Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 872 - Chương 872: Đáng

Chương 872: Đáng Chương 872: Đáng

Hồ Lạc Già có một ý nghĩa rất đặc biệt, bất kể là đối với Sở hay là đối với Ninh, hay là đối với Hắc Vũ.

Sở đã vong mấy trăm năm, trên đời đã không còn người Sở. Sau khi phụ thân của Sở Kiếm Liên qua đời, đó chắc hẳn là người cuối cùng tự nhận mình là người Sở cũng đã lui xuống khỏi sân khấu lịch sử. Sở Kiếm Liên không nhận Sở cũng không nhận Ninh, chỉ nhận Trung Nguyên, không thể không nói, đây là sưk ảnh hưởng từ chấp niệm của hoàng tộc Sở suốt mấy trăm năm qua đến Sở Kiếm Liên.

Tại sao lúc trước Sở Kiếm Liên lại giao Đế Vận kiếm cho Ninh đế Lý Thừa Đường?

Sở Kiếm Liên cũng không nghĩ đến gia quốc đại nghĩa gì, ông ta không nghĩ mình là một thánh nhân, giao Đế Vận cho Lý Thừa Đường, với ông ta mà nói ý nghĩa lớn nhất là ở chỗ... buông bỏ.

Cũng để chứng minh.

Chứng minh nếu ông ta muốn, nếu nghĩ trăm phương ngàn kế, ông ta chắc chắn có thể giết Ninh đế, bất kể là Lý Thừa Đường hay là ca ca Lý Thừa Viễn của Lý Thừa Đường, Sở Kiếm Liên đều có thể giết.

Ông ta không giết là đại nghĩa, nhưng bản thân ông ta không nghĩ như vậy. Mình không muốn chính là mình không muốn, liên quan gì đến đại nghĩa?

Chỉ là ông ta chán ghét cái gọi là số mệnh.

Sở Kiếm Liên không phải một vị thần, ông ta là một người hơi lười nhác và hơi phản nghịch, đương nhiên cũng không phải người bình thường.

Cách thành Biệt Cổ bốn trăm dặm về hướng nam chính là hồ Lạc Già, đó là một dấu ấn, đối với Hắc Vũ mà nói đó là dấu ấn vinh quang, đối với Sở mà nói đó là dấu ấn nhục nhã. Tuyến đường thành Hãn Hải đến Tức Phong Khẩu ở biên giới Đại Ninh hiện tại, hướng bắc là Hắc Vũ, nhưng khi Sở lập quốc, đường lãnh thổ ở hướng bắc hồ Lạc Già. Trước thời Sở, Chu Thiên Tử còn từng đi dạo hồ Lạc Già, lưu lại giai thoại thiên tử tuần để chấn áp man di ở bờ hồ Lạc Già.

Trên thực tế lúc đó địa khu Hắc Vũ quả thật được gọi là nơi man di.

Chu rất lớn, lớn đến mức Chu Thiên Tử cũng không biết quốc gia của mình lớn cỡ nào. Bởi vì quá lớn, hoàng quyền lại yếu cho nên Chu bị chư hầu phân liệt chia cắt là chuyện tất nhiên, nhưng mà vùng bắc cương lạnh giá này, có chư hầu nào bằng lòng trông coi nơi này?

Dốc công sức cả đời canh chừng biên giới, nhưng người được lợi lại là những người khác, không cẩn thận còn có thể bị đâm một đao sau lưng.

Dần dà, thật ra cương vực của Chu đang không ngừng thu nhỏ lại, dù là vậy thì đến thời Sở, hồ Lạc Già vẫn là lãnh địa của Sở... Hồ Lạc Già là Chu Thiên Tử ban tên, mà Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, thành Biệt Cổ hiện giờ quân Ninh đã đánh hạ được, bao gồm thành Đông Mã chưa đánh, thành cổ Bắc Mã, những nơi này đều từng nằm trong cương vực của Sở.

Những địa danh này đều là địa danh của nhà Sở, sau khi người Hắc Vũ quật khởi đã cướp những nơi này từ tay Sở, để sỉ nhục người Sở, ngay cả địa danh bọn họ cũng không đổi.

Quân Sở quyết chiến cùng người Hắc Vũ trên cánh đồng hoang vắng phía bắc thành Hãn Hải, đại bại, tổn thất hai mươi vạn biên quân tinh nhuệ, biên quân nguyên khí đại thương, khó mà khôi phục lại được nữa. Sở hoàng bất đắc dĩ phải cắt gần ngàn dặm phía bắc thành Hãn Hải nhường cho Hắc Vũ.

