Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 873 - Chương 873: Sau Này Vẫn Nên Ít Gặp Nhau

Chương 873: Sau này vẫn nên ít gặp nhau Chương 873: Sau này vẫn nên ít gặp nhau

Đồ ăn không tệ, chỉ dăm ba món, rượu không nhiều, chỉ một bình.

Không bao lâu sau, đồ ăn chưa ăn được mấy miếng nhưng rượu đã uống hết.

Hoàng đế cảm thấy chưa tận hứng, vì thế lại sai Đại Phóng Chu mang rượu lên. Đại Phóng Chu lo lắng, không phải y không yên tâm tửu về lượng của hoàng đế, y lo lắng về Sở Kiếm Liên, bất kể như thế nào Sở Kiếm Liên đều là một người không khiến người ta yên tâm, bởi vì ông ta rất đáng sợ.

Trong thiên hạ, ai có thể có sự can đảm và trí tuệ như hoàng đế?

Người ngồi ở trước mặt hoàng đế không chỉ là một khách giang hồ, còn là người của hoàng tộc Sở. Mặc dù Sở vong mấy trăm năm nhưng đó cũng là hậu duệ của hoàng tộc Sở. Ninh diệt Sở, đối với Sở Kiếm Liên mà nói không chỉ là thù nước mà còn là hận nhà, hơn nữa, ông ta còn là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.

Đại Phóng Chu nghĩ bệ hạ không nên ngồi gần Sở Kiếm Liên này như vậy, mặt đối mặt, ở giữa chỉ cách một cái bàn gỗ nhỏ, bây giờ uống rượu không nhiều xem ra dường như không có nguy hiểm lắm, nhưng lỡ như người kia uống rượu rượu rồi rút kiếm thì làm sao? Y nghĩ rất nông cạn, Sở Kiếm Liên ngồi ở vị trí này, còn cần phải rút kiếm?

Thậm chí Đại Phóng Chu còn nghĩ, nếu như người kia thật sự rút kiếm, mình nhất định nhất định phải chắn trước mặt bệ hạ.

"Rượu đâu?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái, Đại Phóng Chu hoảng sợ: "Rượu... hết rồi."

"Keo kiệt."

Hoàng đế cười nói: "Trẫm mời Sở tiên sinh uống rượu, ngươi nói với trẫm là hết rượu rồi?"

Đại Phóng Chu: "Bệ hạ, uống ít tình nhiều, uống nhiều thương thân."

Sở Kiếm Liên cười nói: "Bệ hạ đúng là một người tài giỏi, bên cạnh đều là người trung nghĩa, hắn cũng không ngoại lệ, cho nên ta có chút ngưỡng mộ bệ hạ."

"Ngươi nên ngưỡng mộ."

Hoàng đế khoát tay dặn Đại Phóng Chu: "Đi lấy rượu."

Đại Phóng Chu bất đắc dĩ đành phải xoay người đi lấy rượu. Hoàng đế nhìn về phía Sở Kiếm Liên: "Có lúc trẫm cũng ngưỡng mộ bản thân, những người bên cạnh trẫm, mỗi một người đều khiến trẫm cảm thấy rất hài lòng. Điều trẫm tự hào không phải là có được thiên hạ, điều trẫm tự hào là, trẫm là một hoàng đế đạt tiêu chuẩn, bằng hữu đạt tiêu chuẩn, huynh đệ đạt tiêu chuẩn, trưởng giả đạt tiêu chuẩn. Trẫm có rất nhiều cho nên ngươi nên ngưỡng mộ trẫm, ngươi cũng không nên ngưỡng mộ trẫm, bởi vì... Trẫm, cũng có chỗ không đạt tiêu chuẩn, trẫm không phải một trượng phu đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một phụ thân đạt tiêu chuẩn."

Sở Kiếm Liên hơi ngước mắt lên: "Bệ hạ có ý gì?"

Bên cạnh hoàng đế đã không có người nào khác, sau khi Đại Phóng Chu ra ngoài chỉ còn lại hai người là ông ta và Sở Kiếm Liên.

"Trẫm không biết ngươi sẽ đến, nhưng nếu ngươi đã đến thì trẫm sẽ không dễ dàng để ngươi đi đâu."

Sở Kiếm Liên hỏi: "Bệ hạ muốn bảo ta ở lại bên cạnh người?"

"Không phải."

