Gió ngoài cửa sổ thổi vào rất mát mẻ, mùa hạ bên thành Biệt Cổ này đại khái cũng tương đương với cuối xuân ở Trường An, hơn nữa còn rất ngắn, bắt đầu từ tháng 5 trở nên ấm áp, đến tháng 10 là cơ bản đã đến trời đông giá rét.
Nhưng điều thần kỳ là từ thành Biệt Cổ đi lên phía bắc vài trăm dặm khí hậu sẽ tốt hơn bên này rất nhiều. Đi qua đô thành Hắc Vũ quốc về phía bắc chính là Bắc Viện, khí hậu Bắc Viện Hắc Vũ và Liêu Bắc đạo Đại Ninh không khác nhau lắm, nơi nó cũng là vựa lương thực của Hắc Vũ.
Người Hắc Vũ không quen trồng lúa mì mà trồng kiều mạch nhiều, đồ ăn làm từ kiều mạch gọi là bánh mì, khô cứng khó nuốt, thế nhưng người Hắc Vũ lại cảm thấy không tồi.
Hoàng đế đứng ở cửa sổ cảm nhận làn gió mát mẻ, bỗng nhiên nhìn thấy cỏ dại mọc từ khe gạch trên mặt đất trong sân đã nở hoa. Chung quanh đều là gạch đá, một đóa hoa này điểm xuyến nơi đây, không có vẻ đột ngột chút nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có một nét đẹp khác lạ, trong nét đẹp này có bi thương.
Giống như bên ngoài thiên quân vạn mã, có một cô nương cầm ô giấy dầu đứng ở đó nhìn. Gió thổi qua hoa, hoa lắc lư, đó là sự lo lắng và nhớ nhung của cô nương, cũng là sự tổn hại và phá của sát khí trên chiến trường đối với cô nương.
Hoàng đế đi ra ngoài phòng, tìm một cái giỏ trúc hơi cũ nát chụp lên đóa hoa dại, không nhìn thấy hoa nữa nhưng ông ta biết hoa sẽ sống tốt hơn.
Bên ngoài có người bước nhanh vào, là tướng quân cấm quân Đạm Đài Thảo Dã, cầm một cái hộp gỗ trong tay: "Bệ hạ, hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ phái người đưa tới một phong thư."
Hoàng đế liếc mắt nhìn hộp gỗ kia một cái, Đạm Đài Thảo Dã vội vàng mở hộp gỗ ra, thư nhìn cũng không dày, chỉ có một trang giấy.
Hoàng đế lấy thư mở ra xem, thế mà lại là dùng văn tự của người Ninh.
Thật cũng không có gì lạ, đại khái chính là muốn gặp mặt ông ta một lần. Ý của Tang Bố Lữ là nếu hoàng đế bằng lòng lui binh, như vậy thì Tang Bố Lữ bằng lòng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với hoàng đế, mặc kệ hoàng đế đưa ra điều kiện gì cũng có thể thương lượng.
Hoàng đế tiện tay ném thư vào trong thùng gỗ đựng rác ở một bên, không thấy nhìn thêm lần thứ hai.
"Tỏ vẻ yếu thế trước khi lâm chiến."
Hoàng đế đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Tang Bố Lữ cũng không có cách gì nữa rồi."
Lúc đi đến cửa phòng hoàng đế chợt dừng bước, dường như nghĩ tới điều gì đó.
"Thám báo phái đi truyền tin cho thành Hãn Hải bao lâu rồi?"
"Bảy ngày rồi."
Đạm Đài Thảo Dã cúi đầu trả lời: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua khoảng năm ngày nữa là có thể đến thành Hãn Hải."
"Sao lại không có bất ngờ, đó là địa bàn của đại doanh Nam Viện Hắc Vũ."
Hoàng đế nghĩ phái nhiều thám báo như vậy đi truyền tin, người có thể còn sống đến được thành Hãn Hải chỉ sợ đã ít lại càng ít. Đó đều là con dân của ông ta, là quân nhân của ông ta, nam nhi trai tráng của Ninh quốc.
Ông ta đi vào phòng: "Khanh qua mài mực cho trẫm, trẫm trả lời Tang Bố Lữ một phong thư."
Đạm Đài Thảo Dã không biết một khắc vừa rồi hoàng đế đã nghĩ tới điều gì, nhưng trong nháy mắt gã ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chút lo lắng rõ ràng trên trán hoàng đế.