Lúc đó quan lại Hắc Vũ góp lời với hãn hoàng, đổi tên hồ Lạc Già là hồ Sở Thần, hài âm với Sở thần phục, để mà sỉ nhục Sở quốc.

Hãn hoàng Hắc Vũ cười to nói: "Nếu đổi tên để sỉ nhục, người Sở sẽ chỉ ghi hận, ít cảm thấy nhục nhã, vẫn chưa đủ, trẫm phải giúp bọn họ ghi nhớ phải biết hổ thẹn mà sửa đổi, dù sao trẫm cũng không sợ. Gửi thư cho Sở hoàng, nói cho hắn biết để cảm ơn sự khẳng khái của Sở hoàng, tặng đất đai, không đổi tên cũ, để cho thần dân Hắc Vũ của trẫm trăm năm, ngàn năm sau này vẫn cảm động và nhớ đến nhân nghĩa rộng lượng của Sở hoàng, để cho dân Hắc Vũ quốc ta, mỗi khi nhắc đến địa danh đều sẽ nhớ tới đây là Sở hoàng đã tặng."

Quốc thư như vậy thật sự đã gửi đến đô thành thành Tử Ngự của Sở quốc, Sở hoàng nhận được quốc thư xong hộc máu, ngã bệnh không dậy nổi.

Sau này không chỉ một lần, quân Sở từng có ý muốn cướp lại ngàn dặm cương vực này từ tay người Hắc Vũ, khổ nỗi cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Đại Ninh lập quốc, kế thừa đất đai của Sở, cũng kế thừa mối hận của Sở.

Hoàng đế khai quốc Đại Ninh từng nói thù hận giữa người Trung Nguyên và người Hắc Vũ vĩnh viễn cũng không thể hóa giải, người Trung Nguyên cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành bằng hữu của người Hắc Vũ.

Hiện giờ đại quân bắc chinh của Đại Ninh đã đánh đến thành Biệt Cổ, thành Biệt Cổ chính là đường ranh giới... Từ thành Biệt Cổ về hướng nam, ngàn dặm đất đều từng là đất Sở, tất cả các bộ tộc nơi này đều từng là thần Sở.

Nếu cuối cùng Ninh đánh hạ được tất cả vùng đất từ thành Biệt Cổ xuống phía nam, như vậy này tích tụ gần ngàn năm đích hận, coi như là hiểu rõ rồi.

Đó đã không chỉ là mối hận của người Sở, còn là mối hận của người Ninh, là mối hận của tất cả người Trung Nguyên.

Năm đó Sở cắt ngàn dặm đất từ phía bắc thành Hãn Hải đến phía nam thành Biệt Cổ nhường cho Hắc Vũ cũng không phải là toàn bộ tổn thất, còn trực tiếp dẫn đến sự chia cắt thảo nguyên. Vùng thảo nguyên phía tây bắc mà Đại Ninh có hiện giờ chỉ là gần hai phần ba vùng thảo nguyên vào thời Sở, một phần ba còn lại ở ngoài Kỳ Liên Sơn. Kỳ Liên Sơn có chỗ hổng rộng gần trăm dặm, chia thảo nguyên làm hai phần.

Sau khi Sở quốc chiến bại, Hắc Vũ quốc ủng hộ bộ tộc phía bắc thảo nguyên đối kháng Sở quốc, thế nên hơn một phần ba thảo nguyên phía bắc Kỳ Liên Sơn độc lập tách ra. Các bộ tộc độc lập tách ra ủng hộ lập Nguyên Nghiêm Phúc Đạc làm vương, xưng thần Hắc Vũ. Hắc Vũ quốc điều khiển đại quân hỗ trợ Nguyên Nghiêm Phúc Đạc đánh bại quân đội nội thảo nguyên, cuối cùng ngoại thảo nguyên đã thành lập nên Hắc Sơn Hãn quốc, Nguyên Nghiêm Phúc Đạc là hãn vương Hắc Sơn đời thứ nhất.

Tính cả Hắc Sơn Hãn quốc, thời Sở đã vứt bỏ tổng cộng mấy ngàn dặm cương vực, gần như là một phần bảy đất Sở.

Rồi sau này bởi vì thất vọng về Sở, rất nhiều người ở nội thảo nguyên vượt qua Kỳ Liên Sơn chạy đến Hắc Sơn Hãn quốc, nhân khẩu sụt giảm hơn trăm vạn người.

Mưu thần Nguyên Phụ Cơ bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ lúc này chính là người trên thảo nguyên trốn đi, chẳng qua là mấy năm trước hắn ta mới trốn đến Hắc Sơn Hãn quốc. Nói đến chuyện hắn ta chạy khỏi thảo nguyên thì nhất định phải nhắc tới cấm quân tây chinh.