Hoàng đế nhìn chén rượu trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Lúc nãy trẫm đã nói, trẫm là một hoàng đế đạt tiêu chuẩn, là một bằng hữu đạt tiêu chuẩn, trẫm rất ít khi phụ lòng người, cả đời cũng là làm theo ba chữ không phụ lòng. Trẫm vẫn luôn cố gắng, trẫm đã làm được việc không phụ lòng người trong thiên hạ! Nhưng cuối cùng vẫn không có thể làm được việc không phụ lòng người bên cạnh mình. Không phải trẫm bảo ngươi ở lại bên cạnh trẫm, trẫm đã là một hoàng đế đạt tiêu chuẩn rồi, còn sợ gì?"

"Điều trẫm sợ là chỗ không đạt tiêu chuẩn của trẫm càng ngày càng không đạt tiêu chuẩn, trẫm không phải một phụ thân đạt tiêu chuẩn... Cho nên trẫm muốn mời Sở tiên sinh đừng đi vội, hãy âm thầm bảo vệ Thẩm Lãnh."

Sở Kiếm Liên đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Quả nhiên?"

Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Thẩm Tiểu Tùng nói không xác định, nhưng trẫm biết có thể xác định rồi, cho nên trẫm không muốn làm một phụ thân phụ con của mình nữa. Những lời này, trẫm sẽ không nói với bất cứ người thân cận nào bên cạnh trẫm, nhưng trẫm có thể nói với ngươi."

Sở Kiếm Liên hỏi: "Tại sao?"

"Sở tiên sinh là quân tử."

Hoàng đế nhìn vào mắt Sở Kiếm Liên nói: "Tuy rằng trẫm và ngươi không thân, nhưng trẫm biết nếu có người nhờ vả ngươi, ngươi tất sẽ không phụ sự nhờ vả."

Sở Kiếm Liên nhíu mày: "Những lời này, bệ hạ cũng không nên nói với ta."

"Nói cũng đã nói rồi, còn có thể như thế nào?"

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trẫm là hoàng đế, nhưng trẫm lại có quá nhiều điều không thể nói, quá nhiều chuyện không thể làm. Có lẽ các bách tính sẽ không hiểu, hoàng đế cũng sẽ có chuyện bực bội? Hoàng đế cũng sẽ phiền não?"

Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân của Đại Phóng Chu ngoài cửa, cười cười: "Nếu Sở tiên sinh đã đồng ý với trẫm, vậy thì uống thêm một chén với trẫm."

Đại Phóng Chu vén rèm che lên đi vào, đặt bình rượu ở trên bàn: "Bệ hạ, rượu đến rồi, bệ hạ..."

"Biết rồi biết rồi."

Hoàng đế cười nói: "Ngươi ra ngoài đợi đi, trẫm và Sở tiên sinh còn có chuyện muốn nói."

Đại Phóng Chu cúi người rời khỏi phòng. Hoàng đế rót cho Sở Kiếm Liên một chén rượu, lại rót đầy chén rượu của mình, ông ta bưng chén rượu lên ra hiệu: "Sở tiên sinh?"

Sở Kiếm Liên nhìn chén rượu trước mặt không nhúc nhích.

"Tại sao người không nhận hắn?"

Sở Kiếm Liên đột nhiên hỏi một câu.

"Trên đời có rất nhiều sóng gió, không ai có thể thật sự bình thản cả đời, trên đời cũng có rất nhiều phiền não, không ai có thể cứ luôn thuận buồm xuôi gió, ta cũng biết những điều này. Hồi nhỏ hắn cơ khổ không thể trách bệ hạ, ta hiểu. Hiện tại bệ hạ không nhận hắn, ta không hiểu. Cho thứ không nên cho là không công bằng, không cho thứ nên cho cũng là không công bằng."

Hoàng đế liếc nhìn Sở Kiếm Liên một cái: "Nếu trẫm nhận hắn, rồi phế thái tử thì sao?"

Sắc mặt Sở Kiếm Liên đại biến, đứng bật dậy: "Rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì?"

Hoàng đế đặt chén rượu xuống, để tay trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Trẫm sẽ không để thái tử lên ngôi. Trẫm hiểu con trai mình, trong lòng nó không sạch sẽ, một người không sạch sẽ thì không xứng trở thành hoàng đế của Đại Ninh. Nhưng nếu trẫm phế thái tử rồi nhận Thẩm Lãnh, ngươi nghĩ liệu Đại Ninh có loạn hay không? Chung quy trẫm vẫn không ích kỷ như vậy được..."

