thật sự bội phục trong lòng.

"Khoa La Liêu thì sao?"

"Tướng quân Khoa La Liêu suất quân cứu viện không kịp, bị quân Ninh chặn ở thành cổ Bắc Mã, chém giết một ngày một đêm không thể đột phá phòng tuyến quân Ninh."

"Tên phế vật này!"

Tang Bố Lữ phẫn nộ quát một tiếng, xoay người nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Khanh phái người đi! Phái người đi ngay bây giờ, chặt đầu của Khoa La Liêu xuống cho trẫm!"

Liêu Sát Lang vội vàng cúi người: "Bệ hạ, lúc này lâm trận mà chém đại tướng, có tổn thương sĩ khí."

"Trước thì hắn làm mất Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, rồi lại làm mất thành Biệt Cổ. Đại tướng? Hắn cũng xứng với hai chữ đại tướng?! Trẫm giao tấm lưng cho hắn, nhưng hắn lại giao lưng của trẫm cho người Ninh!"

Liêu Sát Lang còn muốn nói gì đó nhưng Tang Bố Lữ khoát tay: "Không cần nói nữa, truyền chỉ cho Khoa La Liêu, bảo hắn tự xử lý, đưa đầu người đến đại doanh Nam Viện, trẫm muốn nhìn xem trên khuôn mặt kia có áy náy hay không!"

Liêu Sát Lang thầm thở dài một tiếng. Tuy rằng y và Khoa La Liêu bất hòa đã lâu, nhưng y cũng rất biết rõ nếu chém Khoa La Liêu lúc này, không nói Bạch Đắc Niễn Sơn Quan và thành Đông Mã, cho dù là đại doanh Nam Viện thì sĩ khí quân đội cũng sẽ bị đánh một đòn nặng. Vốn dĩ đã bị động mọi mặt rồi, sĩ khí lại suy sụp nữa, có trời mới biết trận chiến tiếp theo phải đánh thế nào.

"Bệ hạ."

Tuần Trực cúi người nói: "Chi bằng phái thêm người về Tinh Thành, nếu quốc sư chịu suất quân xuôi nam có thể vây chết Ninh đế ở thành Biệt Cổ. Trận chiến này, mặc kệ người Ninh đánh chiếm đến bao nhiêu cương vực Hắc Vũ cũng không tính là gì, chỉ cần có thể ngăn chặn đường lui của Ninh đế, phong tỏa hai mặt, tru sát Ninh đế thì coi như là người Ninh đã thua triệt để, hơn nữa mấy chục năm sau này cũng khó mà chấn hưng được."

Tang Bố Lữ đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tuần Trực: "Phái người đi gặp quốc sư?!"

Tuần Trực cúi đầu nói: "Thần chỉ đang phân tích thế cục lúc này, đưa lời khuyên với bệ hạ, là lựa chọn tốt nhất lúc này."

"Các khanh tưởng là..."

Tang Bố Lữ thở ra một hơi thật dài: "Các khanh tưởng là trẫm thật sự chưa từng phái người đi gặp Tâm Phụng Nguyệt? Tổng cộng trẫm đã phái bốn nhóm người về Tinh Thành, trẫm cũng tự tay viết bốn phong thư, những gì nên nói trẫm đều đã nói, nhưng các khanh cũng thấy rõ ràng, Tâm Phụng Nguyệt muốn trẫm chết, làm sao lão ta có thể sẽ suất quân đến giúp vào lúc này... Nếu có thể giữ được Hắc Vũ, trẫm có thể chết, nhưng trẫm không thể cứ chết như vậy, chắp tay nhường giang sơn cho nhân hèn hạ như Tâm Phụng Nguyệt tiểu."

Tuần Trực nhìn mặt Tang Bố Lữ, trên khuôn mặt đó đều là phẫn nộ, cơn phẫn nộ gần như đã đến bên bờ vực sụp đổ.

"Bệ hạ đã cố gắng bốn lần."

Tuần Trực cúi đầu nói: "Vậy thì tại sao còn để ý, cố gắng thêm một lần nữa?"