Mấy năm trước, trên thảo nguyên có người âm thầm kết minh muốn giết chết đại ai cân Vân Tang Đóa để tự lập. Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh Lý Thừa Đường tức giận, hạ lệnh cho tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi suất lĩnh một vạn cấm quân tinh nhuệ tây chinh thảo nguyên. Trận chiến này, cấm quân của Đại Ninh đã giết mấy vạn người trên thảo nguyên, những bộ tộc âm thầm liên minh kia sụp đổ, bộ tộc thủ lĩnh lớn nhất trong đó bị giết, gần như diệt tộc.

Mà Nguyên Phụ Cơ chính là người của bộ tộc này chạy thoát. Vân Tang Đóa phối hợp với cấm quân quét ngang thảo nguyên, Nguyên Phụ Cơ chỉ có thể chạy ra khỏi Kỳ Liên Sơn, chạy một mạch đến Hắc Sơn Hãn quốc. Bởi vì hắn ta quá hiểu thảo nguyên nên hãn vương Hắc Sơn tiến cử hắn đến đô thành Hắc Vũ.

Cho nên trận chiến bắc chinh này của Đại Ninh, không chỉ là trận chiến định mệnh của người Trung Nguyên và người Hắc Vũ, cũng là trận chiến định mệnh của người thảo nguyên. Vân Tang Đóa phái đại tướng thủ hạ trung thành nhất suất lĩnh mười vạn kỵ binh thảo nguyên tới bắc cương, mà hãn vương Hắc Sơn phụng mệnh Tang Bố Lữ, điều hết hơn mười vạn tinh nhuệ người Hắc Sơn tập kết ở Dã Lộc Nguyên. Trận chiến nội thảo nguyên và ngoại thảo nguyên này, há không phải là định mệnh.

Thành Biệt Cổ.

Ngoài thành có núi, trên núi dưới núi rừng cây liên miên bất tận, thám báo quân Ninh từ đầu đến cuối cũng chưa từng lười biếng, mở rộng khu vực thăm dò chung quanh thành Biệt Cổ. Trước khi nhận được hồi âm bên thành Hãn Hải, quân Ninh ở thành Biệt Cổ sẽ không dễ dàng phát động thế công với đại doanh Nam Viện Hắc Vũ nữa, hoàng đế bệ hạ phán đoán cho dù ông ta không tiến công, Tang Bố Lữ cũng tất sẽ đến.

Đã nhiều ngày Thẩm Lãnh khá là nhàn rỗi, đại chiến tạm nghỉ, hắn không cho chiến binh thủ hạ tiếp tục huấn luyện, để các binh sĩ yên ổn nghỉ ngơi vài ngày rồi nói tiếp. Còn hắn và Mạnh Trường An thì dẫn thám báo đi thăm dò chung quanh mỗi ngày.

Thành Biệt Cổ, phủ tướng quân.

Hoàng đế ngụ ở chỗ này, nội vệ phủ tướng quân đều là cấm quân.

Ai cũng không biết nam nhân trung niên mặc trường sam màu xanh đó đã vào thành Biệt Cổ như thế nào, rồi lại xuất hiện ở ngoài cửa phủ tướng quân như thế nào. Ông ta đứng ở đó, lẳng lặng nhìn cửa lớn của phủ tướng quân, không nói một lời, nhưng binh lính cấm quân canh gác ở ngoài cửa đều hơi sợ, sợ này không phải sợ, mà là một sự khó tin, làm sao người này dễ dàng đi đến ngoài cửa phủ tướng quân như vậy?

Tướng quân cấm quân Đạm Đài Thảo Dã bước nhanh từ trong phủ tướng quân ra, nhìn nam nhân trung niên kia, đột nhiên sực nhớ ra.

"Sở tiên sinh?"

Năm ấy Đạm Đài Thảo Dã từng thấy Sở Kiếm Liên ở bãi săn bắn, khi đó gã còn là giáo úy cấm quân, tận mắt nhìn thấy đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật giao thủ với Sở Kiếm Liên. Đó là một trận giao thủ không quá kịch liệt, cũng không quá hùng tráng, nhưng gã biết sau khi đại tướng quân về nhà rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Người Hắc Vũ kính sợ Đạm Đài Viên Thuật, gọi ông ta là vô địch trong quân, ngay cả Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Tô Cái cũng có lòng kính sợ đối với Đạm Đài Viên Thuật. Lão ta từng nói nếu đơn đả độc đấu, trên chiến trường không có người nào là đối thủ của Đạm Đài Viên Thuật.