Sở Kiếm Liên cảm thấy trong lòng giống như sông cuộn biển gầm, ông ta không ngờ lần này tới gặp hoàng đế lại có thể nghe được những lời này. Hoàng đế nói không sai, nếu như vậy thì hoàng đế tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ một quan lại thân cận nào bên cạnh, cho dù là lão viện trưởng, đại tướng quân cấm quân mà hoàng đế tin tưởng không hề nghi ngờ, hoàng đế cũng không thể nói với bọn họ. Bọn họ là thần tử, đây là chuyện không thể sửa đổi, bọn họ vĩnh viễn đều là thần tử.

Trong thiên hạ, trong vòng Đại Ninh, còn có một người không phải Ninh thần, đó là Sở Kiếm Liên.

Thế nhưng hoàng đế lại cảm thấy người không cho rằng mình là người Ninh này đáng tin, bởi vì Sở Kiếm Liên là một quân tử trọng lời hứa như vàng.

"Lời trước đó bệ hạ không nên nói với ta, lời vừa rồi lại càng không nên nói với ta. Chẳng lẽ bệ hạ không nghĩ, với quan hệ sư đồ của ta và Trà Nhi, chẳng lẽ ta biết rồi sẽ không đứng về phía Thẩm Lãnh?"

"Các ngươi đều sẽ chọn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh sẽ không chọn bản thân."

Hoàng đế nhìn vào mắt Sở Kiếm Liên: "Cho dù hiện tại trẫm nói rõ ràng cho Thẩm Lãnh biết nó chính là con trai của trẫm, nó cũng sẽ không đi tranh giành. Người trẫm lo lắng, trước giờ đều không phải Thẩm Lãnh..."

Sở Kiếm Liên trầm mặc.

Hoàng đế nói không sai, Thẩm Lãnh cũng không phải là người có tính cách như vậy.

"Cho nên trẫm mới muốn nhờ Sở tiên sinh bảo vệ nó. Nó không có ý muốn hại người, nhưng sẽ có người muốn hại nó, không chỉ là kẻ thù của Đại Ninh, trong Đại Ninh cũng có người muốn hại nó. Trẫm có một yêu cầu xa vời... nếu như Sở tiên sinh bằng lòng, trẫm muốn nhờ Sở tiên sinh bảo vệ Thẩm Lãnh mãi đến cuối cùng. Sau này trẫm chết đi cũng không phải là kết thúc, cho nên bây giờ Sở tiên sinh vẫn chưa uống chén rượu, có thể suy nghĩ thêm một chút."

Hoàng đế chết tất nhiên sẽ có vua mới, vua mới không phải thái tử, không phải Thẩm Lãnh, vậy thì chỉ có thể là nhị hoàng tử Lý Trường Diệp.

Nhưng người hoàng đế lo lắng không chỉ là thái tử, còn có nhị hoàng tử?

Sở Kiếm Liên nhíu mày trầm tư. Nếu nói như vậy, lúc trước nghe nói hoàng đế bảo Thẩm Lãnh thân cận với nhị hoàng tử nhiều hơn, thậm chí còn làm sư phụ của nhị hoàng tử, đây là đang trải đường lui cho Thẩm Lãnh, sự thân cận hiện giờ là để tương lai sẽ không xa cách.

"Được."

Sở Kiếm Liên bưng chén rượu lên: "Ta hứa với bệ hạ."

Ông ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Hoàng đế cười, nâng chén tỏ ý, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

Sở Kiếm Liên nhìn vẻ vui mừng trong cặp mắt mỏi mệt của hoàng đế: "Bệ hạ, nếu người không muốn để thái tử lên ngôi, tại sao cho hắn ảo giác là có thể lên ngôi?"

Câu nói như vậy, cũng chỉ có Sở Kiếm Liên hỏi được.

Chủ đề như vậy, hoàng đế cũng sẽ chỉ nói với Sở Kiếm Liên, bởi vì ông ta không phải Ninh thần, ông ta là một người ngoài thật sự, có những lời nói với người ngoài dường như càng không có áp lực hơn, cũng may vẫn chỉ là một người ngoài.