Đại doanh Nam Viện Hắc Vũ điều động đại quân ba mươi vạn binh xuất phát về hướng bắc, như vậy thì binh lực của đại doanh Nam Viện có vẻ hơi yếu mỏng, nhưng Tang Bố Lữ cố chấp làm như thế, Liêu Sát Lang cũng không thể nào ngăn cản. Tang Bố Lữ là quân y là thần, đối với Tang Bố Lữ mà nói đây chắc chắn là một trận quyết chiến.
Liêu Sát Lang điều động ba mươi vạn tinh nhuệ giao cho hãn hoàng, thẻ bài có thể đánh được trong tay mình liền trở nên ít đến mức khiến y đau đầu. Mặc kệ y khuyên ngăn như thế nào hãn hoàng đều không nghe, sau khi đại quân rời khỏi đại doanh Nam Viện trong lòng Liêu Sát Lang liền không yên được. Nếu đây lại là một lần dụ địch xuất kích của Lý Thừa Đường thì sao?
Lý Thừa Đường đã chơi một chiêu như vậy ở Tức Phong Khẩu, mê hoặc đại quân Bắc Viện tấn công Tức Phong Khẩu, kết quả là đại quân ba mươi vạn binh của Bắc Viện sụp đổ, người Ninh đại thắng, ai biết bây giờ có phải là lặp lại chiêu cũ hay không. Cũng may gần mười vạn kỵ binh Hắc Sơn Hãn quốc đến từ bên Dã Lộc Nguyên đã đến, có mười vạn quân khỏe mạnh này, trong lòng Liêu Sát Lang mới hơi kiên định được một chút.
Hồ Lạc Già.
Đại quân Hắc Vũ lên phía bắc dừng lại ở ven hồ. Không biết tại sao hãn hoàng Tang Bố Lữ bỗng nhiên hạ lệnh cho đại quân tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, có lẽ là nhìn thấy cảnh đẹp của hồ Lạc Già nên bị hấp dẫn, có lẽ là muốn xem thử có còn dấu vết của bãi chiến trường năm đó tổ tiên y đứng ở bên bờ hồ Lạc Già nhìn thi thể quân Sở phủ kín mặt đất hay không.
Bên hồ, Tang Bố Lữ quay đầu lại liếc nhìn thống lĩnh thị vệ Ưng Đáp: "Đã bắt bao nhiêu?"
Ưng Đáp cúi đầu: "Trên đường đi đến đây đã bắt mấy chục người."
Tang Bố Lữ ừ một tiếng: "Hiện tại Lý Thừa Đường và quân Ninh ở thành Hãn Hải đã mất liên lạc, hắn cũng đang sợ, tất nhiên hắn sẽ sợ. Bên cạnh hắn mặc dù có mười vạn binh nhưng cũng là một mình xâm nhập, trên đất Hắc Vũ, mười vạn người có vẻ nhỏ bé cỡ nào... Hắn biết, không liên hệ được với thành Hãn Hải nhất định có nguy hiểm, cho nên mới không tiếc phái nhiều thám báo như vậy đi chịu chết."
Ưng Đáp nói: "Nhưng đã thẩm vấn không ít người, cũng đã lục tìm, không ai trong số bọn họ mang theo thư trên người."
"Lý Thừa Đường còn lâu mới ngốc đến mức để bọn họ mang thư đi thành Hãn Hải, là lời nhắn."
Tang Bố Lữ quay đầu nhìn về phía Ưng Đáp: "Khanh cũng biết ngôn ngữ của người Ninh?"
"Thần hiểu một ít."
"Khanh đi tìm Tuần Trực, bảo Tuần Trực đi thẩm vấn những thám báo quân Ninh bị bắt. Tuần Trực là người thông minh, nhưng chính vì hắn quá thông minh nên trẫm vẫn mãi không dám thật sự tin hắn, cũng may những thông tin mà hắn cung cấp chắc hẳn đều không phải là giả. Mật điệp ở Ninh quốc gửi tin về cũng nói người này có thể tin, nhưng dù sao cũng phải thử thêm lần nữa."
Tang Bố Lữ khoát tay: "Khanh theo dõi hắn, xem hắn sẽ nói gì với những thám báo người Ninh đó."