Tang Bố Lữ ngẩn ra, im lặng.

Liêu Sát Lang cũng cúi đầu nói: "Thần, nguyện thay bệ hạ viết thư."

"Khanh?"

Tang Bố Lữ bỗng nhiên chau mày.

"Khanh thay trẫm viết thư? Có phải khanh từng viết thư cho Tâm Phụng Nguyệt không?!"

Sắc mặt y lại càng khó coi hơn.

Liêu Sát Lang vội vàng quỳ xuống đất: "Thần chưa bao giờ có liên lạc riêng tư với quốc sư, thần lấy đầu mình ra đảm bảo."

Tuần Trực khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, việc này là thần đề cập, đại tướng quân cũng là phân ưu với bệ hạ, cũng là giữ gìn uy nghiêm cho bệ hạ."

Tang Bố Lữ thở ra một hơi thật dài: "Khanh đứng lên đi, trẫm chưa từng nghi ngờ khanh, chỉ là trẫm quá tức giận... Bây giờ khanh chọn một người phái sang bên thành Đông Mã tiếp quản thay Khoa La Liêu. Phải nhanh, thừa dịp quân Ninh ở thành Biệt Cổ chưa sống yên ổn, trẫm muốn đánh chết Ninh đế ở thành Biệt Cổ, cho dù không có Tâm Phụng Nguyệt, chẳng lẽ trẫm vẫn không thể đánh?"

Liêu Sát Lang đứng dậy: "Thần tiến cử Nguyên Phụ Cơ đến thành Đông Mã là chủ tướng."

Tang Bố Lữ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Phê chuẩn. Nguyên Phụ Cơ trí mưu có thừa nhưng lại không thể ra trận chém giết, trẫm để phó tướng cấm quân Nguyên Châu dẫn người đi cùng hắn. Với Nguyên Phụ Cơ là chủ tướng, Nguyên Châu làm phó tướng, sau khi bọn họ đến thành Đông Mã lập tức chỉnh đốn quân đội, định..."

Tang Bố Lữ lại đi đến trước bản đồ một lần nữa, nhìn vị trí thành Biệt Cổ: "Định mười ngày sau, trẫm đích thân suất quân từ đại doanh Nam Viện lên hướng bắc, Nguyên Phụ Cơ cùng Nguyên Châu suất quân phối hợp tác chiến, trận chiến này nhất định phải tru sát Ninh đế... Liêu Sát Lang, khanh còn có gì muốn nói không?"

Liêu Sát Lang cúi đầu: "Thần, thần... cảm thấy không ổn. Nếu đại quân triệu tập tinh nhuệ tiến công thành Biệt Cổ, lực lượng tuyến nam yếu mỏng, tuyến nam mới là chủ lực quân Ninh."

"Nhưng Ninh đế không ở tuyến nam."

Tang Bố Lữ hừ một tiếng: "Chính như lời Tuần Trực tiên sinh nói, nếu trận chiến này có thể tru sát Ninh đế, trước đó mất bao nhiêu cương vực cũng không tính là thua."

Tuần Trực cúi người: "Tạ bệ hạ tán thành."

Cùng lúc đó, ngoài thành Biệt Cổ.

Núi hoang, đá lớn, tùng nghênh khách.

Dưới cây tùng có một nam nhân trung niên mặc trường sam màu xanh đứng thẳng chắp tay sau lưng, ông ta đứng ở đó nhìn thành Biệt Cổ ở phía xa.

Ông ta mang theo kiếm của mình. Ông ta vốn có ba thanh kiếm, một tên Đế Vận, một tên Thừa Thiên, một tên Phá Giáp.

Giờ khắc này, Thừa Thiên đang ở trong tay.

Trong thành Biệt Cổ, Ninh đế ở đó. Phía nam thành Biệt Cổ bốn trăm dặm chính là hồ Lạc Già, Ninh đế từng nói, có một ngày sẽ để Đế Vận kiếm Đại Sở trầm kiếm hồ Lạc Già Hắc Vũ, ông ta đang đợi, ông ta đã đợi được rồi.

Bình Luận (0)
Comment