"Trẫm cho nó ngôi vị thái tử, để nó học tập ở Nội các, trẫm còn để nó lưu thủ Trường An làm giám quốc trong thời gian trẫm bắc chinh, trẫm còn cho nó quyền lợi lớn lao... Trẫm muốn xem rốt cuộc liệu nó có đánh mất tâm tính vì những thứ trẫm cho hay không."

Hoàng đế thở ra một hơi: "Trẫm đã sai, trẫm không nên đánh cược. Chuyện giữa trẫm và mẫu thân nó không nên liên lụy đến nó, ngay từ đầu người sai cũng không phải nó."

Sở Kiếm Liên cầm bình rượu rót cho hoàng đế một chén: "Bệ hạ nói không sai, nếu không muốn cho, chi bằng không cho ngay từ đầu, bệ hạ thăm dò như vậy, ngược lại sẽ ép hắn đi con đường không nên đi."

Hoàng đế cười khổ.

"Cho nên trẫm không phải một phụ thân đạt tiêu chuẩn."

Hoàng đế lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

"Lời của trẫm chỉ có bấy nhiêu như vậy, không thể nói thêm nữa."

Hoàng đế lắc đầu cười cười: "Trẫm sợ không thể thiếu ngươi được."

Câu nói này hơi đột ngột, nếu Đại Phóng Chu nghe được nhất định sẽ không hiểu, đổi lại là người khác có lẽ ai cũng sẽ không hiểu, nhưng Sở Kiếm Liên hiểu. Bên cạnh hoàng đế thật sự không có một người nào có thể nói ra những lời thật lòng mà không cố kị gì, những vị trung thần của Đại Ninh đó đều không được, chỉ có Sở Kiếm Liên làm được. Trong thiên hạ Sở Kiếm Liên là người đặc biệt nhất, cũng là một người duy nhất.

Hoàng đế không thể có bằng hữu như vậy, tuyệt đối không thể có.

Cho nên hoàng đế mới nói sợ mình không thể thiếu được, không phải là ông ta sợ không thể thiếu Sở Kiếm Liên, là sợ không thể thiếu chuyện dốc lòng tâm sự với người khác như vậy.

Hoàng đế rót đầy rượu cho Sở Kiếm Liên: "Sở tiên sinh nói ba chén là say, hóa ra là lừa trẫm."

Sở Kiếm Liên nói: "Lời bệ hạ nói, đã sớm dọa ta hết say rồi."

Ông ta cũng cười khổ.

Sớm biết vậy đã không nên đến, nếu không đến thì ông ta sẽ không nghe được những lời này, nếu không nghe được những lời này thì ông ta sẽ không phát hiện hoàng đế là một người chân thật như thế. Nếu không phát hiện những điều này thì ông ta sẽ không cảm thấy thật ra hoàng đế là một người có thể làm bằng hữu.

Sở Kiếm Liên nhìn hoàng đế trước mặt mình, người cô độc nhất đương thời, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Buồn cười ở chỗ vốn dĩ Sở Kiếm Liên cho rằng mình mới là người cô độc nhất đương thời... Ai có thể nghĩ hoàng đế có thiên hạ trong tay mới là người như vậy.

Hoàng đế có rất nhiều người có thể làm huynh đệ, những người từng cùng ông ta kề vai chiến đấu trên chiến trường cũng có thể là huynh đệ của hoàng đế, nhưng tình huynh đệ này cũng không thuần túy, hoàng đế chính là hoàng đế, thần tử chính là thần tử.

Cho nên hoàng đế không có bằng hữu thật sự trên ý nghĩa, hoàng đế không có thứ mà mỗi một bách tính bình dân đều có, nếu có, Sở Kiếm Liên là thích hợp nhất.

"Sau này vẫn nên ít gặp nhau."

Sở Kiếm Liên đứng dậy, cúi người: "Đa tạ bệ hạ mời ta uống rượu."

Hoàng đế ừ một tiếng, mắt hơi mông lung: "Ngươi nói đúng, sau này vẫn nên ít gặp nhau."

Sở Kiếm Liên đi ra cửa phòng, lúc đi đến trong viện thì nghe thấy giọng nói hơi say của hoàng đế.

"Đại Phóng Chu, tự nhớ, sau khi về Trường An phạt ngươi bổng ngân ba tháng, trong rượu pha nhiều nước như vậy, ngươi là sợ trẫm không mời khách uống rượu nổi? Đáng phạt!"

"Bệ hạ..."

Bình Luận (0)
Comment