Ưng Đáp lập tức xoay người đi tìm Tuần Trực, mà lúc này Tuần Trực đang nhìn hồ Lạc Già ở xa xa suy nghĩ xuất thần. Hồ Lạc Già thật sự rất đẹp, trong suốt thấy đáy, lại bằng phẳng như gương, đứng ở đây nhìn mặt hồ giống như nhìn một mặt gương lớn do thiên nhiên tạo thành, có thể nhìn thấy bản thân mình trong gương.
Tuần Trực đang nhìn mình.
"Tuần Trực tiên sinh."
Ưng Đáp đi nhanh đến, cười nói: "Bệ hạ bảo Tuần Trực tiên sinh đi thẩm vấn những thám báo quân Ninh bị bắt. Bệ hạ đang chờ có thể hỏi ra một ít tin tức hữu dụng hay không, vẫn mong Tuần Trực tiên sinh mau chóng làm."
"Buổi tối."
Tuần Trực trả lời rất nhanh, dường như ông ta đã sớm liệu được Tang Bố Lữ sẽ bảo ông ta đi thẩm vấn những thám báo đó.
"Buổi tối?"
Ưng Đáp ngẩn ra: "Ý của bệ hạ là mau chóng, Tuần Trực tiên sinh vẫn nên làm thật tốt theo lời dặn của bệ hạ. Nếu để bệ hạ tức giận, Tuần Trực tiên sinh cũng biết bệ hạ nóng giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Tuần Trực vẫn dửng dưng trả lời: "Buổi tối."
Ưng Đáp hơi tức giận nhưng vẫn là nhịn: "Tại sao nhất quyết phải là buổi tối?"
"Nếu bệ hạ muốn để ta đi hỏi, vậy thì buổi tối, hơn nữa... Ta chỉ có thể đi một mình, không một ai được đi theo."
Ưng Đáp suýt nữa đã bộc phát, cưỡng chế lửa giận: "Ý của bệ hạ là để ta và Tuần Trực tiên sinh cùng thẩm vấn. Tuần Trực tiên sinh không cho người khác đi theo, chớ không phải là sẽ nói với những thám báo người Ninh đó điều gì mà người khác không thể nghe?"
"Bọn họ đều là thám báo biên quân."
Tuần Trực nhìn về phía Ưng Đáp: "Thà chết chứ không chịu khuất phục chính là nói những người như bọn họ... Nếu bệ hạ tin tưởng ta thì làm theo lời ta nói. Nếu bệ hạ không tin ta, cần gì phải bảo ta đi thẩm vấn? Nếu tướng quân cảm thấy không thỏa đáng, bây giờ tướng quân đi hỏi là được."
Ưng Đáp cố gắng áp chế cơn giận dữ trong lòng: "Tuần Trực tiên sinh đứng ở bên hồ đã lâu, đây là đang nhìn gì vậy? Hay là bởi vì nhìn thấy hồ Lạc Già, nghĩ tới nỗi nhục của người Trung Nguyên trước kia?"
"Nhìn cá."
Tuần Trực chỉ cá bơi trong hồ nước: "Cơm tối ta muốn ăn cá."
Ưng Đáp nổi giận, vừa muốn nói thì Tuần Trực đã xoay người bỏ đi.
"Nếu hiện giờ tướng quân rảnh rỗi không có việc gì, có thể đi hỏi thử trước xem sau, lỡ như tướng quân hỏi được thì sao? Buổi tối cũng sẽ không cần ta đi hỏi lần nữa. Người của biên quân Ninh xương đều cứng, tướng quân có thể thử xem có thể đánh gãy được hay không."
Ưng Đáp hừ một tiếng: "Thử thì thử!"
Hơn một canh giờ sau, Ưng Đáp dẫn theo thị vệ nghiêm hình tra tấn thám báo quân Ninh bị bắt về, nhưng kết quả không ngoài dự liệu, vẫn không có một người nào nói ra thông tin hữu dụng gì. Ưng Đáp còn bị tức muốn hộc máu, nổi cơn giận dữ liền chém chết thám báo này.
Vào đêm, Tuần Trực thật sự đang ăn cá.
Ưng Đáp ở bên ngoài lều của Tuần Trực sốt ruột đi tới đi lui, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Bệ hạ còn đang chờ những gì Tuần Trực tiên sinh hỏi ra, tiên sinh lại ở ăn cá? Chẳng lẽ ăn một con cá còn quan trọng hơn ý chỉ của bệ hạ?! Bây giờ đã là buổi tối rồi, rốt cuộc khi nào ngươi mới đi?"