Nhưng trận chiến ở bãi săn bắn đó, Đạm Đài Viên Thuật không nhìn thấy hy vọng giành phần thắng, đương nhiên ông ta cũng không được tính là thua.

Chính bởi vì biết rõ ảnh hưởng của trận chiến ấy đối với đại tướng quân nên khi Đạm Đài Thảo Dã nhìn thấy Sở Kiếm Liên mới kinh ngạc như thế. Gã bước nhanh đến, giơ tay lên tháo mũ sắt xuống, sau đó lấy lễ của vãn bối giang hồ hành lễ với Sở Kiếm Liên.

Sở Kiếm Liên ngẩn ra: "Ngươi và ta có quen biết gì?"

Thân là tướng quân cấm quân, Đạm Đài Thảo Dã sẽ không hành lễ với Sở Kiếm Liên, tháo mũ sắt xuống, lấy phận vãn bối giang hồ hành lễ, không làm tổn hại quân uy, không mất đi lễ nghĩa.

"Vãn bối họ kép Đạm Đài."

Sở Kiếm Liên giật mình: "Thì ra là thế, đại tướng quân võ công, vô địch trên đất liền."

Đạm Đài Thảo Dã trong lòng vui vẻ, nghĩ hóa ra đánh giá của Sở tiên sinh về đại tướng quân lại cao như vậy.

Sở Kiếm Liên thản nhiên nói: "Nhưng mà, ta miễn cưỡng có thể bay một chút."

Đạm Đài Thảo Dã: "..."

Khinh công bật nhảy, theo bách tính bình thường thấy chính là bay, thân pháp khinh công của khách giang hồ bình thường có thể làm cho các bách tính cảm thán, tu vi võ nghệ như Sở Kiếm Liên, ông ta nói mình miễn cưỡng có thể bay một chút... cũng không tính là khoác lác. Nếu ông ta thi triển có thể một bước hơn 2 – 3 ba trượng, không tính là bay cũng không thích hợp.

Sở Kiếm Liên hỏi: "Bệ hạ có ở đây?"

Đạm Đài Thảo Dã áp tay xuống, ra hiệu cho cấm quân ở phía sau buông liên nỏ xuống.

"Sở tiên sinh tới là ý gì?"

Sở Kiếm Liên vẫn bình thản: "Ta chỉ muốn hỏi ông ta, có mang Đế Vận kiếm đến hay không."

Một thanh trường kiếm từ trong sân bay ra, đâm xuống bên chân Sở Kiếm Liên bịch một tiếng. Kiếm kia không rút ra khỏi vỏ, nhưng cũng đâm xuống nền đất, cắm xéo ở kia. Sở Kiếm Liên cúi đầu nhìn, đó chính là Đại Sở Đế Vận kiếm mà ông ta đưa cho hoàng đế Đại Ninh.

"Trẫm chưa từng thất tín với thiên hạ, sao lại thất tín với ngươi?"

Hoàng đế cất bước từ trong phủ tướng quân đi ra, cấm quân lập tức trở nên căng thẳng, mọi người lại bưng liên nỏ lên nhắm vào Sở Kiếm Liên. Đạm Đài Thảo Dã muốn chắn ở trước mặt hoàng đế nhưng hoàng đế lại khẽ lắc đầu: "Không cần."

Sở Kiếm Liên khẽ gật đầu: "Bệ hạ."

Hoàng đế mỉm cười: "Sở tiên sinh, ngươi ở Hắc Vũ đã lâu rồi phải không."

Sở Kiếm Liên trả lời: "Đủ sức cáng đáng."

Hoàng đế thở dài: "Người sống trên đời, đều biết bốn chữ đủ sức cáng đáng, nhưng không mấy người có thể làm được bốn chữ đủ sức cáng đáng. Nếu mỗi người đều có thể làm được, sẽ là khắp nơi thanh bình thịnh thế."

Sở Kiếm Liên cười cười, không nói tiếng nào.

"Vào trong uống một chén với trẫm?"

"Hả?"

Sở Kiếm Liên ngẩn ra.

Hoàng đế xoay người đi về: "Chớ nhỏ mọn, Thẩm Lãnh thành thân ngươi nên ở lại uống chén rượu, nhưng ngươi đã đi, cho nên chén rượu này là ngươi nợ trẫm."

Sở Kiếm Liên giương khóe miệng lên: "Vậy thì nên uống."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Còn phải phạt trước ba chén."

Sở Kiếm Liên cười nói: "Ba chén là say rồi."

Hoàng đế nói: "Lúc này trẫm cùng ngươi đều ở thành Biệt Cổ này, còn không đáng để ngươi say một lần?"

Sở Kiếm Liên ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Đáng."

Bình Luận (0)
Comment