"Ăn xong."
Câu trả lời của Tuần Trực vẫn đơn giản, đơn giản đến mức khiến Ưng Đáp muốn một đao chém chết ông ta.
Lại thêm khoảng nửa canh giờ nữa Tuần Trực mới rời khỏi lều đi tới chỗ thám báo quân Ninh bị giam giữ. Ông ta đi đến bên ngoài một căn lều trong số đó, quay đầu lại liếc mắt nhìn Ưng Đáp một cái: "Ai cũng không được vào."
Ưng Đáp tức giận giậm chân.
Tuần Trực dừng lại ở bên ngoài lều một chút, sau đó bỗng nhiên bắt đầu hít thở từng hơi từng hơi, bộ dạng như vậy làm cho Ưng Đáp nhìn mà khó hiểu. Hít thở quá mạnh và vội vàng, không bao lâu sau Tuần Trực đã khiến mình thở hồng hộc mặt đỏ bừng, ông ta thở ra một hơi, sau đó vén rèm lên đi vào trong lều vải.
"Trước hết đừng nói."
Tuần Trực nhanh chóng đi đến trước mặt thám báo quân Ninh bị thương rất nặng kia nói nhỏ: "Ta là người Ninh, là mật điệp phụng mệnh ẩn thân tại Hắc Vũ quốc, thời gian của ta rất ít, có thể đuổi hộ vệ đi đã rất khó khăn rồi. Nếu ngươi tin tưởng ta, bây giờ nói cho ta biết tin tức gì gửi đến thành Hãn Hải, ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để gửi tin tức đi, nhưng mà... ta không có cách nào cứu được ngươi, xin lỗi."
Thám báo này nhíu mày: "Ngươi là người Ninh?"
"Phải!"
Tuần Trực bước nhanh đến cửa lều, vén rèm lên một khe hở nho nhỏ nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhanh bước trở lại: "Ta biết ngươi không tin ta..."
Ông ta đi lại gần mấy bước, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn: "Ta là người của Diệp Vân Tán Diệp đại nhân."
Sắc mặt của thám báo đột nhiên thay đổi: "Người của Diệp đại nhân?"
"Đúng vậy."
Tuần Trực lại quay lại liếc nhìn cửa lều.
Thám báo trầm mặc một lúc, giống như đã đưa ra quyết định gì đó, vẻ mặt kiên quyết: "Nhờ ngươi gửi tin tức đến thành Hãn Hải, bệ hạ bảo đại tướng quân Võ Tân Vũ ngày 25 tháng 8 suất quân tấn công Dã Lộc Nguyên, bệ hạ sẽ đích thân suất quân tấn công sườn bắc đại doanh Nam Viện để phối hợp tác chiến với đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Sau khi nói xong câu đó thám báo lại nhìn chằm chằm vào mắt Tuần Trực: "Ngươi sẽ không lừa ta chứ?"
Tuần Trực đứng thẳng người hỏi: "Ngươi thì sao, ngươi sẽ không lừa ta chứ? Ta thật sự sẽ gửi tin tức đi, một khi bởi vì tin tức của ngươi mà làm cho hơn mười vạn tinh nhuệ thành Hãn Hải hy sinh vô tội, trong lòng ngươi cũng sẽ đau."
Thám báo lắc đầu: "Ta không thể sống để rời khỏi nơi này nữa rồi, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi."
Tuần Trực lấy một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo ra, liếc mắt nhìn thám báo kia một cái: "Xin lỗi nhé huynh đệ, đây là việc ta duy nhất có thể làm."
Thám báo cười cười, vẻ mặt thoải mái, gã nhìn thanh chủy thủ kia nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, huynh đệ... Đại Ninh tất thắng, bệ hạ vạn tuế."
Tuần Trực đâm chủy thủ vào ngực thám báo, thám báo phát ra một tiếng kêu rên, đầu chậm rãi gục xuống.
Tuần Trực cầm chủy thủ ra ngoài, liếc nhìn Ưng Đáp đang áp người vào cửa nghe ngóng: "Đã nghe thấy rồi?"
Ưng Đáp cười hì hì: "Nghe thấy rồi."
Tuần Trực đưa chủy thủ cho hắn ta: "Ta lại đi hỏi người khác, nếu tin tức đều giống nhau, có thể giết hết những người này được rồi."
Ưng Đáp gật đầu: "Nghe theo ngươi, nghe theo ngươi hết."